[Dịch]Kỵ Sĩ Khải Huyền- Sưu tầm
Chương 40 : Địa Sư
                                            .
                                    
             “Cảm ơn. Ta còn thích thế giới  của người sống hơn, ngài có thể đi một mình. Nghe nói hoàn cảnh ở Minh  Quốc rất tốt đấy.” Đáp lại oán trách của thi pháp giả là câu trả lời đầy  chế giễu của Bạch Ngân. 
Nực cười! Nếu hỏi ai là người sống dai nhất trong đội ngũ, thì đó chính là thi pháp giả đang chạy trốn bên cạnh mình.
Vừa chạy, vừa trao đổi, lại vừa đối công, phút chốc, đội ngũ Bạch Ngân  đã chạy qua đỉnh chữ M, tiến vào góc khuất cuối khúc quanh. Lúc này, mọi  thứ tạm thời yên tĩnh, không có tiếng nổ của phép thuật, cũng không có  tiếng chạy trốn vội vã, chỉ có âm thanh của vô số vó ngựa đập trên nền  đất không ngừng vang vọng khắp lưng chừng núi.
Cũng may, ít nhất con đường này đủ chắc chắn để hai đội ngũ chà đạp.
Bỗng…
Rít rít~ rít~
Kèm theo tiếng kêu khe khẽ của loài bò sát, một con thú kỳ lạ đột nhiên  trồi lên từ vực sâu. Như rắn, như chim, lại như côn trùng, con vật này  không hề tồn tại trong tự nhiên mà là ma thú của Ma Xà. Thi pháp giả hệ  sinh mệnh, truy đuổi sự huyền bí của sinh mệnh. 
Khác với học giả chỉ thuần túy tập trung nghiên cứu, thi pháp giả lại có  thiên hướng ứng dụng nghiên cứu của mình cho thực chiến, và thành quả  của họ là những thứ quái dị như sinh vật trước mặt. Chức nghiệp giả  thường gọi bọn chúng là hợp thành thú, tuy nhiên, các thi pháp giả hệ  sinh mệnh thường gọi chúng với cái tên khá hoa mỹ: Chimera.
Con Chimera trước mắt dài khoảng năm mét, thân thể loài rắn được bao phủ  bởi một lớp vỏ cứng của loài côn trùng, trên lưng là hai đôi cánh chim  đang không ngừng phe phẩy. Nó không có mắt, thay vào đó là những xúc tu  đang không ngừng ngọ nguậy quanh đầu.
Con thú nhẹ nhàng bay sát bên cạnh thi pháp giả, sau đó, một xúc tu trên  trán nó nhanh chóng vươn dài sang bên. Cùng lúc, Ma Xà cũng vươn tay về  trước, để xúc tu chạm vào mu bàn tay mình.
“Theo thông tin mà Phụng Xà của ta truyền về, con đường phía trước còn  phải vòng qua năm sáu khúc quanh như vừa rồi, chưa kể đến đằng sau cũng  không có địa điểm lẩn tránh… Tuyệt lộ! Không phải ta không tin ngươi,  nhưng làm đồng đội cùng một chiến tuyến, ta nghĩ mình có đủ tư cách để  biết về kế hoạch thoát đi.”
…
Thật sâu nhìn vào khuôn mặt ẩn sâu sau lớp áo choàng, chiến sĩ chậm rãi  lên tiếng, câu trả lời nằm ngoài mọi dự đoán của thi pháp giả.
“Thoát đi?! Ta chưa từng nói mình có kế hoạch thoát đi!”
Nhìn vào vẻ tự tin của người đối diện, một dự cảm không hay đột nhiên  xuất hiện trong lòng Ma Xà. Rồi, chợt nghĩ tới điều gì, đôi mắt hắn lập  tức co rụt.
“Ngươi… Không lẽ ngươi định…? Ngươi điên rồi! Đây là tự sát!” Kinh hoàng  vì kết quả của suy đoán, thi pháp giả không kìm được mà hét toáng lên,  dường như vẻ lạnh lùng âm trầm ban nãy chưa từng xảy ra. 
“Ngài không phải đã từng nói sao? Địa thế nơi đây rất nguy hiểm.”
“Không! Đây không phải kỵ sĩ tiểu thuyết, ngươi cũng không phải nhân vật  chính bất tử bất diệt… Đây là chiến tranh.” Tiếp tục lắc đầu. Mọi cố  gắng khuyên nhủ của Ma Xà dường như đều là vô nghĩa, đáp trả hắn vẫn  luôn là một cái nhìn bình thản và tràn đầy tự tin…
“… Ta hiểu. Thứ lỗi cho ta và người của ta không cùng ngươi tự sát… ta  tin rằng Thổ hệ thi pháp giả của đối phương sẽ rất thích ý khi thấy ngài  đứng lại chờ họ.”
Lạnh lùng bỏ lại một câu, thi pháp giả chuẩn bị giục thú cưỡi rời đi.  Thế nhưng, một cánh tay thon dài lập tức vươn ra ngừng lại hành động của  hắn.
Chiếc mặt nạ lạnh băng che giấu mọi cung bậc cảm xúc của Bạch Ngân, thế  nhưng, không hiểu sao lúc này, xuyên qua lớp kim loại kia, Ma Xà lại rõ  ràng cảm thấy… chiến sĩ đang cười?!
“Không. Ngài hiểu nhầm ý ta rồi. Chiến đấu sẽ không chỉ mình chúng ta!” 
Nói xong, bàn tay Bạch Ngân khẽ lộn một vòng, theo đó, trên tay hắn xuất hiện một tờ giấy nhỏ mang phong cách cổ xưa.
Dừng bước. Ma Xà không khỏi nhìn về thứ đồ vật mà chiến sĩ lấy ra. “Vật  này… Có thể lấy ra được vật này… Xem ra đội phó của ngươi cũng không chỉ  là một mục sư bình thường!”
“Không thiết bị ma đạo nào có thể cản quyền năng của thần linh.” Không  đầu không đuôi nói một câu, Bạch Ngân nhanh chóng dùng tay viết vài chữ  lên giấy. 
“Đáng tiếc! Một món đạo cụ tốt.” 
“Đạo cụ có thể kiếm lại, mạng của chúng ta thì không.” Phút chốc, dòng  chữ trên giấy biến mất, sau đó, một dòng chữ mới hiện lên. Liếc nhanh  lên trên, chiến sĩ cười nhẹ hai tiếng rồi bùng tờ giấy lên không. 
Phút chốc, trong tiếng thở dài của thi pháp giả, món đạo cụ trân quý trở  nên sáng chói rồi tan ra thành tro bụi, để lại hai chữ “sẵn sàng” thiêu  đốt hồi lâu chưa tắt.
“Thần linh cùng chúng ta đồng hành.”
Ầm! Như hưởng ứng với quyết định của chiến sĩ, một tiếng nổ rung trời vang lên.
“Mọi người! Viện quân đã đến! Đã đến lúc chúng ta trả món nợ hôm qua!”
Vung tay cho đội ngũ dừng lại, âm thanh quen thuộc của chiến sĩ vang  vọng bên tai từng binh lính, sau đó, khuếch tán ra tận xa, nơi đội ngũ  đối phương đang cật lực đuổi theo. Lạnh lùng và quyết tâm.
“Tất cả nghe lệnh ta, chuyển đội hình, tấn công.”
Ầm! Ầm! Ầm!
---
“Mẹ kiếp, Vừa chui ra địa đạo đã lại phải vào cống ngầm.”
Trong con đường tối om và đen ngòm, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên.
“Ôi~ Cỏ xanh và nắng vàng~ các ngươi đang ở đâu~?”
…
“Chết tiệt~ Ta nguyền rủa thi pháp giả nào tạo nên con đường này.”
Vừa khom người đi trong thông đạo chật hẹp, Nhà Thơ vừa liên tục than  thở, có than thở cuộc sống khốn khó không được ai quan tâm, có than thở  hành trình vất vả không một chút nghỉ ngơi, lâu lâu, hắn lại quay sang  nguyền rủa những kẻ giời ơi đất hỡi không biết chết chốn nào. 
Người này… đi đến đâu cũng có thể lảm nhảm.
Tất nhiên, lảm nhảm cũng phải có đối tượng, và người bị hành hạ không ai  khác ngoài kỵ sĩ đi bên cạnh. Thực ra, cũng không thể nói thông đạo này  là nhỏ được, vừa đủ để hai người cùng đi song song, nơi này còn rộng  rãi chán. Nó chỉ có thể coi là nhỏ khi so sánh với những thông đạo mà  đội ngũ đã từng đi qua.
“Im lặng mà đi đi, ngươi không thấy mọi người đang tập trung tinh thần sao?”
Lông mày khẽ nhếch, Gabriel đã bị bức tới cực hạn rồi. Suốt một tiếng  đồng hồ, hắn phải liên tục chịu đựng ngôn ngữ oanh tạc của đồng bạn. Kỵ  sĩ cảm thấy… lại thêm vài câu nữa là không khéo sẽ có đánh nhau to.
Ngoảnh đầu nhìn lại để chứng thực lời kỵ sĩ, hình ảnh mà ám sát giả thấy  là vô số ánh mắt đỏ bừng vì giận giữ. Lập tức, khuôn mặt hắn trở nên  xanh mét… vội vàng quay đầu đi, ám sát giả cũng biết điều mà im miệng.
Thế nhưng, chỉ vài hô hấp sau, chứng nào tật nấy, hắn lại bắt đầu nói về  chủ đề mời. Lén lút liếc nhìn nữ mục sư cùng đội ngũ đang đi phía  trước, ám sát giả thần thần bí bí nhích lại gần kỵ sĩ, dùng âm thanh như  muỗi kêu rỉ tai đồng bạn. Đáng buồn là, thông đạo thì bé, mọi người lại  im lặng, âm thanh mà ai đó cho là rất khẽ thực sự không thua kém tiếng  sấm trong ngày hè.
“E hèm~ Ngươi biết không? Theo thông tin mà ta thu thập được thì… đây là một trạm gác bí ẩn.”
Nói xong hắn hơi dừng lại, ánh mắt chờ mong nhìn kỵ sĩ, như thể đang  thúc giục người sau hỏi thêm nữa đi. “Không còn gì để nói” là cảm xúc  của Gabriel và những người xung quanh. Nở nụ cười gượng gạo, kỵ sĩ đành  tiếp tục câu chuyện.
“…Có thể nói rõ hơn không?” 
Ít nhất, lần này ám sát giả còn nói được thứ gì đó hữu dụng.
“Trạm gác này mới được dựng nên cách đây không lâu, vì nằm trên tuyến  đường khá đặc thù nên mọi thông tin về nơi đây hoàn toàn bị ẩn giấu. Chỉ  có số ít tiểu đội biết đến sự tồn tại của nơi này. Rất may, tiểu đội  Kim Ngân Hoa của chúng ta là một trong số đó.”
“Ý ngươi là tiểu đội Kim Ngân Hoa trước đây?”
Dường như câu hỏi chạm tới chút cảm xúc xưa cũ của ám sát giả, hắn dừng  lại mấy giây rồi mới tiếp tục, đôi mắt như nhìn về quá khứ.
“Ừm, chuyện xảy ra cũng được hơn bốn tháng rồi nhỉ, thời gian trôi qua  thật nhanh. Khi đó, Tóc Đỏ, ta, Truy Hồn, cả ba vẫn chỉ là tân binh  giống ngươi, vừa nhập đội đã phải tham gia vào hành động chém đầu của kỵ  sĩ trưởng… Ngươi không tưởng tượng được sự thảm thiết của chiến dịch đó  đâu!”
“Chết?”
“Phải! Chết sạch! Mười người chết chín! Sau chiến dịch, cả tiểu đội Kim  Ngân Hoa chỉ còn năm chức nghiệp giả, Tóc Đỏ và Truy Hồn đổi thành biệt  danh hiện tại… Người biết không? Đến bây giờ ta vẫn nhớ như in sự điên  cuồng của người kia… Ta phải công nhận, hắn là một tên điên! Một tên  điên thiên tài!”
Nghe ám sát giả kể lại truyện cũ, Gabriel nhớ lại ấn tượng của bản thân  về kỵ sĩ trưởng, về cái thân ảnh cao lớn và tràn đầy vết sẹo ấy. 
Thành thật mà nói, đúng là chỉ có kẻ điên mới nghĩ đến đặt một trạm gác ở  đây. Kỵ sĩ trưởng là kẻ điên? Một sĩ quan quèn như kỵ sĩ không có tư  cách biết điều đó. Tuy nhiên, có thể nhìn xa trông rộng tới mức dự liệu  được những việc như thế này sẽ diễn ra… Có lẽ, ẩn sâu sau vẻ ngoài thô  lỗ kia là một trí tuệ quân sự trác tuyệt.
Bộp. Đột nhiên, vai hắn bị vỗ nhẹ, ngay sau đó bên tai kỵ sĩ vang nhẹ âm thanh phiền nhiễu của Nhà Thơ.
“Lại nghĩ đi đâu đấy? Ta đang hỏi ngươi có nhớ cái tên đội trưởng của tiểu đội canh gác này không?”
Theo câu hỏi của ám sát giả, Gabriel lập tức nhớ tới nhóm người đang đi  trước nhất. Có thể nói rằng đội ngũ canh gác ở nơi đây quá đặc biệt, quá  mức… mạnh mẽ. Thông thường, một trạm gác bao gồm hai đến ba tiểu đội  cùng túc trực, thế nhưng, đám người kia có chưa đầy một trăm người! Tuy  nhiên, sức chiến đấu lại hoàn toàn trái ngược. Thông qua kinh nghiệm bản  thân, Gabriel khẳng định tất cả thành viên tiểu đội kia đều là tinh  nhuệ bách chiến! Từ binh lính cho đến sĩ quan, mỗi một người đều cho  Gabriel cảm giác nguy hiểm, đặc biệt là người đội trưởng kia… 
“Hắn? Hắn có vấn đề gì sao?”
“Hắn nổi danh tương đương đội trưởng Bạch Ngân đó, một trong mười chức  nghiệp giả mạnh nhất doanh trại trinh sát. Hệ thổ thi pháp giả: Địa Sư…  Thông đạo này cũng là một tay hắn dựng nên.”
“Mười chức nghiệp giả mạnh nhất doanh trại? Là những ai? Mà theo bình  chọn của ai?” Lần đầu tiên nghe được thông tin này, Gabriel lập tức đưa  ra nghi vấn.
“Tất nhiên là theo bình chọn của Nhà Thơ đẹp trai thông minh rồi. Ấy,  đừng nhìn ta như thế, thông tin chính xác trăm phần trăm! Mười người đó  là kỵ sĩ trưởng, đội trưởng của chúng ta, Địa Sư, Ma Xà, Cuồng Chiến…”
Lời còn chưa nói hết đã bị cắt đứt, nhìn lên trước mặt, nữ mục sư vừa giơ tay ra hiệu cho mọi người ngừng lại mọi động tác.
Lúc này, trên tay nàng cầm một tờ giấy nhỏ mang phong cánh cổ xưa, nữ  mục sư đang chăm chú nhìn lên thứ đó, đôi khi, nàng lại viết nhanh vài  chữ lên trên. Đứng ở ngay phía sau, lại thêm người trước không có ý định  che giấu, Gabriel có thể dùng thị lực xuất sắc của một chức nghiệp giả  để thấy rõ ràng từng chi tiết bên trên. Giấy hình vuông, to bằng lòng  bàn tay, xung quanh được tô điểm bằng những đường viền trông như xích  sắt. Theo động tác của nữ mục sư, trên tờ giấy không ngừng xuất hiện  những dòng chữ trao đổi rồi biến mất, kỵ sĩ còn nhạy bắt được, cứ mỗi  lần như vậy, tờ giấy lại mục nát hơn một phần.
Lại gửi thêm vài chữ, rồi như nhận được thông tin gì đó từ đầu bên kia,  nữ mục sư đột nhiên ngẩng đầu lên nói vọng về trước, trong giọng nói  không che giấu sự gấp gáp:
“Đội trưởng Địa Sư, chúng ta sắp tới mục tiêu chưa?”
“Qua vài khúc quanh nữa, sắp rồi.” Thanh âm đột nhiên vang lên từ bên  cạnh, kèm theo đó, vách đá tự động nứt sang hai bên để lộ ra thân hình  thi pháp giả bên trong. Gầy gò và bình thường là tất cả ấn tượng về  người này. Vừa nhẹ nhàng tự nhiên bước chậm theo nữ mục sư, vừa gãi gãi  mái tóc nâu bù xù rối như tổ quạ, thi pháp giả hỏi lại với giọng điệu  nghi ngờ: “Nàng chắc rằng kế hoạch này sẽ thành công chứ? Đối phương sẽ  không ngốc tới mức đó đâu.”
“Đây là quyết định của đội trưởng Bạch Ngân.”
Vừa nghe tới cái tên Bạch Ngân, khuôn mặt Địa Sư lập tức biến đổi. Ánh  mắt chăm chú nhíu lại, mái tóc cương lên như kim châm, lúc này, bộ dạng  của hắn không khác gì một con sư tử giận dữ.
“Lại là Bạch Ngân! Nàng không nói với ta là có thằng nhóc đó!” Âm thanh  như sư tử rít gào, chấn động cả thông đạo. Bởi đứng ở khá gần nên  Gabriel và Nhà Thơ là hai người chịu ảnh hưởng nặng nhất, cả hai chỉ  thấy lỗ tai ông ông như trăm ngàn con ong đang bay loạn, cảm giác khó  chịu đánh vào từng đợt.
Tuy nhiên, dường như điều này vô hiệu với nữ mục sư. Mắt đẹp nhíu lại,  trừng lên nhìn người đối diện, nàng lập tức tiến vào trạng thái nữ  vương.
“Nói với ngài? Nói với ngài?! Liệu ngài có chịu đi không?”
“Ta…Thôi được rồi. Ta tạm tin tưởng hắn một lần vậy.”
“Tin tưởng hắn hay tin tưởng chiến công mà hắn sẽ đem cho ngài?”
Nữ mục sư không bỏ qua, thi pháp giả lùi nửa bước.
“Thành công, ngài góp sức. Không thành công, ngài an toàn lui thân. Ngài cũng chẳng mất gì, tại sao không thử?” 
Nữ mục sư tiếp tục chèn ép, thi pháp giả lùi một bước.
“Hơn nữa… là đồng đội cùng chung chiến tuyến, hi vọng ngài đừng dùng  phép thuật nhảm nhí vừa rồi hù dọa thần kinh yếu ớt của chúng ta!”
Hiển nhiên, đã tiến vào trạng thái nữ vương, nữ mục sư là vô địch với mọi loại đàn ông.
“Khà khà, chỉ đùa chút thôi mà. Nàng sẽ không tránh ta chứ? Xưa nay nàng  vẫn là người hiểu lòng ta nhất mà… ừm, ta phải chỉnh đốn lại đội hình…  đi trước.” Ngượng ngùng cười hai tiếng, Địa Sư vội vàng lẩn vào trong đá  chuồn mất. Nhìn ra được, người này hẳn đã từng được “tận hưởng” thú vui  biến thái của nữ mục sư.
Tiếp đó không phải nói nhiều, mọi người tiếp tục hành quân, chỉ khác là  tốc độ nhanh hơn gấp bội. Chẳng mấy chốc, đoàn người đã tới địa điểm dự  định: một ngã ba đường.
Lúc này, tất cả binh lính đều ngồi xuống tạm thời nghỉ ngơi, còn đứng  chỉ còn các sĩ quan, tập trung lại ở chính giữa trung tâm ngã ba, mọi  người chăm chú nhìn nữ mục sư đang loay hoay viết chữ lên tờ giấy trên  tay.
Theo chữ viết không ngừng biến đổi, theo tờ giấy ngày càng mục nát,  thông tin của cuộc rượt đuổi bên ngoài cũng được truyền tới cho nhóm  người. Rồi… phút chốc, trong tiếng thở dài tiếc nuối của ám sát giả, món  đạo cụ trân quý trở nên sáng chói rồi tan ra thành tro bụi. 
Trong thông đạo, chỉ còn hai chữ “bắt đầu” thiêu đốt hồi lâu chưa tắt.
“Đến lúc rồi! Địa Sư!”
“Khà khà, cho đám người kia nếm thử tư vị bị chôn sống nào!”
Hú lên quái dị, thi pháp giả vung tay về trước như để kích hoạt thứ gì.  Lập tức, trong hai con đường phía trước lập tức sáng lên vô số ký hiệu  phức tạp, to nhỏ không đồng nhất, liên tiếp và chằng chịt như mạng nhện.  
“Để cho số bẫy ta làm không uổng phí! Để cho nửa năm chết tiệt ta ở chỗ này không uổng phí! Mời các ngươi chết đi!”
Ầm! Theo tiếng gào điên loạn của Địa Sư, cả thông đạo liên tục chấn động, dường như nơi đây có thế sụp xuống bất cứ nào.
“Chết!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Lấy ngã ba làm trung tâm, cả đoạn vách đá kẹp giữa hai thông đạo nổ  bung! Bàn tay thi pháp giả đẩy về trước, từng mảng đất đá rối rít bay ra  ngoài. 
Xuyên qua lớp bụi đất mù mịt, từng tia nắng ban mai chiếu vào tận sâu trong lòng núi.
“Giết!” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện