[Dịch] Knight's & Magic

Chương 69 :  Kỵ Sĩ &amp Ma Thuật Knight's &amp Magic Vol 4 Arc 8 Chap 33(1)

Người đăng: Hoàng Luân

.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic Vol 4 Arc 8: Công Chúa Của Vương Quốc Đã Bị Mất Nước Chap 33: Cờ Phượng Hoàng Bạc Tung Bay Ở vùng phía Đông của lãnh thổ của Vương Quốc Kuscheperca cũ. Trải dài đến phía chân rạng dãy núi Aubigne, vùng đất hầu hết bị rừng rậm bao phủ, địa hình gợn sóng chập trùng. Con đường Pan-Kucher (Tran: Đường quốc lộ) được lót bằng đá kéo băng qua khu rừng rộng lớn, kết nối nhiều vùng khu vực khác nhau của Kuscheperca. “…Cho dù Fontaine đã bị thất thủ, bầu không khí ở khu rừng này vẫn còn như cũ a.” Martina từ trong toa xe đưa đầu ra quan sát lấy khung cảnh chợt cau mày lại khi gió thổi quất vào khuôn mặt của cô. Cỏ cây xanh tốt trông giống như là không biết tình hình mà đất nước phải gánh chịu, và nó vẫn bình tĩnh như mọi khi. Khi bọn họ đã đi xa xa ra khỏi Fontaine, sự u sầu trong trái tim của cô chợt trở nên nhẹ hẳn đi. Cái thành phố hiện tại đang nằm dưới sự cai trị của Vương Quốc Žaloudek đang sử dụng lấy lãnh địa của chồng cô Archduke Fernando làm trung tâm hành chính cai trị. Đúng vậy, Lâu Đài Lacepede nơi mà bọn họ bị giam giữ chính là nơi mà cô thường sinh sống, và cũng là nơi mà người chồng quá cố của cô đã bị giết chết. Cho dù cô có là người phụ nữ mạnh mẽ đến thế nào đi nữa, thì cô vẫn có sức chịu đựng có hạn. Nếu như cô bị bắt giữ ở đó lâu hơn, thì rất khó để có thể tưởng tượng được cô sẽ không chịu đựng được mà làm ra điều dại dột làm ra điều gì. “Rốt cuộc cuối cùng cũng bước ra bước đầu tiên rồi. Mình nhất định sẽ giành lại Vương Quốc này từ bọn khốn đó, Fernando tình yêu của em… Xin hãy phù hộ cho em.” Cô có một sứ mạng, một sứ mạng được anh rể quốc vương và chồng nhờ vả. Những lời nói đầy kiên định của Martina đã trôi dần theo cơn gió thổi qua cánh rừng mà biến mất. Theo ly thì không ai nghe được tiếng lẩm bẩm của cô, nhưng người cháu trai của cô người vốn đang ngủ ở trong phòng chờ hơi thở không tự nhiên chút nào rối loạn lên. Hai cỗ máy Tzendrinble và chiếc toa xe được kéo theo tiếp tục di chuyển lên về phía trước, nó tiến về hướng dãy núi Aubigne hùng vĩ. C.E. 1281, đây là một năm hỗn loạn được đánh giá là đặc biệt nhất trong lịch sử kéo dài của mảnh đất vùng phía Tây. Các quốc gia nằm ở phía Tây của lục địa Zetterlund – được gọi chung là Liên Minh Các Nước Phương Tây. Trong số đó, Vương Quốc Žaloudek hùng mạnh đã xâm lấn đi các quốc gia hàng xóm một cách đột nhiên, nó được các thế hệ đời sau biết đến với cái tên ‘Đại Chiến Khu Vực Phía Tây’. Vương Quốc Žaloudek tập trung sức mạnh chiến đấu mang tính áp đảo, và xâm chiếm lấy Liên Minh Locard (Tran: Bản dịch cũ bên anh là Rocard) chỉ trong chớp mắt, và ngay sau đó tiếp tục đà thế xâm chiếm lấy Vương Quốc Kuscheperca. Vương Quốc Žaloudek và Vương Quốc Kuscheperca là hai nước có lãnh thổ lớn và nổi trội ở Phương Tây, và về sức mạnh quân sự hầu như là gần ngang nhau. Ngay từ lúc đầu, các quốc gia xung quanh đều nghĩ rằng đây sẽ là một trận chiến lâu dài. Nhưng Vương Quốc Žaloudek đã tận dụng ưu thế sức mạnh mạnh mẽ của Hình Bóng Kỵ Sĩ được làm từ cách mạng công nghệ, và cùng với việc là nước đầu tiên áp dụng vũ khí hàng không, Thuyền Bay, nên đã xoay chuyển thế trận nghiêng áp đảo về một phía. Kết quả thật đáng là ngạc nhiên. Chỉ trong vòng có nửa năm, Kuscheperca đã hoàn toàn thất thủ. "Rys-Nii, rốt cuộc thì toa xe này đang đi tới nào nào? Liệu chúng ta có vượt qua ngọn núi kia không?” Isadora kéo duỗi ra tứ chi cứng ngắc của cô khi phải ngồi ở trên xe cả ngày rồi hỏi Emrys. Từ khi bọn họ trốn thoát ra khỏi Fontaine sau, bọn họ đã chạy băng băng đi suốt nhiều ngày liên tục không nghỉ. Dựa theo tốc độ của Tzendrinble thì, bọn họ đã đi được một quãng đường khá dài rồi, nếu như kế tiếp nhắm theo phương hướng này mà tiến tới thì bọn họ sẽ băng qua dãy núi Aubigne và đi tới Vương Quốc Fremmevira. Nghĩ đến tư cách của Emrys, nếu như tới đó thì bọn họ xác thực sẽ có một nơi trốn tránh an toàn. “Không, anh không thể đưa phiền phức sang quốc gia mình được. Anh đã hứa với cha của anh rồi. Điểm đến của chúng ta ở một nơi gần đó hơn.” “Nhân Mã Kỵ Sĩ tiến lên phía trước với tốc độ rất là nhanh, nhưng anh định lưu lại ở đất nước này làm gì? Sớm hay muộn thôi Kỵ Sĩ Đen sẽ bao vây nơi này.” Nhìn thấy Isadora cúi xuống tầm mắt tràn đầy ủ rũ, Emrys tự nhiên ưỡn ngực ra mạnh bạo mà nói rằng: “Đừng có lo lắng Isadora. Bọn anh sẽ không có đến đây mà không có kế hoạch, dĩ nhiên chúng ta sẽ phải chuẩn bị tổ chức lại việc phản công rồi…! Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sẽ ‘chăm sóc’ khoản đó!” "Rys-Nii, nói chốt lại là anh ra lệnh bọn họ đi làm…” Isadora không có hiểu được sự tự tin của anh đến từ đâu, và cảm thấy đầy lo lắng. Cô chuyển tầm mắt sang phía toa xe ở bên cạnh đang chạy song song mà suy nghĩ trong lòng. Trong đó sẽ là chiếc quỷ thần sáu cánh tay đang ở trong trạng thái chờ, đó là cỗ máy đã chống đỡ được thế tấn công của Thuyền Bay. Cô chợt nhận ra rằng cô đang nắm chặt một sự chờ mong nào đó – Nếu như thuộc hạ của anh ấy điều khiển được thứ vũ khí đáng sợ như vậy, thì ắt hẳn phải còn một thủ đoạn gì vượt quá tưởng tượng đi. Và sau đó, cô sẽ chứng kiến điều mà chỉ có Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc có thể làm— Một thời gian ngắn sau, một khung cảnh khác cảnh rừng rậm hiện ra ở phía trước mắt bọn họ, đó là một thành phồ sầm uất nằm gần trạm dịch ngay kế con đường Pan-Kucher, Missillier. Hai chiếc Tzendrinble đang chạy với tốc độ cao chợt giảm dần lại tốc độ khi đến gần thành phố. Thành phố Missillier được bao quanh bởi những tảng đá còn thô, và một lá cờ đang bay phấp phới ở trên nó. Nó không phải là lá cờ của Vương Quốc Žaloudek, mà là lá cờ miêu tả một con Phượng Hoàng Bạc. Tzendrinble tự như là đang đáp lại vung vẩy lên lá cờ phía sau, và cánh cổng chợt mở ra tới đón tiếp bọn họ. “Phiêuuu, thật là mệt mỏi… Tzen-chan cũng rất cố gắng đây!” “Mặc dù bọn chúng chạy là không sai, nhưng mà chúng ta điều khiển cũng rất mệt nhọc a.” Hai cỗ máy Tzendrinble băng qua cánh cổng phát ra uể oải thanh âm. Trong thành phố những người khác chú ý tới điểm này liền ngóng đầu nhìn về phía họ, Tzendrinble cứ như vậy mà tiến tới kho chứa. Làm phi công Chid và Ady sớm đã trông hoàn toàn mỏi mệt, sau khi tách rời toa xe ra xong, bọn họ liền bước vào công xưởng với từng bước chân loạng choạng. Hai cỗ máy đã hoạt động suốt một chặng đường dài nên cần phải được chăm sóc tu dưỡng một phen. Các thợ rèn máy vừa an ủi cặp sinh đôi hoàn thành công việc khó khăn và bắt đầu dùng Hình Bóng Giáp Trụ tháo hàng hóa trên toa xe xuống. "Rys, thành phố này có ổn không? Mặc dù chúng ta đi vào nơi này rất dễ dàng nhưng nơi này không hẳn là không nằm dưới sự thống trị của Žaloudek…” “Cô đừng có lo lắng. Cô có thấy là cờ kia không? Phượng Hoàng Bạc đó là ký hiệu của bọn cháu.” Cánh cửa của căn phòng chờ trên toa xe liền mở ra, và Martina liền từ bên trong ló mặt ra. Âm thanh ồn ào xung quanh khiến cho cô phải nheo mắt lại. Các thợ máy rèn hối hả bên trong bộ Hình Bóng Giáp Trụ để dỡ bỏ hàng hóa trên toa xe, và ở công xưởng bên cạnh khu kho hàng là một nhóm đang lắp ráp Hình Bóng Kỵ Sĩ. Nơi này có lấy sức sống tràn đầy, thứ mà thành phố Fontaine đã đánh mất. Sau khi thoát khỏi sự giam cầm, bọn họ cảm thấy rất xúc động khi chứng kiến được cảnh tượng tràn sức sống như thế này. Ở phía sau bọn họ, Ikaruga phát ra tiếng ồn độc đáo của Chuỗi Dây Tinh Thể và đứng thẳng lên. “Thần sẽ trao Ikaruga cho nhóm trong công xưởng. Thiếu Gia, làm ơn hãy trước đưa mọi người tới dinh thự đi.” Emrys giơ cánh tay lên tỏ vẻ đã biết, sau đó dẫn Martina và những người khác trực tiếp hướng tới trung tâm thành phố. Bọn họ đi được chưa được mấy bước một chiếc xe ngựa liền tiến tới cản trở ở phía trước bọn họ. Một người đàn ông ở trên xe ngựa lao ra. Đó là Baron Modesto Letonmaki, một quý tộc nhỏ người nắm giữ một lãnh địa nhỏ ở phía Đông. "Ô ô! Công nương Martina, ngài vẫn an toàn. Tuy rằng Emrys đại nhân có nói tới… Aaa!!” Ông chợt chú ý tới người ẩn núp ở phía sau Martina, và liền quỳ một chân xuống và cúi người thật sâu, mặc dù đây là đang ở bên ngoài đường. “Công Chúa Eleanora, Ngài phải trải qua chặng đường vất vả rồi. Thần thật an tâm khi thấy Ngài vẫn còn khỏe.” Eleanora Miranda Kuscheperca, là đứa con duy nhất của Quốc Vương Aukusti người đã mất sau trận chiến để lại, cô là người thừa kế duy nhất hợp pháp của hoàng gia Kuscheperca. Khi nghe thấy những lời kích động của Baron Letonmaki, mọi người đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra và cũng quỳ gối cúi người xuống theo. Eleanora người luôn sinh sống trong hoàn cảnh lịch thiệp không quen với việc trực tiếp biểu đạt như vậy. Thay thế cho đang bị hoang mang Eleanora, Martina lập tức nói với những người xung quanh: “Lãnh chúa Letonmaki, và tất cả mọi người ở đây, làm ơn hãy đứng lên đi. Ta rất là tôn trọng thành ý của các vị, nhưng chúng ta vừa mới được giải cứu ra, Công Chúa chỉ mới đi đến sau một chặng đường hành trình đầy mệt mỏi. Nên ta hy vọng quý vị hãy dàn xếp cho nghỉ ngơi cho chúng ta trước đã.” “Vâng, xin hãy tha thứ cho thần vì lỗi lầm này. Hãy cho phép thần dẫn mọi người tới nơi nghỉ ngơi, xin hãy theo lối này.” Baron Letonmaki liền đứng dậy và xin mời mọi người lên trên xe ngựa, rồi cho xe ngựa chạy tới trung tâm thành phố. “Công nương Martina, ngài cũng đã phải trải qua một chặng đường dài. Ngài không mệt sao?” “Ta có chút hơi mệt, nhưng ta không có thời gian rỗi để nghỉ ngơi khi nghĩ đến tình trạng đất nước. Ta muốn thảo luận về kế hoạch tương lai ngay lập tức…” Ở trước khi Martina kịp kéo duỗi ra thân thể mệt mỏi, Emrys đột nhiên xen vào: “Lãnh chúa Letonmaki, tại sao chúng ta không có tiếp tục nói chuyện ‘giao dịch’ đã nói ở lần trước?Mọi người đều ở đây cả.” “Đúng, bọn họ không thể cờ đợi thêm được nữa. Chúng tôi có những câu hỏi thắc mắc về những bản thiết kế mà quý vị gửi cho chúng tôi.” Một lúc sau, bọn họ liền đi đến tòa nhà toa lớn xây dựng lên ở trung tâm thành phố. Letonmaki ra lệnh cho các tôi tớ mang Công Chúa và Isadora đi vào căn phòng, và dẫn Emrys và Martina đi tới phòng hội nghị tác chiến. Ở đây sớm đã có một đám người đang chờ đợi bọn họ. Khi bước vào căn phòng Baron liền lớn tiếng tuyên bố: “Tin tức tốt cho mọi người đây. Thương Hội Phượng Hoàng Bạc đã giải cứu thành công Martina Điện Hạ và Isadora Điện Hạ, thậm chí họ còn giải cứu cả Công Chúa Eleanora nữa!” Âm thanh reo hò vang vọng khắp cả căn phòng tác chiến. Cách đây không lâu, Žaloudek đã loan truyền ra tin tức Nhị Hoàng Tử Cristóbal sẽ cưới lấy Công Chúa Eleanora, mang đến những quý tộc còn sống sót lại tin tức mang tính đả kích. Đối với không có lực phản kháng bọn họ mà nói, tin tức đám cưới này là điểm chất hết cho dòng dõi hoàng gia, một lời tuyên bố tàn nhẫn cho sự sụp đổ của Kuscheperca. Bây giờ đã giải cứu được Công Chúa khỏi móng vuốt của Žaloudek, điều này tự nhiên là quá đỗi ngạc nhiên và đầy vui mừng cho bọn họ. Trong căn phòng hội nghị om sòm, Martina kinh ngạc nhìn từng khuôn mặt của mỗi người và hỏi: “Tại sao mọi người lại tập trung ở đây…” Trong căn phòng hội nghị tràn ngập đầy các quý tộc phía Đông của Vương Quốc Kuscheperca cũ. Martina thân là vợ của em trai Quốc Vương, nên có mối quan hệ giao tiếp với nhiều quý tộc ở lãnh thổ phía Đông, hầu hết các quý tộc đang hiện diện ở đây đều cùng cô có giao tiếp qua. Tất cả bọn họ đều có chung một điểm, đó chính là quý tộc cấp độ tương tối thấp. “Xin cho phép thần được giải thích một cách ngắn gọn.” Baron Letonmaki người dẫn bọn họ đi tới nơi chợt liền lên tiếng giải thích cho tình huống ở nơi này – Sau bắt được gia đình hoàng gia của Kuscheperca, Vương Quốc Žaloudek duỗi dài tay ra đi đến toàn bộ vương quốc, và mục tiêu tiếp theo của bọn họ là là các quý tộc lớn ở trong vương quốc. Một vài người đã chết trong trận chiến bên cạnh Quốc Vương khi thủ đô bị thất thủ, những người quý tộc còn sót lại thì bị Kỵ Sĩ Đen từng người một đánh bại. Một vài người đầu hàng trước kẻ thù để bảo vệ mạng sống của mình, nhưng mà bọn họ lực lượng quân sự và tài sản đều bị tịch thu lấy hết cả, và mất bản thân sức mạnh của quý tộc. Vương Quốc Žaloudek cứ vậy mà hung hăng xâm lược một cách tàn bạo. Với việc hầu hết quý tộc lớn bị rửa sạch, các quý tộc bậc thấp trái lại bị bỏ đó mặc kệ. Loại bỏ hết tất cả quý tộc phải tốn rất nhiều công sức, và sẽ hoàn toàn phá hủy đi hệ thống cai trị gây bất lại cho Žaloudek. Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể theo định kỳ mà dò xét đi các quý tộc bậc thấp, tình hình như thế chỉ là mặt ngoài điều khiển lấy bọn họ. “….Trong khi chúng thần đang bị đàn áp, một nhóm người đã chuẩn bị một ‘hợp đồng kinh doanh’ đầy thú vị với chúng thần.” Baron Letonmaki nhìn thẳng về một phía như đang ám chỉ lấy điều gì đó, và Emrys thì tự hào đắc ý vỗ ngực của mình. Khi vẻ mặt của Martina chuyển từ nghi hoặc sang bực mình, Emrys liền nở nụ cười to như một đứa trẻ, sau đó vẻ mặt ngay ngắn lại và giả làm ra tư thế cung kính tôn trọng mà nói: “Ta rất chân thành cảm ơn sự giới thiệu của ngài, chúng ta là thương hội Phượng Hoàng Bạc, một đoàn lữ hành chỉ vừa băng qua tới nơi này. Chúng tôi đến từ phía Đông mặt bên kia của dãy núi, và chúng tôi thấy rằng dường như Vương Quốc Kuscheperca đang gặp phải một vài rắc rối. Mặc dù biết đây là quản việc không đâu, nhưng chúng tôi không thể tự kiềm chế mình mà thò một tay vào giúp đỡ.” Khi nghe đến những lời lẽ cứng ngắc lời kịch của Emrys, cho dù là nói ngay thẳng Martina cũng không nhịn được không biết nên nói gì đây. “Thương hội mà anh nói là…? Sẽ không phải quá mức giả tạo đi? Đó rõ ràng là Rio-Nii phái người tới giúp mà.” “Ồ! Nhưng cha anh nói quản thế quái giả dối đến mức nào, thì cứ phải trước hết khăng khăng là như vậy!” “Thực sự là… Dụng tâm của Rio-Nii thật khiến mọi người cảm động….” Martina chỉ đành có thể thở dài một tiếng. Mặc dù mang theo đơn vị Hình Bóng Kỵ Sĩ kỳ lạ mạnh mẽ đến như thế, cháu trai của cô vẫn cứ khăng khăng khẳng định rằng đây không phải là vấn đề ‘ngoại giao quốc tế’. Cô hiểu được nguyên nhân tại sao bọn họ lại dùng cách này, nhưng bịa chuyện che dấu kiểu này vẫn khiến cho cô không thể nói lên lời. “Nhờ ơn của thương hội mà bây giờ chúng ta có thể tụ tập lại với nhau như thế này.” Thương Hội Phượng Hoàng Bạc, những người đến từ vùng đất phía Đông ‘nhập hàng’ với những cuộc tấn công không ngừng vào quân đội Žaloudek. Mà sau khi tổn thất nhiều lực lượng, quân đội Žaloudek bắt đầu củng cố lại lực lượng của mình để phản công. Cuối cùng, tần suất tuần tra của quân Žaloudek ở phía Đông vương quốc đã giảm mạnh xuống, đồng thời đối với tầng lớp quý tộc nhỏ canh gác giảm thiếu tới mức nhỏ nhất. “Kế tiếp, các thương nhân… Ngài Emrys dẫn đầu đi tới Fontaine giải cứu lấy Công Chúa, và thông báo chúng thần cuộc gặp mặt ngày hôm nay. Bọn họ bây giờ vừa hoàn thành nhiệm vụ, chúng thần bằng bất cứ giá nào sẽ tận sức mọn mà khôi phục lại lãnh thổ của vương quốc.” Các quý tộc hiện diện ở đây đều gật đầu đồng ý. Cho dù đã nhìn thấy trên khuôn mặt của họ hiện vẻ quyết tâm, nhưng Martina vẫn chậm rãi lắc đầu mà nói: “Ta rất cảm ơn tâm ý của quý vị, nhưng làm thế nào chúng ta có thể lấy lại Vương Quốc của chúng ta? Ta rất bực khi phải nói ra điều này… nhưng Hình Bóng Kỵ Sĩ của chúng ta, Resvant kém xa rất nhiều so với Kỵ Sĩ Đen của bọn họ, và chúng ta không có cơ hội chiến thắng nào khi đối đầu với bọn họ cả. Chúng ta ngay cả một lần đều chưa thắng qua, và chúng ta không thể phụ thuộc vào Rys và người của nó, đúng không?” Từ kinh nghiệm nhiều lần giao tranh mà ra, thì cứ 3 Resvant thì có thể đối đầu được với một Tyrant, đây là sự nhận thức chung của cả hai bên. Điều này có nghĩa là để đánh bại một Tyrant, thì cần phải có ba chiếc Resvant đồng loạt công kích mới được. Thực tế mà nói, điều này không có đơn giản như vậy. Quân đội Žaloudek xếp ngang trận hình tạo thành một bức tường với chiến thuật mở rộng sức mạnh rất khác biệt. Đối mặt với trận hình chặt chẽ khó có thể dựa vào số lượng để đánh bại khiến cho quân đội của Kuscheperca liên tiếp bại trận. Và sự xuất hiện của Tàu Bay đã tạo thành đòn đánh cuối cùng cho bọn họ. Thứ vũ khí chưa được thấy bao giờ trước đây di chuyển một cách tự do trên bầu trời, nó lật đổ đi các quy tắc và chiến thuật trên thế giới này. “Hmmp, chúng ta xác thực không phải là người duy nhất chiến đấu… Nhưng giờ để vấn đề đó sang một bên. Cô, và mọi người ở đây, chúng ta dù sao cũng là thương nhân, nên hy vọng mọi người sẽ mua sắm lấy hàng hóa của chúng ta.” Emrys bước lên phía trước nhóm người với tinh thần cao ngất và vỗ tay độp độp. Một bóng người nhỏ bé tiến vào trong phòng họp như thế cậu ta không thể đợi lâu được nữa. Với mái tóc bạc đung đưa ở trên đầu, và một nụ cười sáng lạng trên khuôn mặt dễ thương. Đoàn Trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc Ernesti lấy giọng điệu bình thường mà nói: “Xin thứ lỗi vì sự đường đột khi đi vào, bây giờ tôi xin giới thiệu dòng sản phẩm mới nhất từ Thương Hội Phượng Hoàng Bạc cho mọi người. Trước hết, tôi xin xác nhận lấy điều này, có hai vấn đề lớn ở phía trước chúng ta – Đó là sự khác biệt giữa kỵ sĩ chúng ta và kỵ sĩ của kẻ địch, và phương pháp chống lại Thuyền Bay. Cả hai vấn đề này đều không phải là Resvant đối phó được. Chẳng biết lúc nào Edgar và Dietrich yên lặng xuất hiện ra ở phía sau Eru mà lắp ráp lên một tấm bảng đen với tay chân gọn gàng mà lại rất là quen thuộc nữa chứ. Eru nhanh chóng dán một vài tờ giấy lên trên tấm bảng và mỉm cười: (Tran: Vì đang đứng ở lập trường thương nhân nên để xưng hô là ta) “Vì thế, Thương hội Phượng Hoàng Bạc chúng ta đã chuẩn bị một phương pháp giải quyết lấy vấn đề này. Làm ơn hãy nhìn lấy bản thiết kế mà tôi vừa đưa ra. Giống như vậy…” Trong mắt màu xanh lam của Eru tỏa ra khiếp người vầng sáng, và trông cậu ta rất là vui vẻ. Sau đó cậu ta bắt đầu thuyết trình, dường như cậu rất là quen thuộc với nó như với công việc kỹ sư thiết kế cũ của cậu. ---------------------------------------------- “Theo như lời ngươi nói, nếu như chúng ta sử dụng nó, thì chúng ta cũng có thể tham gia phần nào trận chiến. Tuy nhiên, vấn đề không chỉ như vậy.” Sau khi nghe xong Eru trình bày, các quý tộc của Kuscheperca đang ở trong căn phòng họp này sắc mặt đều nghiêm túc trầm ngâm. Xem xét đến sức chống trả hầu như không có của bọn họ, đề xuất của thương hội Phượng Hoàng Bạc xem như là đáng tin, nhưng nhỏ yếu các quý tộc cẩn thận tính cách vẫn không thể dễ dàng đồng ý như vậy được. “Vấn đề lớn nhất hiện tại là thời gian. Bản thiết kế này rất xuất sắc, nhưng cần phải có thời gian để chế tạo, và tôi không nghĩ rằng Žaloudek sẽ để thời gian cho chúng ta chuẩn bị ngay khi Công Chúa vừa trốn thoát. Nếu như chúng ta không kịp hoàn thành nó, chúng ta sẽ bị tiêu diệt.” “Đừng lo lắng, bọn ta đã sớm đoán được tình huống này và đã có kế hoạch để ngăn cản kẻ thù. Như vậy có thể tranh thủ được chút thời gian.” Eru hầu như trả lời hết tất cả câu hỏi được đưa ra một cách không do dự. Ngay tại lúc này, Martina liền nói: “Thêm một điểm nữa, chúng ta có thể chống chịu với lực lượng của kẻ thù đang được chuyển tới từ vùng lãnh địa khác tới, nhưng lực lượng trú đóng ở phía Đông của bọn họ cũng không phải dễ ngăn cản đâu. Nếu lỡ như bọn họ phát hiện ra chúng ta đang chế tạo ra những món đồ này khi đi tuần tra thì chúng ta không còn đường thoát nào nữa.” Martina đưa ra nghi vấn đề vấn đề này. Eru liền trả lời câu hỏi của cô bằng một nụ cười ranh mãnh: “Đừng lo lắng về chuyện đó, chúng tôi đã sớm ‘chăm sóc’ hầu hết kẻ địch ở phía Đông trong suốt quá trình ‘nhập hàng’, và hiện tại chúng ta vẫn đang tiếp tục làm việc đó.” “Như vậy….” Mọi người có mặt ở đây đều biết thành tích vĩ đại của thương hội Phượng Hoàng Bạc, và hành động đó thậm chí còn khiến cho quân đội Žaloudek đặt cho cái biệt hiệu ‘tử thần’, thế nên lời nói của Eru không phải là cậy mạnh mà nói. “Thế nào hả cô? Thương phẩm của Phượng Hoàng Bạc rất là ‘an toàn’ và ‘sức chiến đấu mạnh’, bản hợp đồng ký đến cho khi nào giành lại đất nước này lại mới thôi!” “….A, haha. Ta thật sự là không chịu nổi cháu nữa quá khờ quá đi. Có gì là không thể đây, giao dịch thành lập a!” Khi cô nhìn thấy lời tuyên bố bạo dạn của Emrys với nụ cười không sợ hãi chút nào, Martina cuối cùng cũng lấy lại được sự điềm tĩnh và mỉm cười như mọi khi. Hai người bọn họ có nụ cười khá là giống nhau, khiến cho mọi người đều cảm giác được sự gần gũi máu mủ. Khi Emrys và Martina đã đưa ra quyết định về hiệp định ký kết thì bất ngờ một người từ phía sau ngăn cản lại bọn họ: “Làm ơn đợi chút đã thiếu gia. Công nương Martina đúng là với ngài có quan hệ thân thích, nhưng đây là vấn đề liên quan đến sự sống còn của một quốc gia. Nếu như chúng ta đã là ‘thương nhân’, chúng ta không thể cung cấp sự viện trợ đơn giản chỉ vì lòng tốt được. Chúng ta cần phải có thù lao tương ứng mới được.” Người lên tiếng chính là Eru. Nhìn thấy cậu ta thoát ly kịch bản ban đầu, Emrys liền hoảng loạng mà nói: “Này, Ernesti, tại sao ngươi lại đột ngột đưa ra chuyện này một cách bất ngờ như vậy!? Thương nhân chỉ là một cái cớ mà thôi, chúng ta không…” “Không, cháu trước hết không nên chen lời vào, Rys. Cậu nhóc này nói đúng và cô chấp nhận điều này. Một mực ỷ lại vào lòng tốt giúp đỡ của người phe cháu không phải là điều mấy dễ chịu a.” Martina thái độ kiên quyết mà đối mặt với Eru. Vì người chồng quá cố và quốc vương quá cố, cô phải bảo vệ Eleanora và khôi phục lại Vương Quốc. Và thương hội Phượng Hoàng Bạc là một lực lượng cần thiết để làm được việc này. Cô biết tính khí của Emrys, và hiểu được rằng một tổ chức không thể hoạt động chỉ vào ân tình được, làm công việc nào đó cần phải có một thù lao xứng đáng với việc làm đó. Cô nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ nhắn ở trước mặt của cô, người đã lãnh đạo một tổ chức kỳ lạ và mạnh mẽ gọi là Thương Hội (Đoàn Kỵ Sĩ) Phượng Hoàng Bạc. Cậu ta có dáng vẻ của một cậu nhóc trẻ, nhưng với khả năng xâm nhập vào thành phố với Hình Bóng Kỵ Sĩ kỳ dị mà tiến hành phá hoại. Từ những điều như thế khiến cho cô không dám đánh giá thấp cậu nhóc trẻ này chút nào. Eru nhìn về phía ánh mắt đầy mãnh liệt của cô và chậm rãi mà nói ra: “Thù lao mà chúng ta muốn chính là Hình Bóng Kỵ Sĩ. Từ bây giờ trở đi, chúng tôi muốn những Hình Bóng Kỵ Sĩ mà chúng tôi đánh bại sẽ thuộc về chúng tôi.” “…A? Chỉ vậy thôi sao?” “Đúng, chỉ có nhiêu đó thôi.” Martina trong lòng tình thầm tính toán. Hiện tại cô phải dựa vào sức mạnh của bọn họ, nhưng lực lượng quân đội của cô sớm hay muộn thôi cũng sẽ trở thành lực lượng chính. Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, sẽ chẳng có thiệt hại nào nếu như dùng những cỗ máy của kẻ thù làm thù lao. Truy xét căn bản thì, chỉ nghĩ đến việc trợ giúp giành lại lãnh thổ của Vương Quốc thì thù lao đã đủ khiến người ta ngây ngất, mà trong khi đó đòi hỏi của Eru so sánh với đó thì chỉ là điều nhỏ bé không đáng kể mà thôi. “Được rồi, nếu như đó là những gì mà người cần, thì điều này không phải là vấn đề. Chúng ta sẽ không có phản đối.” Mặc dù hơi chút nghi ngờ, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý. Thở phào nhẹ nhõm Martina lại không có nhận ra được rằng vốn đang lên tiếng phản đối Emrys liền nói giữa chừng liền dừng lại. “Thôi được rồi! Như vậy giao dịch liền thành lập. Chúng tôi đồng ý với điều đó… Vậy liền đem kẻ thù hoàn toàn tiêu diệt hết thì chúng sẽ trở thành tài sản của ta rồi!” Eru cũng gật đầu, một ý nghĩ giết người xấu xa hòa trộn vào trong nụ cười mơ mộng của Eru. Ngay tại lúc này, Emrys vốn đã đi cùng với cậu được lúc lâu và đã cũng dần dần hiểu được con người Eru liền cảm thấy rùng mình, và anh đã hiểu ra một điều— Nhóc ta không có nói đó là tài sản của thương hội Phượng Hoàng Bạc, mà là tài sản của cậu ta… Không có sai, thằng nhóc Ernesti này tính đánh bại hết tất cả cỗ máy của kẻ thù rồi hoàn toàn chiếm lấy nó làm của riêng!! Anh muốn ngăn cản cậu ta lại, nhưng sau khi cân nhắc thêm chút anh liền từ bỏ. Chuyện này sẽ chẳng là vấn đề lớn lao gì nếu như kẻ thù bị đánh bại. Eru và cô của anh đều đã đồng ý về điểm này, vì thế điều này sẽ tốt hơn— Và thế, những quân đội còn sót lại của Vương Quốc Kuscheperca cũ đã ký một bản hợp đồng với thương hội Phượng Hoàng Bạc, và trận chiến tranh này ngày càng trở nên khó có thể dự liệu hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang