[Dịch]Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh! - Sưu tầm

Chương 59 : Giận dỗi

Người đăng: 

.
Ma Thiên âu yếm tiểu nhân nhi đang ở trong lòng rồi nhẹ nhàng dụ dỗ nói -Thôi! Ngoan đừng giận nữa! Bọn chúng đều là những kẻ mù đâu đáng để em giận. -Thì chúng đã chết đâu! Thật nhàm chán! Anh nói đưa em đi chơi cuối cùng lại đến đây đánh nhau với những tên này. Thiệt mất hứng quá đi! -Rồi! Rồi! Lỗi của anh! Lần sau anh bù cho em được chưa? -Xì! Nhìn một màn ngọt ngào này tất cả mọi người đều không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên. Đại thiếu chủ thực sự là sủng thiếu phu nhân tới tận trời rồi. Nếu như vậy chứng tỏ trọng lượng của thiếu phu nhân trong lòng thiếu chủ rất nặng, sau này bọn họ phải chú ý khi hầu hạ cô mới được. Đúng lúc này đám người đang nằm trên sân kia mới tỉnh lại, khó khăn đứng lên. Bây giờ tất cả bọn họ đều tâm phục khẩu phục trước Bảo Yết. Có thể trở thành nữ nhân bên cạnh thiếu chủ tất nhiên phải không tầm thường. Là bọn họ quá tự cao tự tại mới bị thua một cách nhục nhã như vậy. Tuy bị thương nhưng tất cả đều quỳ xuống trước mặt Ma Thiên cùng Bảo Yết đông thanh hô: -Xin phu nhân hãy thứ lỗi cho chúng thuộc hạ vì sự ngu ngốc của chính mình mà mạo phạm người. Chúng tôi xin tự cắt một ngón tay của mình để tạ tội. Rồi cả một đám người rất hăng say cùng lôi dao ra định cắt ngón tay út của mình. Nhưng dạo chưa kịp hạ xuống thì Bảo Yết đang rúc mình trong lòng Ma Thiên lúc này mới lên tiếng: -Khoan đã! Tất cả đều dừng lại nhưng vẫn cúi đầu chờ nghe câu nói tiếp theo của cô -Vết thương ta cho các người tuy không nguy hiểm nhưng cũng đủ để lại sẹo suốt đời. Giữ lấy chúng mà làm bài học cho chính mình. Đã là sát thủ thì chỉ cần tập trung vào kĩ năng lấy mạng người khác đừng luyện mấy thế võ này làm gì. Khách hàng cũng không trả tiền để ngắm các ngươi múa võ đâu. Còn nữa đừng bao giờ coi thường bất cứ một ai. Tự cho mình là giỏi rồi cũng có ngày chết mà cũng không biết tại sao! Cái ngón tay kia thì khỏi đi, ta nhìn chỉ tổ khó chịu thêm. -Chúng thuộc hạ tạ ơn thiếu phu nhân tha tội. Ma Thiên nhìn biểu hiện của Bảo Yết rất vừa lòng. Qủa nhiên có cá tính. Có thể thu phục lòng thuộc hạ hắn nhanh như vậy. Cô càng lúc càng làm hắn hứng thú không muốn buông tay. Những gì về cô đều rất bí ẩn. Cô như chiếc hộp nhiều lớp chứa đựng rất nhiều điều bất ngờ bên trong. Nói đơn giản như trận đấu vừa nãy. Những chiêu thức mà cô dùng đều rất nhanh gọn, ngoan tuyệt. Đây đều là thuộc hạ tinh anh của hắn mà thua thảm hại như vậy. Coi như đây là bài học của chúng, cô không muốn truy cứu thì hắn tạm bỏ qua. Nhưng nếu còn không có tiến bộ thì hắn cũng không cần. Trong bang của hắn không cho phép có những kẻ chỉ biết dậm chân tại chỗ như vậy. Một điều nữa cũng khiến hắn rất tò mò. Chỉ là một tiểu thư quyền quý sao lại biết mấy cái này. Khả năng của cô chắc đánh ngang tay với ám vệ của hắn. Chuyện của mấy lần trước cũng đã khiến hắn khó hiểu nhưng lại không tìm hiểu được gì. Chắc chắn cô đang giấu cái gì đó, một bí mật kinh thiên động địa mà hắn muốn tìm ra..... Bảo Yết ngồi trong lòng hắn ngáp dài một cái rồi lại bắt đầu dụi mắt buồn ngủ. Ma Thiên thấy vậy vẫn nhẹ nhàng hỏi, trong mắt chứa đầy sự ôn nhu hiếm thấy. -Mệt rồi sao? -Ừm! Dạo này em đã nghỉ ngơi rất nhiều rồi mà. -Sức khỏe em chưa phục hồi hoàn toàn lại còn đánh một trận như lúc nãy nữa nên mới vậy. Mấy ngày nữa sẽ ổn thôi, em cứ chú ý nghỉ ngơi đi. -Vâng! Em biết rồi! Thuốc dần có tác dụng, cơ thể Bảo Yết cũng dần quen với nó. Bằng chứng là cô không còn ngủ nhiều như trước, bản thân cũng ngoan ngoan nghe lời hắn hơn. Chỉ thỉnh thoảng nếu giận dỗi thì cô sẽ nổi tính bướng bỉnh nhưng bình thường cô sẽ không dám cãi lại hắn, mọi thứ đều tin tưởng hắn tuyệt đối. Đây chính là điều Ma Thiên mong muốn. Bế Bảo Yết rời đi theo kiểu công chúa, chiếc xe hơi lăn bánh quay trở về biệt thự của Hắc Long. Lâu như vậy mà cũng chỉ đưa cô ra ngoài được có như vậy, chuyến đi ngày mai đem cô theo cũng không có vấn đề. Với lại Kim Long cung sắp trở về, hắn tuyệt đối sẽ không để Kim Long nhìn thấy cô ấy. ---------------------------------------------------------------------------------------------------- Bảo Yết tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Đây đầu phải là phòng của cô? Căn phòng tuy nhìn không khác phòng cũ của Ma Thiên từ màu sắc đến nội thất nhưng rõ ràng chỗ này rõ ràng lớn hơn, cách bài trí cũng có chút khác. Nhín bản thân một mình ở trong phòng ngủ rộng lớn Bảo Yết liền giận dỗi. Qúa đáng! Lần nào cũng thế! Ôm cô cùng đi ngủ nhưng lúc nào đến sáng cũng bỏ cô lại một mình. Bảo Yết chưa thay đổ ngủ liền ra khỏi phòng. Đứng giữa hành lang cũng lớn không kém cô nhìn quanh. Ở chỗ này có ai không vậy? Sao mà vắng vẻ thấy giống bị bỏ hoang quá. Đương lúc đang ngơ ngác thì có một giọng nói vang lên -Thiếu phu nhân! người đã tỉnh rồi sao? Giọng nói vang lên đột ngột khiến Bảo Yết giật mình theo phản xạ quay lại tí nữa thì tấn công người ta. May mắn thay chưa kịp ra tay đã nhìn thấy đó là ai. Là một người hầu. Bị Bảo Yết tấn công nhưng vẫn không hề run sợ, chỉ lạnh nhạt đứng im ở đó. Đúng là người của Thiên, không ai là tầm thường. Nhanh chóng thu lại lực rồi bình tĩnh nói -Ừ! Thiên đâu rồi? -Dạ thưa thiếu phu nhân. Thiếu chủ đi giải quyết công việc từ sớm rồi ạ! -Biết ngay mà! Lại bỏ rơi mình_Bảo Yết tự lẩm bẩm Ngay sau đó, không nói không rằng cô liền quay trở về phòng. Rất nhanh ,cô liền trở ra, Bảo Yết đã rửa mặt và thay quần áo. Cô lúc này chỉ mặc một cái váy màu lam đơn giản trên người cùng áo không tay màu trắng. Hướng về phía gara của biệt thự, Bảo Yết không thèm hỏi han ai liền lấy một chiếc xe thể thao màu đen trong đó rồi lái rời đi. Cô làm mọi việc đều quá nhanh, chưa để ai có thời gian kịp phản ứng đã biến mất. Thuộc hạ trong khi biệt thự cũng chẳng kịp ngăn cản chỉ còn biết lo lắng lát nữa sẽ nói lại với thiếu chủ như thế nào Lúc này Bảo Yết đang lái chiếc xe thể thao sô lương có hạn một cách điên cuồng trên đường. Xe này thiên về tốc độ nên cô rất thích, sẽ không lo ai đuổi theo đến. Hừ! Dám bỏ cô lại thì cô sẽ bỏ đi cho hắn xem. Vì đây là xe mui trần nên Bảo Yết có thể cảm nhận rõ từng cơn gió mạnh mẽ đang bay qua mặt mình. Một cảm giác hưng phấn khó tả, thêm một sự tự do thoải mái lâu lắm mới có khiến cô yêu thích không thôi. Bình thường toàn bị nhốt trong nhà nên cô lúc nào cũng khó chịu. Nhưng nghĩ lại thì cô cũng được coi như là chủ nhân ở đó, tại sao cô vẫn cứ khư khư ở trong nhà? Cô có thể ra ngoài mà! Làm gì có ai có thể ngăn cản cô. Thiên! Đúng rồi! Là Thiên! Hắn nói cô phải ở nhà nên dù có chán và khó chịu đến mấy cô cũng ngoan ngoan ở đó chờ hắn về. Từ khi nào cô lại nghe lời hắn đến vậy? Dù sao cô đối vói hắn cũng chỉ là tạm thời tin tưởng đến khi cô tìm được trí nhớ. Nhưng không hiểu sao cô luôn nghe theo hắn. Cô còn không nhớ hắn là ai tại sao mình lại tin tưởng đến thế. Mặc dù nhưng gì hắn làm đều vì cô nhưng không hiểu sao Bảo Yết lại có cảm giác rằng đang có gì đó không ổn. Trí nhớ cô cũng không biết tại sao ngày càng mơ hồ, cô gần như sắp quên khuôn mặt của ba mẹ mình như thế nào rồi. Bỏ đi! Chắc là cô nghĩ nhiều rồi. Hắn co vẻ ân cần chiều chuộng cô như vậy, vẻ ôn nhu của hắn cũng chỉ đối với một mình cô. Cô tin hắn sẽ không làm hại cô. Còn bây giờ thì thưởng thụ đã!!!! Bảo Yết không hề để ý rằng trong tư duy của cô bất giác luôn nghĩ mọi điều tốt đẹp về Ma Thiên. có vẻ như trong vô thức Bảo Yết đã thực sự trở thành một con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời đúng như theo y muốn của hắn. ---------------------------------------------------------------------------------------------------- Dừng xe trước một khu trung tâm thương mại lớn, Bảo Yết vứt chìa khóa xe cho phục vụ rồi kêu họ cất xe hộ. Bị nhốt trong nhà lâu quá phải đi ra thăm thú mới được. Mà không nơi nào để làm điều đó tốt hơn là Trung tâm thương mại. Bảo Yết đi khắp nơi, xem tất cả các cửa hàng mà mình nhìn thấy được không xót dù chỉ là một. Trên tay cũng bắt đầu đầy dần lên. Cô không mua quần áo, chỉ mua thêm mấy thiết bị công nghệ cần dùng thôi. Thiên lúc nào cũng cấm cô đụng đến mấy thứ này làm cô rất khó hiểu. Nếu không phải vì SilverKnight không tháo ra được thì có lẽ hắn cũng tịch thu của cô. Không còn cách nào hắn đành để lại và dặn cô không được liên lạc với ai. Cô cũng nghe lời, nhưng mà kể có có không nghe thì cũng không làm gì được. Ở biệt thự hắn đã cho lắp đặt một hệ thống chặn mọi loại tín hiệu nên Bảo Yết chỉ có thể đọc dự liệu có sẵn trong bộ nhớ, không thể liên lạc với bất cứ ai. Nếu hắn không cho cô đụng thì cô lén mua vậy. Cô cần tìm hiểu về mọi việc xung quanh mình. Mải nhìn nhắm xung quanh để nhớ xem mình có quên mua cái gì không mà cô quên không nhìn đường. Cho đến khi đụng lại một bức tường lớn ấm khiến cô ngả ra về phía sau. Đập mông xuống sàn đá lạnh khiến Bảo Yết có chút rên rỉ: -Ui da! Đau quá! -Cô không sao chứ? Có giọng nói. Vậy thứ cô đụng không phải là tường mà là..... PS: Mina! Scor trở lại rồi đây. Như thường lệ thì sẽ cắt ở đúng những chỗ cần cắt. Mọi ngươi đoán xem người đã đâm vào Bảo Yết là ai? Đoán đi! Đoán đúng Scor sẽ nâng đỡ cho nam chính mà các bạn thích. Nhớ ủng hộ nha!!!! À! Thêm nữa! Vì dạo này có sự cố nên thời gian đăng chap mới Scor sẽ có lúc bị chậm. Nhưng mọi người yên tâm dù thế nào thì Scor cũng cố đăng ít nhất một tuần một chap cho mọi người nên không cần sốt ruột quá đâu. Vậy nha!!! SCOR LOVE EVERYONE!!!!!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang