[Dịch]Lãng Khách Vô Danh - Sưu tầm

Chương 29 : Kimura lên sân

Người đăng: 

.
Dương Khang thêm hậm hực trong lòng, hừ, kết thúc cho rồi, ta không muốn chơi với hắn nữa. Hắn cắm thương xuống đất, cả người khí thế thay đổi, xung quanh hắn không còn chút nội lực nào nữa mà thay vào đó là một ánh sáng màu lam khá huyền ảo, tuy có phần mỏng manh, nhưng nó nhanh chóng xua tan hết hắc khí đi, đó là linh lực, đây là một loại sức mạnh bậc cao, nói cách khác là khác biệt hoàn toàn về chất so với nội lực, cao cấp hơn nhiều, bởi vậy dù nó có ít hơn so với nội lực thì cũng dễ dàng thắng, ngoài ra thì nó còn có thể thiên biến vạn hóa, không khổ cực tập luyện tụ hình như nội lực, một khi tụ lực hình gì thì mãi sử dụng hình nội lực ấy để tấn công, Vô Danh là vì một quyển tuyệt thế kỳ công mà một cô gái đưa cho anh ta mới có thể sử dụng nhiều loại hình như rồng hay phật vậy. - Đó là gì vậy, trông thật huyền ảo? Không giống nội lực. - Tuyết Trang rất hứng thú với võ học, bởi vậy nên tâm cô cũng rất cao. - Linh lực, có thể hiểu là một dạng nội lực cao cấp, phi thiên độn địa, luyện đến cuối cùng trường sinh bất lão, tỷ tỷ năm tuổi thọ, vung tay là hủy diệt cả một mảnh ngân hà, thấu hiểu pháp tắc thiên địa, điều khiển trời đất, bọn họ gọi là tu linh giả. Hehe, bọn họ trong mắt cô là thàn tiên đó. - Lam Vũ Anh theo ký ức của tên áo đen mô tả lại một chút, có cơ hội lên mặt với cô nàng, Lam Vũ không từ chối, ganh đua con gái rất vui, đặc biệt là bạn của mình, không lo người ta sẽ hiểu lầm mày tránh xa, nhưng với người mình thích thì không nên ganh đua, chọc ghẹo thì được, anh nói chuyện với cô nãy giờ đều dùng tiếng việt, có lẽ lâu rồi anh chưa dùng ngôn ngữ này, có chút nhớ chăng. - Thật sự có thần tiên tồn tại? Giống như trong phim sao? - Hơn cả trong phim, tôi sẽ không lừa gặt cô đâu, hehe! Nhìn cho kỹ đi, tên Dương Khang kia chỉ mới tới Chân Linh cảnh sơ kỳ, không có quá nhiều cái gì ghê gớm để thể hiện, nhưng mà cũng ấn tượng hơn võ công của võ lâm này nhiều. - Búng tay trước mặt cô. - Đang kể chuyện cổ tích sao? Tôi dễ dàng tin tưởng thì chắc tôi vào trại lâu rồi. - Cô có chút mơ hồ rồi, tên này đang kể chuyện cổ tích sao? Nếu là người thuần túy nơi này có lẽ còn tin một chút, còn cô từng sống ở Trái Đất, cô còn cho Lam Vũ mê tín dị đoan, tin được thì xác định gọi điện cho trại tâm thần được rồi. - Thèm lừa gạt cô, không tin thì thôi! Chờ coi rồi biết, tí nữa có gì nếu tôi lên đài, chắc sẽ có chuyện hay. - Vậy...anh là thần tiên à? - Nhớ tới Lam Vũ nói anh không phải người, cô liên nghi hoặc. - Không phải! Tôi không giống bọn họ! - Thế mà tưởng anh ghê gớm lắm, đền bù cho tôi thế nào? - Chưa nói hết! Chỉ sợ cô nghe rõ liền sợ tôi thôi, không dám lại gần tôi, tôi cũng không còn cơ hội đền bù. - Đúng là anh rất sợ, người ta thấy cho mình là yêu quái, sẽ tránh xa hoặc sợ sự máu lạnh của mình, tại mới vừa rồi anh giết 2 người hộ vệ của một tên công tử bột trong hội thiếu niên, anh không hề có cảm xúc gì cả, không hề buồn nôn hay cảm thấy hoảng sợ, tim đập cũng không nhanh như trong mấy cuốn tiểu thuyết tiên hiệp, nhân vật chính lần đầu giết người sẽ có phản ứng rất thái quá, nôn mửa, ghê sợ .v.v. Tuy rằng sau này họ đều giết người như ngóe, nhưng đều là người ta chọc họ, dần rồi cũng quen, không nói làm gì. Anh ngay từ đầu đã thấy nghiễm nhiên, đủ thấy...đáng sợ, anh nghĩ lại nếu là mình trước kia, anh nhất định sẽ sợ mình bây giờ, rất sợ, sợ rất nhiều, thấy là tránh rồi chứ đừng nói là lại gần. - Nói nghe xem, sao tôi phải sợ anh! Anh dám ăn hiếp một cô gái yếu đuối như tôi sao, hihi. - Còn bày đặt, lắc tay Lam Vũ, cười đáng yêu nữa chứ. Tuyết Tiên Nhan lại bực mình, cô không nhịn nữa: - Tỷ tỷ, nhị ca! Hai người...hai người thật đáng ghét, nói cái gì đó muội nghe không hiểu chút nào. Ức hiếp muội, huhu. - Nhéo Lam Vũ một cái ngay hông. Lam Vũ giả vờ đau: - Á! Sao muội nhéo ta, không phải ta cố ý, nhưng đúng là có nói ra muội cũng không hiểu, nói làm gì. Mà sao lại nhéo ta, sao không nhéo tỷ tỷ của muội kìa. Cô bé giận rồi, dỗi rồi, quay mặt đi chỗ khác, không để ý Lam Vũ nữa. Lam Vũ lắc đầu, mặc kệ em, cũng không xảy ra chuyện gì là được rồi, muốn giận anh cho giận: - Cô chơi trò gì thế! Đừng có tỏ ra yếu đuối, đáng yêu, dễ thương như vậy có được không? Tôi nhìn không quen, tôi quen nhìn thấy cô mạnh mẽ, tự tin và đầy xảo trá rồi. - Nếu là Mỹ Hương, anh nhất định sẽ bị dụ cho lạc hồn luôn rồi, tiếc cô nhỏ này không phải, anh còn chưa có ý định bắt cá hai tay đâu đấy! - Hì hì! Tôi vốn yếu đuối như vậy, chẳng qua anh không biết thôi! Ủa? Nhưng mà tôi gặp anh chỉ vài lần vào nửa đêm, cũng không có đi đâu lâu, sao anh biết tôi tự tin, mạnh mẽ, lại còn xảo trá nữa? Tin tức lá cải ở đâu ra vậy? À mà anh là thứ gì vậy? Tôi cũng cảm nhận được anh không hề có nội lực. - Cô rất khéo, lăn quăn vài vòng rồi làm như vô tình dẫn tới vấn đề chính cô muốn biết. - Tôi là yêu quái! Biết không? Sợ chưa? - Biết ý cô đang dẫn mình để lấy được thông tin mong muốn, anh không ngại mà trả lời luôn, nếu coi là bạn thì mấy cái này dấu làm gì, dù sao trước sau gì cũng đối mặt, coi như là thành ý để theo đuổi tình bạn. - Yêu quái? Haha, anh lừa ai. Yêu quái..yêu quái...ơ.. - Chợt cô nhớ tới năm xưa anh vì cô giết tới hàng trăm tên giang hồ đao búa, mặc dù lúc đó cô cũng chẳng sợ bọn chúng, một mình cô cũng dư giết hết bọn chúng, nhưng mà cô còn tính cho tên Thanh kia một cơ hội nên cô liên tục nói hắn sẽ hối hận, nên thả cô ra, ngay lúc cô định trở mặt thì Lam Vũ lại đạp phòng lao vào, cô mới tiếc kiệm được một ít mồ hôi. Mặc dù người trong giang hồ thì cũng không ngại giết từng đó người, chính cô cũng không ngại, sau đó cô mới lóe ra một tia sáng. - Vậy tại sao lần mà anh...cái lần..anh..- Nói tới đây nghiến răng, hận ra mặt - anh hút hết nội lực của tôi, sao anh bảo anh không biết Võ Lâm cảnh là nơi nào, anh có phải muốn trêu tôi không? - Giận đỏ mặt, không phải là ngại. - Không hề, lúc đó tôi cũng chưa từng đi qua nơi này! Tôi đã ở nơi này 17 năm rồi, chưa hề tới trái đất, tôi cũng rời trái đất mấy ngàn năm rồi. - Nói tới đây thì có chút nhớ ngày xưa, nhớ ba má một ít, anh em một ít, bạn bè một ít. Cô nàng mặc dù thông minh cũng hoàn toàn đứng hình, hắn đang nói nhảm gì thế... - Nói ra cô cũng không hiểu, sau này hẳn nói, tôi là thời không hỗn loạn đem về mười mấy năm trước, cô nhớ tôi đã gặp cô ở trên đường 7 năm trước không? Cô rất đói, tôi đã cho cô hết đồ ăn của mình. - Hả? Anh..anh là tiểu cô nương năm đó, hahaha. Thật không ngờ, không ngờ, anh lại có thể xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức tôi phải ghen tỵ, anh biết không, lúc đó tôi rất ghen tỵ đó, thật không hiểu ba mẹ cô nhóc đó nuôi cô ấy thế nào mà có thể xinh đẹp như vậy. - Cười ha hả, muốn lụy, nắm lấy tay Lam Vũ cho khỏi té, con người cô cũng thật lạ, có ai hận người ta mà như cô đâu, có thể thân thiết ở gần người ta như vậy. *Bốp* Lam Vũ lấy tay đập vào mặt mình, thất bại của tạo hóa nha, tôi cũng đâu có muốn đâu. Đã qua rồi còn nhắc lại làm gì, nhớ lại thời đó còn có thằng tỏ tình với mình, Lam Vũ muốn tìm cái hố trốn cho rồi, bách nhục... ========= Cùng lúc Lam Vũ và Tuyết Tiên Trang trò chuyện, trận chiến đang diễn ra tuy đơn giản những không kém phần căng thẳng ======= Vô Danh...à không, giờ phải gọi là Quỳnh Vô Ưu, một Quỳnh Vô Ưu khác, anh ta nhướng mày, khá bất ngờ, không ngờ tuyệt chiêu của mình mà sớm bị phá như vậy, chẳng lẽ luồng nội lực màu lam kia của đối phương còn tinh khiết hơn mình? Nhưng mà suy nghĩ nhiều bây giờ có ích gì, dồn toàn lực, một chiêu phân định thôi! Giờ chỉ có còn đủ nội lực để làm thức đó một lần rồi sẽ cạn kiệt, thứ này không phải bây giờ anh có thể sử dụng được nhưng mà ráng thì vẫn có thể, bởi vì anh thấy cái hào quang "nội lực" của đối phương thì lại thấy thiếu tự tin. Mặc dù cuốn bí kíp võ công của anh còn chưa tu luyện được một nửa, cũng đã đứng trên đỉnh võ lâm, cao cấp hơn Huyền Băng Mật Tịch của Băng lão quái nhiều, nhưng vẫn thấy thiếu tự tin trước người này, đây là hoàn toàn chênh lệch về cấp nha. Liều mạng, đã hứa với tên đó là sẽ thắng rồi, Diêm Vương Đoạt Hồn Thủ. Dương Khang chờ xem đối phương thấy mình như vậy sẽ phản ứng gì, hắn ta từ đầu đã nắm chắc thắng lợi nên không vội, vốn muốn kết thúc nhanh, nhưng sau khi sử dụng linh lực mà sư phụ 2 năm trước dạy cho mình, thấy trong mắt đối thủ có chút bất đắc dĩ, hắn liền muốn dừng lại coi đối phương sẽ tuyệt vọng thế nào, con người hắn có đôi lúc tàn nhẫn như thế. Vô Ưu bay lên cao, cười cười một chút, cũng không có ý gì vui, tay trái điểm vài huyệt trên cánh tay phải, gân tay phải nội lên như mạng nhện, từng đường tơ đỏ tím ẩn hiện, nhìn rất ghê, anh ta đang kích hoạt tiềm năng của tay phải để nội lực toàn thân có thể chuyển hết lên nó, đủ điều kiện thi triển Diêm Vương Đoạt Hồn Thủ, tay hóa trảo, cánh tay bốc đầy khói đen lao nhanh xuống dưới, dọc đường theo đã hút hết hắc khí đang lan tỏa trên võ đài về phía bàn tay mình, không có có ảo ảnh, không có thanh thế gì cả, chỉ có tốc độ và cánh tay ngày càng đen. Dương Khang nhếch mép, xung quanh linh lực tạo thành một vòng bảo hộ hình tròn, trông từ xa rất đẹp mắt, tính ra hắn chỉ là Chân Linh cảnh, nhưng mà chỉ mới tu được 2 năm, được Vô Vi chân nhân cho là tuyệt thế thiên tài, vòng hộ tráo này là một linh kỹ cấp bậc không thấp chút nào, rất cứng rắn, lại có công hiệu phản dame, nhưng để cho chắc hắn tay hắn vẫn tạo ra một quả cầu cầm trên tay(ai khó tưởng tượng thì cứ tưởng tượng giống rasengan là được!)! Tùy ý để Quỳnh Vô Ưu lao tới, nhưng sau một phần mười giây hắn thấy Vô Ưu dùng tay phải đâm xuyên vòng bảo vệ hắn mới giật mình quăng quả cầu về phía Vô Ưu tay nhấc thương ra, con ngươi co rút, kẻ này nguy hiểm, do qua nhanh nên không kịp phản ứng tay Vô Ưu đã bóp nát quả cầu năng lượng đẩy một chưởng vào ngực Dương Khang, sau đó lại nắm chặt lại, Dương Khang bay về phía sau, hắn cũng phản ứng đủ nhanh một con giao long màu xanh trong tay hắn bay ra găm vào ngực Vô Ưu, dư lực kéo theo Vô Ưu đang kiệt sức bay theo. Toàn trường kinh ngạc, lưỡng bại câu thương sao(cả 2 đều bị thương, đều thua, tôi hiểu thế)! Dương Khang cảm thấy ngực đau như cắt, còn có 5 dấu tay cào vào bụng hắn, máu chảy tuy không đầm đìa nhưng cũng đau, còn có chất độc đã xuyên vào cơ thể, ăn mòn nội tạng và các cơ quan bên trong. Nếu là người bình thường đã sớm chết rồi, nhưng mà hắn là tu linh giả, các cơ quan có linh lực bảo hộ, ăn mòn chậm hơn nhiều, lại nói hắn là tu linh giả, có đan dược giải độc, sẽ không ngại, tính ra hắn bị thương không nặng, chính thức nặng mới là Vô Ưu, một cánh tay phải bị phế, trúng thương mang theo linh lực đâm xuyên người, đúng là trận này đủ liều mạng. Dưới đài, vô số người gào thét lên, ai cũng phấn khích, chỉ có Tuyết Tiên Nhan là đau lòng hét lên: - Đại ca!! Mau cứu đại ca!! - Nàng không ngại gì mà chạy thẳng lên đài, tiếng hét của nàng đã cắt đôi cuộc trò truyện của Lam Vũ và Tuyết Trang. Lam Vũ thấy đại ca mình bị trúng chiêu, sống chết không rõ, lập tức nóng lòng, trách mình sao nãy giờ chỉ lo nói chuyện với gái! Anh dùng "Cổng không gian" mở ra sau lưng Vô Ưu, cây thương của Dương Khang còn dư lực kéo luôn Vô Ưu vào "Cổng Không Gian", anh mở một cổng khác ở khác đó 50km, cho an toàn, sau đó anh cũng nhanh chóng tiến vào cổng không gian, biến mất giữa dòng người. Ngay giây phút hư không có chút động, Kimura lập tức chú ý tới anh, đó là phản ứng tự nhiên thôi, 2 cao thủ Địa Linh trên đài cũng rất mẫn cảm, tuy rằng không biết là gì nhưng cũng lập tức chú ý, chỉ là chưa kịp nhìn thôi. Hai người bọn họ làm gì biết tí nào về không gian, nên tuy thấy có cái gì đó chấn độ mà lại không biết giải thích thế nào, cũng không biết từ đâu. Mặc dù ở thế giới của 2 bọn họ, có rất nhiều pháp tắc, cũng được tiên nhân tìm hiểu nhưng thời gian và không gian đại tiên thì chưa bao giờ xuất hiện qua, mà thời gian thì càng hiếm xuất hiện, hầu như tuyệt tích, chỉ có ở phía tây Kim tiên lục có một môn phái hùng mạnh là Hư Không Môn, tuy nói hùng mạnh nhưng chỉ đối với bọn họ thôi, không có tiên nhân chống đỡ, một mạch lại đơn độc, không hỗ trợ hay giúp đỡ được với các mạch pháp tắc khác, nên thế lực mạnh tại địa phương thôi, ra khỏi địa phương thì cũng không mấy mạnh mẽ nữa. Kimura không có hứng thú đi tìm hiểu, hắn bây giờ chuẩn bị lên đài rồi, cuối cùng hắn cũng gặp được cố nhân, tí chơi xong, lấy nửa quyển còn lại, rồi mới rời bỏ giới này, qua thế giới cao cấp hơn, tung hoành ngang dọc, thế giới càng mạnh, mới càng xứng với hắn. Người nơi đây yếu xìu, lại còn sợ hãi thần tiên gì đó, thờ cúng các loại, bỏ đi, hắn mới không thèm làm vua nơi này, khác gì sơn tặc nhỏ chiếm núi xưng vương, có gì hay! Nhưng mà có một cô gái để hắn cảm thấy thú vị, không ngại mà chiếm hữu! ====== Cách đó 50km ======= Lam Vũ cùng Quỳnh Vô Ưu đáp xuống một chỗ, Lam Vũ lo lắng hỏi: - Đại ca, huynh có sao không? Quỳnh Vô Ưu đưa đôi mắt vô lực nhìn Lam Vũ: - Nhị..nhị đệ! Là..là đệ sao? Khụ khụ.. - Phun ra một ngụm máu, khó khăn nói từng chữ, cả người đang bị linh lực tàn phá dần. - Đừng nói, đợi một chút, ta xử lí linh lực trong cơ thể huynh đã. - Lam Vũ đặt tay lên vết thương của đại ca, tinh thần lực hắc ám vốn đã có thuộc tính cắn nuốt, hấp thu, nay chủ nhân của nó còn cố ý, tất nhiên rất dễ dàng hút hết linh lực ra, tuy nhiên Dương Khang mới chân linh, linh lực trong đó chẳng nhét kẽ răng cho Lam Vũ, không tăng được cái gì cả. Xử lí xong anh linh lực, anh theo thói quen khi xưa truyền mộc khí vào để chữa thương cho người khác, nhưng mộc khí đã tiêu tán hết khi anh bị lực lượng thời gian tiêu trừ hết rồi, chỉ còn truyền tinh thần lực hắc ám vào. Truyền 5 phút mà thương thế vẫn không có chuyển biến gì cả, ngay cả một giọt máu cũng không đông, wtf, mà vết thương còn có vẻ nghiêm trọng hơn nữa, sinh cơ lụi tàn còn nhanh hơn linh lực. Cuối cùng anh cùng đành buông tay, lấy hết tinh thần lực ra, trong lòng có chút nôn nóng, nhưng biết làm sao, hình như tinh thần lực hắc ám chỉ có công năng phá hoại, hủy diệt, cắn nuốt, chẳng hề có tí trị liệu nào, giờ anh thật chẳng biết làm gì, nhớ tới quyển công pháp mình luyện màu đen xì, bóng tối, đúng là chẳng có gì tốt đẹp cả, có lẽ là vì mình là người luyện nên nên nó mới có thể trị liệu cho mình.... ========== Ở võ đài =============== Đan dược của tu linh giới, tất nhiên kịch độc của phàm nhân cũng dễ dàng hóa giải, rẹt một cái thương thê gì đó cũng khỏi hết. Ăn xong rồi hắn mới hòa hoãn lại, thở ra một hơi, không ngờ nơi này còn có thể loại cao thủ như vậy, tuy không để vào mắt nhưng cũng không tệ. Hắn mỉm cười ôm thương tiến lên phía trước: - Dương Khang may mắn thắng Vô Danh huynh một chiêu, không biết còn vị huynh đài nào lên ứng chiến. - Hắn ngó quanh khán đài, nhìn thấy Tuyết Tiên Trang đang đứng đó nhìn, hắn mỉm cười gật đầu một cái. Tuyết Trang thấy hắn cười gật đầu với mình, cảm giác trong lòng đắng ngắt như vừa mới ăn một con ruồi, cúi đầu xuống rồi nhăn măt, yyy. Tên này nhìn cũng được, võ công cũng cao cường, nhưng mà sao cô thấy khó chịu thế, không muốn tiếp nhận ánh mắt của hắn tí nào. Ánh mắt nghiễn nhiên coi cô là người của hắn... Bực mình cô thốt lên: - Cửu, ngươi lên sân đi, không phải nói hay lắm sao, đánh hắn đi! - Quay qua mới thấy bên cạnh mình chỉ có muội muội, muội muội vẫn còn bị tràng cảnh trên đài chinh phục, đánh nhau như thế mới là đánh chứ, nhìn thật đã mắt. Tức giận dậm chân 2 cái: - Thấy hắn lợi hại liền trốn đi phải không. Đồ chết nhát, vô dụng, ba hoa, ta nhất định không tha cho ngươi. - Nàng ghét nhất là mấy tên mồm to khoác lác. Thấy toàn khán đài không có ai dám lên, Dương Khang đắc ý, nhưng mà giữa chốn đông người, theo thói quen được dạy từ nhỏ, hắn vẫn tỏ ra phong độ, đứng im mỉm cười quan sát, trong lòng cười hahaha rất vui, các ngươi mãi mãi chỉ là phàm nhân, là con kiến thôi.... Tam bá trên đài (trừ Cuồng Đao Lý Chính Tắc ôm con bỏ đi và cha của Dương Khang) ai nấy đều kinh sợ không thôi, từ khi nào có một người trẻ tuổi bá đạo như vậy, lúc nãy còn tưởng hắn xấp xỉ bọn họ, có thể còn kém một chút, không ngờ lại mạnh hơn bọn họ nhiều vậy. Trước kia Lam Vũ chỉ thuần túy đánh bừa, không có thủ đoạn gì, cũng không có biến ảo, nên mới đánh ngang tay với Tuyết bá, nếu lúc đó có không gian thuật, thiết nghĩ chỉ cần ảo hóa ra một thanh kiếm ném vào cổng hư không trước mặt mình, tạo cổng ra sau lưng đối phương thì chết sớm rồi còn gì, chưa kể nay tinh thần lực mới up level, thuận tay bóp cũng chết người nữa... Kimura thấy Tuyết Tiên Trang tức giận dậm chân mắng bên kia, hắn nhân chân chạy sang, đưa tay lên: - Xin chào đại tiểu thư! Chúng ta đã gặp lại! Có điều gì khiến cô không vui sao? - A! Hỏa đại ca, huynh cũng ở đây sao! - Cô bé Tuyết Tiên Nhan này là người hám chuyện mới lạ, rất thích nghe những câu truyện "cổ tích" ly kỳ của Kimura. - Ta đang bực mình, mấy tên này, một tên ta cũng không thích, không có tí phong độ, nếu đã mạnh như vậy còn mở lôi đài thể hiện này nọ, sợ người ta không biết hắn mạnh, sợ người ta không biết hắn tuổi trẻ tài cao! Ta không thấy hắn oai phong chỗ nào, còn liếc ta, ta chỉ thấy hắn ỷ mạnh hiếp yếu thôi, có gì hay! - Quả thật nàng không thích Dương Khang chút nào, ngày xưa hắn thua thảm trong tay nàng nàng đã "tuyệt cửa" với hắn rồi, giờ mạnh thì mạnh thật, nhưng mà nàng cực kỳ ghét thể loại người cao ngạo, không để người khác vào mắt này, nàng rất thông minh, nhìn hắn một cái là thấu gần hết, nàng quen quá mà, ở thể kỷ hiện đại thì không hiếm ngoài mặt tỏ ra quẩn tử, trong tâm thì ngược lại. Nhưng thể loại để mắt cao hơn đầu này thì đúng là hiếm! Kimura cao gần 2m, hắn anh tuấn, người không quá vạm vỡ nhưng body đúng chuẩn là rất đẹp, không nhìn giống thư sinh mềm yếu như Lam Vũ, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn là một người con trai mạnh mẽ, là một chỗ dựa vững chắc cho phái yếu. Hắn nghe nàng nói vậy, biết là nàng đang kiếm tay đấm giúp nàng xử lý tên trên đài kia, mặc dù nàng không hy vọng những người ở đây có thể nhưng mà biết đâu bất ngờ, đúng không? Kimura nhảy ra trước mặt nàng, làm mặt cười bí hiểm, cứ như là một thằng bạn lâu năm, người khác không thấy hắn thất lễ chỗ nào: - Vậy tiểu thư thích người như thế nào? Tuyết Tiên Trang nhướng mày, nhìn kỹ Kimura từ trên xuống dưới, trong lòng nàng nở hoa, hihi, một con cá cắn câu, tuy rằng mượn lực người khác, khiến nàng khó chịu không ít, nhưng ai bảo nàng bị tên khốn kiếp nào đó làm thành phế nhân không chút nội lực chứ, giờ đâu thể tự mình ra tay được: - Ta..ta thích nam nhân mạnh mẽ, đỉnh thiên lập địa, ngạo nhưng không kiêu, làm người chỉ cần thật tâm...đối với ta thôi, không cần với người khác và là một người tự lập, ta ghét dựa dẫm. - Nàng giả vờ đỏ mặt, cắn môi dưới, tuy nhiên lời lại là thật, nàng ghét dựa dẫm người khác, nàng bây giờ phải cho mình lý do, mình là con gái, mình có quyền đó đi. Kimura cũng biết suy nghĩ của nàng, rất phối hợp. Hắn vỗ ngực, bộ dáng đáng tin: - Vậy được! Vì nàng, ta sẽ lên đài đập tên kia một trận, thế nào? - Hắn mạnh như vậy...chỉ sợ ngươi bị thương! - Làm bộ do dự, suy nghĩ cho hắn, phải công nhận nàng thật giỏi nhiếp nhân tâm! Tiếc là xung quanh nàng toàn quái vật, nàng chẳng thể nào lợi dụng ưu thế của mình. - Nàng yên tâm, thế gian này còn chưa có người nào có thể làm ta sợ hãi mà chùn bước, hahaha. - Hào sảng, chính trực, tự tin, mạnh mẽ...là đây! Tuyết Tiên Nhan ở một bên như người lạ, nàng hiện tại...rất tuổi thân. Đại tỷ của mình sao thế, lúc nào cũng nói chuyện không để chỗ nào cho nàng chen vào được, với nhị ca cũng thế, với Hỏa đại ca cũng thế, không hiểu gì hết(ngây thơ quá, không hiểu chuyện tình cảm)! Đúng lúc đó Lam Vũ lại...tự dưng xuất hiện, ôm theo Quỳnh Vô Ưu trọng thương gần chết còn bị anh "thiếu kiến thức" cho hắc ám lực xâm nhập, sida luôn, lở còn thêm ghẻ! Anh mang theo...áy náy mà trở lại, với hi vọng có người biết y học, chữa trị cứu vớt lỗi lầm của mình, anh đúng là không biết làm sao cả! - Nhị ca, đại ca sao vậy? - Chỉ có Tuyết Tiên Nhan đang bực bội tìm đá dưới chân mà sút mới thấy Lam Vũ xuất hiện, thấy luôn Quỳnh Vô Ưu, nàng lo lắng cho đại ca chạy tới hỏi. Kimura đương nhiên cảm thấy được không gian lực xuất hiện bên cạnh mình, nhưng đang bận... - Muội mau mời thần y, mau cứu đại ca đi! Ta có lỗi với huynh ấy, mau đi tìm đi! - Mặc dù tâm tình rất tệ, nhưng biểu cảm của anh vẫn rất bình thản, giờ anh không biết làm sao để biểu cảm được cảm xúc của mình, rất khó chịu trong lòng. Thấy người đại ca đầy máu, nàng cũng không nói nhiều nữa, vội chạy đi mất. Lam Vũ quay qua, thấy Kimura đang đứng với Tuyết Trang thì tệ lại thêm tệ, sao cô nàng lại dây dưa với thằng này... Kimura mở lời trước: - Bạch đại ca, lâu quá không gặp, huynh vẫn khỏe chứ? - Lại còn thân thiện nữa chứ. - Ta vốn không quen ngươi, đã nói bao nhiêu lần rồi. Ta đúng là biết ngươi, nhưng...thôi được rồi, Dung đệ, ngươi tránh xa cô nương này ra cho ta, nàng không phải trò chơi giữa ta và ngươi. - Thấy hắn Lam Vũ thấy được cảm giác không ưa đến tận linh hồn, mặc dù anh và hắn có quen nhau đâu, nhưng mà anh cùng cảm thấy khát vọng từ trong linh hồn của mình, chắc có lẽ là khát vọng hợp nhất của quyển sách màu đen, vậy chắc chắn hắn cũng có, 2 người có tránh cũng không được, mình không muốn, hắn cũng muốn nửa quyển của mình thôi! Thêm vào nữa là khi xưa ở Nhật Bản, Kimura và tên Hư Không chủ kia đấu đá nhau, đã cuốn theo một cô gái, cô gái kia cả 2 đều thích, nhưng Hư Không chủ lại yêu, tất nhiên là trước khi thức tỉnh ký ức, rồi trong cuộc chiến tàn khốc của 2 người, cô gái đó chết trong cái âm mưu cuối cùng của Kimura, chết theo Hư Không chủ, bởi vậy anh mới không muốn Tuyết Trang cuốn vào vòng xoáy định mệnh của 2 bọn họ. - Cửu, ngươi nói cái gì thế! Ta và ngươi không có gì, sao ngươi có thể nói hắn tránh xa ta. - Tiên Trang tức giận, tên này đánh dấu chủ quyền với nàng sao? - Cô im đi! - Anh không nhắc cô tránh xa Kimura, vì điều đó là vô ích, nếu hắn muốn, cô trốn đi đâu được, vả lại có khi cô trốn anh luôn thì có. - Vậy ngươi buông đi! - Hắn nói rất rõ ràng, chết đi, để lại nửa quyển sách, ta không đụng tới cô ta nữa. - Ngu sao! Ngươi buông đi, ta sẽ không nhường! - Ai ngu mà tự dưng chết lãng nhách vậy, cùng lắm thì đấu tranh, chỉ có giết đối phương mới lấy được sách. Vì 2 người có điều cố kỵ, không nói ra quyển sách, làm Tuyết Tiên Trang ở bên cạnh hiểu lầm, nàng thông minh, nhưng cũng vì thông minh mới càng hiểu lầm...2 người tranh nàng. - Hai người các ngươi thôi đi! Có ngon lên đập tên Dương Khang đi, đứng đây nói có tác dụng gì. Hai người cũng không rãnh mà để ý tới ẩn ý trong lời của cô nàng, ý là 2 người tranh nhau đập thằng trên đài phân thắng bại hả? Đều lắc đầu, làm éo gì dễ vậy, thằng đó thì có gì kích thích, vả lại mạng sống, ai lại đánh cuộc theo ganh đua thế này, mặc dù giờ Kimura mạnh hơn nhiều nhưng hắn không muốn bây giờ ra tay, hắn đợi, đợi đối thủ đủ sức uy hiếp, đánh như thế mới sảng khoái, coi như là một phần thưởng cho bản thân. - Sau này ngươi cố gắng lên, hãy tính! Ta không muốn cuộc chơi trở nên nhàm chán, không được từ bỏ quá sớm đâu đó. - Coi như đối phương đã nhận người rồi, hắn không lầy nữa chuẩn bị đạt mục đích trước mắt đã, nếu cô gái này còn dây dưa không rõ với đối thủ, càng kích thích. Hắn định leo lên đài, thấy Quỳnh Vô Ưu đang nằm bất tỉnh dưới dựa vào tường, hắn cười cười: - Để ta giúp ngươi trị liệu nhé! Đại ca của ngươi...cũng là đại ca của ta mà, haha! - Vung tay ra, một luồn ánh sáng màu xanh lục chiếu thẳng vào Vô Ưu, dưới kinh ngạc của Tuyết Tiên Trang, vết thương lành lại với tốc độ mắt thường, chỉ vài giây đã lành hẳn vết thương, một tầng quang lưu màu xanh lá chạy khắp người Vô Ưu, nội thương cũng khỏi hết luôn, cả vết máu cũng bốc hơi, chỉ để lại bộ quần áo rách. Cười nhẹ, đi bộ từ từ lên đài, Tuyết Trang vẫn chưa tỉnh "ngủ", nàng không tin vào mắt mình nữa, cái gì đang xảy ra vậy? Nàng đang mơ ngủ đúng không? Có lẽ vậy, mơ rồi. Nhéo má mình mấy cái, cảm thấy đau, mà vẫn chưa tỉnh... - Haha, nhìn cô kìa, đừng có hoảng hốt vậy chứ, đã nói là có thần tiên mà không tin, hắn là yêu quái đấy, biết sợ thì cẩn thận chút! - Đại ca không sao, Lam Vũ cũng nhẹ nhõm, cười lại được rồi. - Hừ, vui lắm sao! Tránh qua một bên, ta muốn xem hắn là thần thánh phương nào, đánh tên Dương Khang thế nào.. Lam Vũ thở dài: - Xin lỗi cô.... - Vì cái gì? Nếu chuyện kia thì đừng nói nửa, xin lỗi vô ích, ta không tha thứ đâu, trừ khi nghi cho ta cái năng lực giống như Hỏa tử. - Nàng vẫn nhìn Kimura đi từ từ lên đài. - Hắn lên đài rồi, tên Dương Khang kia chắc chắn thua, ta cũng không có cơ hội để trả nợ, thôi để dịp sau vậy... - Rồi lại chăm chú nhìn lên đài, phải quan sát hắn đấu thật kỹ, mong nhìn ra cái gì đó, có lợi cho mình sau này. Nàng cũng im lặng không nói nữa....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang