[Dịch]Lăng Thiên Mộng Huyễn- Sưu tầm
Chương 72 : Bị theo dõi (1)
.
Tuy Tiêu Mộng Tuyết không biết tự tin của Lâm Dật Hiên nơi nào đến, bất quá lần này nàng thật không có cự tuyệt Lâm Dật Hiên mời nữa, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Lâm Dật Hiên.
Động tác ăn cơm của Tiêu Mộng Tuyết rất văn nhã, nhìn Tiêu Mộng Tuyết ăn, tựa hồ cũng là một loại hưởng thụ.
Tiêu Mộng Tuyết kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Hiên một cái, nói khẽ:
- Ngươi như thế nào không ăn? Món ăn ở đây chính xác là ăn thật ngon.
- Bởi vì ăn ngon cho nên mới mời ngươi a.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, kỳ thật vừa rồi hắn thiếu chút nữa liền thốt ra bởi vì trông ngươi ăn rất đẹp, nhưng mà hắn sợ nói xong câu đó sau dọa chạy Tiêu Mộng Tuyết, mới không có nói ra.
- Mộng Tuyết, nguyên lai ngươi ở nơi này, mọi người đang đợi ngươi về ăn cơm đó.
Ngay thời điểm Lâm Dật Hiên cùng Tiêu Mộng Tuyết ăn cơm, một giọng nam ôn hòa vang lên bên tai Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên ngẩng đầu nhìn lên, là một nam sinh tướng mạo tuấn dật, nam sinh này ăn mặc một thân quần áo vừa vặn, hình dáng sửa sang lại vô cùng sạch sẽ, cùng học sinh bình thường có chút bất đồng, ngược lại hiện ra vài phần thành thục.
Lâm Dật Hiên nhận ra nam sinh này, đương nhiên cũng có thể nói là Lâm Dật Hiên không muốn biết nam sinh này cũng không được, vì nam sinh này là nhân vật phong vân trong trường, trình độ được hoan nghênh so với Tiêu Tuấn còn cao hơn rất nhiều.
Đầu tiên mà nói cha của hắn có rất nhiều tiền, tuy không tính là phú hào đỉnh cấp, nhưng ở bên trong Long thành cũng có được địa vị không nhỏ, tiếp theo là biểu hiện của hắn ở trường học, thành tích học tập đừng nói rồi, trên cơ bản đều là trong danh sách đứng đầu, mà lợi hại hơn nữa là hắn còn là thể dục toàn năng, trên cơ bản không có vận động gì là hắn tới không được, hơn nữa vì hắn rất ôn hòa, cũng không cùng người phát sinh tranh chấp, đối xử mọi người cũng rất thân mật, cho nên hắn ở trường học có danh xưng là bạch mã vương tử.
Nữ sinh lớp Lâm Dật Hiên thường xuyên tụ cùng một chỗ thảo luận chuyện của hắn, cho nên Lâm Dật Hiên muốn không biết hắn cũng rất khó. Bất quá tên của hắn lại có chút kỳ quái, nếu như không có tên chữ kia, chỉ sợ hắn là một người rất hoàn mỹ.
- Tôn Thành Hổ, ta đã ăn rồi, các ngươi ăn đi.
Tiêu Mộng Tuyết nhìn nam sinh trước mắt nhẹ nhàng nói, nàng không nghĩ tới học sinh tham gia chơi xuân nhanh như vậy liền đến đông đủ, vốn còn nghĩ sau khi ăn xong, lại đi nói một tiếng.
- Mộng Tuyết, chúng ta ở bên kia đã chọn món ăn rồi, hơn nữa đồng học đều ở bên kia, ngươi liền đi qua đi.
Tôn Thành Hổ đối với Tiêu Mộng Tuyết cự tuyệt cũng không để ý tới, mà là trên mặt cười khẽ, một bộ ôn hòa lần nữa nói ra.
- Nàng đã ăn rồi, ngươi bảo nàng đi qua làm cái gì? Các ngươi không biết tự ăn sao?
Lâm Dật Hiên ở một bên nhàn nhạt nói, hắn đối với loại người như Tôn Thành Hổ có chút hiểu rõ, tuy lời nói cẩn thận, nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra mục đích của hắn là hướng về phía Tiêu Mộng Tuyết mà đến.
- Ngươi là ai?
Trong mắt Tôn Thành Hổ hiện lên một tia hàn quang, híp nửa mắt, cao thấp đánh giá Lâm Dật Hiên thoáng một phát, nói thật, hắn đối với Lâm Dật Hiên tồn tại vẫn là hết sức để ý, từ vừa mới bắt đầu lúc Tiêu Mộng Tuyết rời đi, hắn liền một mực chú ý đến Tiêu Mộng Tuyết, cuối cùng nàng vậy mà cùng nam sinh này ở chỗ này cười cười nói nói, sau đó cùng nhau ăn cơm.
- Lâm Dật Hiên, bạn học cùng lớp với Tiêu Mộng Tuyết, ngươi là ai, trong đám bạn học lớp chúng ta hình như không có ngươi....
Lâm Dật Hiên biết rõ vẫn cố nói, trên mặt còn làm ra bộ dạng cố gắng hồi tưởng.
- Tôn Thành Hổ, ta là người lớp bên cạnh các ngươi, lần này chơi xuân hình như ngươi không có tham gia.
Tôn Thành Hổ cười nói.
- Buổi sáng ta có việc nên không có tới trường, không biết có chuyện chơi xuân này, bất quá bây giờ nếu như đã biết, loại chuyện lý thú này ta tự nhiên không thể bỏ qua.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, hắn xem như đã nhìn ra, Tôn Thành Hổ này tựa hồ đối với hắn rất có thành kiến, nhìn trong mắt của hắn không ngừng lóe ra hàn mang, Lâm Dật Hiên liền biết rõ Tôn Thành Hổ này tuyệt đối không phải ôn hòa bình thường biểu hiện ra ngoài như vậy.
- Tự nhiên là hoan nghênh.
Trên mặt Tôn Thành Hổ lộ ra vui vẻ cứng đờ, không nghĩ tới Lâm Dật Hiên vậy mà nói thẳng tới tham gia chơi xuân, điều này cũng làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, bất quá mặc dù trong nội tâm có chút khó chịu, nhưng mà trên mặt hắn vẫn là bộ dạng vui vẻ cao hứng.
Nhìn bộ dạng của Tôn Thành Hổ, Lâm Dật Hiên âm thầm bĩu môi, làm người như vậy có mệt hay không a, cả ngày đeo một cái mặt nạ, rõ ràng trong nội tâm hận muốn chết, vẫn mang theo vui vẻ.
- Đã như vậy, sau khi chúng ta ăn cơm xong, liền đi qua đó, Tôn đồng học cũng trở về ăn cơm đi, một mình ngươi lại để cho nhiều đồng học chờ đợi như vậy, không tốt a...
Lâm Dật Hiên cũng học bộ dạng của Tôn Thành Hổ, một bộ cười híp mắt nói.
Tôn Thành Hổ hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Dật Hiên vậy mà sẽ nói như vậy, phải biết rõ bình thường những người quay chung quanh ở bên cạnh hắn phần lớn là một ít đón ý nói hùa, cho nên bình thường có rất ít người sẽ ngỗ nghịch hắn, hiện tại Lâm Dật Hiên liên tục cho hắn ăn nghẹn, điều này làm cho trong lòng của hắn rất không thoải mái, bất quá hắn lại không thể ở trước mặt Tiêu Mộng Tuyết biểu hiện ra cái gì, chỉ có thể cố nén tức giận trong lòng, khẽ cười nói:
- Vậy được rồi, Mộng Tuyết, lát nữa chúng ta ở bên kia tập hợp.
Sau khi nói xong, Tôn Thành Hổ nhàn nhạt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, sau đó liền rời đi.
- Hình như ngươi đối với Tôn Thành Hổ rất có thành kiến?
Tiêu Mộng Tuyết đang ăn cơm, một bộ như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Dật Hiên.
- Tuyệt đối không có.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện