[Dịch] Lãng Tích Hương Đô

Chương 16 : Chương 16

Người đăng: 

.
Hai mươi ba tuổi, trở thành phó cục trưởng cục Công an có thể nói đó là một kỳ tích. Điều đó cũng nói rõ một điều, Long Yên Nguyệt không phải chỉ là một cái bình hoa để làm cảnh. Long Yên Nguyệt rất muốn biết Lâm Bắc Phàm làm sao tìm lại được súng cho mình. Cô có thể khẳng định trong này có chuyện gì đó bí ẩn. Nhưng hỏi thẳng Lâm Bắc Phàm là chuyện không thể. Mà chỉ có thể từ từ, làm cho hắn lộ ra mà thôi. - Trong khoảng từ mười hai giờ tới hai giờ đêm hai hôm trước, anh có biết thành Nam đã xảy ra một chuyện quan trọng không? - Long Yên Nguyệt ra vẻ thần bí nhìn Lâm Bắc Phàm: - Trong vòng hai giờ, kẻ trộm đã lấy toàn bộ tiền trong hai mươi sáu ATM của ngân hàng ở thành Nam. Tất cả mười sáu ngân hàng trong khu Bản Kiều không một ngân hàng nào thoát khỏi. Trong buổi tối hôm đó, lúc anh rút tiền có phải là tiền trong máy không đủ đúng không? - Có việc đó? - Lâm Bắc Phàm ngẩn người, lấy một điều thuốc là. Hắn chợt bừng tỉnh, nói: - Chẳng trách mà buổi tối hôm đó tôi không lấy được tiền. Chậc! Phải nói là quá cao tay.... Mà không phải là những nơi đó đều có camera giám sát hay sao? Mặc kệ Lâm Bắc Phàm nghĩ thế nào, Long Yên Nguyệt không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn. Cô nhấp một chút rượu rồi nói: - Đây rõ ràng không phải là trộm cắp bình thường mà chính là nhằm vào cục Công an khu Bản Kiều. - Có chuyện đó thật không? Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao báo chí không đưa tin? Ánh mắt Long Yên Nguyệt có chút bất lực. Cô lắc đầu, nói: - Đây có thể nói là đối thủ của cả cảnh sát thành Nam. Thậm chí, cảnh sát trong cả nước cũng chưa từng gặp phải đối thủ nào mạnh như vậy. Hơn nữa, đối thủ cũng không phải vì tiền, mà chỉ muốn làm thế mà thôi. - A! - Long Yên Nguyệt rít một hơi thuốc, giả vờ khiếp sợ nhìn Long Yên Nguyệt nhưng trong lòng hắn lại đang mỉm cười. Với bản lĩnh của tiểu Kim, chỉ sợ ăn trộm quần lót của cô đang mặc trên người cũng hoàn toàn bình thường... "Không biết, hôm nay cô ta mặc màu gì... Ách! Lại nghĩ đi đâu rồi..." - Trong vòng nửa giờ, có thể còn ngắn hơn, hai mươi sáu ATM bị mất toàn bộ tiền đã được trả lại đầy đủ. - Long Yên Nguyệt kể tới đây mà vẫn cảm thấy sợ hãi. Lúc ấy, ở gần tất cả các ATM, cảnh sát đã bố trí chặt chẽ. Vậy mà người đó vẫn không coi cảnh sát vào đâu, thoải mái trả tiền lại chỗ cũ. Tất nhiên, chuyện xấu hổ như vậy Long Yên Nguyệt không thể nói ra. - Có đúng như vậy không? Vậy... Có đầu mối hay không? - Lâm Bắc Phàm cầm một xâu thịt nướng lên, vừa gỡ vừa nói. - Đó là chuyện cơ mật, anh không thể biết. - Lâm Bắc Phàm thở dài. Khuôn mặt xinh xắn càng thêm quyến rũ. Trên mỗi tờ tiền mặt có không ít dấu vết móng vuốt nhỏ bé. Hơn nữa, trên một cọc tiền mặt còn bị một thứ vũ khí sắc bén đâm thủng. Với thực lực của đối phương, hoàn toàn có thể không để lại chút giấu vết. Nhưng tại sao? Tại sao đối thủ lại muốn để lại đầu mối? Chuyện duy nhất có thể giải thích đó là lời khiêu khích đối với công an khu Bản Kiều. Mặc dù Long Yên Nguyệt nói rất nhỏ, nhưng Lâm Bắc Phàm đến lúc này mới cảm thấy yên tâm. Cho dù thế nào thì bây giờ cục Công an vẫn đang điều tra. Chờ sau khi mọi việc yên xuống, phải dậy cho con rồng đó một bài mới được.. - Trực giác của anh rất tốt. Tôi tin tưởng vào trực giác của anh. - Long Yên Nguyệt cười. Mặc dù nụ cười của nàng chẳng khác gì đang mếu. Quả thực, cô đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn Lâm Bắc Phàm: - Nếu như trực giác của anh không tốt thì tôi không tin trong vòng ba ngày, anh có thể tìm được súng của tôi. Trừ khi, anh tự nhận ngay từ đầu đã tham gia vào chuyện trộm súng. - Đừng có vu oan cho người tốt. - Lâm Bắc Phàm biết, Long Yên Nguyệt đang khóa đường lui của mình. Quả nhiên, Long Yên Nguyệt ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: - Tất nhiên là tôi tin anh. Vì vậy mà lần này, mục đích của tôi tới tìm anh chính là hy vọng giúp anh dùng trực giác giúp tôi điều tra một chút xem vụ án hai ngày trước là do ai làm. Lâm Bắc Phàm ngửa cổ nốc một ngụm, sau đó lấy khăn lau miệng. Hắn đứng dậy, nói: - Tìm được súng của cô hoàn toàn là do ngẫu nhiên. Cô nghĩ là có trực giác hay sao? Còn tên trộm của cô thì cô tự tìm lấy đi. Long Yên Nguyệt vui vẻ, vểnh tai lên nghe xem. Mục đích của cô cuối cùng cũng đã đạt được. - Phó cục trưởng Long! Những chuyện gì cần nói tôi nói hết rồi. Sau này, giữa hai chúng ta đường ai nấy đi. - Lâm Bắc Phàm bước đi, nhưng vẫn lầm bầm một câu: - Biết cô làm khó tôi như vậy, lúc trước tôi đã quẳng súng của cô xuống nước rồi. Nét mặt Long Yên Nguyệt tái nhợt. Cái tên này đúng là không biết tốt xấu. Chưa nói tới người bình thường, cho dù tội phạm thì khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, hai mắt đều tỏa sáng, tích cực phối hợp. "Cướp nụ hôn đầu tiên của bà mà định phủi đít bỏ đi hay sao? Một cửa cũng đừng mong". Sau một chút, Long Yên Nguyệt như nghĩ ra một chuyện gì đó liền mở miệng cười. "Ngươi chẳng phải làm ở Kim Sắc Hải Ngạn hay sao? Lúc nào bà có thời gian sẽ tới đó mua sắm, phải tìm một người nào đó chanh chua để dạy ngươi". Sau khi đuổi Long Yên Nguyệt , Lâm Bắc Phàm tiếp tục tới Kim Sắc Hải Ngạn làm việc. Sau khi chuyện Lâm Bắc Phàm đấu rượu với Lưu mập xảy ra, cái nhìn của mọi người đối với hắn đã thay đổi hẳn. Đó cũng là tâm lý bình thường của phụ nữ. Có thể uống tốt như vậy thì chỉ cần tìm một công việc tiếp rượu là có thể đổi đời. Lâm Bắc Phàm nhìn cũng đẹp trai, lại có bản lĩnh như vậy. Nếu mà tán tỉnh được hắn, sau này chắc chắn... Nhưng lo người khác ra tay trước, nên mỗi người khi nói tới Lâm Bắc Phàm, lại nhỏ mọn nói: - Trước đây, tôi thấy Lâm Bắc Phàm còn có chút thành thực. Không ngờ hắn lại là một tên nghiện rượu. Đúng là đen đủi cho ai lấy phải hắn. Vừa mới lên lầu, một cô gái đang bê một thùng bia chợt kêu lên một tiếng, hình như bị trật chân. Cô gái ngồi xổm trên mặt đất, nhăn nhó. Ánh mắt hơi liếc về phía Lâm Bắc Phàm, hy vọng hắn làm công việc anh hùng cứu mỹ nhân. Lâm Bắc Phàm cũng không phải là kẻ thờ ơ. Hơn nữa, thấy người ta bị như vậy, hắn liền bước tới. Nhưng mới đi được một chút, một cô gái bán hàng mặt đầy tàn nhang xuất hiện. Cô chẳng hề do dự, bưng thùng bia trên mặt đất, ân cần nỏi: - Cẩn thận chứ. - Chị Thúy! Cám ơn chị. Chắc không có chuyện gì. - Đang ngồi xổm trên mặt đất, cô gái cười cảm ớn. Nếu như Liễu Vi có mặt ở đấy, chắc chắn phải gật đầu liên tục. Bất cứ công ty nào mà có được nhân viên đoàn kết như vậy cũng đều thành công. Nhưng nếu cô có thể nghe thấy những gì hai người đang nói trong lòng, chắc chắn sẽ ngã ngửa. Cô gái mặt đấy tàn nhang, thầm nghĩL - Dám diễn trò cho Lâm Bắc Phàm xem. Cái con tiểu yêu tinh này còn kém lắm. Hãy luyện thêm vài năm nữa rồi về nhé. Trong lòng cô gái kia cũng nói: - Mày cũng định tranh với tao hay sao? Đầu tiên hãy mua chục hộp phấn về mà trát lên mặt đi. Lâm Bắc Phàm thấy cô gái đã có người giúp liền xoay người đi vào trong phòng của mình. Tới một giờ sáng, cuối cùng thì cũng hết giờ. Sau khi Lâm Bắc Phàm xuống lầu, chuẩn bị đi mua thức ăn cho tiểu Kim. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hình như mấy ngày nay tiểu Kim đều kêu đói. Hôm nay có tiền lương, có lẽ nên đưa tiểu Kim ra ngoài để cho nó muốn ăn gì thì ăn. Sau khi Lâm Bắc Phàm trở về căn phòng thuê, tiểu Kim đang nằm trên giường. Bị lấy Đồ Long đao ra dọa, nó đàng phải chịu ngồi yên. - Công việc là công việc. Để thưởng cho việc ngươi tìm được khẩu súng, tối nay, tao cho mày ra ngoài uống nhé. - Cũng được! - Lâm Bắc Phàm còn chưa kịp dứt lời, tiểu Kim đã như một tia chớp, phóng lên vai hắn....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang