[Dịch]Là Anh Đã Cho Em Một Nửa Tình Yêu- Sưu tầm

Chương 5 : Chương 5

Người đăng: 

.
Edit: Mộc Lan Beta: Lenivy Anh ta tiễn tôi đến tận cửa chung cư, rồi chào tạm biệt. Trước chung cư, xe cộ tấp nập qua lại, tiếng động ầm ỹ mang đậm hơi thở của cuộc sống, bỗng nhiên tôi rất muốn nhìn một lần bóng lưng của Tiết Vấn Khu, nhưng còn chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy tiếng anh ta gọi tên tôi, ” Đợi đã Thi Trầm.” Tôi quay đầu lại, thấy nụ cười của anh, “Ôi, anh quên béng mất không hỏi số điện thoại của em đấy.” Tôi đọc một chuỗi dãy số, anh lẩm nhẩm một lúc “Nhớ lúc nào rảnh thì phải liên lạc nhé”. Sau đó, xoay người đi xa, mà tôi ngây ngốc sửng sốt một lúc mới phát hiện ra mình quên chưa hỏi số điện thoại của anh rồi. Thôi, tôi thở dài. Thi Trầm ơi là Thi Trầm, cho tới tận bây giờ, cứ vào lúc mấu chốt thì mày lại như xe bị tuột xích vậy. *** Lúc nhận được tin nhắn của Tiết Vấn Khu, tôi đang trên đường đi Nam Kinh. Khi đó đang ngồi trên tàu điện ngầm, vừa mệt vừa buồn ngủ, một hồi chuông báo vang lên, tôi lấy điện thoại ra xem, hơi ngạc nhiên: “Thi Trầm, anh là Tiết Vấn Khu, có thể giúp anh dịch một bài tóm tắt thông tin không, anh sẽ mời em ăn cơm thay cho trả công :).” Tôi chỉ cười, chẳng trả lời ngay, ngược lại Từ Khả Lâm ngồi bên cạnh thì xán lại, không mặn không nhạt nói một câu, “Công việc của em cũng bận rộn phết nhỉ.” Tôi lườm anh ta, “Mắc mớ gì tới anh, em đây gọi là xây dựng quan hệ rộng rãi.” Lời còn chưa nói dứt, chuông điện thoại di động của anh cũng phối hợp vang lên, anh lấy ra nhìn, nhấn nút tắt, sau đó điện thoại vẫn kiên trì đổ chuông, tôi giật giật khóe miệng, “Anh cũng không rảnh rỗi nhỉ?” Từ Khả Lâm phớt lờ, tắt máy điện thoại, ném vào trong túi, buông tay ra, “Là bên phòng thí nghiệm gọi, không giống em oanh oanh yến yến, tân hoan cựu ái (niềm vui mới, tình yêu cũ) đâu.” Tôi hừ một tiếng, không trả lời lại, Từ Khả Lâm quay đầu nhìn tôi, “Thi Trầm, buổi tối anh ngủ cùng em nhé?” Tôi nhạy cảm nhìn chằm chằm anh, lúc anh cười rộ lên, đôi lông mày anh tuấn nhướng cao, trong lòng tôi hung hăng mắng ‘đồ yêu nghiệt’. Sau đó, anh vươn tay xoa xoa đầu tôi, “Đừng nghĩ sai lệch, anh nhất định sẽ đúng mực, hai giường đơn, em xem, trời lạnh thế này mà bắt anh ngủ trong ký túc xá lạnh lẽo kia được à. Anh biết rõ chỉ có Thi Trầm là tốt nhất, đúng không?” Tôi nhìn cái khuôn mặt đáng đánh đòn kia, thiếu chút nữa vung tay tát một cái. *** Nếu như nói rằng, sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn tốt; thì liệu sau khi chia tay, vẫn vô tư ngủ chung một phòng mà không hề xảy ra chuyện gì mờ ám thì có phải thật xin lỗi những tình cảm đã qua không? Như hiện tại, tôi thảnh thơi nằm trên giường xem TV, còn Từ Khả Lâm đứng ngồi không yên ở trong phòng. Tôi thật sự nhịn không nổi, quát, “Anh muốn hút thì ra ngoài mà hút, hút xong hãy vào”. Anh thở phào nhẹ nhõm, mở cửa đi ra ngoài, rồi lại gõ cửa, “Thi Trầm, bật lửa.” Tôi khoát khoát tay, “Không mang, Từ Khả Lâm, anh có thể chấm dứt việc hút thuốc không? Nếu anh muốn chết, ngay bây giờ nhảy xuống sông Trường Giang đi, tránh ở chỗ này gieo hoạ cho trần gian.” Anh cười cười, sau đó lấy túi nhỏ tuỳ thân (luôn mang theo bên người) lục lọi một hồi rồi lấy ra cái bật lửa hình cỏ bốn lá, “Hì, làm sao em có thể quên không mang.” Từ Khả Lâm châm lửa, rít sâu một hơi, sau đó thích thú phả một đợt khói trắng, “Ừm, cảm giác không giống lắm, chắc là được sửa rồi.” “Làm sao anh biết?” ” Tôi có chút kinh ngạc, tiếp theo thần bí cười rộ lên, vươn tay đoạt lại bật lửa, “Đưa đây, em xem chút nào, sau khi anh ta sửa xong, em chưa từng dùng. “ Quả nhiên, lỗ tai Từ Khả Lâm vểnh lên, “Anh ta là ai?” “Là một anh chàng đẹp trai, bạn học của em.” Tôi không chịu yếu thế, quay lại giường, quả nhiên Từ Khả Lâm chau mày, giả bộ không chú tâm, ngón tay nắm chặt điếu thuốc. Anh không nói tiếng nào, đi ra ngoài hút. Tôi thầm cảm thấy buồn cười…. *** Máy điều hòa chậm rãi thổi từng luồng không khí ấm áp, trong phòng còn vương mùi thuốc lá, tôi đã đóng chặt toàn bộ cửa sổ nên làn khói trắng cộng với hơi thở của anh dần dần làm hỗn loạn những dây thần kinh của tôi. Tôi nằm trên giường, mở mắt nhìn những làn khói bay lên, mờ mờ ảo ảo, lượn lờ rồi tiêu tan. Từ bao giờ chúng ta biến thành như vậy, hả Từ Khả Lâm? Sau lúc chia tay chỉ biết dùng những lần tình cờ gặp gỡ luôn trêu đùa nhau. Trong mỗi câu nói đều ẩn chứa tư vị chua xót, tôi vẫn chỉ là thiếu nữ ngây thơ, chỉ biết dùng bề ngoài tươi cười để che giấu nội tâm cằn cỗi. Tôi không thể nói cho anh biết, từ khi chia tay anh, tôi buông xuôi bản thân hơn nửa năm, rồi sau đó, sống một cuộc sống đúng quy củ, không còn mong muốn điều gì nữa. Từ Khả Lâm kia, vì sao anh cứ phải đóng kịch với em như thế? Thật là một vấn đề phiền não, tôi trở mình, móc điện thoại di động ra, bật tin nhắn của Tiết Vấn Khu lên, cân nhắc một chút, trả lời ngắn gọn, “Được, chẳng qua bây giờ em đang ở Nam Kinh, lúc nào về anh đưa cho em.” Anh ta rất nhanh nhắn lại, “Sao em lại ở Nam Kinh?” “Đến dự lễ kết hôn của bạn học.” “Ừ, vậy đi chơi vui vẻ.” Hz…., lại thêm một anh chàng tính cách trầm lắng, tôi thấy chẳng có hứng thú gì, quay ra nhìn màn hình TV đang vụt sáng, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. *** Khi tỉnh lại, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng mà nồng gắt xông vào mũi, mở mắt ra thấy khuôn mặt của Khả Lâm sát ngay trước mặt. Tôi bị doạ đến mức vội vàng ngồi dậy, “Em ngủ thiếp đi à?” Anh “Ừ” một tiếng, sau đó kéo nhẹ chăn của tôi, “Em ngồi xe hơn nửa ngày, nếu mệt mỏi thì cứ ngủ trước đi.” Tôi sờ trán thấy toàn là mồ hôi nên vội vàng bước xuống, “Em đi rửa mặt đã.” Lúc tôi hơi tỉnh táo lại, bước ra thì thấy Từ Khả Lâm đang ngồi trên giường của tôi. Anh cầm điện thoại di động của tôi xem xét. Lòng tôi trầm xuống, không hề suy nghĩ thêm, vươn tay ra giật lấy. Kết quả không cẩn thận, ngón tay sượt qua cằm anh tạo nên một vết xước hồng hồng. Anh cau mày, “Em định làm gì thế, Thi Trầm?” Tôi bực bội không có chỗ phát tiết, thấy người ta soi mói chuyện của tôi, tôi sẽ phát cáu, “Ai cho anh có quyền tự tiện xem di động của tôi, bây giờ anh đang làm gì, hiện tại chẳng lẽ anh định quản chuyện của tôi sao!” “Anh chỉ xem mấy giờ rồi thôi.” Anh để điện thoại về chỗ cũ, lạnh mặt, “Thi Trầm, anh với em đã chia tay nhau rồi. Anh sẽ không rảnh rỗi đến mức tò mò xem em nói chuyện gì với các chàng trai khác. Em nghĩ xem, dù lúc chúng ta còn yêu nhau, có lúc nào anh hỏi em vấn đề ấy chưa?” Anh dừng một chút, lạnh lùng nói, “Thi Trầm, bao giờ em mới có thể trưởng thành lên một chút, không còn giống như một cô nữ sinh non nớt nữa.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, chẳng có một tia tình cảm. Anh đang ở bên tôi, mà sao tôi cảm thấy không khí chung quanh tựa như ngưng kết lại, dồn nén từ bốn phía. Tôi mở miệng muốn phản bác, ‘Từ Khả Lâm, tôi không còn là một cô gái nhỏ nữa, tôi đã thay đổi rất nhiều’. Nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời, tôi bỗng nhiên rất muốn khóc. Khóc vì bất lực. Tôi nghĩ, dù tôi tự nhận mình đã lớn, trở nên chín chắn, thì vĩnh viễn ở trong mắt anh tôi chỉ là một con bé không hiểu chuyện. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, là khoảng cách cả đời này tôi cũng không thể vượt qua được. Anh xoay người vào buồng tắm rửa tay, tôi chỉ biết vùi mình trong chăn, tắt đèn trần. Ngoài cửa sổ là thành phố Nam Kinh đang bao phủ trong đêm tối huyễn hoặc, cô đơn đến lạnh lùng, khắc nghiệt, tôi bỗng nhiên rất muốn tìm một vòng tay, nơi này không phải là thành phố của tôi. Nhưng, tôi còn không buông được anh, vì vậy vẫn phải dính dáng đến mảnh đất này. Anh rửa mặt xong rồi mặc nguyên quần áo nằm xuống chiếc giường ngay cạnh, nương theo ánh đèn ấm áp, tôi chỉ cảm thấy có một bóng đen yên lặng ở gần mình, nhưng không có đủ can đảm quay lại nhìn anh. Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng nói hơi khàn khàn của anh, “Thi Trầm, em đã ngủ chưa?” Tôi không trả lời, nghe được anh ấy lẩm bẩm nói, “Mau ngủ thôi, anh tắt đèn rồi.” Trong phòng liền tối om. Hơi thở của anh quấn quýt trong phòng, còn thân thể của tôi đang dần dần chìm xuống, đắm chìm trong ngàn vạn thước dưới đáy biển, đen kịt, im lặng, trầm xuống, ngạt thở, yên ả, khắc nghiệt. Và tôi dần chìm sâu vào cõi mộng. *** Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại báo thức của anh gọi hai chúng tôi dậy. Cả hai đứa đều lưu luyến ổ chăn, nên dây dưa mãi hơn nửa ngày mới bò dậy được. Kéo rèm cửa sổ, ánh nắng buổi sớm mùa đông thật hiếm thấy xuất hiện, giữa bầu trời mênh mông một màu trắng bạc, rực rỡ đến loá mắt, khiến cho không khí của cả thành phố dường như cũng linh hoạt hẳn lên. Mở toang cửa sổ, gió lạnh thổi tới, cơn buồn bực tận đáy lòng cũng bị cuốn đi theo gió. Tâm trạng tôi thấy tốt hơn, nhìn thẳng vào anh, nở nụ cười, đây có thể sẽ là một ngày may mắn chăng! Thấy tôi lôi quần áo trong túi ra ngắm nghía thử từng bộ một, sắc mặt Từ Khả Lâm càng ngày càng phức tạp, anh hỏi thử, “Thi Trầm, không phải em muốn đi đoạt hôn (phá hôn lễ) chứ?” Tôi cười hắc hắc, “Em không thể giành lấy sự nổi bật của cô dâu sao!” Sắc mặt anh càng khó coi, “Thi Trầm, thật ra thì, cô dâu không xinh đẹp bằng em đâu. . . . . .” Khi đó, tôi đang hớn hở nhanh chóng thay quần áo, nghe được câu này còn vui hơn “Thật sự không đẹp bằng em sao, ha ha, đúng rồi, cô dâu của anh ta là ai, em còn quên chưa kịp hỏi, không ngờ anh ta lơ mơ thế mà sắp lấy vợ rồi.” “Là Tạ Huy.” Tôi rùng mình, trợn mắt nhìn anh, Từ Khả Lâm giật giật khóe miệng, khó khăn nở nụ cười, “Đừng nhìn anh như vậy, Thi Trầm, anh không lừa em đâu.” Tôi day day trán, dở khóc dở cười, “Từ Khả Lâm, anh không phải là người thế này. Người anh yêu kết hôn, nhưng chú rể không phải anh mà là một nam phụ?” “Cứ hiểu thế đi.” “Vậy mà anh cũng đi, anh chột mắt hay bị khoét mất trái tim rồi.” Tôi bực mình, kéo tay áo của anh, “Bọn họ sao có thể không biết xấu hổ đi mời anh thế nhỉ, thằng cha lớp trưởng có ý gì?” “Em đừng như vậy, là anh can tâm tình nguyện tới dự.” Anh ngừng một lát, “Dù sao đây là lần cuối cùng, chắc là sau này không gặp lại nhau nữa.” Tôi ngạc nhiên nhìn anh, “Anh phải đi đâu?” “Không biết nữa, chỉ biết sẽ không còn ở đây nữa.” Anh khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời của mình, xoa đầu tôi, cười vô tâm vô phế, “Nhóc con, nhanh thay quần áo đi, diện thật đẹp vào, chúng ta đi đoạt hôn.” Bỗng nhiên tôi thấy xót xa, sau khi “vâng” một tiếng, ôm quần áo chui vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa lại, ngay lập tức nước mắt trào ra, rơi xuống nền nhà sạch bóng, từng giọt từng giọt nước mắt. Làm sao tôi có thể nói, tôi mới là một vật hi sinh, là một vai phụ phối hợp diễn trong bóng tối. Dù tôi làm thế nào, cũng chỉ là thế thân của Tạ Huy. Còn cô là cả thế giới của họ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang