[Dịch]Kỵ Sĩ Khải Huyền- Sưu tầm
Chương 20 : Món quà
                                            .
                                    
             Nơi này, trên đường không còn đông đảo thương nhân, cũng không có các đội binh lính đi lại tuần tra mà phi thường yên tĩnh. 
Thỉnh thoảng có người đi qua, không phải vẻ mặt hung ác dữ tợn thì là vẻ mặt hoảng hốt bất an.
“Quả thật an tĩnh.” Nhìn từng dãy nhà cao ba tới bốn tầng được xây san  sát nhau, Gabriel không khỏi nhớ lại hồi học sinh kiếp trước. Khi đó  không có chiến tranh, cũng không có giai tầng cấp bậc, người chết là  chuyện chỉ xảy ra trong sách báo.
“Đúng vậy, khu vực khác đã đầy, hiện nay chỉ còn chỗ này là còn trống.  Mấy tòa nhà này có thể tính là tương đối tốt, mỗi người có thể lĩnh một  căn phòng. Ở một số chỗ, có khi hai ba, thậm chí năm sáu người phải ở  chung một chỗ… Đương nhiên, ví như hài lòng, ngài có thể đợi một thời  gian, có lẽ khi kỵ sĩ trưởng đại nhân trở về sẽ có thêm phòng trống.”  Người hầu đi theo cung kính trả lời, tuy nhiên, từ trong lời nói của  hắn, Gabriel cảm thấy mạng người ở đây còn không giá trị bằng một căn  phòng trọ.
Theo chân người hầu, thanh niên đi vào nơi ở mới.
Từng dãy nhà tương liên quây xung quanh một sân rộng tựa như một thung  lũng trong núi, vài chức nghiệp giả đang đứng nói chuyện phiếm bên hành  lang. Thấy có người lạ, ánh mắt họ không khỏi sáng ngời, đôi chân chậm  rãi hướng về chỗ thanh niên.
“Đây là phòng của ngài, mời nhận lấy chìa khóa, hy vọng ngài có một  quãng thời gian tốt đẹp.” Công thức hóa chúc phúc, người hầu chỉ một căn  phòng ở tầng trệt cho Gabriel. “Mỗi ngày sẽ có người hầu tới đưa đồ ăn  cho ngài, ta nghĩ nếu ngài không ngại phiền toái, có thể báo cho ta số  lượng đồ ăn. Xin yên tâm, tất cả là miễn phí. Ngoài ra, chúng ta còn  cung cấp một số phục vụ khác, ngài có thể dành chút thời gian xem xét  bảng danh sách đặt trong phòng.”
Gabriel nghe vậy hơi gật đầu, hắn vừa thông báo thực đơn của mình vừa đưa mắt đánh giá mấy người tới.
“Tiểu tử, mới tới?”
Thanh niên cũng không lập tức trả lời mà liếc mắt dò hỏi người hầu,  người sau khẽ lắc đầu, miệng mấp máy mấy từ chứng tỏ suy đoán trong lòng  hắn. “Ma cũ bắt nạt ma mới?” Khóe miệng cong cong, Gabriel đại nhân  cũng cần phát tiết bực dọc mấy ngày nay.
“Đại nhân, mọi thủ tục ở đây đã xong, xin cho ta trở về hồi báo công tác.”
Không để ý người hầu chuồn nhanh giống như thấy ôn dịch, thanh niên chậm  rãi tiến lên trước vài bước, cho tới khi mặt đối mặt với người vừa hỏi,  hắn mới dừng lại.
Chiến chức giả cao chừng 2m10, hơn thanh niên nửa cái đầu, thế nhưng khi  hai người đối mặt, khí thế của Gabriel cũng không bởi thân cao mà bị  chèn ép.
“Ta tới được ba ngày rồi.”
“Ồ,  lâu như vậy mà vẫn chưa có phòng ở? Không phải ngươi bị người khác  đuổi ra chứ … gà con.” Bằng chất giọng thô lỗ của mình, chiến chức giả  làm bộ ngạc nhiên mà gào toáng lên, như thể chỉ sợ không ai nghe thấy.  Điệu bộ khoa trương của hắn đem tới một tràng cười giễu cợt từ mấy người  bên cạnh, tiếng la ó và huýt sáo vang lên không dứt.
“Ừ, cũng không có gì, nằm viện ba ngày vì chém giết với một chiến chức giả cấp hai thôi.” 
“Cái gì? Chỉ bằng ngươi? Một chức nghiệp giả cấp một? Ha ha ha, đùa gì  thế, từ lúc nào nơi khỉ ho cò gáy này lại xuất hiện thiên tài rồi?”  Giống như nghe thấy điều gì vô cùng buồn cười, hai tay túm tóc, chiến  chức giả ngửa mặt lên trời gào thét điên loạn, hình như người này có kỉ  niệm gì đó không hay với thiên tài. Thế rồi hắn gằn giọng: “Gà con, lão  tử tới đây được nửa tháng, đi thực hiện nhiệm vụ ba lần, chém giết mười  sáu học đồ cùng hai chức nghiệp giả cùng cấp. Đừng mong hù dọa lão tử  bằng hai ba câu nói láo, ít nhất nghĩ ra thứ gì nghe thuyết phục hơn một  chút.”
“Ta chưa từng nói láo.”
“Vậy có dám thử tay không? Đấu trường ngay kia.”
Nhìn mấy chức nghiệp giả ánh mắt lom lom đánh giá mình, thanh niên không  nhịn được mà cảm thấy phiền toái, nếu cho tới bây giờ hắn vẫn không  hiểu mục đích của bọn họ thì cũng quá lãng phí dinh dưỡng nuôi não. Đơn  giản là mấy kẻ dở hơi lại rỗi việc muốn tìm cớ đánh nhau mà thôi.
Đang lúc thanh niên suy tư cân nhắc thiệt hơn, bỗng một giọng nữ vang lên:
“Sao sao, các người a~, lại kiếm cớ gây chuyện đánh nhau rồi. Không dừng  lại là ta đi tố cáo bác sĩ bây giờ.” Cứu tinh tới quá đúng lúc, Gabriel  nhận ra người vừa nói là một nữ y tá trong bệnh viện. Nhìn mấy tên to  con đang khép nép lấy lòng nàng, thanh niên cảm thấy làm thí nghiệm phẩm  cho nữ bác sĩ cũng là một ý tưởng không tệ. Không nói đâu xa, ít nhất  trong doanh trại hắn có thể đi ngang.
Ừ, ngẫm lại thì tốt nhất vẫn không nên tự tìm đường chết.
“Anh chàng đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt.”
“Suzanne, làm ơn đừng xưng hô thân mật như vậy, ta cũng không muốn bị mấy… vị đây xé xác.”
“Hừ, lá gan của ngươi cũng quá bé đi, để ta xem mấy tên hâm này dám làm  gì ngươi. Nào, lại đây để chị cưng chiều một cái.” Cũng không biết nữ y  tá học được từ bác sĩ hay ngược lại, thế nhưng, cá tính lưu manh thì  giống nhau mười mươi. Trong ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, Gabriel  đành phải cười khổ tiến lên tặng nàng một cái ôm sâu.
Lý do nữ y tá tìm Gabriel cũng không có gì to tát, chỉ là chuyển lời nữ  bác sĩ hẹn hắn tới nhận Đạp Phong về, thuận tay giao cho hắn lịch thí  nghiệm hàng tuần. Trước khi rời đi, nàng không quên đe dọa thanh niên  vài câu ví dụ như “nếu không tới tự gánh lấy hậu quả” hay “chuẩn bị nhận  xác ngựa yêu”, đại khái vậy. Cuối cùng, làm một động tác phất váy vô  cùng mập mờ, nữ y tá xuyên qua đám đông rời đi, các chức nghiệp giả bao  quanh tựa như chúng tinh phủng nguyệt… 
Gabriel chợt nhận ra, hình như trong doanh trại, nam nhiều nữ thiếu. Đẹp trai xinh gái càng thiếu!
“A a, người anh em, sao ngươi không nói sớm là mình quen nữ bác sĩ? Thật  là... quá khiêm tốn, vừa rồi thất lễ, bỏ qua cho đại ca nhé.” Đưa đi nữ  y tá, chiến chức giả ban nãy trở lại niềm nở xưng huynh gọi đệ với  Gabriel, chuyển mặt còn nhanh hơn lật sách.
Bên cạnh cũng liên tục có người góp vào phụ họa, bắt tay nắm vai, bá cổ…  từ từ, có tên biến thái nào vừa bóp mông Gabriel đại nhân.
“Ta… ta có việc đi trước.”
Bình tĩnh trước mọi khiêu chiến, thế nhưng lần này Gabriel phải lạc  hoang mà chạy lấy mạng. Phải thừa nhận là bộ mặt của mấy người đó quá  buồn nôn, thử tưởng tượng, âm sâm ám sát giả cùng cao quý thi pháp giả  của thường ngày làm bộ mặt nịnh bợ nhìn ngươi xem…thật đúng là cánh rừng  lớn loài chim nào cũng có.
Phanh~
Tiếng đóng cửa vang lên trong hành lang kèm theo âm thanh than thở tiếc  nuối của người phía sau, ngoài ra còn có một ám sát giả đưa tay lên mũi  ngửi ngửi.
---
Âm thanh huyên náo sau cánh cửa từ từ nhỏ dần rồi biến mất, Gabriel đoán  chừng bọn họ lại đi làm chuyện nhàm chán nào đó, trong doanh trại ngoài  huấn luyện và nhiệm vụ cũng có rất ít hoạt động giải trí. 
Bây giờ, hắn mới có thời gian quan sát gian phòng vừa nhận. Đồ đạc không  nhiều, thoạt nhìn vô cùng đơn giản, một bộ bàn ghế, một chiếc giường  lớn dành cho mọi khổ người. Thứ quý giá nhất trong gian phòng có lẽ là  chiếc máy truyền tin, đáng tiếc thứ này là đơn phương nhận tin, hơn nữa,  chỉ có thể nhận được từ phía quản lý quân phòng.
Bình ổn lại hơi thở, Gabriel ngưng thần quan sát không gian bên trong nhẫn, rồi từ khoảng không lấy ra một chiếc hộp sắt.
Hộp sắt hình vuông, sắc màu ảm đạm, đơn giản không cầu kì hoa mỹ, trên  vỏ ngoài của nó được khắc họa rất nhiều hoa văn kì bí, những đường nét  cầu kì trải rộng toàn bộ cái hộp, trông như vân tay con người. 
Vuốt nhẹ lên lớp vỏ ngoài lạnh lẽo, thanh niên âm thầm cảm khái thời  gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà đã được một tháng kể từ lúc hắn nhận  thứ này. Quá nhiều việc xảy ra trong quãng thời gian ấy, làm quen đồng  bạn mới, khiêu chiến cảnh giới mơ ước, xung đột với ác bá thực hiện giấc  mộng hiệp sĩ… 
Có lẽ lão quản gia nói đúng, thế giới đầy màu sắc bên ngoài mới là nơi Gabriel hướng tới.
Mí mắt khép hờ, cố hết sức điều động tia chiến khí nhỏ nhoi truyền tới  lòng bàn tay, từ chiếc hộp, một luồng hấp lực đột nhiên xuất hiện dẫn  dắt chiến khí rời khỏi cơ thể hắn.  Gabriel hoàn toàn có thể kháng cự  luồng hấp lực yếu ớt này, thế nhưng hắn cũng không làm thế, ngược lại  không ngừng thôi thúc tốc độ của chiến khí nhanh hơn.
Tạch một tiếng vang nhỏ, chiếc hộp tự động mở ra.
Bên trong đặt một chiếc nhẫn không gian, một quyển trục, ba lọ thuốc nhỏ  cùng một phong thư. Đeo nhẫn vào ngón giữa, một tia ý thức đảo qua, bên  trong trống trơn như dự đoán, xem ra hắn hơi quá tham lam… Đưa mắt đánh  giá những món đồ còn lại, tạm để quyển trục cùng lọ thuốc sang một bên,  Gabriel cầm lên phong thư.
Bức thư do chính tay lão quản gia viết, ngôn từ cẩn thận chăm chú lại  đơn giản dễ hiểu, cầm bức thư, thanh niên đột nhiên có cảm giác muốn  khóc. Nội dung cũng không dài, đầu tiên là việc lão quản gia chúc mừng  Gabriel đã trở thành chính thức chức nghiệp giả, hơn nữa có khả năng mở  chiếc hộp. Thứ hai là giới thiệu về lai lịch của quyển trục và ba lọ  thuốc. Không nói thì thôi, vừa giới thiệu Gabriel mới tá hỏa nhận ra mức  độ trân quý của những vật kia, một vài chức nghiệp giả lang thang dù có  dành cả đời cũng đừng mơ tưởng đạt được chúng.
“Cha nuôi… Ông… cám ơn.”
Xúc động dâng trào, Gabriel hướng về phương xa nói lời cám ơn, hai vị  lão nhân thực sự đặt quá  nhiều kì vọng vào hắn. Dù lấy danh nghĩa lão  quản gia để gửi nhưng lẽ nào thanh niên lại không nhận ra chủ nhân của  món quà là lão nam tước.
Quyển trục là công pháp tu luyện chiến khí gia truyền của gia tộc lão  nam tước, đẳng cấp cũng không phải loại… cơ bản mà quân bộ cung cấp có  thể so sánh. Phải biết, đây là cơ sở truyền thừa của cả một gia tộc kỵ  sĩ, ngoài việc gia tăng uy lực cùng tốc độ tu luyện, quyển trục còn kèm  theo bí kĩ tu luyện phối hợp với công pháp.
Ba lọ thuốc là dược phẩm phối hợp cùng công pháp tu luyện, dùng ma pháp  tài liệu trân quý phối chế, giá trị của mỗi chai thuốc tương đương với  một thị trấn, hơn nữa có tiền cũng không mua được.
Cất kỹ lá thư vào ngực, Gabriel cầm lên quyển trục, hắn chuẩn bị thực  hiện bài tập đầu tiên của mỗi chức nghiệp giả: tu luyện năng lượng. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện