[Dịch]Làm Vợ Ma Cà Rồng- Sưu tầm
Chương 14 : Hội báo chí
.
Tranh thủ thời gian trước khi vào học, Sarah nhanh chân tiến đến một góc vắng của dãy nhà C. Đi qua dãy hành lang dài vắng lặng, căn phòng nhỏ khiêm tốn phía cuối con đường hiện ra trước mắt. Cánh cửa gỗ được quét sơn màu nâu trầm như mọi phòng học bình thường khác. Phía trên còn có chiếc biển bằng kim loại đơn giản: Hội báo chí.
Sarah nhìn kĩ lại xung quanh một lần nữa, xác định bản thân đã đến đúng nơi cần đến. Cô nhẹ nhàng gõ cửa. Trong phòng rất nhanh vọng ra tiếng trả lời gọn gàng dứt khoát của một cô gái, có vẻ là người thập phần kiên cường và độc lập.
“Mời vào.”
Khẽ vặn tay cầm và đẩy cửa vào, trước mặt Sarah hiện lên khung cảnh của một phòng họp nhỏ trang trí đơn giản cùng những bài báo được đính nhiều vô kể trên bốn mặt bức tường. Trên bàn và trên ghế bày la liệt những chồng giấy tờ và dụng cụ viết lách. Sarah còn có thể nhanh mắt phát hiện một vài chiếc máy đánh chữ xếp gọn trong một góc, có lẽ là đồ dùng rất lâu về trước chưa được xử lý. Ngày nay, rất ít người sử dụng loại máy đánh chữ kiểu này. Mọi thứ trong phòng, nhìn chung khá bề bộn. Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một cô gái tóc đen buộc gọn đuôi ngựa, đeo kính mắt gọng to che gần nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngồi trong một chiếc bàn cũng rất bừa bãi nơi góc phòng. Cô nàng đang hí hoáy chỉnh sửa một thứ gì đấy đặt trên mặt bàn. Bên cạnh là chiếc máy ảnh chuyên nghiệp để mở ống kính, trạng thái có thể tác nghiệp mọi lúc mọi nơi. Cô gái chăm chú đến nỗi khi Sarah bước vào phòng vẫn không ngước đầu lên một cái, ánh mắt luôn chuyên chú tại công việc riêng của bản thân.
Thấy vậy, Sarah lúng túng ho nhẹ nhằm thu hút sự chú ý của cô nàng cuồng công việc này.
“Xin chào. Mình đến để đăng kí vào hội báo chí.”
“Bây giờ đã qua thời gian tuyển thành viên của hội. Bạn có thể…”
Cô nàng mặt lạnh băng, vừa từ chối vừa ngẩng đầu lên, chuẩn bị bày ra một tư thế, chúng tôi đã đủ người, thời gian tới không cần thêm thành viên mới, bạn hãy đi nơi khác mà chơi đi. Nhưng ngay khi nhìn rõ dung mạo người đang rụt rè đứng gần cửa ra vào, biểu cảm của cô nàng lập tức thay đổi. Khuôn mặt nhăn nhó nhanh dãn ra, tặng cho Sarah một nụ cười hào phóng và thân thiện.
“ Sarah Stuart?”
“Vâng, là tôi.”
Nụ cười trên mặt cô nàng càng thêm tươi rói. Cô nhanh nhẹn đứng dậy khỏi chiếc bàn, tiến về phía Sarah và làm một cái bắt tay chào hỏi. Cô gái này tuy không cởi mở như Jessica, tác phong hơi rụt rè và nghiêm cẩn, nhưng cũng là một người thân thiện và dễ gần.
“Angela Weber. Rất vui được làm quen. Jess đã kể với mình về bạn.”
Sarah cũng mỉm cười thân thiện đáp lại cô bạn.
“Mình cũng rất vui được quen biết. Jess nói mình có thể nói chuyện với bạn về chuyện tham gia hội báo chí.”
“Ừm hửm…, bạn ấy cũng đã nói với mình.”
“Vậy có điều kiện gì đặc biệt không?”
Angela vội vàng xua tay.
“Không, không cần điều kiện gì hết.” Cô bạn mỉm cười dắt tay Sarah ngồi xuống ghế sa-lông, nơi duy nhất có thể ngồi xuống chuyện trò trong căn phòng. “Hội báo chí luôn mở rộng cửa với bạn. Như vậy, Sarah, bạn có thể viết được những gì?”
Sarah nghiêm túc suy nghĩ rồi mới dè dặt trả lời.
“Mình đang cộng tác với New Island, một nhà xuất bản của Ireland, viết một vài tuyển tập truyện ngắn linh tinh và một tiểu thuyết dài kì thông qua thư điện tử. Công việc cũng khá nhiều nên mình có thể sẽ không theo một chuyên mục thường kỳ được. Những bài biết lẻ rất hợp với tình hình của mình hiện tại. Giới thiệu du lịch, tìm hiểu và viết cảm nhận cho những cửa hàng mới thú vị ở Forks cũng như Port Angeles…những đề tài này chẳng hạn. Viết xong mình sẽ mail bản thảo cho bạn.”
Nghe Sarah nói xong, ánh mắt Angela sáng lên, lo lắng che giấu sâu trong đáy mắt cũng tan biến. Angela biết cô nàng hôm nay không công đã lượm được một bảo bối. New Island, không phải là một nhà xuất bản của Mỹ nhưng cũng không phải là một nhà xuất bản nhỏ. Ở Ireland, nó thậm chí rất có danh tiếng. Angela nhớ đến trong tủ sách của mình cũng có một vài cuốn sách của nhà xuất bản này. Đều là những quyển sách rất hay và thú vị. Trong lòng cô nàng âm thầm hò hét; Jess, mình yêu bạn, yêu chết mất! Đôi mắt Angela cong cong thành hình vầng trăng khuyết, thể hiện tâm tình của cô nàng đang rất vui vẻ. Bàn tay nắm tay Sarah càng siết chặt thân mật. Không, phải nói, cô nàng hận không thể ôm chầm lấy cô gái xinh đẹp tóc bạch kim trước mặt.
“Không thành vấn đề. Chỉ cần bài viết của bạn được duyệt qua, mình sẽ đăng nó ngay trong kì kế tiếp. Nhưng, có điều…” Angela mở to đôi mắt nhìn Sarah một cách tội nghiệp. Cô nàng còn cố tình hấp háy đôi mắt tròn sau cặp kính sao cho bản thân có vẻ ngây thơ và đáng yêu nhất. “Bạn thật sự không thể săn tin?”
Nụ cười thân thiện trên mặt Sarah bỗng chốc cứng đờ. Săn tin đối với cô tuyệt không phải là một thử thách khó khăn. Thẩm Nghi Tịnh là một phóng viên với hơn mười năm kinh nghiệm hành nghề. Sarah Stuart hiện giờ cũng sẽ là một phóng viên đủ chuẩn, chỉ có điều chưa có thẻ hành nghề mà thôi. Thế nhưng, chỉ nghĩ đến việc cầm máy ảnh xông vào phòng nghỉ của những tên tuyển thủ bóng bầu dục của trường trung học chụp lia lịa những thứ cơ bắp ướt đẫm mồ hôi ấy; nghĩ đến thứ mùi nồng nặc ngột ngạt cùng với cảm giác bị áp bức khi đứng bên cạnh những kẻ cao to vạm vỡ kia – Sarah chợt nghĩ đến Emmett Cullen, trái tim yếu ớt của cô lại cảm thấy vận hành không nổi. Chỉ nghĩ đến loại cơ bắp cùng mồ hôi ấy là dịch dạ dày của Sarah lại có dấu hiệu muốn cuộn trào. Mặt mày cô tái xanh khi nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp trong phòng nghỉ đó.
Sarah cứng nhắc lắc đầu.
“Không phải. Mình có thể săn tin. Nhưng bạn biết đấy, mình không thích thể thao cho lắm.”
Angela khẽ gật đầu, nhìn Sarah với ánh mắt đồng tình và tội nghiệp, ra vẻ bản thân đã hiểu vấn đề của cô bạn.
“Nhìn mặt mày bạn thế này, có vẻ như vấn đề nghiêm trọng hơn “không thích” rất nhiều nhỉ. Thể thao gắn liền với những anh chàng nóng bỏng. Thật đáng tiếc cho bạn a!”
Angela tiếc nuối thở dài.
Sarah chỉ biết ngồi cười gượng. Trong lòng thì hò hét biểu tình, mình không hề tiếc, thực sự, mình tình nguyện nhường cái loại vinh hạnh đó cho bất cứ ai, ngoại – trừ – bản – thân – mình.
Không thấy Sarah nói gì, Angela lại tưởng cô bạn xinh đẹp này cũng đang tiếc nuối. Cô nàng còn thật sự chân thành nhìn vào mắt Sarah và nói.
“Thật sự, thật sự rất đáng tiếc. Nhưng mình hứa, sẽ không phân cho bạn những vụ liên quan đến thể thao. Vậy những sự kiện khác được chứ? Các buổi prom, lễ hội trường, hoạt động sân khấu kịch nghệ, thi diễn thuyết…đều được chứ?”
Sarah chỉ biết nhợt nhạt cười bất đắc dĩ với cô nàng.
“Không thành vấn đề.”
“Vậy là được. Hoan nghênh bạn gia nhập hội báo chí.”
Sarah cũng rất sảng khoái đáp lại bằng một nụ cười.
“Cám ơn.”
Cô nhanh nhẹn đứng lên chuẩn bị rời khỏi. Buổi sáng nay, thời gian tiêu tốn ở hội báo chí cũng khá dài, cô phải nhanh lên nếu không muốn vào muộn ngay trong tiết đầu tiên của ngày học. Angela nhìn hành động của Sarah cũng không nghĩ cô bạn bất lịch sự. Cô nàng cũng hiểu, từ văn phòng của hội báo chí đến dãy phòng học cũng không phải là con đường ngắn ngủi. Với lại, cô nàng cũng còn rất nhiều công việc phải hoàn thành trước khi chạy đến lớp học của bản thân. Angela lại tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình, trước đó còn dặn với theo bóng dáng nhanh nhẹn của Sarah đang tiến về phía cửa.
“Cuối ngày học nhớ quay lại nhé. Chúng ta sẽ có một buổi tiệc nho nhỏ chào mừng thành viên mới ở đây.”
Đáp lại Angela là giọng nói nhẹ nhàng của sarah cùng tiếng đóng cửa cũng nhẹ nhàng lịch sự không kém.
“Cám ơn Angela, mình sẽ đến đúng giờ.”
Thanh âm chưa kịp tiêu tan, bóng dáng Sarah đã khuất hẳn sau cánh cửa gỗ. Cô phải nhanh lên nếu không muốn muộn giờ đầu tiên. Sarah vừa đi vừa lật thời khoá biểu để kiểm tra chắc chắn lại một lần nữa lịch học của mình.
Tiết thứ nhất, Thưởng thức âm nhạc cổ điển. Phòng C.201.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện