[Dịch]Lăng Thiên Mộng Huyễn- Sưu tầm

Chương 29 : Họa vô đơn chí

Người đăng: 

.
Mà một ít học sinh ở bên cạnh đều kinh sợ rồi, đây là điện ảnh sao? Một đánh hơn mười? Võ lâm cao thủ a.... Thời điểm mọi người ở đây vây xem, đột nhiên một hồi âm thanh cảnh báo vang lên, sau đó liền chứng kiến hai chiếc xe cảnh sát cực kỳ nhanh lái tới nơi đây. - Sao hiệu suất làm việc của cảnh sát cao như vậy rồi hả? Trong nội tâm Lâm Dật Hiên một hồi nói thầm, lúc này mới bao lâu a, cảnh sát liền đi ra hiện trường, bất quá ngẫm lại cục công an cách nơi này chưa đủ một dặm, Lâm Dật Hiên cũng đã nghĩ thông suốt, gần như vậy lại đến muộn mà nói, vậy nên giải tán đi được rồi. Trong chốc lát, hai chiếc xe cảnh sát liền ngừng ở nơi này, sau đó liền có mấy cảnh sát từ trên xe cảnh sát đi xuống, Lâm Dật Hiên chứng kiến mấy người cảnh sát đi xuống, trong đó hấp dẫn người ta nhất chính là một nữ cảnh sát, sự xuất hiện của nàng thoáng cái liền hấp dẫn tất cả nam sinh chú ý, nữ cảnh sát này đẹp tuyệt mỹ, chẳng qua là trên mặt lại mang theo cảm giác lạnh lùng, cả người lạnh giống như một khối băng, bất quá thân hình của nàng ở dưới đồng phục cảnh sát phụ trợ càng lộ ra nhanh nhẹn, nhất là trước ngực đầy đặn kia, hơn nữa vẻ mặt lạnh như băng kia của nàng, quả nhiên là vô cùng lãnh diễm. - Nơi đây đã xảy ra chuyện gì? Nữ cảnh sát đi tới, bọn hắn tự nhiên chứng kiến hơn mười lưu manh té trên mặt đất, bất quá xuất phát từ thói quen, nữ cảnh sát vẫn hỏi nghi vấn của mình. - Bọn hắn là đánh nhau. Lúc này một tiểu nữ sinh có chút sợ hãi thấp giọng nói. - Ta biết là đánh nhau, ta muốn hỏi tình huống là như thế nào. Nữ cảnh sát dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua những lưu manh nằm trên mặt đất kia, sau đó lại dùng ánh mắt khóa chặt Lâm Dật Hiên. Lập tức người bên cạnh bảy mồm tám lưỡi thảo luận mà nói chuyện phát sinh vừa rồi một lần, nghe tới Lâm Dật Hiên một người đánh hơn mười lưu manh thả, trong mắt nữ cảnh sát kia mạnh mẽ sáng ngời, nhịn không được đánh giá Lâm Dật Hiên nhiều một chút. Nữ cảnh sát trực tiếp đi đến trước người Lâm Dật Hiên, những lưu manh té trên mặt đất kia chứng kiến cảnh sát đến, thanh âm rên rỉ không khỏi lớn hơn, vốn người nằm trên mặt đất không dám lên tiếng, cũng bắt đầu lớn tiếng kêu thảm thiết, một lưu manh ngẩng đầu lên, hướng về nữ cảnh sát nước mắt nước mũi chảy dài nói: - Đồng chí cảnh sát, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta a, người này khi dễ chúng ta. Nghe được tên lưu manh nói, người vây xem chung quanh cười khẽ một hồi, một người khi dễ hơn mười người, cái này còn là lần đầu tiên nghe nói, bất quá nhìn lưu manh biểu diễn hay như vậy, người không biết chuyện chỉ sợ thật đúng là tin tưởng. - Ta sẽ điều tra rõ ràng. Nữ cảnh sát chẳng qua là nhàn nhạt nhìn lưu manh kia một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Dật Hiên, lạnh lùng nói: - Có thể kể lại sự tình vừa rồi một chút hay không? Lâm Dật Hiên gật gật đầu, đối với cảnh sát Lâm Dật Hiên vẫn còn có chút kiêng kị, dù sao cảnh sát đại biểu chính là quốc gia, Lâm Dật Hiên cũng không nhận ra mình có thực lực khiêu chiến quốc gia. Đem sự tình vừa rồi nói sơ lược thoáng một phát, đương nhiên Lâm Dật Hiên nói chuyện cũng rất có kỹ xảo, trên cơ bản đem tất cả lỗi đều đẩy đến trên người đám lưu manh, mà chính hắn chỉ là bất đắc dĩ phản kích mà thôi. Nữ cảnh sát sau khi phân giải hết tình huống, liền đối với Lâm Dật Hiên nói: - Có thể nhờ ngươi ghi một bản tường trình hay không? - Có thể không đi không? Lâm Dật Hiên nhàn nhạt hỏi thăm. - Không thể. Nữ cảnh sát trả lời vô cùng đúng dứt khoát, điều này cũng làm cho Lâm Dật Hiên lộ ra một nụ cười khổ. - Nếu như không thể, vậy còn nói nhờ làm gì. Lâm Dật Hiên giang tay ra, vẻ mặt rất bất đắc dĩ. Nữ cảnh sát thấy Lâm Dật Hiên đồng ý, liền dẫn Lâm Dật Hiên lên một xe cảnh sát, sau đó quay đầu lại chỉ vào những lưu manh nằm trên mặt đất kia, đối với cảnh sát còn dư lại nói ra: - Các ngươi mang những người này về thẩm tra một chút. Lâm Dật Hiên lên xe, sau đó người nữ cảnh sát kia đi đến ghế lái, chậm rãi khởi động xe. Lâm Dật Hiên ngồi ở trong xe cảnh sát nhìn chung quanh, đã lớn như vậy hắn còn là lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát, hình như cũng không có kỳ lạ gì, bất quá hắn ở trước mặt xe đột nhiên thấy đồ vật lại làm cho hắn khẽ giật mình, hắn thấy được súng, nhưng không phải một thanh, tổng cộng có hai thanh, đều là súng ngắn cảnh dụng, chứng kiến hai khẩu sung kia, Lâm Dật Hiên không khỏi nghĩ tới khẩu súng của mình, bất quá khẩu súng của hắn không thể công khai lấy ra dùng, cho nên một mực đặt ở trong không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn. Trên đường đi nữ cảnh sát chạy cũng không nhanh, Lâm Dật Hiên muốn bắt chuyện, nhưng chứng kiến khuôn mặt lạnh như băng của nữ cảnh sát kia lại nhịn được, đồng thời trong lòng hắn thầm nhũ nói: - Cô gái này cùng Thượng Quan Tuyết Yên đều là trong một mô hình đi ra, xinh đẹp, rồi lại lạnh như băng. Chẳng qua là khí chất hai người lại hơi có chút bất đồng, Thượng Quan Tuyết Yên có một loại khí chất nữ cường nhân, một loại cảm giác rất giỏi giang, mà nữ cảnh sát này thì có một loại khí tức phụ nữ không thua đấng mày râu. Lâm Dật Hiên nhìn bốn phía một chút, rốt cục trong góc xe chứng kiến một chứng nhận sĩ quan cảnh sát, chứng nhận sĩ quan cảnh sát đã mở ra, ảnh chụp bên trong đúng là nữ cảnh sát này, xem ra đây chính là chứng nhận sĩ quan cảnh sát của nữ cảnh sát này, Lâm Dật Hiên nhìn danh tự một chút, Lãnh Thanh Vũ. Được rồi, thật sự là tên cũng như người, thật sự là lạnh như băng, đúng lúc này điện thoại trên người Lãnh Thanh Vũ đột nhiên vang lên, Lãnh Thanh Vũ thuận tay nhấn nghe, chỉ nghe một câu, mặt liền biến sắc, sau đó lạnh lùng hỏi một câu: - Ở địa phương nào? Đầu điện thoại bên kia nói lại một câu, Lãnh Thanh Vũ trực tiếp đổi đương, sau đó xe như hỏa tiễn trực tiếp chạy vội ra ngoài. Lâm Dật Hiên nhìn thoáng qua tốc độ xe chạy, được rồi, tốc độ xe trực tiếp nâng lên 160km/h, trong nội thành chạy đến 160km/h, cũng không sợ cảnh sát thúc thúc ra hóa đơn phạt, đột nhiên hắn nghĩ đến hắn ngồi đúng là xe cảnh sát, Lâm Dật Hiên nhìn xem cảnh sắc hai bên bay nhanh lui về phía sau, Lâm Dật Hiên có chút tim đập nhanh nói: - Ngươi có thể chậm một chút hay không, nhanh như vậy dễ dàng xảy ra tai nạn giao thông. Lâm Dật Hiên vừa mới nói xong, liền nghe được Lãnh Thanh Vũ quát lạnh một tiếng: - Câm miệng! Được rồi, Lâm Dật Hiên cũng không dám đi quấy rầy Lãnh Thanh Vũ, tốc độ xe nhanh như vậy, một cái không cẩn thận liền dễ dàng xảy ra tai nạn giao thông, hắn vừa mới bắt đầu làm lại cuộc đời, hắn không nỡ bỏ chết như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang