[Dịch]Kỵ Sĩ Khải Huyền- Sưu tầm
Chương 27 : Xuất phát
                                            .
                                    
             “Đội trưởng?”
Người tới là Bạch Ngân, vẫn chiếc mặt nạ quen thuộc cùng bộ quần áo che  kín cơ thể, hôm nay chiến sĩ ăn mặc không khác mọi khi là mấy.
“Ừ.” Khẽ gật đầu chào Gabriel, chiến sĩ tò mò quay sang đánh giá Odin,  theo thân phận bài thì người này là một nhân viên nghiên cứu, thế nhưng,  xét trên số tuổi thì thanh niên mặt lạnh quả thực quá trẻ so với mấy  lão già trong viện nghiên cứu. Điều này khiến hắn không thể không tự hỏi  “Từ lúc nào trong doanh trại xuất hiện loại quái vật này?”
“Hân hạnh được gặp ngài, ta là Bạch Nha, bằng hữu của Hoàng Sa.” Tay  phải co lại thành nắm đấm rồi đặt ngang trước ngực, người hơi cúi xuống,  Odin cung kính thực hiện một động tác cấp dưới chào cấp trên trong quân  đội.
“Rất vui được biết ngươi, ta là đội trưởng tiểu đội Kim Ngân Hoa, gọi ta Bạch Ngân.”
“Đội trưởng… chuyện vừa rồi…”
“Ta tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của các ngươi, xin lỗi vì đã đột ngột xen ngang.”
“Không, ta không trách ngài, chỉ là…”
“Chỉ là ngươi không thể chấp nhận sự thật đang diễn ra trước mắt. Phải  không?” Cắt lời Gabriel, giọng nói Bạch Ngân dần trở nên lạnh lẽo: “Ta  đã xem qua hồ sơ của ngươi, mời nghe lời khuyên của ta, Hoàng Sa! Chúng  ta là chức nghiệp giả, cao quý chức nghiệp giả, mọi luật pháp dành cho  người bình thường đã không còn có thể áp dụng với chúng ta. Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
Nhìn lên sân khấu, Bạch Ngân tiếp tục:
“Hơn nữa… đây là chiến tranh, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.”
“Nhưng… những người đó chỉ là bình dân, họ vô tội!” Gabriel gằn giọng,  trong giọng nói ức chế phẫn nộ, hắn không ngờ Bạch Ngân lại có thể nói  ra những lời máu lạnh như vậy.
“Họ có tội, tội lỗi của họ là ở gần khu vực chiến tranh. Chúng ta là kỵ  binh trinh sát, nhiệm vụ của bọn ta là tiêu diệt mọi nguy hiểm tiềm ẩn,  nhớ lấy, là mọi nguy hiểm!”
“…”
“Trở về đi, nơi này không thích hợp với ngươi, từ giờ đến lúc xuất phát  còn đủ thời gian để cho ngươi suy nghĩ kỹ… cũng đủ thời gian để ta tìm  một thành viên mới.” Nói rồi Bạch Ngân quay người rời đi, để lại Gabriel  đứng như trời trồng. Trên quảng trường, mua bán đã kết thúc và cuồng  hoan thì vừa mới bắt đầu.
---
Chiều tối, theo sắc trời dần u ám, từng dãy đèn công suất lớn được khởi  động trên tường thành và tháp canh, ánh đèn không ngừng di chuyển khắp  nơi. Bất kể ngày hay đêm, bất kể là người hay dã thú, trong bán kính 10  km xung quanh doanh trại, mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của kỵ sĩ  trưởng.
Hiện đang là thời điểm thay ca, từng tốp binh lính lục tục đi tới bàn  giao công việc, tuy nhiên, mức độ cảnh giới không bởi sự xáo trộn trong  đội ngũ mà hạ thấp. Ngược lại, tính cảnh giác của lính canh càng thêm đề  cao. Nghe nói, trước đây, bởi một lần không hài lòng thái độ làm việc  của lính canh mà kỵ sĩ trưởng đã treo cổ cả một tiểu đội canh gác, trong  đó cũng không thiếu chức nghiệp giả và chức nghiệp giả học đồ.Vì thế mà  sau này, thời điểm thay trực ban luôn là một trong những lúc mức độ  phòng vệ trong doanh trại tăng lên cao nhất.
Trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra khắt khe của các sĩ quan, các tiểu  đội canh gác mới được phép đi lên thay phiên trực, bình quân cứ một trăm  người sẽ phải chịu trách nhiệm khoảng 500 mét tường thành, gần một ngàn  người tuần tra trên tổng cộng 4000 mét tường thành, con số ấy quả thật  là quá nhiều. Hơn nữa, mức độ cảnh giới còn phải tăng lên một mức đối  với bốn chiếc cầu treo nối liền doanh trại với bên ngoài.
Được thiết kế theo phong cách phòng thủ của đế quốc, bốn cây cầu treo  phân biệt nằm ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Không hề phóng đại chút nào,  có thể nói rằng, nắm giữ lối ra vào là nắm giữ huyết mạch của cả doanh  trại, bởi vậy mà trọng điểm phòng ngự luôn nằm ở những vị trí này.
Tất cả nhân viên muốn rời khỏi doanh trại đều phải chịu kiểm tra ngặt  nghèo từ binh lính bảo vệ, nhờ thế mà không ít gián điệp đã được làm mồi  cho cá dữ dưới sông hào bao quanh.
Lúc này, tại một bãi đất trống bên cạnh cửa thành, tiểu đội Kim Ngân Hoa  đang đợi làm những thủ tục cuối cùng trước khi xuất phát.
“Đội trưởng.” 
“Ừm, chuyện gì?”
“Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?”
“Phải! Cứ như vậy mà đi.”
“Hoàng Sa…hắn…” Khẽ cúi đầu, Nhà Thơ cẩn thận dò ý Bạch Ngân, từ chiều  tới giờ, đội trưởng luôn có vẻ buồn bực không vui, lại kết hợp với việc  Gabriel vắng mặt. Dù có thiếu nhạy cảm đến mấy cũng đoán được chắc chắn  đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Nếu hắn không đến cũng không sao. Yên tâm, thiếu một chức nghiệp giả  cấp một cũng không ảnh hưởng tới tiến độ nhiệm vụ… Binh lính dưới quyền  hắn sẽ quy ta quản lý.” Cắt đứt lời ám sát giả, Bạch Ngân tùy ý nói. Thế  nhưng giọng nói lại lạnh lẽo dị thường, không khí theo đó dần trở nên  trầm mặc, không ai dám ho he dù chỉ một câu. Lúc này, chiến sĩ mặt nạ  tựa như một thùng bom có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Kèm theo tiếng dát chi chi của cơ quan, cầu treo từ từ hạ xuống để lộ ra con đường rộng rãi phía trước.
Quét thân phận bài xác nhận thông qua, đội ngũ chầm chậm vượt qua cửa thành bằng đá cùng con hào sâu bảo vệ xung quanh.
Nhìn lối ra phía sau khép lại từng chút một, trái tim Bạch Ngân lặng lẽ  gia tốc, hắn đánh giá rất cao người thanh niên kia. Tuổi mới mười tám mà  đã có được chiến tích như vậy cũng không dễ tìm, hơn nữa tính cách của  thanh niên lại khá hợp với sở thích bản thân, đáng tiếc…
“Chẳng lẽ đây là hi vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều sao?” Thở dài  chán chường, hắn khẽ hỏi một câu bâng quơ, âm thanh nhỏ tới mức chỉ có  nữ mục sư vẫn luôn theo sát bên cạnh mới có thể nghe được.
“Đi thôi, có lẽ hắn không thích hợp để trở thành một chức nghiệp giả.  Một kẻ không có ý chí kiên định thì dù thiên phú có cao tới đâu chăng  nữa cũng chẳng khác nào một phế nhân.”
“Ừ… đi thôi!” Quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ, Bạch Ngân giục ngựa phi  nhanh về phía trước. Môi khẽ nhúc nhích lẩm bẩm, âm lượng chỉ đủ cho bản  thân nghe thấy: “Đồ nhát gan.”
Trong ánh sáng ảm đạm, thân ảnh đội ngũ càng lúc càng xa rồi biến mất nơi chân trời…
Nếu quan sát binh doanh từ trên không, có thể thấy tình huống tương tự  cũng diễn ra ở những cửa thành còn lại. Thời gian không chênh nhau là  mấy, vô số tiểu đội lần lượt rời khỏi binh doanh đi thực hiện nhiệm vụ,  như bầy ong rời tổ. Số lượng đông đảo khiến người biết chuyện không thể  không nghi ngờ rằng kỵ sĩ trưởng lại sắp có động tác gì mới… có lẽ, lại  sắp có một trận gió tanh mưa máu sắp xảy ra.
---
Trên thảo nguyên trống trải, một nhánh kỵ binh không nhanh không chậm di  chuyển, điều kì lạ là dù buổi tối đã bắt đầu nhưng những người này  dường như vẫn không có ý định bật đèn soi sáng.
Đội ngũ khoảng chừng trăm người, thành viên có nam, có nữ, có cao lớn  cường tráng mặc trọng giáp, có gầy yếu mảnh khảnh mặc áo vải… nói chung  đủ các loại người. Tuy nhiên, nếu để ý kỹ sẽ phát hiện bọn họ đều có một  điểm chung, đó là một miếng vải màu đen đỏ, bên trên có thêu huy hiệu  đao kiếm giao nhau trên một tấm khiên.
Quần áo của những người này đều chọn chất liệu tối màu, bởi vậy, dù  không có bất kì hành động ngụy trang, nhưng hành tung của đội ngũ vẫn  được đảm bảo tuyệt đối bí mật. Mỗi người đều cố gắng giữ yên lặng hết  mức có thể, suốt quãng đường, chỉ có âm thanh trao đổi khe khẽ của các  sĩ quan.
“Đội trưởng kính yêu, ước chừng cần bao lâu để hoàn thành nhiệm vụ lần  này?” Nhà Thơ thấp giọng hỏi: “Ta thấy các khu vực cần kiểm tra cách  nhau tương đối xa.”
“Không phải tương đối xa, mà là rất xa.” Nữ mục sư đi bên cạnh lập tức  đính chính. Trong tiểu đội, địa vị của nàng chỉ đứng dưới đội trưởng  Bạch Ngân. Vừa nói, nàng vừa lấy từ trong nhẫn không gian ra một quyển  trục bằng chất liệu da. 
Mở quyển trục, bên trong có vẽ vô số đường vân đứt quãng cùng kí hiệu  khó hiểu, tựa như một bức vẽ xấu của trẻ con. Đặt tay vào trung tâm  quyển trục, nữ mục sư lẩm nhẩm vài câu chú ngữ. Khi chú ngữ kết thúc,  các hình nét bên trên bắt đầu di chuyển, tựa như những con nòng nọc bơi  trong nước. Chỉ trong hô hấp, một bức hình hoàn toàn mới xuất hiện trước  mắt: có núi, có sông, có vị trí các thành trấn, đây là một tấm bản đồ  chi tiết về khu vực biên giới.
Bản đồ có ma văn bên trên, chỉ cần kích hoạt ma văn, các đường nét sẽ  lập tức phát sáng, vừa đủ để người trong bán kính một mét nhìn rõ ràng  các chi tiết. Lại thêm làm bằng chất liệu da không thấm nước, thứ này  quả thật vô cùng tiện lợi cho những buổi hành quân xa. Đáng tiếc… đây là  hàng cấm.
“Lần này, chúng ta cần phải dò xét tổng cộng ba khu vực: hai ở giữa biên  giới và một ở bên phần đất của đối phương. Tuy nhiên, không có gì đáng  lo, tất cả đều là những nơi đã qua tuần tra.” Ngón tay búp măng chạy dọc  theo lộ tuyến trên bản đồ, nữ mục sư vừa nói vừa diễn giải cho các sĩ  quan khác về hành trình, sau đó, nàng đưa ra kết luận: “Nhanh thì năm  ngày, chậm thì một tuần, chúng ta có thể trở về doanh trại.”
“E hèm…”
Bạch Ngân khẽ hắng giọng một cái.
“Chiều nay, thượng cấp vừa truyền xuống mệnh lệnh.” Thực tế, bởi sự việc  của Gabriel, nếu không có câu hỏi của Nhà Thơ, hắn cũng quên khuấy mất  việc này. “Sau lần xuất chinh này, kỵ sĩ trưởng đã nhổ sạch các chốt  canh gác của đối phương và để lại vài thiết bị trinh sát. Bởi vậy… chúng  ta phải dò xét thêm một địa điểm bên kia biên giới. Tổng cộng bốn khu  vực.”
Dừng lại một chút đánh giá cấp dưới, trừ một vài người mới hơi có chút  bất mãn, còn lại đều không bởi sơ ý của hắn mà phật lòng. Hơi buông lỏng  bàn tay đang nắm chặt, Bạch Ngân tiếp tục:
“Bởi vậy, hành trình lần này cần ít nhất nửa tháng, đây là chưa tính tới  việc đụng độ phe địch. Cầu chúc cho chúng ta may mắn đi các vị!” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện