[Dịch]Lãng Tử Tại Đô Thị- Sưu tầm
Chương 29 : Trên xe bus
.
Bóng hai người bị ánh đèn đường kéo dài, nhìn từ xa giống như chân trời đầy sao. Gió nhẹ khẽ thổi, làm rối tóc dài người thiếu nữ, giống như tâm trạng rối bời của cô lúc này.
Ngẩng đầu nhìn trộm, thấy người thiếu niên đang nhìn về phương xa, thiếu nữ hơi thất vọng. Khuôn mặt vốn nhu nhược của hắn đã trở nên kiên nghị, đôi môi tạo thành hình vòng cung, đôi mắt sáng như sao trên trời. Nhưng đôi mắt đó luôn có sự u buồn. Dù người thiếu niên đã dần thích ứng với hoàn cảnh, nhưng rõ ràng vẫn không quên được mọi chuyện trước kia.
Đôi khi nhớ lại là đau khổ, đôi khi nhớ lại là ngọt ngào. Nhưng nếu không có nhớ lại, nhân sinh sẽ mất đi rất nhiều ý nghĩa.
- Anh đang suy nghĩ gì vậy? Hôm nay xe 107 lâu tới thế.
Thiếu nữ khẽ nói, nhưng trong lòng thì mừng thầm. Cô chưa bao giờ cảm thấy đợi xe buýt cũng khiến người xao xuyến như vậy.
Lâm Dật Phi phục hồi tinh thần. Hắn vẫn cho rằng mình đã quên, nhưng lại phát hiện mình chỉ là chôn dấu ký ức sâu hơn mà thôi. Vừa nãy nhìn đèn đường ở cách đó, giống như nhìn thấy những đống lửa trong doanh trại. Trong đó có một đôi mắt đầy ôn nhu nhìn về phương xa, ngóng trông người yêu chiến thắng trở về.
Bỗng nhiên quay đầu lại, đứng bên cạnh cũng là một đôi mắt đẹp, trong lòng Lâm Dật Phi run lên, suýt nữa bật thốt kêu lên.
- Không có gì. Trong nháy mắt đè nén cảm xúc, Lâm Dật Phi lại nở nụ cười quen thuộc. Phải nhìn dụng tâm nhìn kỹ mới thấy một tia cay đắng.
- Nhà em còn những ai? Thiếu niên chợt hỏi.
- Còn có cha và em gái. Tiếu Nguyệt Dung cười thản nhiên, nhưng trong mắt lại có một chút ưu sầu.
- Vậy mẹ của em? Thiếu niên thuận miệng hỏi, hỏi xong mới hối hận.
- Mẹ đã qua đời lúc bọn em còn nhỏ. Cho nên chúng em không nhớ khuôn mặt của mẹ lắm. Nụ cười của Tiếu Nguyệt Dung cũng có chút cay đắng, nhìn về phía Lâm Dật Phi nói: - Trong nhà không có một tấm hình nào của mẹ để nhớ lại. Điều này cũng giống như anh, không phải anh chỉ còn có hồi ức đó sao?
Cảm xúc hiện tại của thiếu nữ có mấy phần giống Lâm Dật Phi. Cô và người thiếu niên cùng chung cảnh ngộ, khiến cô hiểu được sự tiếc nuối và đau khổ khi nhớ một người mà mãi mãi không thể gặp lại.
Sau nửa ngày thiếu niên mới nói: - Xin lỗi em, khiến cho em phải nhớ lại những chuyện không vui.
Tiếu Nguyệt Dung mỉm cười: - Chuyện đã qua thì để cho nó qua, còn cả tương lai phía trước, không phải chúng ta nên trân trọng nó hơn sao?
Thiếu niên giật mình, sững sờ.
Tiếng bánh xe vang lên, Tiếu Nguyệt Dung nói:
- Xe bus tới rồi.
Thiếu niên gật đầu, đi theo thiếu nữ lên xe bus. Tiếu Nguyệt Dung lấy tiền lẻ trong túi, trả thay luôn cho người thiếu niên, rồi quay đầu cười: - Lần sau anh trả.
Dù đã qua giờ tan tầm một lúc lâu, nhưng trên xe vẫn đông kín người. Lâm Dật Phi hơi do dự, rồi kéo tay Tiếu Nguyệt Dung, đi thẳng tới cuối xe mới dừng lại.
Tim của Tiếu Nguyệt Dung đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, lan tới cái cổ trắng ngần. Sau nửa ngày không thấy thiếu niên có động tĩnh gì, ngước mắt nhìn lên, thì thấy người thiếu niên đang chăm chú nhìn cái gì đó.
Bận rộn cả ngày, khó được dịp nghỉ ngơi một lát như vậy, có lẽ buổi tối còn có chuyện bận rộn hơn đợi họ ở phía trước.
Tuy nhiên, có người lợi dụng sơ sẩy đó mà có hành động.
Xe bus vang lên tiếng thông báo:”Xe nhiều người, mọi người bảo quản đồ vật cẩn thận. Dân tộc Trung Hoa có truyền thống kính già yêu trẻ, mong mọi người chủ động nhường chỗ cho người già yếu và người có con cái nhỏ. Cảm ơn mọi người hợp tác.”
Tiếng loa lặp lại vài lần liền dừng lại. Người ngủ thì vẫn ngủ, người nhìn ra ngoài cửa xe thì vẫn nhìn, sợ có phụ nữ mang thai hoặc là người tàn tật nào đó lên đây, nhìn thấy không nhường chỗ lại băn khoăn.
Tiếu Nguyệt Dung nhận ra ý của người thiếu niên. Một người trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh đang tiếp cận mục tiêu là một phụ nữ trung niên ngủ gà ngủ gật. Bà ta đang nắm chặt một cái túi da, tuy buồn ngủ nhưng vẫn rất cảnh giác.
Tiếu Nguyệt Dung hơi khó hiểu nhìn Lâm Dật Phi. Hắn chỉ cười, thấp giọng nói: - Có người sắp ra tay.
Tiếu Nguyệt Dung khẽ giật mình. Người nọ đã để tay lên túi da của phụ nữ trung niên, rồi kéo khóa. Sau một lát, một cái ví đã bị kéo ra ngoài.
Ăn trộm thành công, tên này liền lùi về phía sau vài bước. Chợt một người đằng sau bắt cổ tay của tên trộm, trầm giọng quát: - Huynh đệ, theo tôi tới đồn cảnh sát..
Tiếu Nguyệt Dung vui mừng nhướn mày. Dù cô vô lực ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy ác giả ác báo thì vẫn rất là cao hứng. Nhưng Lâm Dật Phi lại nhăn lông mày, Tiếu Nguyệt Dung thấy vậy liền ngạc nhiên, thấp giọng nói: - Anh không cần phải lo lắng, người bắt trộm chắc là cảnh sát đang mặc thường phục.
Nhìn thấy người kia đã lấy ra một cái còng tay sáng loáng, Tiếu Nguyệt Dung cho rằng bước tiếp theo là bắt tên trộm về đồn. Nhưng cô lại không biết, Lâm Dật Phi đã nhìn ra người bắt trộm rất non nớt, khả năng phòng ngừa phản kháng cũng có vấn đề. Nếu đối phương hơi chống cự chút, người đó chắc chắn chịu hại.
Tên trộm âm thầm kinh hãi, dùng sức giãy ra. Cảnh sát mặc thường phục kia thật không ngờ y dám phản kháng, thiếu chút nữa để y thoát. Anh ta cười lạnh một tiếng, còng tay hướng về phía cổ tay của tên trộm. Bỗng nhiêu ở phía sau có hai người chen tới, chạm vào người cảnh sát. Không ngờ tên trộm còn có đồng lõa, người cảnh sát lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Lúc quay đầu thì tên trộm đã chạy tới cửa sau của xe bus rồi hét lớn: - Dừng xe, dừng xe, tôi buồn đái, muốn xuống xe.
Cảnh sát giận dữ, hô một tiếng: - Không được mở cửa, tôi là cảnh sát.
Lái xe hoảng sợ, ấn mạnh phanh, chiếc xe vang lên một tiếng chói tai. Tiếu Nguyệt Dung nhất thời không để ý, ngã về phía trước. Lâm Dật Phi liền ôm eo nhỏ của thiếu nữ. Khuôn mặt của Tiếu Nguyệt Dung nóng lên, trái tim đập rất nhanh. Cô chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, sau nửa ngày vẫn không đứng thẳng được.
Các hành khách khác thì không may mắn như Tiếu Nguyệt Dung. Người thì ngã về phía trước, người thì đứng lên, những người đang mơ mơ màng màng thì đập đầu về ghế trước. Trong một lúc, xe bus không ngừng vang lên tiếng hét, tiếng lộn xộn, tiếng mắng mỏ. Mọi người còn tưởng rằng xảy ra tai nạn giao thông.
Hai tên đằng sau người cảnh sát lợi dụng quán tính lao tới. Người cảnh sát trở tay không kịp, liền cùng hai tên ngã xuống sàn xe. Trong lòng anh ta rất lo lắng. Anh ta biết hai người này không thể nghi ngờ là đồng bọn với tên móc túi. Mình chỉ chú ý tên móc túi, lại quên mất mấy tên trông chừng. Đều nói bắt tặc cầm tang, bắt gian tại giường, tên móc túi kia chắc chắn đã lợi dụng thời gian này tẩu tán tang vật. Cho dù mình có bắt được y cũng không có tác dụng gì.
Đợi người cảnh sát đứng lên, thì hai người kia cũng cuống quít đứng lên. Đứng bên trái là một tên gầy nhom, đôi mắt ngó nghiêng, khóe miệng có một tia cười lạnh. Y đi tới vỗ bụi cho người cảnh sát:
- Xin lỗi anh. Rồi nhìn lái xe, quát lớn: - Anh có biết lái xe không đấy? Tôi thiếu chút nữa bị anh làm cho ngã chết.
Người cảnh sát âm thầm cười lạnh, biết tên này muốn di dời sự chú ý, nhưng anh ta lại không làm gì được. Chuyển mắt nhìn về phía tên móc túi, anh ta biết tên này đã không còn mang theo cái ví da trong người rồi. Nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên ví da của phụ nữ trung niên đã bị ném xuống vị trí ngồi của hai người trẻ tuổi.
Phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai. Người cảnh sát giật mình, quay đầu nhìn lại. Phụ nữ trung niên kia đã tỉnh ngủ, phát hiện cái túi không biết đã bị kéo khóa từ bao giờ, mà cái ví da đã không cánh mà bay.
- Có ăn trộm.
Phụ nữ trung niên hét lớn một tiếng, khàn cả giọng: - Bác tài, đừng mở cửa.
Lái xe cười khổ một tiếng, thầm nghĩ, còn cần bà nói sao? Ông ta lái xe nhiều năm như vậy rồi, ánh mắt không kém hơn vị cảnh sát mặc thường phục kia chút nào. Vừa nãy qua kính xe, ông ta đã nhìn thấy tên móc túi. Muốn nhắc nhở một câu nhưng lại thôi. Ông ta còn phải tiếp tục công việc kiếm sống này, bớt một chuyện đỡ một chuyện.
Lúc này Tiếu Nguyệt Dung mới phát hiện người cảnh sát kia còn trẻ, tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm. Người cảnh sát cũng đang nhìn Tiếu Nguyệt Dung. Anh ta tiến lên hai bước, nhặt lên ví da, đưa cho phụ nữ trung niên. Rồi quay đầu nhìn xung quanh: - Có ai nhìn thấy cái ví này vì sao bị ném tới đây không?
Phụ nữ trung niên vui mừng quá đỗi, chộp lấy cái ví, động tác còn nhanh hơn cả tên móc túi. Bà ta cuống quít mở cái ví ra, tên móc túi rõ ràng còn chưa động vào, số tiền trong ví vẫn còn nguyên: - Thôi, thôi. Phụ nữ trung niên làm bộ rộng lượng: - Không có việc gì, không có việc gì.
Người cảnh sát chán ghét nhìn bà ta, lông mày hơi nhăn, chỉ biết cười khổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện