[Dịch]Là Anh Đã Cho Em Một Nửa Tình Yêu- Sưu tầm
Chương 18 : Chương 18
.
Năm tôi mười tám, mười chín tuổi, rất thích kiểu tình cảm mập mờ, tùy tiện này: hễ xoay người có thể nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, sau khi tan học cười nói vui vẻ và giả vờ lơ đãng dò xét, cảm giác vui mừng khi thấy có gì đó nấp dưới đáy lòng ngầm phát triển. Hồi đó, tâm trạng tốt giống như vầng sáng nhuốm màu thủy mặc của cổ họa Trung Quốc, lĩnh hội hàm súc, dè dặt mà tuyệt đẹp.
Hai cuộc tình thương gân động cốt. Kiểu tán tỉnh mập mờ, gặp gỡ rung động thoáng qua không còn lay động được tôi nữa. Đã thấy quá nhiều cảnh phân – hợp của người bên cạnh, thật sự tôi có chút mệt mỏi đối với tình yêu. Có lúc tôi không khỏi tự hỏi bản thân, hai người ở cạnh nhau đến cùng vì duy trì tình cảm hay thân thể họ muốn gắn bó lâu bền qua da thịt.
Dùng cổ* của người nào đó để trói buộc tình cảm của người kia, ai biết đến cùng ai níu giữ ai. (cổ độc, cổ tình)
Tôi đã hỏi rất nhiều người vấn đề này. Người xa lạ trên internet gặp nhau như bèo nước trôi dạt, cùng mắc bệnh cô đơn, nói qua nói lại có vẻ hào hứng, thật ra chỉ là thật thật giả giả thử dò xét lẫn nhau.
Tôi từng trầm mình trong vũng lầy đó, đa số thời điểm tôi lơ lửng trên mặt nước, nhìn những người khác chìm xuống đáy.
Tôi thích hỏi bọn họ, nếu như không tìm được người trong lòng, có phải sẽ đi tìm một người thân thể phù hợp không?
Bọn họ là những người đàn ông, chàng trai khác nhau. Bọn họ không có đáp án, có lẽ vấn đề rách nát dung tục này bọn họ cũng không nghĩ thông. Đàn ông ai chẳng có một đống sổ nợ tình cảm rách bươm. Quá khứ, hiện tại, bây giờ, cũng có vài người thích hợp, một số như nước chảy vây quanh tôi, dùng từ ngữ giả dối vờ đau buồn, ngay cả có lệ tôi cũng lười để ý đến, vấn đề như vậy, sao bọn họ trả lời nổi.
Tôi cũng không có câu trả lời, đối với Trần Tiêu An và Từ Khả Lâm, tôi chỉ thấy thú vị, không có ham muốn, nên tôi không nhìn thấu.
Nhưng vừa nãy khi Tiết Vấn Khu kéo tay tôi thật nhẹ, dường như một phần nào đó của cơ thể bị chôn giấu được xoa dịu, thân thể cần một nhiệt độ vừa đủ sưởi ấm.
Tôi muốn ôm anh từ đằng sau, sau đó ôm eo anh, tựa đầu lên bờ vai anh, Còn anh chẳng cần làm gì cả, thế đã là mĩ mãn. Nếu còn có chút hi vọng, chỉ cần như tia nắng ấm giữa mùa đông là đủ. Còn mong ước ban đầu chẳng qua là cảm thấy thoải mái và ấm áp.
Tiết Vấn Khu nhìn hai mắt tôi đờ đẫn, khua khua tay, “Thi Trầm?”
Tôi tự nhiên “A” một tiếng, ngồi xếp bằng trên giường, “Em hỏi anh một vấn đề nhé!”
“Vấn đề gì?” Anh thờ ơ mở máy vi tính của tôi. Ánh sáng màu xanh dương hắt lên khuôn mặt anh, ngay cả đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Bỗng nhiên tôi đổi câu hỏi, nhanh đến độ bản thân cũng kinh ngạc, “Có phải đàn ông bọn anh cũng cảm thấy mối tình đầu khó quên nhất không?”
Anh gần như không suy nghĩ, “Đúng vậy, sao thế?”
“Không có gì. . . . . .”
Mối tình đầu của Tiết Vấn Khu như thế nào nhỉ. Đến bây giờ mà anh ấy chưa quên, đối với anh nó tồn tại có ý nghĩa gì. Còn những dấu vết từng khắc sâu kia, có phải vĩnh viễn ở lại đáy lòng, không thể xóa nhòa? Tôi suy nghĩ miên man.
Nhưng rồi Tiết Vấn Khu bật cười, “Chuyện mối tình đầu á, anh là người chi nhớ việc không nhớ người. Dù sao thời niên thiếu từng nói tiếng yêu nên anh thấy vượt qua chuyến xe trung học cuối cùng là đầy đủ. Bắt đầu rất nên thơ, kết thúc rất lãng xẹt. Ai đó từng nói, không quan trọng nhưng đó từng là khoảng thời gian hạnh phúc của bạn.”
Tôi bị anh chọc cười, “Anh chua cay quá.”
“Chua cái lông! Thi Trầm, mối tình đầu của em thì sao?”
“Kết thúc của bọn em cũng vô nghĩa, chẳng có gì đáng nhớ. Khi đó còn nhỏ, chưa biết gì, một cái nắm tay đã thấy hạnh phúc. Sau đó bắt đầu khó chịu, khó chịu hết cái này đến cái khác, dường như cứ dần dần quên từng thứ một, không còn dấu vết, nói gì đến thương thương, yêu yêu.”
Anh cười to, “Sạch sẽ, lanh lẹ!”
Tôi không từ chối, “Cám ơn đã khen!”
***
Hai ngày nay mỗi ngày tôi đều lên lớp, giảng bài trong phòng học trống. Có lúc thấy nhàm chán, một mình ngồi yên tại chỗ ngẩn người trước bài giảng. Tháng tư khí trời ấm áp, mở cửa sổ, gió nhẹ mang hơi thở ấm áp đập vào mặt, tràn ngập cả căn phòng, người như rã rời, gió xuân hun người, làm say người. Tốt quá, mùa phát tình, bên cạnh nếu không có nguồn nhiệt sưởi ấm thì cái ôm đến từ tự nhiên cũng ấm áp vô cùng.
Bị sự ấm áp dụ dỗ, tôi ngủ thiếp đi, trong mơ hồ nghe thấy tiếng gió giở giáo án sột soạt, sau đó thanh âm lập tức biến mất, chỉ có ánh nắng mặt trời vẫn phả hơi ấm lên mặt.
Tôi đột nhiên tỉnh lại, thấy Hà Ngạn Phi đứng bên cạnh tôi. Anh ta cười nói, “Cô ngủ cũng phải đóng cửa sổ chứ.”
Tôi mơ hồ không rõ, “ừm” một tiếng, “Thầy Hà tan lớp à?”
“Hãy gọi tôi là Hà Ngạn Phi, nghe thầy Hà cứ là lạ, cảm giác tôi từng dạy cô ấy.”
“Ai bảo chưa dạy, tôi còn ngồi nghe nửa tiết của thầy.”
Anh nở nụ cười nhạt, ánh mắt rơi xuống giáo án của tôi. Anh tiện tay lật vài tờ, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói lại thôi, hồi lâu sau anh ta chỉ vào chỗ tôi ký tên hỏi, “. . . . . . Cô tên là gì, chữ này đọc thế nào?”
“Trầm. . . . . . Đồng âm với trầm (chìm).”
“Chữ này rất hiếm thấy, tên này ai đặt cho cô?”
“Ông nội tôi, hễ rảnh ông mở từ điển ra lần mò. Ông cảm thấy nó vừa thuận miệng nhân tiện thể hiện trình độ học vấn của mình. Thật ra chữ này vừa lạ vừa dễ đọc sai cho nên giáo viên từng dạy tôi gần như không đọc đúng tên của tôi. Bọn họ toàn đọc là “Trầm”, còn có giáo viên vì ngại đọc sai dứt khoát không gọi tôi trả lời.”
Hà Ngạn Phi thở phào nhẹ nhõm, giống như rất may mắn, “. . . . . . Thiếu chút nữa tôi cũng đọc nhầm.”
Tôi cầm bút, viết xuống hai chữ, “Đoán thử xem cái này đọc thế nào?”
Mặt anh lộ vẻ khó xử, “Không đọc! Không mắc mưu!”
Tôi cười ha ha, “Có phải anh không dám đọc một nửa không, vậy thì đúng rồi, đây là một địa danh, Hu Di, không phải Vu Di.”
(Hu Di盱眙: tên huyện ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, phiên âm xūyí. Vu di于台)
Hà Ngạn Phi bật cười, nụ cười từ khóe môi từng giọt lan tràn đến đáy mắt, anh liên tục nói, “Thụ giáo, thụ giáo.” Sau đó giơ tay xem đồng hồ, “Sắp đến giờ, tôi lên lớp trước.”
Tôi gật đầu, anh đi tới cửa, chợt xoay người lại, “Thi Trầm, lúc giảng bài cô nên cười nhiều hơn, cô cười rất đẹp. Hơn nữa, bài giảng kết hợp với hình ảnh sẽ sinh động hơn.”
Tay nắm cửa bị xoay một chút, phát ra tiếng kim loại ma sát. Giọng anh hơi chần chờ, tôi loáng thoáng nghe thấy anh ta nói, “Cố gắng lên, chúc cô nhiều may mắn.” Nhưng giọng điệu sao mà bi tráng vậy, giống như chờ tôi nhảy xuống hố lửa.
Trên thực tế, giáo viên ủy viên hội còn kinh khủng hơn hố lửa tôi sắp nhảy.
Trừ hàng ghế VIP có tôi và một chàng trai khác dạy số học, số còn lại ngồi chuẩn bị, nam nữ ai nấy rực rỡ sắc màu. Tôi chọn bừa một chỗ, ngồi xuống, bên cạnh là một cô gái miệng lẩm bẩm không biết nói gì đó. Hình như là tiếng Hàn, tôi liếc nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ, cô ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, “Không sai, tôi đang nói tiếng Hàn.”
Thật thẳng thắn, tôi miễn cưởng nở nụ cười, “. . . . . . Smecta* …?”
(Thực ra chỗ này hơi khó hiểu. Mặc dù đọc giải thích trong baike ta vẫn không hiểu lắm. Về tác dụng, theo baike, trong tiếng Hàn, Smecta là trợ từ ngữ điệu trong cầu trần thuật, là hậu tố dùng làm kính ngữ, thường không có nghĩa. Tuy nhiên, hiện nay trên mạng smecta cũng dùng làm trợ từ và hậu tố, nhưng thường thể hiện tình cảm ngược lại với từ đó. Ví dụ “tôi smecta bạn”, thực ra ý tứ là “Tôi khinh bỉ bạn”. Ngoài ra, có thể dùng nó để châm chọc người Hàn. Giờ “smecta” trở thành kiểu ám chỉ người Trung Quốc hóm hỉnh học theo cách người Hàn Quốc nói chuyện.)
Dáng dấp cô ấy rất thanh tú, sắc mặt lại cau có, bộ dạng rất không bình tĩnh. Cô ấy không đáp lời tôi, ngược lại dùng ngón tay gõ lên bàn một lúc, tức giận, “. . . . . . Smecta tiếng Hàn chết tiệt!”
Tôi cố nhịn cười, lấy tay che miệng để không cười thành tiếng.
Sau đó tôi mới biết, cô ấy tên Tần Khả Thư, hồi còn ngu ngơ đã bị cha mẹ đóng gói vứt qua Hàn Quốc du học, học hóa giỏi nên định làm bác sĩ. Cô ấy không thích, thứ nhất vì ghét người Hàn, thứ hai vì ghét ở Hàn Quốc không có thịt heo ăn nên đền ít tiền rồi về nước. Khi về nước, cô ấy không ra ngoài tìm công việc ổn định. Nghề liên quan đến hóa học thường gây tổn thương cho cơ thể nên cô ấy nhất quyết không chịu làm. Vì thế, cô ấy chạy đến đây dạy tiếng Hàn, theo như lời cô ấy nói: “Dùng ngôn ngữ tôi buồn nôn nhất khiến đồng bào tôi ghét bỏ, thật khiến tôi không chịu nổi”, cho nên ngày nào cô ấy cũng mắng bằng tiếng Hàn một lần.
Trước đụng phải Chung Bảo Dao hoạt bát nói nhiều, hiện tại thêm một Tần Khả Thư bé nhỏ, yêu nước, phun nước bọt tung tóe. New Oriental này quả là hố lửa, ngọa hổ tang long.
Kết quả rút thăm vô cùng xui xẻo, tôi rút đúng số một. Nhìn số một đỏ chót, trong lòng tôi hơi sợ, không biết tại sao cả người run run. Cố tình đằng kia có người đang gọi, “Ai là số một, người thứ nhất là ai? Qua đây, còn năm phút chuẩn bị. Người đầu tiên là ai?”
Lòng bàn tay lạnh toát để lộ chân tướng, sượt qua giáo án đều là mồ hôi lạnh.
Mọi người hihi haha tìm kiếm người xui xẻo đó. Mà tôi – cái người xui xẻo kia khẩn trương đến nỗi quên cả phản ứng. Tần Khả Thư quay sang xem, cầm lấy con số trong tay tôi, hô, “Aizz, tôi đầu tiên.”
Tôi khiếp sợ nhìn cô ấy.
Cô ấy trợn mắt một cái, bộ dạng rất khinh thường, “Sợ cái gì, không phải đầu tiên là đi chịu chết đâu, ừm, tôi cuối cùng, dù sao chiều này tôi còn một buổi phỏng vấn, nói xong tôi té luôn, đỡ phải vội vội vàng vàng chạy về phỏng vấn chỗ kia.”
Cô ấy dọn qua mặt bàn, khoác balo trên vai, đeo nhẫn dẻo chữ U vào ngón tay xoay mấy vòng, huýt sáo một cái, nói với người phụ trách đằng kia, “Xong, em không có gì cần chuẩn bị, có thể nói luôn được không?”
Mọi người xôn xao, lau mồ hôi —— quá, quá dũng cảm.
Từng người một rời đi, căn phòng vốn huyên náo dần vắng lặng. Lo lắng, nóng nảy, hưng phấn bắt đầu luân phiên hoán đổi trong đầu tôi, tôi thử hít sâu mấy lần vẫn không đỡ.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều lần đi thi. Hồi thi ngoại ngữ ở trường cấp ba, thi ngoại ngữ ở đại học, giải thích, dịch chuyện nước ngoài. Khi đó, rất nhiều người tụ tập trong một phòng học rì rà rì rầm, nói những thứ liên quan đến cuộc thi hoặc chủ đề không liên quan. Dần dần, số người càng ngày càng ít. Những ai yên tâm, may mắn vì không rút phải số đằng trước, bị nóng nảy và lo lắng bao trùm. Mỗi khi có một bạn học ra ngoài, lo lắng càng tăng thêm một ít, đầu óc trống rỗng từng chút một mà lòng càng hoảng loạn hơn.
Qua quãng thời gian chờ đợi khá dài, đợi đến cuối khi mình đối mặt là nỗi khẩn trương cực độ. Nhưng cho dù là chờ lâu cũng tốt hơn lập tức tuyên bố tử hình, tôi hiểu, thật ra tôi sợ như vậy vì không tự tin.
Cuối cùng đến lượt tôi, nhìn các giáo viên ngồi theo thứ tự trước mặt, đột nhiên trong lòng tôi không thấp thỏm như trước, Hà Ngạn Phi cũng ngồi ở đó. Khi tự giới thiệu bản thân, đầu óc tôi hơi mơ hồ, ngoài miệng đang nói, trong đầu lại vang lên câu nói Hà Ngạn Phi bảo tôi lần trước: Cô không cần hối lộ tôi.
Vì vậy tôi không cẩn thận cười dài.
Cười dài còn chưa tính, kế tiếp khi giảng bài đáng lẽ tôi không nên nghĩ đến nhưng vẫn không nhịn được muốn cười. Con người luôn có một thời điểm mà họ trở nên rất kỳ lạ. Ví dụ như một biên tập viên đang đọc một tin hết sức bình thường, trước mặt khán giả toàn quốc, cười rũ rượi không dừng. Tôi cũng thế, không thể giải thích tại sao mình vẫn cười tủm tỉm đến tận khi giảng xong, cúi chào.
Sau khi kết thúc, tôi chạy vội vào nhà vệ sinh cười thật to, chảy cả nước mắt. Có quỷ mới biết có gì đáng cười! Thật là rút não, tự tôi cũng không thể giải thích.
Cười xong đi ra ngoài, sắc trời đã tối đen, tối tháng Tư hơi lạnh. Tôi rút di động định gửi tin nhắn cho Tiết Vấn Khu thì thấy đầu hành lang bên kia, có một cô gái ăn mặc mát mẻ chạy tới.
Chung Bảo Dao gọi tôi, “Bạn thân yêu, sao rồi, có tin gì chưa?”
Tôi cười cười, “Không biết, tớ vừa giảng xong, tớ là người kết thúc cuối cùng.”
“Hôm nay sau khi bọn tớ hết tiết, thầy Trương có nói với những người mới được nhận, cậu đã qua ủy viên hội, cậu. . . . . .” Cô ấy chưa nói hết, cửa phòng học mở ra, bên trong tiếng tranh cãi ầm ĩ. Các thầy giáo ban nãy ngồi sau bàn quần là áo lượt bỗng chốc biến thân thành cầm thú, chiến tranh vì vấn đề đi hay ở.
Mở cửa ra là Hà Ngạn Phi, anh nhìn thấy tôi, mỉm cười, lặng lẽ cong ngón tay, làm thủ thế “OK”. Chung Bảo Dao vui mừng nhìn tôi, tôi ngạc nhiên hai mắt trợn to.
Anh lại gần, thần thần bí bí ôm bọn tôi một cái, “Tiết lộ trước nhé, kết quả không khó hiểu chút nào. Đầu tiên khí thế cô ấy quá mạnh mẽ, hơn nữa người cuối cùng mà cười rất tươi, chúc mừng, giờ chúng tôi phải tiếp tục thảo luận.”
Bảo Dao kéo tay ta, “Thật tốt quá!”
Tôi vuốt vuốt ngực, hết hồn nói, “. . . . . . Không thể nào, tớ không nhớ rõ mình nói cái gì. . . . . .”
Khoác túi sách đứng ở trạm xe chờ xe, dĩ nhiên tôi gởi tin nhắn cho Tiết Vấn Khu trước tiên, “Có tin là qua rồi.”
“A! Giỏi quá nhỉ!” Anh nhắn lại rất nhanh.
Tôi cầm di động đang nghĩ nên nhắn lại cho anh thế nào. Tin tiếp theo của Tiết Vấn Khu đã tới, “Về ăn cơm, anh làm món trứng cà chua, thịt kho cho em, có cả một quả trứng luộc trong nước trà, em nhanh về đi, nếu không anh lại đói bụng.”
Tôi bỗng nở nụ cười, nhìn những chữ màu đen kia, màn hình lóe sáng, không thể diễn tả là cảm động hay ấm áp. Chẳng qua cảm giác này có một chút là tự tôi đơn phương, nhưng dù sao, những việc nhỏ không đáng kể kia, Tiết Vấn Khu thật sự làm tôi cảm động không ít lần.
Có phải trong lòng anh, tôi cũng có một chút khác biệt với người khác không.
Tôi thật sự hơi đói.
Tôi vốn thích ăn một mình, một mình hưởng thụ những món ăn mỹ vị, nhưng tôi tình nguyện có người tranh cướp đồ ăn với mình. Từ khi chia tay Từ Khả Lâm, tôi bắt đầu không có sức lực đi lại con đường đã đi, không có sức lực giao phó trái tim mình, tôi đã kiệt sức.
Trước khi gặp Tiết Vấn Khu, mỗi lần tôi lấy điện thoại ra, muốn gọi cho một người nào đó. Thỉnh thoảng tôi muốn ăn một bữa cơm với bọn họ, bởi vì có lúc một mình đối mặt với thức ăn phong phú, cảm giác cô đơn lẻ bóng đủ khiến tôi mất hết khẩu vị. Nhưng lục điện thoại mỏng dính nửa ngày, tôi phát hiện khó mà ghép tên và khuôn mặt họ trùng khớp với nhau. Thật ra tôi chỉ muốn lúc ăn cơm, hoặc là thời điểm nhàm chán cùng cực, có người nói chuyện với tôi, đi cùng tôi một đoạn đường.
Tôi chờ lâu như vậy, chỉ đợi một người như thế.
Tiết Vấn Khu, anh nói cho em biết, anh có phải là người đó không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện