[Dịch]Ký Sự Hậu Cung - Sưu tầm
Chương 28 : Chịu uất ức, được thăng hai cấp
.
Cho dù mọi người đều không cam tâm, nhưng các nàng sao lại không biết cân nhắc.
Nhưng thấy Cảnh đế hơi suy ngẫm một chút, bật cười: "Thẩm quý nhân đoan trang hiền thục, thăng lên hai cấp, về sau liền xưng Thẩm lương viện đi."
Nghe thấy Thẩm Tịch Nguyệt được thăng hai cấp, răng của các vị mĩ nhân sắp bị cắn nát rồi, nhưng cho dù như thế thì sao, Thái hậu rõ ràng đã nói, bà sẽ giúp vị Thẩm Tịch Nguyệt này. Nghĩ lại, cũng do nàng mệnh tốt, bản thân mị hoặc chủ tử, công phu ngày hôm nay, khiến Thái hậu càng thêm xem trọng nàng, đúng là một người hồ mị, mê hoặc.
Mà câu nói đoan trang hiền thục của Cảnh đế đúng là đánh vào mặt Hiền phi, nàng ta mới bị mất đi chữ “Hiền”, hoàng thượng đã khen ngợi người khác hiền đức, cái này không phải là nói để nàng ta nghe sao?
Quy củ của Nam Tẩm quốc xưa nay đã như vậy, tán dương người con gái, lời khen hay nhất chính là hiền lương thục đức, về phẩm đức mà nói. Cho dù khen ngợi cô gái đó xinh đẹp, nhưng đó cũng chỉ là lời khen bình thường, có phần thấp kém. Cho nên mỹ nhân đẹp nhất Kinh thành có được một chữ “ Lệ”, mọi người tuy có ghen tỵ, nhưng cũng không quá mức oán giận.
Mặc dù Thẩm Tịch Nguyệt không được ban tặng chữ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thăng bốn cấp, này khiến người khác không thể khinh thường.
Sau một hồi nháo loạn kịch liệt, mặc dù chuyện này là lỗi của Hiền phi, nhưng ai cũng nhìn ra được, Thẩm Tịch Nguyệt cũng không phải là một người hiền lành. Trong nhóm tú nữ nàng cũng không được cho là xuất sắc, nhưng lại thăng chức liên tục, ngay cả thiên kim của Phó tướng, Hoàng hậu đã qua đời, cả những thiêm kim của các gia đình cao quý, cũng chưa có ai vượt qua nàng.
Trong thời gian ngắn, từ thất phẩm tiểu Thường tại cho đến bây giờ đã là lục phẩm Thẩm lương viện, Thẩm Tịch Nguyệt này, tuyệt không đơn giản.
Trong cung từ xưa đến giờ đều như vậy, nâng cao đạp thấp, xảy ra chuyện này, ngay cả Đức phi xưa nay luôn bình tĩnh cũng có chút kinh sợ, thứ chưa nói đến thủ đoạn của Thái hậu, ngoài ra chính là sự tình đã phát triển giống như những gì nàng tính, cho dù Thẩm Tịch Nguyệt có được thăng vị, nàng ta cũng rất vui vẻ.
Dĩ nhiên Thẩm Tịch Nguyệt cũng có chút thủ đoạn, nhưng chuyện này phía sau cũng có chút liên quan đến Thái hậu, giờ đã không còn Hiền phi khiến nàng lo lắng, để tâm. Hôm nay tứ phi Quý Thục Hiền Đức chỉ còn mình nàng ta, trên không có Hoàng hậu, cũng là người bên gối Hoàng thượng có địa vị cao nhất, không chỉ có thế, còn có nhi tử bên người. Đức Phi vô cùng vui vẻ.
Bởi vì Thẩm Tịch Nguyệt bị thương, các cung lần lượt đưa quà tặng, nhưng Thái hậu có chỉ, Thẩm lương viện dị ứng rất nặng, không được quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nghĩ đến nàng cũng coi trọng dung nhan, Thẩm lương viện chưa chắc đã muốn cho người khác nhìn cảnh thê thảm của mình.
Thính Vũ Các đông như trẩy hội, nhưng trái lại Thẩm Tịch Nguyệt cũng gặp may, vẫn chưa có ai quấy rầy qua mức.
Ngay cả tỉ muội tình nghĩa như Trần thường tại cũng bị ngăn cản bên ngoài, nàng ta ở bên ngoài cũng nói đầy ẩn ý, khi Thẩm lương viện được lên trời, ngay cả tình nghĩa tỷ muội cũng không không them để ý. Trần Vũ Lan uất ức, nhưng Tịch Nguyệt vẫn không ra khỏi cửa, tuy biết rằng chuyện này, cũng chỉ cười cười không nói.
Lấy tịnh chế động, nàng không nói lời nào, tự sẽ có người đứng ra thu thập những người này. Chẳng lẽ thật sự cho rằng trong cung này là thiên hạ của các nàng hay sao ?
Tuy mấy năm nay Thái hậu không quản chuyện gì, nhưng vẫn nắm rõ mọi thứ như cũ.
Cẩm Tâm nói cho Tịch Nguyệt biết những chuyện đã xảy ra hai ngày nay, cuối cùng tổng kết: "Tuệ Từ cung mơ hồ truyền ra tin tức, nói là lần sau ai quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi sẽ bị nghiêm trị.
Ngụ ý, lần này chưa tính là trừng trị nghiêm khắc.
Tịch Nguyệt mỉm cười, mọi chuyện diễn ra như vậy nàng rất hài lòng, làm nàng vui nhất chính là thái độ của Thái hậu.
Mặc dù không hiểu được dụng ý của Thái hậu khi làm như vậy, nhưng trong thời gian ngắn, có Thái hậu ưu ái, cuộc sống trong cung của nàng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
"Bên ngoài cũng có lời đồn chủ tử may mắn, mặc dù đắc tội Tống phi, nhưng vận số lại rất tốt. Lại có thể ngoài ý muốn tiết lộ chuyện Tống phi dùng cấm hoa." Khi nói những lời này Cẩm Tâm cũng không có lộ ra quá nhiều cảm xúc.
"Bị hai cái tát, cũng được xem là may mắn sao?" Tịch Nguyệt khẽ chế giếu.
Cẩm Tâm thở dài, liếc nhìn bốn phía , nói nhỏ: "Chủ tử làm như vậy, quá mạo hiểm. Người xem mặt mũi của ngài này. . . . . ." Trong câu nói, có cả sự đau lòng. Còn không phải sao, mặc dù trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng nàng lơn hơn Thẩm Tịch Nguyệt hai tuổi, lại cùng nhau lớn lên, tuy có chút bất kính, nhưng chủ tử cũng giống như muội muội của nàng, sao nàng có thể không đâu lòng.
Tịch Nguyệt lắc đầu một cái: "Chỉ là bị tát hai cái thôi. Có quan hệ gì đâu, không chỉ vì việc này đạt được kết quả như ta mong muốn, hơn nữa qua chuyện này, tất cả mọi người đều biết, chọc tới Thẩm Tịch Nguyệt ta, cũng nên cân nhắc một chút đến kết quả."
Hiền phi biến thành Tống phi, những người trong cuộc đều rớt một cấp, Chu tài nhân thì ngay lập tức bị bieend thành Chu Đáp ứng. Rất thú vị.
Không một ai biết, nàng vốn không hề dị ứng với kì hoa, dù chỉ một chút. Cho dù kì hoa nở rộ thì với nàng cũng chỉ như hoa hồng, mẫu đơn bình thường mà thôi. Sở dĩ toàn thân nàng nổi lên những nốt dị ứng , hoàn toàn là bởi vì, nàng dị ứng với xoài.
Ban đêm ăn mứt xoài, ngày thứ hai sao có thể không nổi dị ứng? Những năm gần đây bởi vì quan hệ gia thế của Hiền phi, dễ nổi tính ương ngạnh, hay giận, dù nàng ta không tính gây phiền toái cho nàng, nhưng những người xu nịnh phía sau nàng ta cũng sẽ xúi giục nàng ta làm vậy.
Sao Tịch Nguyệt có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Dù Hiền phi không đến, nàng cũng sẽ có chiêu khác để đối phó.
Nhưng Hiền phi quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của nàng, Hiền phi dùng loại sơn móng bên trong có kì hoa, kiếp trước chuyện này bị Đức phi tố giác, kiếp này, nàng biết cách lợi dụng, thật đúng là không tệ.
Bởi vì tiên hoàng dị ứng với hoa lạ, trong Kinh thành cũng có nhiều người bị dị ứng như vậy, cho nên chỉ cần nàng làm như vậy là đủ rồi. Cứ coi như người hôm nay không phải là Vạn thái y, nàng cũng không lo lắng, rất nhiều triệu chứng mẫn cảm trên cơ bản là giống nhau, triệu chứng mẫn cảm với kì hoa hiện lên rõ như vậy, nên tự nhiên mọi người sẽ dựa vào đó để chuẩn đoán bệnh cho nàng.
Người tới là Vạn thái y, vậy nàng lại càng như hổ thêm cánh.
Vạn phu nhân coi nàng như con ruột, Vạn thái y cũng là nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng tình nghĩa vẫn còn. Mặc kệ là dị ứng cái gì, nàng tin tưởng, Vạn thái y cũng sẽ nói đến chiều hướng dễ hiểu nhất, cũng là điều mà nàng mong muốn.
Thẩm Tịch Nguyệt dám can đảm như thế, mà chuyện này có thể thuận lợi như vậy còn có một nguyên nhân, đó chính là Thẩm Tiijch Nguyệt nàng biết rõ ý định của Cảnh đế. Cảnh đế chán ghét Tống gia, chán ghét Hiền phi.
Tống tướng quân cậy vào thân phận đại tướng quân của chính mình và vị trí của Hiền phi mà ngang ngược càn rỡ trong triều, Hiền phi vừa là một mảnh Trương Dương. Con người, phải nắm bắt rõ thực tại. Có thể thấy, tuy các ngươi ở địa vị cao, nhưng chỉ cần có một chút uy hiếp đến quyền uy của Hoàng thượng, như vậy, ngươi chính là tội không thể tha thứ.
"Chủ tử, uống thêm hai chén thuốc nữa bệnh sởi trên người của ngài sẽ khỏi. Kết hợp với thuốc bôi này, rất tốt." Cẩm Tâm cầm lọ thuốc bôi mát rượi này lau qua những vết mẩn đỏ trên người Thẩm Tịch Nguyệt.
Lọ thuốc bôi mát lạnh này quả là không tệ chút nào, mỗi lần thoa đều cảm thấy mát rượi, mặc dù giống như lạnh cả vào trong lòng nàng, cũng chỉ làm cho nàng thêm tỉnh táo.
Mặc kệ kiếp trước bao nhiêu khó khăn khốn khổ bi ai, những thứ kia đều đã qua, đời này, nàng sẽ sống tốt.
Nhìn rõ sự thật, thận trọng, chân chính sống tốt.
Vốn ở kiếp trước, nàng vào cung được một năm, Hiền phi đã gục đài rồi. Mà nguyên do nàng đẩy nhanh tốc độ lật đổ Hiền phi, trong lòng Thẩm Tịch Nguyệt đâu xót, còn có đứa trẻ không có duyên với nàng, cũng chính vì đứa bé kia, nàng hoàn toàn mất hết tình cảm với Cảnh đế. . . . . .
Kiếp này, đứa bé đó, con có thể quay lại không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện