[Dịch]Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh! - Sưu tầm

Chương 37 :  Trốn tránh

Người đăng: 

.
Bảo Yết về liền bị cảm, vậy nên Nam Cung phu nhân bắt cô ở phải ở nhà dưỡng bệnh. Ba ngày sau thì cô khôi phục lại sức khỏe và đi làm như bình thường. Ba mẹ lo cho cái thể lực yếu ớt này nên khuyên Bảo Yết ở nhà thêm vài hôm nữa nhưng cô nhất định muốn đi làm. Cái việc kia cô coi như chưa từng xảy ra, cô còn cuộc sống, còn dự định của mình phía trước; sẽ không vì một chuyện cỏn con này mà phải bận tâm. Bảo Yết đi làm, một tuần sau thì Nhật Nữ trở về nên cô phải ra sân bay đón Sân bay quốc tế thành phố H "Xin quý khách chú ý! Chuyến bay đến thành phố H đã hạ cánh an toàn xuống sân bay. Xin quý khách hãy đi ra theo cổng hàng không số 3" Từ cổng, một người đàn ông bước ra. Trên người chỉ mặc đơn giản áo sơ mi cùng quần âu nhưng nhờ dáng người mà trở nên quyến rũ vô cùng. Khuôn mặt góc cạnh cùng chiếc kính râm tạo nên vẻ lạnh lùng bí ẩn thu hút không ánh nhìn của mọi người xung quanh. Nhật Nữ vừa mới đi công tác về, thần sắc có chút mệt mỏi nhưng đều đó không hề làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp chết người của hắn. Đó là những gì Bảo Yết thầm cảm thán khi vừa nhìn thấy Nhật Nữ Nhưng mà nói gì thì nói sự chú ý của mọi người đối với hắn vẫn không bằng cô. Khóe miệng co rút, gân xanh nổi trên trán. Bảo Yết hận không thể móc mắt đám người đang nhìn cô như sói đói kia. Thân thể này đã đẹp như muốn đền mạng, khuôn mặt tựa thiên sứ, làn da như bạch ngọc nhưng thần hình lại vô cùng nóng bỏng, ngực nở mông cong. Lại thêm bộ "đồng phục" của cô thì như muốn dụ dỗ đàn ông phạm tội vậy. Hỏi tại sao cô chưa nghỉ việc là do tên lưu manh kia không biết đã nói gì với ba cô mà ông kêu cô tiếp tục làm cho hắn ít nhất là một năm. Bảo Yết cố phản đối nhưng đáng tiếc không có hiệu lực. Vậy nên bây giờ cô vẫn phải chịu dưới ánh đô hộ của hắn. Chờ đó! Có một ngày cô sẽ đảo chính. Nhật Nữ nhìn xung quanh liền thấy Bảo Yết đang đứng chờ hắn. Trông dáng vẻ đang muốn kiềm chế làm hắn rất muốn cười. Thật ra bộ đồ hầu gái đó hắn cũng chỉ để trêu đùa cô một thời gian rồi thôi nhưng mà càng lúc hắn lại càng nghiện nên quyết định quên luôn. (mỗ tui: Nham hiểm =_=) Bây giờ nhìn cô như vậy hắn càng thấy quyết định của mình thật sáng suốt. Bộ dáng cô lúc nào cũng khiến hắn yêu thích không thôi. Thật lôi cuốn. Nhật Nữ nhận ra hắn càng ngày ỷ có cô bên cạnh rồi. Thật không biết vì lí do gì mà như vậy nhưng nếu đã thế thì giữ cô bên mình thôi. Cuộc sống của hắn có cô sẽ thú vị và phong phú hơn hẳn đấy. Bảo Yết một lúc sau mới thấy Nhật Nữ. Cô vội lại gần hắn chào hỏi -Mạc tổng! Anh đã về. Công việc thuận lời chứ ạ? -Ừ! Rất tốt! Chúng ta về thôi! Nghe vậy Bảo Yết liền đưa tay định đẩy xe hành lý thay hắn nhưng bị Nhật Nữ cản lại: -Cứ để tôi tự làm! Đàn ông không thể để phụ nữ làm việc nặng nhọc thay mình được. -Vâng!_Thấy Nhật Nữ đã nói thế thì Bảo Yết cũng không phản đối gì Cả hai cùng nhau đi ra cổng sân bay lên xe hơi về -Anh muốn về nhà trước hay về công ty trước? -Công ty! Tôi cần bàn giao lại một số công việc cho nhân viên. -Vâng! -Tài xế đưa chúng tôi về Mạc thị_Bảo Yết theo yêu cầu của Nhật Nữ lênh cho tài xế Xe liền theo hướng về Mạc thị mà đi. Bỗng Nhật Nữ lên tiếng hỏi -Nghe nói em đã nghỉ bệnh mấy hôm? Bảo Yết giật mình nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời -Vâng! Tôi bị mắc mưa nên cảm! -Vậy sao? Nên giữ gìn sức khỏe của mình một chút đi. Đừng cố sức quá! ....... Bảo Yết sau đó cũng chỉ im lặng không nói gì. Nhật Nữ thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa. Cách đây không lâu, Nhật Nữ có gọi về công ty nhưng người trực điện thoại lại không phải là Bảo Yết. Hỏi ra thì biết cô đã xin nghr ở nhà dưỡng bệnh. Nghe thì có vẻ bình thường nhưng không hiểu sao hắn lại có một cảm giác bất an. Vậy nên hắn mới cố gắng xong việc nhanh nhất có thể quay về hỏi trực tiếp cô. Nhưng mà hỏi rồi thì câu trả lời nhất định là như vậy. Tuy nhiên khi nhìn vào biểu hiện của cô; mặc dù đã bị che dấu nhưng hắn vẫn nhìn được, có thể thấy rằng khi hắn đi đã có chuyện gì đó xảy ra. Bảo Yết đã không muốn nói thì hắn cũng không ép, hắn chỉ tự nhủ bản thân sẽ khiến cô có thể mở lòng với mình một ngày nào đó. -Nếu có khó khăn gì em cứ việc nói với tôi. Tôi nhất định sẽ tìm mọi cách để giúp em Nhật Nư bỗng nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy làm Bảo Yết có chút bỡ ngỡ. Cô thấy vô cùng khó hiểu, hắn đây là nói về cái gì? Nhưng mà nghe Nhật Nữ nói vậy Bảo Yết vẫn cảm thấy có chút ấm áp, cảm giác có người bên cạnh che chở vậy. ---------------------------------------------------------------------------------------------------- Nhật Nữ trở về thì mọi công việc hàng ngày vẫn diễn ra bình thường. Bảo Yết vẫn chịu ách đô hộ của ai đó mà thầm khóc lơn trong lòng. Trời sinh ra con còn sinh ra tên đó làm gì?? Đang ở trong phòng làm việc sắp xếp lại giấy tờ thì Bảo Yết nhận lệnh của Nhật Nữ xuống lễ tân đón khách lên phòng làm việc của hắn. Nhanh chóng đi xuống nhưng tới nơi thì Bảo Yết trở nên cứng nhắc. Đôi chân không hề muốn bước qua đó tí nào. Ở đại sảnh, Lam Bình cùng hai nhân viên nghiên cứu của mình ngồi chờ. Hôm nay hắn mặc một bộ vest vô cùng lịch lãm, nhìn kĩ có thể thấy từng đường may mũi chỉ vô cùng tinh tế cho thấy giá trị của bộ đồ không hề rẻ. Kết hợp với khuôn mặt tuyệt đẹp có vẻ ôn nhu thu hút không ít con mắt ngưỡng mộ. Tuy nhiên dù hắn có đẹp tới đâu cũng không cứu vớt tí thiện cảm nào của Bảo Yết đối với hắn. Cứ nhìn thấy hắn là kí ức đêm hôm đó lại ùa về. Không hiểu sao càng cố quên thì nó lại càng rõ rệt trong trí óc cô. Bước về phía trước, Bảo Yết vẫn cố bình tĩnh, nếu cố đã nói coi hắn như người dưng thì sẽ không có việc gì mà phải khó xử cả. -Xin chào! Mạc tổng đang chờ mọi người ở phòng họp. -Tiểu Yết.... Lam Bình nhìn thấy cô liền cất tiếng gọi nhưng cô vẫn quay lưng đi tiếp. Đôi mắt hắn lúc này tràn ngập đau đớn nhìn theo bóng lưng đó. Lên phòng họp, việc bàn bạc diễn ra rất suôn sẻ, Bảo Yết cả buổi chỉ đứng ở một bên chờ lệnh. Lam Bình hầu như lúc nào cũng như có như không đưa mắt về phía cô nhưng Bảo Yết làm ngơ -Mọi chuyện có thể thống nhất dễ dàng thì chúng ta cứ theo thế mà làm. Hi vọng có thể tiếp tục hợp tác tác với anh nhiều hơn nữa._Nhật Nữ mở lời kết thúc buổi họp -Tôi cũng vậy_Lam Bình khách sáo đáp lại Lam Bình vùng Mạc thị hợp tác với nhau rất ăn ý nên giữa hai bên lại có thêm rất nhiều hợp đồng. Lam Bình cũng vì thế mà thường xuyên đến đây. Hai người cũng chạm mặt nhau vô số lần. Lần nào Bảo Yết cũng chọn cách làm ngơ. Lam Bình cố gắng nói chuyện với cô rất nhiều lần nhưng chỉ đổi lại sự trốn tránh. Trong lòng hắn bây giờ đang vô cùng đau đớn. Cuộc họp hôm nay cũng diễn ra rất tốt, Bảo Yết tiễn Lam Bình cùng nhân viên xuống dưới sảnh. Ra đến cổng cô liền quay đầu bước vào. Bỗng lúc này Lam Bình lên tiếng: -Tại sao em không cho tôi cơ hội được yêu em chứ?_Giọng nói tràn đầy sự chua xót -Tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả! -TÔI RẤT YÊU EM!!!!!!!! Lam Bình hét lên thu hút không ít sự chú ý của những người đi qua. Bảo Yết nhanh chóng bỏ đi không để cho hắn nói thêm bất cứ cái gì. Cô đi bộ mà gần như giống chạy, đến trước cửa phòng làm việc của mình thì dừng lại. Tóm chặt lồng ngực nơi có trái tim đang đập dữ dội, cảm giác này khiên cô khó chịu vô cùng. -Mình như vậy là bị làm sao???? 2�_�)�-R
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang