[Dịch]Ký Sinh Chiến Sỹ- Sưu tầm
Chương 5 : Thành công Khí Viên Trảm Thất bại Vũ Không Thuật.
.
Tại một khu mỏ đá bỏ hoang tại ngoại ô thành phố S, ngọn núi đá chỉ còn có một bên, rất nhiều đá được xếp đống ở bên ngoài, bởi vì ở xa nội thành hơn nữa lại hoang phế từ lâu, cho nên trời tối nơi này trở nên im ắng bị thường, trong bóng đêm, có mấy người cảnh sát mai phục tại nơi này, bọn họ được thôn dân gần đó báo, gần đây họ thấy có người lén lút ở trong này không biết để làm gì.
Hôm nay thời tiết khá tốt, bầu trời không mây, ánh trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời, vài cảnh sát đang ẩn mình xung quanh mỏ đá, chán nản thấp giọng dùng vô tuyết điện nói chuyện cùng nhau, một bên nguyền rủa cái nhiệm vụ chết tiệt này, một bên thương lượng xem nên đi đâu tiêu khiển, ngay lúc bọn họ điều cho rằng buổi tối hôm nay sẽ tay không quay về, một nhân ảnh liền xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Mọi người điều ngừng thở, gắt gao nhìn thẳng vào mục tiêu khả nghi, chỉ thấy người này đi ra phía sau mỏ đá, tìm một tảng đá lớn, sau đó nhảy lên nằm, nửa ngày sau cũng không nhúc nhích gì, ngay lúc đám cảnh sát mắt to mắt nhỏ không biết làm thế nào, từ ra truyền lại tiếng ngáy to.
Đám cảnh sát này bị chọc giận gần chết, bọn họ ở đây ngồi chồm hổm cả đêm, chờ hắn đến đây tìm một địa phương nằm ngủ?? Đám thôn dân này thật sự rất đáng giận, Chẳng qua ai biết tiểu tử này sau khi ngủ xong lại làm điều xấu xa gì? Vẫn phải trông chừng hắn.
Đội trưởng đám cảnh sát bảo đám cấp dưới phải kiên nhẫn chờ đợi.
Một giờ trôi qua.
Đối tượng khả nghi kia vẫn tiếp tục ngủ rất say.
Hai giờ trôi qua.
Đối tượng khả nghi kia vẫn đang ngủ, cả xoay người cũng không. Nhưng lại vang lên tiếng khò khè.
Ba giờ trôi qua.
Đối tượng khả nghi cuối cùng cũng có động tỉnh, đám cảnh sát được một trận kích động, chỉ thấy đối tượng khả nghi kia xoay người nhảy xuống tảng đá, tìm một góc tối, đám cảnh sát gắt gao nhìn thẳng, ánh mắt một chút cũng không dám rời, chỉ thấy đối tượng khả nghi cởi quần, tiểu tiện vào mặt sau tảng đá, âm thanh ào ào vang lên.
Đám cảnh sát vẫn tiếp tục giám sát.
Đối tượng khả nghi lại quay lại tảng đá lúc nãy, đánh rắm một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Cảnh sát….
Vài nhân viên cảnh sát trong lòng đã đem tổ tiên tên hỗn đản này ân cần thăm hỏi một lần, nhưng vài người lại không dám hành động, ai biết tiểu tử này sau khi tỉnh lại nhân cơ hội làm gì? Đành phải tiếp tục chờ đợi.
Đối tượng khả nghi kia chính là Lâm Thiên, gần đây hắn vừa mới học được một số phương pháp mới, muốn tìm một địa điểm để kiểm tra, thành phố S thì không thích hợp, nên ra vùng ngoại ô tìm kiếm, vài ngày sau thì tìm được chỗ này, thật không ngờ, mới đến đây được vài lần thì đã bị dân làng phát hiện.
Bởi vì mấy ngày trước tu luyện quá mức thường xuyên, cho nên hôm nay hắn tới đây cảm giác có chút mệt mỏi, Dù vậy, hắn vẫn có thể phát hiện được đám cảnh sát đang bao vây, nguyên nhân rất đơn giản, tại địa phương toàn đá là đá này, Lâm Thiên chỉ dùng khứu giác đã ngửi thấy được mùi.
Lâm Thiên biết ẩn nấp xung quanh không phải là ký sinh thể, cho nên nếu là người bình thường hắn cũng không cần phải lo lắng.
Lâm Thiên vì thế nằm trên tảng đá, chậm rãi vận khí điều tức, đợi một lúc sau liền phát hiện đám cảnh sát cũng không có động tỉnh gì, cảm thấy hôm nay thật sự không may, xem ra không còn cách nào khác, đành cùng những người này giết thời gian, nằm trên tảng đá từ từ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, hảo hảo nghỉ ngơi, hắc hắc.
Trời sắp sáng, phía chân trời xa xa đã lộ ra vài tia nắng buổi sớm. Đám cảnh sát mai phục thật sự là bị tiếng ngáy của Lâm Thiên tác động, ngồi ngáp lên ngáp xuống liên hồi, hai mắt không mở ra nỗi.
Một đem trôi qua, tên đáng chết này quả thật ngủ như heo.
Ngay lúc đám cảnh sát không thể kiên trì được nữa, Lâm Thiên rốt cục cũng đứng dậy, kéo lưng quần lên một cái, trèo lên lưng chừng núi, sau đó chạy rất nhanh xuống, miệng lớn tiếng kêu: “Ta bay!!!”
Một trận bụi đát bay lên..
Không ngoài dự đoán của mọi người, tên kia ngã lăng quay ra đất, nhưng lập tức hắn liền đứng dậy, tiếp tục lên núi chạy xuống, miệng kêu to: “Ta bay!!!”
Lại một cú ngã sấp, phỏng chừng lần này rất nặng, hắn nằm trên mặt đất một lúc, sau đó lại trèo lên núi chạy xuống.
Vòng đi vòng lại.
Đám cảnh sát….
“Đội trưởng, chúng ta ngồi đây cả đem, để theo giỏi hắn sao?” Một nhân viên cảnh sát hướng đội trưởng hỏi.
Đội trưởng không nói gì.
“Đội trưởng, nếu chúng ta cứ mặc kệ hắn, hắn ngã đến chết mất.” Một người cảnh sát khác hỏi.
Không có cách nào khác, đội trưởng đành phải mang theo hạ cấp đi vào, đến trước mặt Lâm Thiên, mặt mũi bầm dập, cả người quần áo rách rưới, đám cảnh sát thấy hắn thật đáng thương.
“Tiểu tử, nhà ngươi định ở đây làm cái gì?” Đám cảnh sát làm bộ hòa ái dễ gần, tuy rằng hắn giả vờ mỉm cười, nhìn qua so với khóc còn khó coi hơn.
“Bạn gái của ta nói, nếu ta có thể bay, nàng sẽ không bỏ ta đi.” Lâm Thiên ngây ngốc nói.
Đám cảnh sát một trận thổn thức, nguyên lai đây là một người bị tổn thương nghiêm trọng trong chuyện tình cảm, đám cảnh sát này cũng không phải là đám cảnh sát cấp cao, lần này xuất quân điều là đám cảnh sát bình thường, nên thấy hắn thất tình mà trở nên như vậy, mọi người điều thấy cảm động lây. Vài tên trong số đó cũng mới bị bạn gái đá đít, nên cảm thấy Lâm Thiên quả thật là cùng cảnh ngộ. Còn tên đội trưởng, vừa mới kết hôn không lâu, lại thường xuyên phải công tác xa nhà, mỗi ngày ở nhà điều phải nghe tiếng sư tử rống, thật sự đối với Lâm Thiên cũng có chút đồng tình.
Trong lúc nhất thời, cả bọn đem Lâm Thiên vây quanh, ân cần hỏi han, an ủi, Lâm Thiên còn ân cần ôm vài nhân viên cảnh sát gào khóc, khiến cho họ cũng thương tâm đến rơi nước mắt.
Sau khi khuyên nhủ, đội trưởng đám cảnh sát cùng Lâm Thiên trò chuyện cũng khá nhiều, tranh thủ hỏi một ít tình huống của Lâm Thiên, Lâm Thiên nhất nhất trả lời, nói mình sau khi từ quê đến thành phố S, không tìm được công việc ổn định, cho nên bạn gái quyết định chia tay với hắn…..
Nhân viên cảnh sát cầm giấy căn cước của Lâm Thiên, thông qua trung tâm kiểm tra một lược, cuối cùng cũng tìm được tư liệu của Lâm Thiên, xác nhận hắn đã từng đến công tác tại một công ty, chẳng qua chỉ là trong thời gian thử việc, về sau không có chính thức công tác, cho nên đối với lời nói của Lâm Thiên cũng rất tin tưởng, lại an ủi Lâm Thiên thêm vài câu, vài nhân viên cảnh sát hảo tâm còn lấy một ít tiền cho hắn, cổ vũ Lâm Thiên cố gắn sống thật tốt, đội trưởng đội cảnh sát còn nói với Lâm Thiên, cảnh sát cũng chuẩn bị có đợt tuyển sinh, đề nghị Lâm Thiên đi đăng ký, nếu có chuyện gì khó khăn có thể tới tìm hắn. Sau đó đám cảnh sát tập hợp đội hình, họ còn muốn đưa Lâm Thiên cùng về, nhưng bị Lâm Thiên từ chối, vừa lúc trời sắp sáng, bọn họ mỏi mệt không chịu nổi, vì thế chỉ an ủi Lâm Thiên vài câu, cấp Lâm Thiên vài tấm danh thiếp sau đó quay trở về.
Từ xa nhìn đám cảnh sát rời đi, Lâm Thiên cảm giác mình thật sự đê tiện, đám cảnh sát này cũng đã cải biến hình tượng của cảnh sát trong lòng Lâm Thiên, Thu lại tâm tình của mình, Lâm Thiên quyết định thừa dịp khi trời còn chưa sáng thực nghiệm một chút những chiêu thức mới lĩnh ngộ được. Đi đến một tảng đá lớn ở phía trước, Lâm Thiên để tay lên quá đầu, sau đó dùng ý niệm khống chế Thánh Quang Khí, trong lòng bàn tay hắn chậm rãi ngưng kết thành một vật thể mỏng manh, phát ra kim quang nhàn nhạt.
“Khí viên trảm!” Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, cầm thứ Thánh Quang Khí mới ngưng kết thành hướng tảng đá phóng tới.
Khí viên trảm rất nhanh hướng tảng đá bay tới, không có một âm thanh nào vang lên, không những xuyên qua tảng đá đó mà còn xuyên qua những tảng đá bé hơn bên cạnh, sau đó biến mất không thấy đâu.
Lâm Thiên vội vàng chạy đến kiểm tra, dùng sức đẩy nhẹ một cái, tảng đá lớn đó liền chia làm hai khối, vết cắt cực kì sáng bóng.
“Được.” Tay trái nhàn nhạt nói: “Xem ra ngươi vất vả trong thời gian qua không có uổng phí.”
Lâm Thiên trong lòng kích động không thôi, chạy đến nhìn những khối đá khác bị đánh trúng, chỉ thấy bề mặt bị cắt điều bóng loáng, xem ra Khí Viên Trảm uy lực không thể xem thường.
“Thử dùng Vũ Không thuật xem.” Tay trái không cho Lâm Thiên thời gian để kích động, nhàn nhạt nói.
Lâm Thiên lúc trước cho rằng những thứ Tay trái giao cho hắn điều không thể thực hiện được, nhưng sau khi phát ra Khí Viên Trảm, hắn đối với lời Tay trái nói ngày càng tin tưởng.
Lâm Thiên đứng yên trên mặt đất, nhớ lại một đoạn thời gian tu luyện, đem toàn thân thả lỏng, cảm giác được Thánh Quang Khí chầm chậm vây quanh toàn thân, thân hình hơi nhoáng lên, sau đó hai chân chầm chậm rời khỏi mặt đất.
Lâm Thiên trong lòng mừng như điên, lúc này thân hình hụt xuống, Lâm Thiên hoảng sợ, vội tập trung tinh lực, Thánh Quang Khí theo đó tràn ra từng đợt, Lâm Thiên chậm chậm bay lên.
Lâm Thiên chầm chậm bay lên không trung, gió buổi sớm thổi phất phất trên mặt hắn, cảm giác thật sảng khoái, trên không trung điều chỉnh tư thế một cái, Lâm Thiên bay vòng quanh mỏ đá vài vòng, ngay lúc hắn chuẩn bị hạ xuống, đúng lúc mặt trời dâng lên, trong nháy mắt, hào quang bắn ra tứ phía, xua tan bóng đêm hắc ám. Nhìn cảnh sắc tráng lệ trước mắt, Lâm Thiên trong lòng thoải mái. Vui vẻ cười to, ngay lúc tiếng cười của hắn còn chưa dứt, thân thể liền mất đi khống chế, liền rơi từ trên xuống, Lâm Thiên cố gắn khống chế trở lại nhưng tốc độ rớt xuống càng ngày càng nhanh, hắn càng hoảng sợ, tâm lý lại càng không thể khống chế, tốc độ rơi lại càng nhanh. Nhìn mặt đất cách không bao xa nữa, hắn nhắm hai mắt lại hét lớn một tiếng.
Dân cư vùng phụ cận vừa mới thức dậy, còn đang trong sân đánh răng rửa mặt, liền nghe một tiếng kêu thất thanh:
“A!!!.........”
Tất cả mọi người điều không biết chuyện gì xẩy ra, như ong vỡ tổ chạy đến nơi phát ra tiếng kêu, chỉ thấy trong cái hố to trên mặt đất có một người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện