[Dịch] Lãng Tích Hương Đô

Chương 14 : Chương 14

Người đăng: 

.
Sau khi tiểu Kim trả lại mọi thứ về nguyên vị trí, Lâm Bắc Phàm mới bình tĩnh lại. Nhưng hắn vẫn phải nghiêm khắc nói với tiểu Kim vài câu. Sau này, chắc phải dành chút thời gian để nói cho tiểu Kim một số pháp luật mới được. Ngày hôm sau, trước khi ra ngoài, Lâm Bắc Phàm lại dạy giỗ cho tiểu Kim một chút. Hơn nữa, hắn còn dọa rằng, nếu trong lúc mình không có nhà, con vật nhỏ mà dám ra ngoài nữa bước thì hắn sẽ lấy Đồ Long đao ra để hầu hạ. Lâm Bắc Phàm cũng không mang súng đi theo. Hắn biết nếu như ngay hôm nay mà đã đem súng đến thì chắc chắn là không hợp lý. Mà thậm chí, Long Yên Nguyệt còn hoài nghi bản thân hắn nữa. Trên đường đi làm, Lâm Bắc Phàm tranh thủ ghé qua một cái ngân hàng, thứ nhất là để lấy tiền, thứ hai là để xem xem chuyện tiểu Kim làm hôm qua có khiến cho mọi người hoảng sợ hay không. Chọn bừa một ngân hàng, sau khi đi vào, hắn thấy bất luận là khách gửi tiền hay nhân viên ngân hàng cũng đều có gì đó khác lạ. Sau khi đưa ra một chuỗi mà sỗ, hắn ngồi đợi một lúc... - Được rồi! Tối ngày hôm qua, ATM tại sao không có tiền? Sau khi lấy tiền xong, Lâm Bắc Phàm vờ hỏi. Nhân viên ngân hàng ngơ ngác, ngẩng đầu, nói: - Chắc có chuyện lầm lẫn. Các máy ATM đến giờ vẫn hoạt động bình thường. "A? Chẳng lẽ sau khi tiểu Kim trộm tiền, ngay lập tức trả về nên vẫn chưa có người nào phát hiện?" Lâm Bắc Phàm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn vẫn không dừng lại, sau khi cầm tiền và thẻ, nói: - Rõ ràng là ngày hôm qua không có. Các người dám trốn tránh trách nhiệm. - Xin lỗi! Có thể máy móc gặp sự cố. - Nhân viên ngân hàng hơi chột dạ. Phải biết rằng những người tức giận về chuyện ATM không có tiền tối hôm qua cũng không phải chỉ có một mình Lâm Bắc Phàm.. Chỉ có điều đó là tối hôm qua, nhân viên ngân hàng không thể ngờ được rằng, có một khoảng thời gian ATM thực sự không có gì. Nhưng chuyện đó cũng chỉ có một số ít người trong ban giám đốc của ngân hàng biết được mà thôi. Sau khi lấy tiền, Lâm Bắc Phàm định tới cửa hàng điện thoại sắm lấy một chiếc điện thoại di động. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, không nghĩ được mình cần gọi cho ai, hay ai có thể gọi cho mình nên đành thôi. Tới Kim Sắc Hải Ngạn xem TV tới chiều, hắn ngủ thêm một lúc rồi, lững thững đi lên tầng ba. Sau khi đăng nhập vào QQ, cái biểu tượng hoạt hình nhấp nháy mấy cái. Mở ra, hắn liền thấy được tin nhắn của Likedance. Likedance: Tại sao? Likedance: Bây giờ, chắc anh không có trên mạng. Nhớ câu nói, tiếng cười của anh quá. Lâm Bắc Phàm mỉm cười. Đột nhiên, hắn nhớ tới câu nói khốn kiếp của tiểu Kim, liền gõ như múa lên bàn phím. Sát thủ tình trường: Ha ha! Đừng có mê mẩn anh. Anh chỉ là một truyền thuyết... Likedance: Online rồi hả? Mỗi buổi tối anh đều online có phải là để lừa cho em vui vẻ có phải không? Sát thủ tình trường: Không phải. Chỉ là đang tán tỉnh mấy cô bé, nên thuận tiện nói với em vài câu. Likedance: Nói dối. Mỗi lần em giả vờ logout là anh cũng out luôn. Sát thủ tình trường: A? Hôm nay hình như không phải là cách nói chuyện của em. Likedance: Sát thủ. Sát thủ tình trường: Hả? Likedance: Em thích anh. Nếu có kiếp sau, em làm vợ anh được không? Mỗi ngày, anh lại kể cho em những chuyện xưa. Sát thủ tình trường: Nếu vậy thì còn phải xem em thế nào. Nếu như em quá xấu thì đừng có hy vọng. Likedance: Sát thủ. Sát thử tình trường: Ơi. Likedance: Có thể nói cho em biết, thiên đường như thế nào không? Sát thủ tình trường: Nơi đó chẳng phải có mấy tên người chim hay sao? Có gì lạ đâu? Likedance: Tối không? Sát thủ tình trường: Không tối. Sáng chói mắt. Cẩn thận em bị phơi nắng thành người bản xứ. Likedance: Có lạnh không? Sát thủ tình trường: Không lạnh. Nhưng lúc đi thì mang quần áo nhiều hơn một chút. Thiên đường cũng có mùa đông đấy. Likedance: Sát thủ. Sát thủ tình trường: Ơi? Likedance: Sau này em không online được nữa. Bác sĩ nói, nếu còn online em sẽ nhìn rất khó. Sát thủ tình trường: Ừ. Likedance: Ba em nói: Kiếp sau đầu thai nên ít nhiều cũng mang được một chút gì đó của kiếp trước. Sát thủ! Em rất đẹp. Em không muốn thay đổi. Như vậy, cho dù kiếp sau chúng ta gặp nhau, anh cũng không cảm thấy lạ. Lâm Bắc Phàm nuốt một chút nước bọt. Hắn vẫn tự cho mình là một người đứng đắn. Nhưng vẫn cảm giác khóe mắt nong nóng. Đúng là số chó. Likedance: Kiếp sau, anh chắc chắn có thể nhận ra em đúng không? Sát thủ tình trường: Ừ! Cho dù có một ngàn người đi qua, anh cũng chỉ cần nghe tiếng bước chân là nhận ra em.... Bởi vì... Chín trăm chín mươi chín người là bước trên mặt đất, chỉ có một mình bước chân của em là dẫm lên trái tim của anh... Trước khi logout, Lâm Bắc Phàm chẳng hề do dự đưa likedance vào danh sách đen. Hắn biết, sau này sẽ không dùng lại QQ này nữa. Mặc dù, chưa từng gặp mặt Likedance, nhưng chút tình cảm nảy sinh thực sự xuất phát từ tận đáy lòng. Hắn không muốn lôi chút tình cảm đó ra nữa. Cái đó và tình yêu không hề có liên quan đến nhau... "Thằng ranh con! Mày quỳ xuống cho ông. Mấy ngày nữa, ông sẽ chết". "Không quỳ! Ông vẫn còn sống mà?" "Quỳ xuống! Sau khi ông chết rồi, mày có tiểu lên người ông, ông cũng chẳng quan tâm. Bây giờ ông muốn mày quỳ". Bị sự ảnh hưởng rất lớn từ ông nội, Lâm Bắc Phàm không phải là một người đàn ông hào hiệp. Chưa tới nửa giờ, hắn đã chôn sâu chuyện Likedance xuống tận đáy lòng, nét mặt lại xuất hiện một sự mỉm cười. Đã lâu rồi chưa về thăm ông. Chờ thêm một thời gian nữa, có thời gian rảnh rỗi, về thăm một chút. Hai ngày trôi qua, Lâm Bắc Phàm cầm khẩu súng của Long Yên Nguyệt tới Kim Sắc Hải Ngạn. - Hoàn bích quy Triệu. (1) - Lâm Bắc Phàm đặt khẩu súng đen trũi lên bàn làm việc của Liễu Vi. - Anh đã tìm được rồi? - Thấy khẩu súng, Liễu Vi hơi rụt người lại. Sự sợ hãi của cô hoàn toàn là theo bản năng. - Không phải chuyện dễ dàng. - Lâm Bắc Phàm thời dài, nét mặt đau khổ nhìn Liễu Vi. - Chủ tịch Liễu! Cô có thể nói với Long Cục phó một chút, nói cô ấy không cần để ý tới chuyện khẩu súng. Nếu làm lớn chuyện, người khác rất có khả năng giết tôi diệt khẩu. - Trước kia tôi chưa biết anh. Còn bây giờ ... Ha ha! - Liễu Vi không muốn đưa ra nhận xét, cười nói: - Chuyện này cũng chẳng có gì. Tôi sẽ nói với Yên Nguyệt một tiếng. Anh cứ đi làm việc đi. Lâm Bắc Phàm vừa bước ra khỏi phòng làm việc, Liễu Vi đã bật microphone gọi cho Long Yên Nguyệt. - Tìm được súng rồi. Vừa mới đem tới cho chị. - Thật không? - Đầu bên kia, âm thanh của Long Yên Nguyệt vang lên vừa vui mừng vừa sợ hãi. - Lừa em làm gì? Nhanh tới đây mà lấy. Mấy hôm nay lo lắng lắm phải không? - Liễu Vi mỉm cười, đầy quyến rũ. Im lặng một chút, trong điện thoại lại vang lên tiếng nói: - Chị Vi! Lâm Bắc Phàm là người đàn ông thể nào? Liễu Vi ngẩn người, rồi nói: - Trước kia chị cũng không biết. Bây giờ muốn nói cũng không rõ. Nhưng chị cảm giác, bề ngoài hắn là một người phóng đãng, nhưng bên trong lại đáng mặt nam nhân. - Làm sao mà hắn có thể chắc chắn trong ba ngày có thể tìm được súng của em? Chẳng lẽ đã có âm mưu từ trước? Liễu Vi cười nói: - Em nghĩ nhiều quá rồi. Thực ra hắn chỉ là một người bình thường. À! Tửu lượng của hắn cực lớn. (1): Hoàn Bích quy Triệu: Năm 283 trước công nguyên, Triệu Huệ Văn Vương có được một viên ngọc bích tinh khiết rất đẹp, có tên là Hòa Thị Bích. Nó được nhà vua luôn nâng niu bên mình, không muốn rời tay. Tần Chiêu Tương Vương biết được tin đó rất muốn có, liều cử sứ giả sang nói với Triệu Huệ Văn Vương rằng nước Tần muốn lấy 15 ngôi thành để đổi lấy viên ngọc bích có một không hai trong thiên hạ này. Triệu Huệ Văn Vương cảm thấy rất khó xử, bởi Tần vốn là một con sói đói không thủ tín. Nếu đem ngọc sang đó rất khó có ngày trở về, mà nếu không đem sang thì sợ vua Tần tức giận. Nhà vua bèn triệu tập quần thần tới để thương nghị. Các đại thần bàn luận hơn nửa ngày mà vẫn không đưa ra được một cách nào. Cuối cùng, có một hoạn quan tên Mậu Hiền tiến cử: "Nhà hạ nhân có một môn khách tên là Lạn Tương Như. Người này rất bạo gan và có học thức, trí dũng song toàn, có thể cử đi sứ nước Tần. Tức thì Triệu Vương gọi Lạn Tương Như vào chầu. Quả nhiên, khi thấy đó là người có ăn nói với kiến thức, bèn cử ông đi sứ nước Tần. Tần Chiêu Tương Vương được tin hết sức mừng rỡ, vội triệu quần thần, tiếp kiến Lạn Tương Như. Tương Như cung kính dâng ngọc bích lên, nhà vua cầm xem, khen ngợi không ngớt, mãi mới đưa cho quần thần và các cung nữ cùng xem nhưng lại không hề đề cập đến việc đổi thành trì. Lạn Tương Như đã nhìn thấu suy nghĩ của vua Tần, vội vàng bước lên nói: "Viên ngọc bích tuy quý hiếm, nhưng có một vết nứt khó nhận thấy, để hạ thần chỉ cho bệ hạ xem". Vua Tần tin là thực liền đưa sang, thì thấy Lạn Tương Như ôm lấy ngọc bích vội lùi lại mấy bước, đến gần bên một cột trụ tức giận nói: "Đại vương hứa đổi 15 ngôi thành trì lấy ngọc bích, vua Triệu chúng tôi rất tán thành mới cử tôi đem ngọc sang đây, nhưng tôi thấy đại vương chẳng có thành tâm chút nào. Nay ngọc đang trong tay tôi, nếu mà đại vương bức ép thì đầu tôi sẽ cùng ngọc bích đâm vào chiếc cột này cho tan tành ra, đại vương đừng hòng mà lấy được ". Lạn Tương Như vừa nói vừa sấn đến bên cột. Vua Tần thấy vậy liền vội vàng gọi người đem bản đồ ra, khoanh rõ vị trí của 15 ngôi thành trì. Lạn Tương Như thấy rất khó mà đảm bảo liền nói rằng: "Trước khi cử tôi đem ngọc sang đây, vua Triệu đã ăn chay trong 5 ngày rồi mới tổ chức nghi lễ rất long trọng , nay nếu đại vương có thành ý, thì cũng nên ăn chay trong 5 ngày, bấy giờ tôi mới dâng ngọc bích cho đại vương". Tần Chiêu Tương Vương đành phải nhận lời, rồi đưa Lạn Tương Như ra nghỉ ở nhà khách. Lạn Tương Như vừa về đến nhà khách, liền cử một tên tùy tùng cải trang rồi đem ngọc bích theo đường tắt trở về nước Triệu. Năm hôm sau, vua Tần quả nhiên tổ chức nghi lễ đón nhận ngọc bích, nhưng chỉ thấy Lạn Tương Như đi tay không thong thả bước vào điện nói rằng: "Quý quốc kể từ thời Mục Công đến nay đã trải qua hơn 20 vị hoàng đế, mà chưa hề có vị vua nào thủ tín cả. Tôi sợ bị mắc lừa thì thực là có lỗi với vua Triệu, nên đã cử người đem ngọc về nước rồi, vậy mong đại vương hãy trị tội tôi". Vua Tần nghe vậy tức giận quát rằng: "Đây rõ ràng là ngươi riễu cợt ta", rồi ra lệnh trói lại. Lạn Tương Như vẫn thản nhiên nói rằng: "Đại vương chớ nên tức giận, xét vì hiện nay Tần mạnh Triệu yếu, nếu đại vương muốn lấy ngọc bích, thì hãy cắt 15 ngôi thành trì cho nước Triệu trước, rồi cử người theo tôi sang nước Triệu nhận ngọc. Triệu đã được 15 ngôi thành trì thì đâu còn dám không đưa ngọc cho nước Tần?". Vua Tần thấy Lạn Tương Như cứ thao thao bất tuyệt cũng không tiện cắt ngang, liền cho Lạn Tương Như về nước. Kỳ thực Vua Tần cũng không có ý trao đổi thành trì, nên trò đổi chác giữa hai nước cũng bỏ đó không nhắc tới nữa..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang