[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị- Sưu tầm

Chương 57 : Phương pháp trị bệnh

Người đăng: 

.
Lâm Dật Phi trầm ngâm nửa ngày: – Nói đơn giản không bằng trực tiếp viết cho em một đơn thuốc. Nhưng thuốc chỉ có thể chữa được nhất thời, bệnh của em là tâm bệnh. Nếu như em hiểu ra, về sau chú ý một chút là được. – Được rồi, được rồi, sợ anh. Bách Lý Băng cười nói: – Vậy thì mời thầy lang chấm bút viết đơn thuốc, chữa bệnh cho dân nữ. Dân nữ vô cùng cảm kích. Lâm Dật Phi cười nói: – Anh tự tin tay nghề của mình không kém, cho nên hai chữ Lang băm không hợp lắm. Nguyên nhân bệnh của em vẫn là do điều tiết, âm dương không hòa hợp, khiến cho âm thịnh dương suy. Bách Lý Băng có chút kinh ngạc. Nghe Lâm Dật Phi nói năng rõ ràng, không phải là thuận miệng nói lung tung. Chuyên ngành của anh ấy có phải là trung y đâu nhỉ, sao anh ấy hiểu những điều này nhỉ? – Trương Trọng Cảnh từng viết, âm thịnh khiến mạch co lại, ảnh hưởng tới giấc ngủ. Tình huống của em chính là như vậy. Lâm Dật Phi ngoài miệng nói thao thao bất tuyệt, nhưng Bách Lý Băng nửa hiểu nửa không. Nếu như bác sĩ Tiền ở đây, chắc chắn sẽ kính cẩn thỉnh giáo. Nhưng nói với vị tiểu thư này, không khác gì đốt đàn nấu hạc. Bách Lý Băng hỏi một câu phá hỏng phong cảnh: – Trương Trọng Cảnh có phải là thần y thời cổ đại không? Bách Lý Băng cẩn thận hỏi, thấy Lâm Dật Phi gật đầu, trong lòng càng tin tưởng: – Thần y đã nói thì chắc không sai. Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu: – Biết được nguyên nhân bệnh, viết đơn thuốc cũng không khó. Bệnh của em cần dùng Hoàng Liên, Hoàng Cầm giảm nhiệt. Nhân sâm, Can Khương, Cam Thảo, Đại Tảo tăng thuộc tính dương. Bách Lý Băng nửa hiểu nửa không, lại cảm thấy hắn nói rất có đạo lý. – Ngoài nhân sâm ra, thì toàn thuốc lạ, em không nhớ hết. Bách Lý Băng lắc đầu nói: – Đã giúp thì giúp cho chót, tống Phật tống Tây Thiên, tí nữa anh viết xuống đơn thuốc, em mang tới hiệu thuốc hỏi xem. Đúng rồi, thang thuốc này của anh tên là gì? – Thang thuốc này được lưu truyền rộng rãi ở dân gian, tên là Tiết Tâm Thang. Lâm Dật Phi cười nói: – Tuy lưu truyền rộng rãi, nhưng Thở dài một tiếng: – Người hiểu được đạo lý trong đó càng ngày càng ít. – Anh chột dạ phải không. Bách Lý Băng rốt cuộc bắt được tay cầm, đắc ý nói: – Dạo đầu toàn những câu khó hiểu, vừa hỏi tên thang thuốc liền lộ nguyên hình. Bình thường tên thuốc đều rất hoành tráng cơ mà. Em đọc trong tiểu thuyết đều nói thần đan, thuốc tiên, tiên thủy gì đó. Thuốc của anh tên là Tiết Tâm Thang, cái tên nghe thật bình thường. Không biết có hiệu quả gì không? Lâm Dật Phi cười khổ nói: – Bệnh của em không phải là bệnh nặng gì, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng là được, đâu cần dùng thuốc đắt tiền? Đúng rồi, còn có một điều quan trọng. – Điều quan trọng gì? Bách Lý Băng thấy hắn trở nên nghiêm túc, liền cuống quít hỏi. – Bệnh của em có uống thuốc cũng chỉ chữa được phần ngọn. Nói cách khác Lâm Dật Phi nghiêm mặt nói: – Quan trọng là tâm tính. Tâm tình tốt có ảnh hưởng rất lớn tới giấc ngủ. Có một điểm em phải quan tâm. Lâm Dật Phi nói tới đây thì dừng, Bách Lý Băng khẩn trương hỏi: – Điểm gì. Đúng rồi, có phải ảnh hưởng tới bề ngoài không. Mấy hôm nay em luôn cảm thấy mình rất tiều tụy. Lâm Dật Phi mỉm cười nói: – Em đúng là thông minh, vừa đoán là trúng. Nếu là như vậy, Bách Lý Băng thực sự khẩn trương, sờ sờ khuôn mặt, nhìn chằ chằm vào Lâm Dật Phi, hỏi: – So với hai ngày trước, có phải khó coi hơn? Cô vốn là không người không chú trọng bề ngoại, nhưng mấy ngày gần đây thì có để tâm hơn. – Đâu có khoa trương như vậy, nếu em khó coi, thì cả Chiết Thanh không có người nào xinh đẹp rồi. Lâm Dật Phi tràn đầy ý cười, lại nghiêm mặt lắc đầu: – Nhưng nếu để lâu, thì rất khó nói. Nghe thấy Lâm Dật Phi khen ngợi sắc đẹp của mình, trong lòng thiếu nữ rất vui sướng, thoáng cái lại chuyển sang lo nghĩ: – Vậy sau này phải làm sao? Bách Lý Băng hơi sốt ruột: – Em không muốn mỗi ngày đều phải uống thuốc Đông y. – Phương pháp rất đơn giản. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Lão Tử từng viết:’Phu vật vân vân, các phục quy kỳ căn. Quy căn viết tịnh, tịnh viết phục mệnh, phục mệnh viết thường, tri thường viết minh. Bất tri thường, vọng tác hung. Ý nói là em chỉ cần giữ tâm tình bỉnh thản, không lo, không giận, không sợ, không kinh, thì bệnh sẽ không cần trị mà khỏi. – Làm sao làm được như vậy? Bách Lý Băng hơi do dự. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Chẳng hạn như, ở nhà trọ giữ mối quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng. Bình thường không nên suy nghĩ quá nhiều. Sống hòa thuận với mọi người. Kết hợp các phương pháp trên, anh đảm bảo ngày nào em cũng xinh đẹp, tươi cười như hoa. Hắn nói nửa ngày, mấy câu cuối cùng mới là điều mà hắn muốn nói với Bách Lý Băng. Chỉ là Công tâm vi thượng, công thành vi hạ, hắn sợ nếu đề cập tới Bách Lí Hùng sẽ khiến cô nàng không vui, thậm chí phất tay áo bỏ đi. Cho nên hắn mới phải nói nhiều như vậy. Bách Lý Băng trầm mặc, như đang suy nghĩ gì đó. Lâm Dật Phi thì không vội, lằng lặng nhìn người thiếu nữ. Hắn thấy Bách Lý Băng không phải là lạnh lùng, mà là u buồn. Mà sự u buồn đó không thể nghi ngờ là đến từ những khúc mắc cách đây chục năm. Hắn không nắm chắc có thể khai mở, nhưng hắn sẽ cố hết sức. Chậm rãi ngẩng đầu lên, Bách Lý Băng nhìn đôi mắt của người thiếu nữ, trong đó tràn đầy sự chân thành, động viên, còn có chờ mong. – Em sẽ nhớ kỹ những lời hôm nay anh dặn. Thiếu nữ rốt cuộc nói: – Ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ: – Chúng ta đi dạo một lát. Ở bên cạnh người khác, em không biết liệu em có tức giận hay không. Nhưng ở bên cạnh anh, em sẽ không vô lý tức giận. Ngừng một chút, Bách Lý Băng khẽ cười: – Tính tình của em không tốt, hy vọng anh có thể đề tỉnh em. Lâm Dật Phi nhìn nàng nửa ngày, mới nói: – Một lời đã định. .. Ở sân thi đấu, Phó Thủ Tín đang lo lắng hết nhìn đông lại nhìn tây. Năm cầu thủ chủ lực, mới chỉ có một mình Tiểu Trương tới. Bốn người còn lại đều không thấy bóng dáng. Đã nhìn đồng hồ đeo tay không biết bao nhiêu lần. Mỗi một phút qua đi, trong lòng càng thêm nặng trịch. – Chu Chấn Vũ, cậu đã thông báo hết cho mọi người chưa? Phó Thủ Tín hỏi, thanh âm có chút bất mãn. Nhìn đội cổ động của khoa mình mà ngán ngẩm. Lác đác vài người, so với các khoa khác, chiêng trống vang trời, băng rôn rực rỡ, khí thế thực sự kém xa. Chu Chấn Vũ đau khổ nói: – Bí thư, tôi đã thông báo cho khoa mình mấy lần, nhưng mọi người đều cho rằng khoa mình không qua được vòng loại, tới cổ vũ cũng không có tác dụng gì. Tôi vất vả lắm mới kéo được vài người tới. Làm sai vặt cho vị bí thư này đúng thật là uất ức. Làm việc gì dù đúng dù sai đều bị chửi, công việc thì nặng nhọc, lợi lộc chả được bao nhiêu. Phó bí thư nhìn sang đội cổ động, thấy ánh mắt của bọn họ nhìn sang mình như là nhìn bầy dê đợi làm thịt, trong lòng càng căm tức, lại không thể nổi giận được. Chỉ phải vuốt vuốt mái tóc, ra vẻ phong độ. Tiểu Trương đi tới gần: – Bí thư, mấy người kia vẫn chưa tới à? Phó bí thư trừng mắt: – Nói nhảm, cậu có bị mù không mà không tự mình nhìn. Dù sao Tiểu Trương còn trẻ, không biết đạo lý rằng lãnh đạo đang nổi giận không thể lại gần. Bằng không nịnh hót không được, lại bị mang lên trút giận. Không dám lộ vẻ bất mãn, Tiểu Trương lấy điện thoại ra: – Bí thư, để tôi gọi bọn họ tới. Khả năng là hôm nay bọn họ có tiết học. Trong lòng Phó bí thư âm thầm thóa mạ. Cả đám đều cùng một khoa, lão tử đã nghiên cứu thời khóa biểu của mấy người từ lúc trước rồi. Bọn họ có tiết hay không, ta còn không biết sao? Nhưng tiền điện thoại không phải do y chi ra, nên cũng không phản đối cậu ta gọi điện. Chỉ là mang theo vẻ mặt âm trầm nhìn khắp nơi, hy vọng có thể nhìn bóng dáng của mấy ông tướng kia. Cầm điện thoại ấn nửa ngày, Tiểu Trương đau khổ nói: – Bí thư, hình như Vương Tường không có điện thoại thì phải. – Vậy thì gọi cho người khác. Phó bí thư tức giận trả lời, nên tới không tới, tới lại là hai kẻ không có đầu óc. – Tôi không quen với Trí Viễn và Vũ Thân lắm. Hiện tại Tiểu Trương có chút hối hận vì chủ động xin đi giết giặc. Hận không thể khóc lớn ba tiếng. – Vậy cậu quen ai? Phó bí thư lạnh lùng hỏi. – Đúng rồi, Dật Phi, tôi biết số điện thoại của cậu ta. Lần trước lúc uống rượu, tôi đã xin qua số điện thoại của cậu ta. Cuối cùng cũng vớ được một cây cỏ cứu mạng, Tiểu Trương vội vàng tìm số của Lâm Dật Phi. Mấy tiếng chuông dễ nghe vang lên từ phía sau của cậu ta. Xoay người nhìn, một người chính đang mỉm cười nhìn mình, không phải Lâm Dật Phi thì còn ai? – Dật Phi, cuối cùng cậu cũng tới. Tiểu Trương còn chưa kịp vui vẻ, Phó bí thư đã đi lên nắm bàn tay của Lâm Dật Phi, giống như năm đó dân chúng gặp được quân Bát Lộ vậy. – Ba người còn lại tí sẽ tới. Câu đầu tiên của Lâm Dật Phi khiến cho Phó bí thư mừng rỡ, nhưng câu sau khiến cho y suýt nữa chết vì buồn bực: – Ba người bọn họ đang ngắm mỹ nữ ở đằng kia.​
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang