[Dịch] Knight's & Magic

Chương 73 :  Kỵ Sĩ &amp Ma Thuật Knight's &amp Magic Vol 4 Arc 8 Chap 35(1)

Người đăng: Hoàng Luân

.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic Vol 4 Arc 8: Công Chúa Của Vương Quốc Đã Bị Mất Nước Chap 35: Công Chúa Sách Lược Delvincourt—Thành phố vốn từng là thủ đô của Vương Quốc Kuscheperca giờ đây đã trở thành trung tâm hành chính cai trị của Vương Quốc Žaloudek lên khu hành chính Kuscheperca. Bọn họ bảo lưu lại tòa lâu đài, và dùng nó làm nơi ở cho hoàng gia Žaloudek. Có tới tận hai vệ hoàng tộc ở trong tòa lâu đài này. Một người là tổng tư lệnh chỉ huy của đội quân xâm lược, Nhị Hoàng Tử Cristóbal, và còn một người khác là tổng chỉ huy trung ương hành chính, Đệ Nhất Công Chúa Catalina. Catalina đang ngồi ở một góc của tòa lâu đài này mà thích thú thưởng thức lấy tách trà thơm ngát một cách thanh lịch. Đây không phải là một buổi tiệc trà, nhưng đây cũng là lúc riêng tư mà cô tranh thủ được lúc rảnh rỗi. Một lát sau, cô liền hỏi người tham gia uống trà với cô: “Có muốn làm thêm một tách trà nữa không? Đây là trà được nhập khẩu từ đất nước của quê nhà của chúng ta. Trà ở đây tuy rằng cũng được, nhưng hương thơm quen thuộc càng khiến cho người bình tĩnh hơn.” “Không cần, nó chẳng có ý nghĩa gì đối với người đầy phiền não như thần.” Một người phụ nữ hiện ra ở đối diện cái bàn một cách đột nhiên, cô chính là Kerhild Hietakangas —Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Răng Đồng. Cô từ chối lấy đề nghị của Công Chúa và ngồi xuống mà không đợi Công Chúa cho phép. Catalina không thèm để ý tới sự xấc láo của Kerhild và tiếp tục nhấm nháp tách trà của cô. Sau khi cô để tách trà xuống kèm theo tiếng leng keng, Catalina tự như nói chuyện vu vơ mà cắt vào chủ đề: “Vùng lãnh thổ Phía Đông…. Ngươi hẳn là nên biết chuyện gì đang xảy ra ở Phía Đông Kuscheperca, đúng không?” “Vâng, thần có biết một chút. Dù sao thì việc sưu tầm tình báo là công việc của bọn thần.” Như thể là cô đã đoán được nội dung của cuộc trò chuyện chỉ với câu hỏi đó, Kerhild liền trả lời với quan điểm không mấy kiên nhẫn một cách công khai. Có lẽ cô đã sớm biết được rằng Catalina sẽ hỏi tới câu hỏi này ngay khi cô được triệu tập đến đây. “Lực lượng tàn dư còn lại của Kuscheperca đã tạo ra một mô hình Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới, khiến cho công việc đuổi bắt lại gia đình hoàng gia bị cản trở lại. Đây là tin tức khiến người ta bực mình nhất, nhưng vấn đề lớn nhất là sự thiếu hụt thông tin từ vùng đất phía Đông. Lúc trước sớm đã bị bọn khủng bố tàn phá và chắc chắn đã gây ra nhiều thiệt hại.” Nụ cười của Catalina khóa chặt lại Kerhild người không chuyển động, yên lặng, không biến sắc chút nào và vấn luôn đóng vai trò là một người lắng nghe hoàn hảo. “….Thương Hội Phượng Hoàng Bạc, nghe nói bọn họ tự xưng là như vậy.” “Thần biết.” “Vậy sao? Vậy thì tốt. Bọn họ tuyên bố là thương nhân, nhưng ai có thể biết được bọn họ thuộc phe thế lực nào đây. Ta nghe nói rằng bọn họ đã cho thế lực tàn dư của Kuscheperca bản Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới, và hành động của bọn họ thực sự đúng là một bọn khủng bố.” Cuộc nổi loạn của các quý tộc là nguyên do khiến cho quân đội Žaloudek ở phía Đông rơi vào trong tình trạng hỗn loạn, và theo thông tin phản hồi lại gặp rất lớn trở ngại. Chỉ có thể tập hợp các thông tin không vụn vặt chắp vá lại rò rỉ ra bên ngoài, thì Catalina cuối cùng cũng nắm được tình hình chung đại khái ở vùng lãnh địa ở phía Đông. “Chúng ta không thể phớt lờ bọn họ được, nhưng ngay cả khi chúng ta hành động, thì mẫu máy kiểu mới của kẻ thù sẽ là vấn đề rất khó giải quyết cho chúng ta. Và nếu như cứ kéo dài, Crist sẽ không thể chịu đựng được lâu đâu, và có khả năng sẽ tự mình dẫn quân xông tới.” “Vâng… Đây thực sự là một vấn đề nhức đầu a, thần biết cảm giác của Ngài như thế nào.” Catalina làm ra vẻ thở dài, và Kerhild chỉ đáp lại một cách qua loa. “Và vì vậy, ta muốn yêu cầu Đoàn Kỵ Sĩ Răng Đồng hành động bằng cách tìm tới căn cứ của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc và hủy diệt lấy nó. Đây đúng là công việc sở trường của Đoàn Kỵ Sĩ Răng Đồng đúng không?” Kerhild bắt đầu cân nhắc lại tiềm năng nguy hiểm của kẻ thù và cân nhắc lấy kỹ năng chiến đấu của Đoàn Kỵ Sĩ Răng Đồng, và cô liền đưa ra kết luận rằng việc này cực kỳ nguy hiểm. Được rồi, mặc dù cô ta không có trực tiếp đưa ra mệnh lệnh, nhưng đây vẫn là một sự yêu cầu từ một người hoàng tộc. Mình phải làm sao mà dọc theo vấn đề này mà lừa gạt qua được đây… Không quản cô có buồn phiền như thế nào, cô cũng không thể cứ giữ yên lặng được. Ngay khi cô sắp nói chuyện, Catalina liền cắt ngang lời của cô với một giọng nói mềm mại: “Nếu như hoàn thành nhiệm vụ lần này… Ta sẽ đưa cho người một vài vùng đất của Kuscheperca làm khen thưởng. Và dĩ nhiên, nó sẽ được bổ sung kèm theo đẳng cấp quý tộc tương ứng.” Kerhild cắn chặt răng lại, thân hình căng cứng cả lên và vẻ mặt trở nên vặn vẹo lên. Cặp kia tầm mắt bóng tối không giống như là một loại ánh mắt nhìn về phía người của hoàng gia. “Ngài có thực sự là… nghiêm túc không? Ngài có thể hay không cam đoan được điều này…?” “Fufu, ngươi đang nghi ngờ lấy ta? Đây vốn là điều tự nhiên. Ta sẽ hào phóng ban thưởng cho những người mà ta thực sự mong đợi, và ngươi sẽ càng chăm chú hơn khi xâm lấn lấy Kuscheperca để có thể chiến thắng trận chiến này mà giành lấy phần thưởng của ta, đồng thời cũng chiến thắng lấy lãnh địa…. để cho ngươi có thể khôi phục lại vì thất bại mà rời đi sàn diễn gia tộc Hietakangas, ta nói có đúng không?” Kerhild không có trả lời, và chỉ làm một tư thế đứng thẳng cả người lên. “Hãy cứ để nó cho thần, Catalina công chúa. Bọn thần Đoàn Kỵ Sĩ Răng Đồng sẽ làm hết tất cả mà chúng thần có thể để hoàn thành nhiệm vụ lần này.” “Vậy thì quá tốt rồi. Ta rất chờ mong kết quả tốt đây…” Catalina hài lòng mà nói, nhưng ngay khi cô hơi chuyển dời tầm mắt đi thì bóng người của Kerhild đã biến mất. “…Coi như ta phục cô ta rồi. Có lẽ răng nanh của con rắn đồng sẽ bắt lấy được con mồi. Chiến tranh không phải là cứ chỉ giao tranh đánh nhau một cách hoàn toàn như vậy, mình muốn Crist có thể học được một chút từ điều này.” Catalina liền gọi người dọn dẹp đi tách trà đã lạnh đi lại. Cô còn có nhiều công việc phải làm, bởi vì mớ hỗn loạn của vùng phía Đông đã khiến cho hệ thống cai trị lên lãnh địa Kuscheperca bị rung chuyển lên. Cô cần phải đàn áp lại sự hỗn loạn này, và cô hy vọng rằng em trai cô sẽ quan tâm và có hứng thú nhiều đến hơn việc quản lý chính trị. -------------------------------------------------------- Ở Vương Quốc Kuscheperca cũ, khi người ta nói đến Hình Bóng Kỵ Sĩ đang được chế tạo ra ở trong xưởng, thì đó dĩ nhiên sẽ là kiểu cỗ máy sản xuất hàng loạt – Resvant. Tuy nhiên, cỗ máy đang chế tạo ra ở trông công xưởng của thành phố Missillier hoàn toàn khác hẳn những cỗ máy trước đó của Vương Quốc. Bên bục bệ ngồi khổng lồ của cỗ máy chính là là bộ phận khung xương bên trong tương ứng với phần xương sườn của con người được mở rộng ra cho phù hợp với nơi để buồng lái cho phi công, trong khi đó trái tim của cỗ máy – Lò Chuyển Đổi Mana và Động Cơ Ma Thuật được lặp đặt ở vào phần bụng của cỗ máy. Còn có vô số các sợi dây bạc – Dây Thần Kinh Bạc từ trái tim của cỗ máy mà trải dài ra bên ngoài, mà nó còn liên kết các sợi màu trắng – Chuỗi Dây Tinh Thể bao bọc lấy khắp xung quanh cỗ máy. Trong số những thành phẩm vừa hoàn thành một nửa này còn lưu lại một số hình bóng quen thuộc của cỗ máy Resvant, nhưng thân hình của nó lại lớn hơn một vòng và bộc lộ ra sức mạnh mẽ. Bản thiết kế cỗ máy này tập trung vào phương hướng cận chiến, không quá khó để đoán ra được rằng chúng được tạo ra để chiến đấu chống lại với Kỵ Sĩ Đen. Ở gần các cỗ máy khổng lồ đang được hoàn thành một nửa này chính là các thợ máy rèn đang điều khiển lấy Hình Bóng Giáp Trụ hối hả làm việc ở xung quanh. Sử dụng lấy Hình Bóng Giáp Trụ có sức lực mạnh hơn nhiều so với con người, khiến cho bọn họ có thể đơn gainr nâng lên được các linh kiện nặng nề một cách nhanh chóng, tiến trình công việc của bọn họ đang diễn ra với tốc độ không hề bình thường chút nào. Với sự hỗ trợ của Thương Hội Phượng Hoàng Bạc, cỗ máy sản xuất hàng loạt của Vương Quốc Kuscheperca cũ đã hoàn toàn triệt để nâng cấp lên. Mặc dù kế hoạch diễn ra có chút vội vã, nhưng dây chuyền sản xuất ra cỗ máy vẫn diễn ra rất trôi chảy. Việc thiết kế ra cỗ máy kiểu mới vốn là một quá trình rất là buồn tẻ, nhưng bọn họ có thể sử dụng lấy bản thiết kế của Karrdatolle mà lấy ra làm tham khảo, thế nên bản thiết kế mới được hoàn thiện ra chỉ trong một thời gian rất ngắn mà thôi. Và dĩ nhiên, tất nhiên là do có sự đam mê nhiệt tình của Eru tham gia vào đóng góp nhân tố một trong. Nghiêm khắc mà nói, trở ngại lớn nhất trong công việc sản xuất là các thợ máy rèn của Kuscheperca không có thích ứng được với việc điều khiển. Dù sao, bọn họ phải học hỏi các kỹ năng khác hẳn so với những gì họ biết để chế tạo ra một cỗ máy kiểu mới được thiết kế bởi nước Fremmevira, và bọn họ cần có thời gian hơn để làm quen với Hình Bóng Giáp Trụ, đây là một công cụ mang tính cách mạng. Tuy nói là như vậy, nhưng vấn đề này đã được giải quyết sau khi bọn họ đã làm quen với cỗ máy. Để chuẩn bị cho thời khắc phản công lại, bọn họ nhất trí cùng nhau đoàn kết lại để chế tạo ra các cỗ máy. Phía xa xa khu vực chế tạo cỗ máy kiểu mới, là một nhóm khác đang chế tạo ra thứ gì đó hoàn toàn khác. Đó chính là Eru, Lão Đại và Batson—các thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc. Lão Đại đang điều khiển lấy Hình Bóng Giáp Trụ bốn tay ‘Công xưởng di động’ và đang khéo léo lắp ráp lấy các linh kiện khổng lồ trong tay cỗ máy. Batson đang đứng ở phía sau anh thì đang làm một công việc như là một người trợ lý, đối với đủ loại linh kiện tiến hành quá trình gia công. “Ư, nó có một chút lớn nhưng nhưng kết cấu của nó không có bất cứ gì phức tạp cả. Nó rất dễ dàng chế tạo ra, tuy nhiên, việc sử dụng được nó lại khá là hao tổn thời gian. Nó khó hơn so với việc điều khiển Vũ Khí sau lưng.” “Đúng vậy, các phi công chắc chắn sẽ không quen sử dụng thứ này—" Nhóm Người Lùn đang lắp ráp lấy dụng cụ kỳ lạ có nhiều đường ray. Thứ này quá là lớn để cho Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể nắm được ở trên tay. “Ừm, như dự kiến, đây đúng là một vấn đề. Điều duy nhất mà chúng ta có thể thay đổi được là… là bổ sung thêm chức năng cho Động Cơ Ma Thuật. Em hiểu rồi, em sẽ giải quyết lấy phần này.” Eru nhìn vào thứ thiết bị này. Nó là một bản cải tạo từ thứ công nghệ hiện có, nhưng để có thể hoàn thành nó trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có thể thấy được kỹ năng nghề nghiệp thuần thục của Lão Đại. Lão Đại trong lĩnh vực thợ rèn máy có thể nói là thuộc hàng ‘chất lượng cao’, nhưng ở lĩnh vực xây dựng lên cấu trúc ma thuật cho Động Cơ Ma Thuật thì Eru lại là người giỏi nhất. Những trang thiết bị đặc biệt được chế tạo ra từ Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc không thể thiếu được công lao nỗ lực của hai người bọn họ. “Khi nào anh hoàn thành bản nguyên thủy đầu tiên, hãy để cho em thử nghiệm nó xem sao…. Xem thấy vũ khí phòng không đang từng ngày một được hoàn thành, em thực sự thực là muốn chạy đi đánh nhau với Thuyền Bay một lần nữa à. Thực sự sẽ là một điều tuyệt vời nếu như có một chiếc Thuyền Bay để cho chúng ta có thể kiểm tra lấy nó nhỉ?” “….Điều này sẽ tốt hơn nếu xung quanh đây chỉ có Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, nhưng nếu như là để cho dân bản địa nghe được điều này thì có thể họ sẽ phát điên lên mất.” Lão Đại điều khiển lấy ‘Công Xưởng di động’ bày ra vẻ đầy bất lực. Nghĩ đến thực tế là Thuyền Bay đang tàn phá khiến cho đất nước này đang trở nên xấu đi, thì đây không thể là một điều có thể đem ra làm trò đùa được. Eru giờ ngón tay trỏ của cậu lên môi của cậu, rồi nở ra một nụ cười đầy tinh quái khi cậu đang ra hiệu làm một tư thế giữ bí mật. Khi bọn họ tiếp tục với công việc trên tay của mình, thì có một vị khách đến ghé thăm bọn họ. Đó chính là Ady cầm theo trên tay giỏ đồ điểm tâm. “Mọi người làm việc vất vả rồi – có ai đói bụng không? Có điểm tâm nè?” “A, rất đói a.” “Thật ngại quá a, anh cũng cảm thấy có một chút đói bụng. Thế bọn anh cũng không khách khí rồi.” Lão Đại rời khỏi Công Xưởng Di Động và duỗi căng bờ vai vang lên tiếng ‘răng rắc’. Đang cúi đầu xuống trầm ngâm suy nghĩ về bản thiết kế Eru cũng bỏ bút xuống. Trong lúc này, Batson đã khéo léo dọn dẹp đồ vật trên bàn rồi để cho Ady bày đĩa lên trên bàn. Lão Đại hăng hái đưa tay tới phần thức ăn đã được cắt ra để dễ dàng ăn, sau đó vừa cắn xuống một cái liền nói: “…Thực sự là ngon đến bất ngờ a.” “LÃO – ĐẠI – Tại sao lại nói là ngon đến bất ngờ!? Em đã học được cách nấu ăn một cách thật là kỹ lưỡng từ mẹ của em và cô Tina đó! Em mới sẽ không làm ra mấy thứ đồ thức ăn kỳ lạ đâu!!” Ady người vốn nhân lấy cơ hội này mà trượt đến ngồi bên cạnh Eru liền trở nên cáu cỉnh lên khiến cho Lão Đại đành phải nhanh tay giơ hai tay lên đầu hàng: “Được rồi, được rồi, là lỗi của anh. Nhưng mà ‘cô Tina’ là ai vậy?” “Đó là mẹ của em. Ưmm, Ady à tài nấu nướng của cậu ngày càng tốt hơn đấy, điều này thật là tuyệt.” Eru liền lên tiếng khen ngợi như thể đang cố gắng an ủi lấy tâm tình tồi tệ của cô, và khiến cho Ady liền ôm lấy cậu với nụ cười cực kỳ rạng rỡ. Eru đã quá quen với điều này và chỉ bình tĩnh mà ăn. Lão Đại liền chuyển dời tầm mắt của mình lần lượt nhìn về phía hai người, sau đó thở dài như thể muốn nói rằng ‘thật không thể hiểu nổi được hai người các ngươi’. “…Mẹ của tên nhóc này à. Ưm, em cảm giác như vậy thì tốt thì anh cũng chẳng có gì để nói nữa rồi.” “Mọi người chẳng có gì thua lỗ cả, nên vậy thì tất cả vẫn ổn cả chứ?” Sau đó nhìn thấy Batson há lớn miệng lớn mà cắn ăn với vẻ chẳng thèm quan tâm chuyện thế giới thì cả, Lão Đại đành nhún vai và tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình. Trên con đường dẫn đến công xưởng của Missillier luôn nhộn nhịp suốt cả ngày lẫn đêm. Có lẽ bọn họ là nhu cầu hoạt động cần thiết của công xưởng, hoặc là đây là cách thức làm việc quen thuộc của bọn họ, công việc của bộ ba người bọn họ không có ngừng nghỉ qua. Đêm đã dần sâu hơn, Eru đột nhiên giơ tay của cậu lên và reo hò lên: “Được rồi, trận đồ cơ bản đã hoàn thành! Bước kế tiếp là cùng với thực thể thực tế kết hợp lại, và sau đó là chỉnh sửa lại sau khi thử nghiệm…Oa!” Một cặp bàn tay liền từ phía sau lưng cậu vươn ra, và nắm lấy cánh tay đang giơ lên cao của cậu. Không cần nói cũng biết chủ nhân của bàn tay đó chính là phụ tá Ady của cậu rồi. “Này~Eru, chúng ta hôm nay làm tới đây thôi. Mình biết cậu làm việc rất chăm chỉ, nhưng sẽ không tốt nếu cứ cố gắng làm việc miệt mài a. Sẽ là tốt hơn nếu dừng tay lại mà nghỉ ngơi đi, phải không?” “Ừm…. Cậu nói đúng. Hôm nay tới đây thôi, ngày mai rồi sẽ bắt đầu tiếp tục công việc.” Bất kể trong chiến đấu hay chế tạo ra trang bị, nếu như cứ để ‘xổng’ Eru một mình, cậu ta sẽ mải mê vào điều đó và tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ. Ngăn cản lại người Đoàn Trưởng một mực không biết kiềm chế lại mình như thế này dần dần trở thành công việc của Ady, phụ tá của Đoàn Trưởng. Eru cũng nhận rõ được điều này nên cậu đành phải gãi gãi đôi má của mình mà ngoan ngoãn đồng ý. “Ừ, công việc của chúng ta hôm nay dừng ở đây thôi. Mau dọn đồ thôi.” “Được rồi – cảm ơn sự trợ giúp của anh, Lão Đại.” Ngay tại lúc này, cuộc trò chuyện của bọn họ trở thành một tín hiệu cho Lão Đại và những người khác dừng lại công việc của ngày hôm nay, khung cảnh này đã được lặp lại ngày qua mỗi ngày. Sau một lần dọn dẹp đơn giản, bọn họ liền hướng đến phía khu ký túc xá mà bọn họ đang sử dụng. Thương Hội Phượng Hoàng Bạc đóng vai trò là đơn vị chiến đấu mạnh mẽ nhất và cũng là đơn vị phát minh ra trang vị nên bọn họ thu được điều kiện cung cấp cho đời sống rất sung túc. Đoàn Trưởng Eru còn được phân phối riêng một gian phòng riêng cho mình. Ady liền đi theo Eru, ngườ đang đi về căn phòng của mình như thể điều này ắt hẳn là một điều rất phải là hẳn là tự nhiên trên thế giới, sau khi bước vào căn phòng của cậu, rồi cực kỳ tự nhiên mà theo sát cậu lên giường nằm ngủ. Eru chỉ có thể ôm đầu đầy bực tức mà nói: “….Ady. Mình cảm thấy mỗi ngày mình đều phải nói với cậu cùng một chuyện. Cậu cũng có căn phòng nghỉ của riêng mình, thế nên cậu mau quay về phòng của mình mà ngủ đi.” “Đúng là vậy a! Nhưng nghe nè Eru. Mặc dù đây là quốc gia đồng minh của chúng ta, nhưng bọn mình không thể để cho một người quan trọng như cậu ở một mình như vậy được! Là một thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, và còn là phụ tá của Đoàn Trưởng, mình tình nguyện làm vệ sĩ của cậu… Thế nên chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.” “Mình không hiểu nổi cậu từ đâu mà làm ra được cái kết luận kiểu này….” Eru há hốc mồm, nhưng cũng chẳng bám dai mãi vấn đề này. Chuyện này xảy ra quá thường xuyên rồi, và nhắc nhở cho Ady cũng là một điều vô ích cả thôi. Ady không khách khí tí nào mà chui vào chăn, rúc lại gần Eru và nhẹ nhàng ôm chặt lại cậu trong vòng tay. (Tran: Tình huống có vẻ sai sai đáng lẽ Eru phải là người làm điều này mới đúng chứ :v) “Fufufu, ôm Eru thật là thoải mái quá đi. Được chữa trị… thật là thoải mái, có thể ngủ một giấc thật ngon đây.” Ady ôm chặt lấy cậu và tay xoa xoa lấy tóc của cậu. Eru thở dài và nói: “Đứa trẻ này thật là… Có phải là mình nuông chiều quá không? Mặc kệ qua bao lâu cũng không thay đổi tý nào đều thích làm nũng đều cũng quen thuộc cả. Và nè, đừng có tưởng mình sẽ mãi mãi trở thành gối ôm của cậu, trong tương lai mình có thể còn phát triển chiều cao nữa đấy.” “Ưmm-? Chúng ta hãy nói chuyện này khi nào cậu cao hơn mình đã.” “…Thật là quá mức quá đáng.” Eru quay người đi và không thèm để ý giả vờ đi ngủ. Ady không thèm để ý vỗ vỗ đầu cậu một cách vui vẻ, và sau khi chúc cậu ngủ ngon cô liền nhắm mắt lại. Một thời gian ngắn sau, âm thanh hơi thở đều đặn liền vang lên từ trên giường của họ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang