[Dịch] Knight's & Magic
Chương 68 : Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 4 Arc 7 Chap 32(3)
Người đăng: Hoàng Luân
.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 4
Arc 7: Bùng Nổ Chiến Tranh Ở Phía Tây
Chap 32: Lẻn Vào Lâu Đài Lacepede
Quay trở lại lúc là trước khi Thuyền Bay chạm trán với Tzendrinble.
Một vài bóng người chạy băng băng dọc theo khu rừng trải dài ở hai bên mặt đường. Bằng cách so sánh với kích thước của những cây cối xung quanh, có thể phán đoán ra được rằng những bóng người khổng lồ này cao tới tận 10 mét lận, đó chính là Hình Bóng Kỵ Sĩ. Nhưng tốc độ của bọn họ nhanh đến chóng mặt, chắc chắn là phải gấp đôi hai lần Hình Bóng Kỵ Sĩ thông thường khác. Nhưng điều kỳ lạ nhất là những cái bóng này không hề gây ra tiếng động khi chạy cả. Không chỉ là chuyển động của Chuỗi Dây Tinh Thể, cho dù là van hút không khí của Lò Chuyển Đổi Mana cũng yên tĩnh không vang tiếng lên, toàn bộ thân thể của nó khiến cho người khác rất khó có thể chú ý tới nó được.
Bởi vì ưu tiên cho mặt tốc độ, vẻ bên ngoài của nó đặc biệt khá mỏng manh, thân thể của chúng đặc biệt rất là thon dài, mỏng manh. Điều đáng chú ý nhất là bả vai nhô ra bên ngoài và móng vuốt sắc bén của chúng. Một đặc trưng khác nữa của nó là phần đầu, nó được thiết kế hoàn toàn trống trơn, hoàn toàn bóng loáng không hề có lấy hai lỗ cho con mắt tinh thể. Không có mặt – đó chính ấn tượng của người khác về cỗ máy yên lặng và giống như ma quỷ này.
Không chỉ có một con ma quỷ này. Có tới hai, ba – vài chiếc cỗ máy như nhau đang chạy băng băng ở trong khu rừng, và chúng đang trực tiếp thẳng hướng lao về phía Nhân Mã Kỵ Sĩ. Mục tiêu của những con ma quỷ này rất là rõ ràng, bọn chúng tăng tốc lên và tới gần tới phía con đường. Không có nhiều âm thanh nào vang lên trong quá trình này, và chỉ có những cái bóng ở trên mặt đất chứng minh rằng bọn chúng thực sự là tồn tại. Cánh tay cường tráng với những móng vuốt sắc bén, một cỗ máy liền lẻn tới gần đang chạy nhanh Tzendrinble, và khi nó sắp xé rách ra lớp giáp của Tzendrinble thì —
“Các ngươi là ai!? Quân tiếp viện à!?”
—Nhưng nó đã bị một kiếm chém mạnh mẽ kèm theo một tiếng rống giận dữ chặn lại, và đạn phản hồi lại quay trở lại về phía trong khu rừng. Cỗ máy vung kiếm lên chính là Sư Tử Vàng đang ở trên toa xe, phi công lái chính là Emrys. Vì Sư Tử Vàng không có lấy bất kỳ loại vũ khí nào có thể chống lại Thuyền Ba, nên anh liền ở lại để bảo vệ cho toa xe.
“Thực sự là nguy hiểm! Chẳng lẽ các ngươi sử dụng Thuyền Bay làm mồi nhử ư? Thật là một kế hoạch nham hiểm!!”
Sư Tử Vàng từ tư thế quỳ một gối mà đứng dậy và cầm theo thanh kiếm lớn của mình. Nó không thể tấn công được bất kỳ ai khi nó đang ở trên một toa xe được Tzendrinble kéo theo, và trong tình huống tồi tệ như vậy Emrys chỉ có thể bị động mà phòng thủ mà thôi.
Không có để anh phải đợi lâu, bọn ma quỷ này liền triển khai ra một đợt sóng tấn công khác. Bọn chúng trực tiếp từ phía khu rừng nhảy ra từ khắp mọi nơi, nhắm mục tiêu tới toa xe đang được Tzendrinble kéo lấy. Sư Tử Vàng liền dùng kiếm của mình để chống trả lại thế tấn công, điểm tựa lực dưới bàn chân không ổn định khiến cho anh không thể phản kích lại được và anh cũng không thể tự do mà di chuyển được. Hiện tai anh có thể chống chịu được, nhưng thanh kiếm đột kích của anh không hề có cảm giác chém trúng tý nào cả, và số lượng kẻ thù cũng không có chút nào giảm bớt đi. Sự bất an trong lòng của Emrys ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Nếu như xoay chuyển tình thế chiến đấu ở trên đất bằng mình có thể biến chúng được thành món đồ phế liệu! Nhưng mình không thể để cho Tzendrinble dừng lại được.”
Anh không phải là người duy nhất đang lo lắng.
“Bọn chúng chọn ngay thời điểm Eru không ở xung quanh mà tấn công! Không thể nghĩ ra biện pháp để cắt đứt đuôi bọn chúng được à?”
Hai cỗ máy Tzendrinble đã sử dụng lấy ngọn giáo để chống trả lại các đợt tấn công của bọn ma quỷ. Nhưng bởi vì bọn họ phải kéo toa xe chạy theo, nên việc phòng thủ của bọn họ tràn đầy kẻ hở cả. Bọn Ma Quỷ này cũng hiểu rõ điều này, và liền hung mãnh mà tấn công từ phía sau lưng của Tzendrinble. Mặc dù đã cố hết sức mà ngăn cản, nhưng tình hình của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Trên hết là, bọn họ đang thất thế về mặt số lượng, và số lượng kẻ thù được kêu gọi gần đó ngày càng tăng lên.
Bọn Ma Quỷ lại một lần nữa lao tới tấn công liên tiếp, Sư Tử Vàng và Tzendrinble lại tiếp vung lên vũ khí của mình lên để kiềm chế lại bọn chúng lại một lần nữa, nhưng bọn họ ngày càng không thể tập trung tinh thần được nữa. Bọn họ đã phải trải qua một chặng đường hành trình dài, nên tự nhiên là sự mệt mỏi của bọn họ đã được tích lũy lại rất nhiều rồi.
Cuối cùng, bọn họ đã phạm vào một sai lầm chết người. Một con Ma Quỷ đã nhân lấy cơ hội này mà tấn công.
“Toi rồi! Né không được…”
Con Ma Quỷ này áp sát lại điểm mù bên cạnh sườn của Tzendrinble, cánh tay của nó đã vươn tới phần bụng không được bảo vệ của nhân mã. Đây là vũ khí bí mật của Ma Quỷ, và nó đủ mạnh để đâm xuyên qua một Hình Bóng Kỵ Sĩ. Đúng như cái tên móng vuốt là dung để đâm thủng bụng —
Một ngọn giáo lửa dài liền từ khoảng cách xa không hề có dấu hiệu báo trước nào lao tới thế đang tấn công như gió báo của con Ma Quỷ đó. Bọn Ma Quỷ này chỉ mang lên trong mình bộ giáp nhẹ để ưu tiên cho phần tốc độ, thế nên nó ngay lập tức bị bắn nổ thành đống sắt vụn. Một thứ gì đó lao ra từ đống lửa tàn tích đó và khơi dậy lên một đám mây bụi mù khi băng qua con đường.
“Làm… làm thế nào mà bọn bây dám làm gián đoạn quãng thời gian tuyệt vời của ta với Con Thuyền Bay Trên Trời…!”
Đó chính là một cỗ máy với khuôn mặt con ác quỷ có sáu cánh tay với bộ áo giáp samurai gầm thét lên giận giữ kèm theo những ngọn đuôi lửa ở đằng sau nó – đó chính là Ikaruga. Ikaruga đã đuổi theo kịp Tzendrinble, và nó hiện giờ đang phun ngọn lửa hừng hực để điều chỉnh lại tốc độ của nó rồi trực tiếp hạ xuống trên toa xe.
“Mặc dù bọn người các ngươi không thể nào thay thế cho được con tàu đó… nhưng các ngươi vẫn hãy dùng tính mạng của mình để trả cho ta món nợ này đi.”
Nói rồi nó liền triển khai các cánh tay ở sau lưng, và liền tóm lấy thanh Kiếm Súng ở trên toa xe. Cách mà nó đứng trông giống như là một con nhím vậy, với sáu thanh Kiếm Súng trực tiếp nhắm tới các mục tiêu khác nhau(Tran: Có vẻ giống như Freedom của Kira hỏa lực bao trùm :v ). Kèm theo một tiếng hú kinh khủng, mana trong cỗ máy sôi trào lên, và lấy dưới dạng đạn ma thuật mà được phóng ra bên ngoài.
Những con Ma Quỷ đang tiến vào trong rừng rậm để ẩn núp đi liền bị thổi bay ra xa kèm theo những ngọn cây mà bọn chúng đang giấu mình ở đó. Dù đang chạy hết tốc lực để chạy trốn thì bọn Ma Quỷ vẫn không thể nào né tránh khỏi được và thân hình nó liền biến mất ở trong biển lửa khi tử thần lại một lần nữa vừa hủy diệt một con Ma Quỷ khác. Không tốn bao nhiêu thời gian bọn Ma Quỷ liền trở thành một đống đổ nát phế liệu. Sau khi địa hình xung quanh đã bị cày nát không ra hình dáng gì nữa thì cuối cùng Ikaruga cũng dừng tay lại.
------------------------------------------------------------------------
Chiếc Thuyền Bay lảo đảo tiến lên về phía mặt trời lặn.
Đây chính là chiếc Thuyền Bay của nhóm Doroteo, nhóm người gần như vừa mới chạy thoát khỏi bàn tay của tử thần. Hầu hết các bức tường vách ngăn của con tàu đã bị đánh sụp hết, và cấu trúc thép của chúng bị xoắn vặn vẹo lại trong một tình trạng hết sức khủng khiếp. Ở trong tình trạng tồi tàn này còn miễn cưỡng chạy hết tốc độ thì sẽ chẳng ngạc nhiêu chút nào nếu như con thuyền rách nát này ngay tức khắc chết đứng máy.
May mắn thay là lớp bảo vệ ‘Động Cơ Gió’ vẫn chưa bị hư hỏng. Nếu như chính nó cũng bị phá hủy đi thì con Thuyền Bay sẽ không thể nào bay lên được nữa.
“… Hạ thấp độ cao xuống, nếu như như thế này rơi rầm xuống thì chẳng có ý nghĩa nào cả.”
Đang ngồi ở trên ghế của thuyền trưởng Doroteo chợt nói ra với một giọng đầy u sầu. Kể từ khi trận chiến với thần quỷ xảy ra, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng kẻ thù sẽ đuổi theo bọn họ cả. Mặc khác, sẽ rất là nguy hiểm khi cứ để con tàu bay lên trên không trung. Thuộc hạ của ông nghiêm túc mà chấp hành mệnh lệnh, và cho con tàu hạ cánh xuống.
Nếu như con thuyền đã không thể sử dụng được nữa, bọn họ chỉ có thể quay trở lại bằng cách lái Tyrant vậy. Mà liền ngay cả Tyrant cũng chịu phải thiệt hại nặng nề khi liều mình bảo vệ con tàu, và nó lại là không phải một phương tiện di chuyển đúng nghĩa.
Sau khi xuống con tàu, có một vài việc mà nhóm của Doroteo cần bắt buộc phải làm, đó chính là phá hủy đi Thuyền Bay. Bởi Thuyền Bay là vũ khí bí mật của Vương Quốc Žaloudek. Cứ việc nó đã trở nên tàn tạ, hầu như là ở trạng thái không còn hoạt động được nữa nhưng bọn họ cũng phải phá hủy lấy nó. Doroteo liền lái chiếc Tyrant giơ lên cây búa một cách cứng ngắc.
Bàn tay cầm lấy cần điều khiển của ông rung rung lên. Mất đi con tàu, mất đi Kỵ Sĩ Đen và thậm chí bắt lấy lại gia đình hoàng gia cũng thất bại nốt. Thật là rất khó khăn để ông có thể bù đắp lại những sai lầm này, ông đã mất đi hết tất cả. Coi như là ông đã sống sót trở về, thì ông đã chắc chắn được rằng trong quân đội Žaloudek đã không còn vị trí nào của ông nữa. Lẽ ra mình nên cùng con thuyền đi đến cuối cùng cuộc đời – ý tưởng tự tử chớp hiện ra trong tâm trí của ông.
Ngay tại lúc này, một người thuộc hạ của ông nhìn chằm chằm vào bầu trời rồi lấy tay chỉ lên đó. Màn trời đỏ thẩm ở phía trước bọn họ có một điểm đen, và bọn họ nhanh chóng nhận ra đó là một con Thuyền Bay đang tiếp cận lại gần về phía bọn họ.
Dưới bầu trời đêm đầy sao, hai chiếc Thuyền Bay đang bay hướng về phía Tây. Một chiếc không hư hại chút nào thuyền kéo theo một con tàu bị thiệt hại nặng nề, coi như lúc này nó còn bay được đã là một phép lạ rồi. Và dĩ nhiên, đó chính là con thuyền của Doroteo rồi. Bọn họ đang duy trì độ cao vừa phải để bay, và sẵn sàng từ bỏ con tàu hư hỏng nếu như có bất cứ sai sót gì xảy ra.
Nhảy xuống Tyrant, Doroteo liếc nhìn cỗ máy được thu về và khuôn mặt của những thuộc hạ của ông, ông hơi hơi lộ chút an tâm. Nhưng khuôn mặt của ông nhanh chóng trở nên u sầu, và như là muốn bỏ qua những cảm xúc này bằng cách mạnh mẽ mà giẫm chân bước đi rời khỏi. Ông đi từ kho chứ tiến tới phòng chỉ huy, và quan sát lấy tình hình ở trong đó. Ông nhìn chằm chằm vào một chỗ -- một ngươi đang ngồi ở giữa buồng chỉ huy.
“….Quý cô Hietakangas, hóa ra chính là ngươi a.”
Người mà ông nói đến chính là nữ Đoàn Trưởng người đang ngồi ở trên ghế của thuyền trưởng một cách tự nhiên. Cô là đoàn kỵ sĩ trực thuộc dưới trướng Vương Quốc Žaloudek, Đoàn Trưởng Đoàn Kỵ Sĩ Răng Đồng, Kerhild Hietakangas. Cô vẫn nở nụ cười tràn đầy khó chịu như mọi khi, kể cả khi cô đang ngồi thư giãn ở trên chiếc ghế với một tay chống cằm.
“Đúng vậy, ngài có vấn đề gì à?”
“….Dĩ nhiên là không rồi. Ngươi đã cứu lấy các thuộc hạ của ta, cảm ơn còn chưa kịp nữa là….”
Hai người bọn họ không có nhiều lắm mối quan hệ. Thật ra nói đến, hầu hết mọi người đều không cảm thấy có cảm giác tốt đối với người một mực làm việc ở trong bóng tối như Kerhild. Nhìn thấy vẻ mặt chán chường của Doroteo, cô tò mò hỏi:
“Chuyện gì xảy ra thế? Ngài đã leo lên vị trí này bằng chiến tích của mình chứ không phải dựa vào nịnh nọt hoàng tử. Nhưng nhìn Ngài bây giờ xem, đây không bình thường chút nào a.”
Khuôn mặt của Doroteo trở nên cay đắng hơn khi ông kể lại nguyên nhân thất bại.
“….Đó chính là những gì đã xảy ra. Ta cũng hồ đồ rồi. Kẻ thù nắm giữ lấy sức mạnh ác mộng vượt qua Hình Bóng Kỵ Sĩ thông thường. Thiết nghĩ rằng bản thân thật là vô dụng a, không đủ năng lực làm nhiệm vụ.”
Ngay cả một cựu chiến binh dày dặn như ông khi gặp phải quỷ thần có thể ép bọn họ tới đường cùng cũng phải nói đúng là một đối thủ đáng sợ. Liên hợp lại nỗ lực của ông, thuộc hạ của ông và chiếc Thuyền Bay gộp lại cũng không chống chịu lại được bị một cỗ máy chà đạp tàn nhẫn.
“…Đây chính là phần cuối cho ta. Ta không thể làm gì để bù đắp được cho sự thất bại này cho dù có đánh đổi bằng mạng sống của chính mình.”
Người đàn ông phía trước Kerhild không còn là vị tướng hàng đầu của quân đội Žaloudek được biết đến với cái danh dũng cảm và bình tĩnh trong tâm trí của cô nữa. Nhìn thấy ông ta yếu đuối như vậy, Kerhild cau mày lại và nói:
“Xem ngài kìa! Ngài nghĩ rằng cái đầu nhăn nheo lại như vậy có nghĩa là chịu hết trách nhiệm? Thật sự là ngu ngốc a.”
“….Vậy thì… Ngươi nghĩ rằng ta nên làm gì để có thể bù đắp được cho sai lầm nghiêm trọng của ta?”
“Chiến tranh điên cuồng chính là như vậy…! Nghe này, có thể đúng với việc mất đi chiếc Thuyền Bay, Kỵ Sĩ Đen và gia đình hoàng gia đúng là việc khủng khiếp. Nhưng, điều tồi tệ nhất chính là không mang được bất cứ thông tin gì về kẻ địch về cả.”
Đoàn Kỵ Sĩ Răng Đồng của Kerhild là một tổ chức gián điệp, chủ yếu trách nhiệm về việc thu thập thông tin. Tùy thuộc vào từng hoàn cảnh, tùy thuộc loại thông tin có thể được ưu tiên cao hơn cả tính mạng của bọn họ. Quan điểm của cô trái ngược lại với tinh thần kỵ sĩ khiến cho Doroteo chìm sâu vào trong suy tư. Đôi mặt u sầu của ông đã lấy lại được một chút thần thái.
“Ngươi nói đúng. Kẻ thù xác thực không bình thường chút nào, và chắc chắn đó sẽ là một trở ngại cho tham vọng của Điện Hạ. Ta cần phải đưa đi những thông tin chi tiết cho Điện Hạ để Ngài ấy có thể chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng. Còn cái đầu ở trên gáy này thì muốn xử lý ra sao cũng được.”
Mặc dù có chút thêm tinh thần sống, nhưng giọng điệu của Doroteo vẫn như cũ. Kerhild vẻ mặt không có thuốc chữa nữa ngẩng đầu lên trên mà nhìn.
“Đúng. Đằng nào chả chết, đã thế thì hãy làm điều đó khi tiêu diệt lấy kẻ thù đi.”
Ông thậm chí còn gật đầu đáp lại một cách nghiêm túc với câu nói đùa này của cô. Kerhild bắt đầu cảm giác không chịu được nữa sự ngu xuẩn này của ông.
------------------------------------------------------------------
Tại thủ đô cũ của Kuscheperca, Delvincourt. Kể từ khi Quốc Vương Aukusti đã chết sau trận quyết đấu, thành phố này đã trở thành căn cứ cỡ lớn của Vương Quốc Žaloudek. Với việc xâm lấn Kuscheperca hầu như là hoàn thành, nơi này sẽ trở thành trung tâm cai quản lãnh địa của Kuscheperca – dưới ách thống trị của Vương Quốc Žaloudek, mà thủ phủ của nó chính là ở trong lâu đài hoàng gia cũ.
Dưới bầu trời mù mịt và ảm đảm, một chiếc Thuyền Bay đi đến Delvincourt. Sau khi thay đổi chủ nhân, một cái ‘bến tàu’ cho Thuyền Bay hạ cánh được xây dựng lên tại Delvincourt. Mặc dù chỉ là dọn dẹp ra một mảnh đất và dựng lên cầu thang để đi lên xuông thuyền một cách dễ dàng thôi, nhưng dù sao nó cũng là một cứ điểm quân sự thường xuyên được sử dụng, và con tàu vừa mới tới cũng đã tìm nơi để hạ cánh xuống.
Một lúc sau, trong đại sảnh của trung tâm quản lý hành chính – trước đây đó là từng pháo đài của hoàng gia – vang lên giọng nói không vui vẻ gì của Nhị Hoàng Tử của Vương Quốc Žaloudek Cristóbal •Hasslo•Žaloudek.
“Ngươi nói cái gì cơ— Công Chúa bị cướp đi rồi…!?"
Hoàng Tử từ trên ghế ngai vàng vốn thuộc về của Quốc Vương Kuscheperca kích động mà đứng lên. Người đàn ông đang quỳ gối đầu đập xuống đất trước mặt anh chính là cánh tay phải đắc lực của anh —Doroteo Mardones. Thuyền Bay vừa mới tiếp đất thì ông liền.
“Doroteo… ngươi không biết con nhóc đó đáng giá như thế nào à!? Vậy mà ngươi để cho cô ta vào trong tay của bọn trộm , và thậm chí còn để cho Kỵ Sĩ Đen và Thuyền Bay chịu thiệt hại nghiêm trọng đã thế còn không biết xấu hổ chạy trốn trở về, đây rốt cuộc là tình huống kiểu gì!?”
Âm thanh giận giữ của Cristóbal vang vọng lên khắp cả tòa đại sảnh. Đối mặt với liên tiếp lời kết tội không ngừng rơi vào chính mình, Doroteo không nói lời nào mà quỳ gối xuống ở phía dưới nền nhà.
“Đủ rồi, Cristóbal. Làm tổng tư lệnh, làm thế nào em có thể để thua trận mà đánh mất đi sự bình tĩnh được?”
Một giọng nói bình thản vang lên từ phía cửa vào tòa đại sảnh, ngăn cản lại cơn giận giữ của Cristóbal. Đó chính là chị gái của Cristóbal – Đại Công Chúa Catalina.
“Hoàng tỷ… nhưng là!!”
“Bình tĩnh lại đi. Em phải nên hiểu rõ khả năng của Doroteo và lòng trung thành của ông ta đúng không? Việc răn bảo ông ta nhiều hơn nữa chỉ lãng phí thời gian mà thôi, điều quan trọng nhất chính là hiểu rõ được chính xác thì chuyện gì đã xảy ra.”
Cô bình tĩnh phân tích khiến cho Cristóbal e dè lại. Anh hít thở thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, sau khi lấy lại được sự bình tĩnh anh quay sang về phía Doroteo và nói:
“…Ngẩng đầu lên. Hãy báo cáo lại mọi thông tin chi tiết lại cho ta. Ta sẽ quyết định việc trừng phạt ngươi sau khi nghe rõ mọi chuyện.”
“Vâng thưa Ngài!”
Doroteo rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cúi thấp dáng người khi báo cáo lại về bọn trộm, những kẻ xâm nhập vào Lâu Đài Lacepede.
“….Bởi thế, khi thần phát hiện ra được điều này, tất cả thành viên của gia đình hoàng gia đều đã trốn thoát thành công. Lần này là do thần không biết cách lãnh đạo, thần sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt của Điện Hạ mà thần phải gánh chịu.”
Khi nghe được điều này, vẻ mặt của Cristóbal chợt trở nên cay đắng. Đối với bọn họ mà nói, gia đình hoàng gia Kuscheperca—đặc biệt là Công Chúa Eleanora, là một ‘công cụ’ để ổn định lại cho sự cai trị của bọn họ lên vùng lãnh địa Kuscheperca. Mặc dù Žaloudek có được sức mạnh quân sự áp đảo tuyệt đối và có thể tùy ý là xử lý lên vùng lãnh địa Kuscheperca, nhưng tốt hơn vẫn là ít đi vấn đề xảy ra thì hơn.
“Không chỉ là Công Chúa, mà là tất cả đều được cứu thoát đi. Khó có thể tin được, không ngờ lại bị bị bọn quân đội yếu đuối của Kuscheperca chơi một vố…”
Sau khi bình tĩnh lại mà suy nghĩ, Cristóbal bắt đầu cảm thấy nghi ngờ lên. Anh đã biết được Doroteo từ thời gian khá lâu rồi, và có thể ông ta có chút cao tuổi, nhưng Doroteo vẫn được xếp hạng trong năm vị trí tướng đầu não của quân đội Žaloudek. Anh không thể nào tưởng tượng được bị bọn lính của Kuscheperca mà anh coi là không hơn không kém con mồi đùa bỡn như vậy. Khi anh đang ôm đầu mà suy nghĩ, thì Catalina cũng đang suy nghĩ chợt ngẩng đầu lên và nói:
“Chị nghĩ rằng nếu như Kuscheperca có phải ra hàng ngàn người tấn công, thì cũng không thể nào bắt lấy được gia đình hoàng gia dưới mắt Doroteo được. Vì lẽ đó những kẻ gây ra sự việc này… là tay chân của quốc gia khác.”
“Chết tiệt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra! Móa, em nghĩa rằng bọn họ có hành động chỉ là chuyện sau đó, nhưng không ngờ bọn họ lại chủ động xâm nhập vào chính ngay lúc này.”
Sau khi nghe được lời nói của chị gái, Cristóbal vẻ mặt đau khổ mà gầm thét lên. Bọn họ nghĩ đến một vấn đề khá vướng tay vướng chân. Giả thiết là người cướp đi gia đình hoàng gia là quý tộc của vương quốc Kuscheperca cũ, thì điều này không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng sẽ là phiền phức, nhưng bọn họ chỉ cần phái quân ra trấn áp bọn họ là được rồi. Tuy nhiên, nếu đứng sau vụ này là một phương thế lực quốc gia thứ ba, thì điều này sẽ trở thành cực kỳ phức tạp. Nếu như gia đình hoàng gia ‘hợp pháp’ đã bị cướp đi, vì điều này sẽ trở nên rắc rối đây.
Anh sớm biết rằng các quốc gia khác sớm hay muộn sẽ gây trở ngại thôi, nhưng đối với Vương Quốc Žaloudek vốn đã dành rất nhiều khoảng thời gian để chuẩn bị và đưa ra chiến dịch đánh nhanh thần tốc này, thì bọn họ không có mong chờ rằng một quốc gia nào đó lại phản ứng lại nhanh đến như vậy.
“…Có thể nghĩ đến bọn họ chỉ có thể là Cô Độc Mười Một Quốc bằng cách đi vòng qua quấy rối chúng ta, hoặc chính là tàn đảng còn sót lại của Liên Minh Các Nước Rocard.”
Phỏng đoán của Cristóbal đã bị Catalina lắc đầu chối bỏ.
“Không quản thế nào đi nữa, vấn đề bây giờ là phải làm thể nào để có thể kiểm soát lại các quý tộc của Kuscheperca, chúng ta đã sớm truyền thả ra tin tức rằng em và Eleanora sẽ tổ chức đám cưới. Nếu như để cô ta trốn thoát thì chúng ta sẽ bị mất mặt thật lớn.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Catalina chợt cau mày lại vì lo lắng, vấn đề này không mấy dễ chịu gì đối với cô, đối với thân làm người phụ trách chính trị như cô thì đây là tin xấu vô cùng. Ngay tại lúc này, vẫn đang cúi đầu thấp xuống Doroteo chợt xen vào:
“Xin thứ lỗi cho thần vì đã gián đoạn, nhưng thần nghĩ rằng bọn người đó không thuộc về những thế lực vừa nói trên.”
“Ồ? Ngươi nói như vậy hẳn là có dựa trên căn cứ gì đi chứ?”
Cristóbal nghi ngờ thúc giúc ông mau nói. Nhưng trước khi anh kịp nói, Doroteo đã chậm rãi đưa lên cả kiếm lẫn vỏ, và đưa nó dâng lên cho Cristóbal.
“… Điều này có nghĩa là gì?”
“Từ giờ trở đi, những lời của thần không có điểm nào giả dối cả, nếu như Điện Hạ cảm thấy nó đáng ngờ… thì xin hãy chặt đầu của thần ngay lập tức.”
Khi anh nghe đến điều này, Cristóbal nghiến răng nghiến lợi lại, và Catalina cũng khẽ cau mày lại. Khi Doroteo đã đánh cược mạng sống của mình vào những gì mình đã nói, điều đó có nghĩa là—
“Chuyện đã xảy ra rất là khó để có thể tin tưởng được phải không?”
Doroteo yên lặng khẳng định mà gật đầu với thanh kiếm mà ông đang dơ cao lên. Cristóbal suy nghĩ chốc lát, rồi cầm lấy thanh kiếm và rút nó ra khỏi vỏ. Tuy rằng thanh kiếm được gia công cách khá thô thiển, nhưng rõ ràng nó đã được bảo dưỡng cẩn thận khi thấy được tia sáng phản xạ ra từ lưỡi kiếm.
“Hừm, ta sẽ không nghi ngờ ngươi, nhưng ta sẽ chấp nhận lấy giác ngộ của ngươi. Đừng vòng vo nữa, mau nói đi.”
“Cảm tạ sự độ lượng của Điện Hạ… Sau khi gia đình hoàng gia chạy trốn, thần đã truy đuổi theo bằng chiếc Thuyền Bay… Và khi thần tìm được bọn họ đang chạy trốn trên con đường quốc lộ bằng Hình Bóng Kỵ Sĩ với nữa phần trên là hình người, và nữa phần dưới là hình ngựa.”
Cristóbal thở ra một hơi thật sâu, cố nén ra lời muốn nói ‘ làm sao có thể’. Thanh kiếm mà anh rút ra không khỏi cũng kề sát lên cổ của Doroteo, và Cristóbal không đến nỗi ngớ ngẩn rằng đến lúc này còn nghi ngờ lời của Doroteo.
“Ta cuối cùng cũng đã hiểu tại sao ngươi lại đặt cược cái đầu của ngươi vào lời này… Đó là con quái thú nào? Một Ác Quỷ Thú cổ xưa đã sắp bị tuyệt chủng.”
“Tha thứ cho thần nói thẳng, trông nó giống như là Hình Bóng Kỵ Sĩ được chế tạo ra dưới bàn tay của con người hơn. Chúng nó tốc độ cực kỳ nhanh, như thế là những con ngựa phiên bản cỗ máy, và thần sẽ không thể bắt kịp được nó nếu như không có Thuyền Bay.”
Cristóbal cau mày lại. Cỗ máy sản xuất hàng loạt của bọn họ Tyrant có lấy thế phòng thủ và tấn công tuyệt vời, bọn họ chỉ có khuyết điểm duy nhất là tốc độ chậm mà thôi. Đối thủ của bọn họ lại có lấy đặc điểm của con ngựa chiến quả đúng là thiên địch của bọn họ. Điều này thật là vô lý, nhưng anh không có nghĩ tới được rằng giờ đây Doroteo mới đi vào vấn đề chính.
“Đó không phải là kẻ thù duy nhất của chúng ta. Bọn thần đã thử tiếp cận lại gần bằng Thuyền Bay để tóm lấy lại được gia đình hoàng gia, nhưng bọn thần đã chạm trán với kẻ địch giống như quỷ thần có nhiều cánh tay với ngọn lửa thổi ra ở đằng sao nó, và bay lên trời trời. Nó đã gây thiệt hại nặng cho Thuyền Bay bằng vũ khí mạnh mẽ mà thần chưa bao giờ thấy trước đây cả…”
“… Đợi đã, chờ chút Doroteo! Ngươi vừa nói tới cái gì cơ!?”
Cristóbal vốn đang lắng nghe tới Doroteo báo cáo chợt liền ngắt lời của ông khi anh nhận ra rằng nội dung của câu chuyện đã dần trở nên vô lý.
“Thần đang nói đến Hình Bóng Kỵ Sĩ của kẻ thù. Trước khi bọn thần có thể tiếp đất, thứ đó một mình đã bay lên trên không trung và suýt chút nữa đánh chìm lấy chiếc Thuyền Bay của bọn thần. Ngoài điều đó ra, ma thuật tấn công mà nó bắn ra cũng đủ mạnh để làm lay động Kỵ Sĩ Đen chỉ với một phát bắn mà thôi, nên bọn thần phải từ bỏ lấy nhiệm vụ của bọn thần… Nếu như Điện Hạ nghĩ rằng đây chỉ là lý do mà thần tìm kiếm để biện minh cho việc chạy trốn, thì xin hãy dùng lấy thanh kiếm để…”
“Đệt! Dừng việc bép xép của ngươi lại đi! Điều này… thực sự là rất khó để tin tưởng được.”
Ngay cả Cristóbal cũng không thể rên rỉ lên. Báo cáo của Doroteo đánh cược bằng mạng sống của mình không thể nào là sai được, nhưng một phần trong tâm trí của anh nói rằng có điều gì đó sai sai. Đứng ở phía bên cạnh Cristóbal đang trong tình trạng hỗn loạn, Catalina đã nhận ra được một sự thực:
“… Chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ đó có thể hay không mạnh hơn Kỵ Sĩ Đen thì hãy tạm gác sang một bên. Trước bỏ hình dạng quỷ dị của nó sang một bên, điều này có nghĩa là quốc gia đó có nắm giữ được trình độ kỹ thuật nhất định. Doroteo, ngươi ám chỉ rằng quốc gia đó không phải là “phát triển mới kỹ thuật” mà là “sớm đã nắm giữ lấy kỹ thuật’ đó?”
Giọng nói của cô không có chắc chắn, nên cô chỉ có thể lặng lẽ mà hỏi. Doroteo gật đầu đồng ý:
“Thần có một điểm bổ sung, trong số thành viên gia đình hoàng gia chạy trốn có một người là vợ của Archduke Fernando — Martina Alt Kuscheperca… Cô ta là công chúa của Vương Quốc Fremmevira. Và hướng chạy trốn của bọn họ là ở phía Đông, đó chính là vị trí của quốc gia đó.”
“Ý ngươi là bọn Ma Thú Lá Chắn? Bọn nhà quê đó tới đây tham gia trò vui ư?”
Bọn họ nghĩ đến có rất nhiều trường hợp kẻ thù là các quốc gia khác, nhưng trong đó không hề có Fremmevira. Dù sao, đất nước đó nằm ở phía ngoài phạm vi của Liên Minh Các Nước Phương Tây. Tuy trước đây đã từng tìm qua gây phiền phức, nhưng cuối cùng nhanh chóng chẳng còn tý hứng thú gì cả.
“Có thể là dựa vào mối quan hệ họ hàng, hoặc bọn họ chỉ là muốn cướp đoạt lấy lãnh địa của Kuscheperca. Vấn đề nghiêm trọng hơn là, gia đình hoàng gia chạy trốn đã liên hiệp với một lực lượng mạnh mẽ đủ để đứng lên chống lại Kỵ Sĩ Đen. Chị nghĩ rằng số lượng của bọn họ sẽ có hạn, nhưng tình huống như vậy không có tốt lấy tý nào cả.”
Catalina cảm thấy phải cải biến lại kế hoạch tác chiến ban đầu. Sau khi nhận ra rõ kẻ thù, tuy không rõ ràng nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển ra như thế nào. Điều duy nhất có thể khẳng định là bọn họ đã thất bại đi bước kế tiếp hoàn toàn thôn tính lấy lãnh địa của Kuscheperca.
Khi Cristóbal nghe được tin tức này, anh đột ngột xoay người lại, bước lại về phía ngai vàng và lại ngồi lại trên đó. Rõ ràng là tâm tình của anh đã có chút biến hóa, nhưng vẻ mặt của anh có vẻ có chút gì đó hơn là giận giữ.
"… Fuhahaha! Điều này ngày càng trở nên thú vị rồi. Kẻ thù lại vượt qua Kỵ Sĩ Đen! Cho dù có đánh bại đến biết bao nhiêu binh lính của Kuscheperca đều không đã ghiền tý nào cả, chính là lúc ta đang cảm thấy buồn chán đây.”
Catalina đang ngồi ở phía sau anh rõ ràng cau mày lại. Mặc dù em trai của cô là một thành viên của gia đình hoàng gia, nhưng tính cách lại quá bạo lực và hiếu chiến. Lúc nào cũng tìm kiếm lấy ‘kẻ thù xứng tầm’ đó chính là tính xấu của anh.
“Cris, đây không phải là lúc để em tìm thú vui nhàn hạ đâu.”
“Em biết mà chị. Chỉ cần tìm thấy kẻ thù, và phái quân đội bắt bọn họ lại. Chiến tranh là sở trường của em, còn vấn đề còn lại thì giao cho chị đó.”
Cristóbal trông giống như là một con hung thú được thả ra khỏi lồng. Anh là tổng chỉ huy của cuộc xâm lăng này, sự thật này không thể nào thay đổi được trong quá trình xâm lược kẻ thù. Mặc khác, Catalina thì trông coi về vấn đề chính trị quản lý, và sẽ rất khó là để ngăn cản lại các quyết định quân sự của Cristóbal.
“Trong trường hợp này, chúng ta cần phải nhanh chóng tấn công lấy vùng lãnh địa ở phía Đông… và đánh tan bọn họ thật sớm, không còn thời gian để lãng phí nữa. Có thể gia đình hoàng gia vẫn còn sống, và đang âm mưu lấy việc phản công. Nếu như tin tức này lan truyền ra ngoài, các phong trào kháng chiến ở các vùng khác sẽ ngày càng tăng lên.”
Vẻ mặt của anh trở nên sống động lên, và trông giống như là anh đang không phải kể đến những bất lợi của quân đội của mình. Khi gia đình hoàng gia đã được giải cứu, đối thủ của bọn họ chắc chắn sẽ lan truyền tin tức này ra. Dù sao, chính vì lý do gia đình hoàng gia của Kuscheperca bị mất tích nhanh như vậy thì cuộc chiến tranh với Kuscheperca mới kết thúc nhanh như vậy. Và thế, đối thủ của bọn họ ngược lại cũng như vậy.
“Thân là một công cụ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được rồi. Làm sao ngươi lại dám chống đối lại ta, ta sẽ khiến cho ngươi và đám nhà quê từ bên kia dãy núi phải trả giá bằng mạng sống của chính các ngươi!”
Đánh tan kế hoạch phản kháng của bằng nổ lực của mình của kẻ thù khiến cho anh hết sức vô cùng vui sướng. Nhìn thấy Cristóbal đang chuẩn bị lên chương trình tấn công, Doroteo liền cố gắng ngăn cản anh lại:
“Xin hãy đợi đã điện hạ. Số lượng triển khai của Kỵ Sĩ Đen ở phía Đông đã giảm xuống, và chúng ta biết được kẻ thù lại vô cùng mạnh mẽ. Như vậy sẽ không khôn ngoan tý nào nếu như Điện Hạ trực tiếp đến đó…”
Đây chính là thành quả mà Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc nỗ lực ra. Cho dù Vương Quốc Žaloudek vẫn đang cai trị lấy vùng lãnh thổ này, thì bọn họ tập trung lại lực lượng để triển khai một chiến dịch trừng phạt được. Ngay lập túc tâm trạng của Cristóbal trở nên tồi tệ lên, và Catalina trực tiếp mà bác bỏ đi trước khi tâm tình của anh chìm xuống.
"Cris, điều Đoàn Kỵ Sĩ Hàm Đen đang trú đóng ở phía Bắc về. Đến mức này chỉ có thể đem sức chiến đấu cuối cùng của Kuscheperca đánh tan đi. Dù bọn chúng không thể sánh được với Kỵ Sĩ Đen, nhưng dù thế nào đi nữa bọn chúng vẫn là Hình Bóng Kỵ Sĩ.”
“Đây đúng là một điều rắc rối. Nhưng mà muốn đánh tan lấy lực lượng của bọn họ trước khi nước khác nhúng tay vào, chúng ta cần phải tập trung đủ lực lượng.”
Cristóbal vô lực rên rỉ, sau đó lại ngồi xuống ngai vàng.
Theo phương châm của Vương Quốc Žaloudek đã xác định, và được ra lệnh dưới dạng văn bản lập tức được gửi đi tới vùng lãnh địa xung quanh của Kuscheperca rất sớm. Đoàn Kỵ Sĩ Hàm Đen – nhưng thành viên tinh nhuệ nhất của quân đội Žaloudek lập tức tiến tới phía Đông, bao vây lại xung quanh nơi ở của gia đình hoàng gia Kuscheperca.
------------------------------------------------------------------------------
Sau khi kết thúc việc báo cáo của mình, Doroteo liền rời khỏi đại sảnh với từng bước chân nặng nề. Những thông tin cần truyền đạt ông đều đã nói ra cả rồi, nhưng sự thực vốn là ông đã phạm vào một sai lầm chung kinh hoàng, và điều rắc rối đó đã khiến cho Điện Hạ phải tự thân mình ra trận. Đó chính là tội lỗi lớn nhất mà ông không thể nào tự tha thứ cho mình được.
“…Cha”
"Gustavo, ta cũng nghe nói đến rồi. Con cũng thất bại a.”
Người con trai nuôi Gustavo tiến bước lên về phía người cha đang u sầu của mình. Anh đã chịu phải thiệt hại to lớn khi chiến đấu với Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, thế nên cả hai cha con bọn họ đều đã thất bại nhiệm vụ của chính mình.
“Con xin lỗi, điều này quá là mất mặt đi. Điện Hạ đã nói gì vậy thế cha? Không phải là ngài ấy đã nghiêm khắc mắng mỏ chứ?”
“Kể từ giờ phút này chúng ta sẽ không có lấy bất cứ hành động gì nữa. Điện Hạ muốn chúng ta chờ đợi cho tới khi nào ngài ấy lại cần chúng ta.”
Chiếc ghế mà Doroteo đang ngồi phát sinh tiếng cót két khi ông thở dài. Thành thật mà nói, việc trừng phạt đối với ông tạm bị cầm giữ lại. Tuy nó là một lỗi lầm không thể tha thứ được, nhưng cân nhắc đến thế cuộc tương lai phát triển khó dò, thì khả năng là không nỡ xử phạt một vị tướng ưu tú như ông. Thế nên trước khi có thể giải quyết được vấn đề ở phía Đông, ông cần phải đóng cửa bế quan.
“Kẻ thù mà chúng ta chiến đấu lần này hoàn toàn khác hẳn với bọn người rơm Kuscheperca. Hiện tại chính là lúc bọn họ cần lấy kiếm của chúng ta đi.”
“Chúng ta cần phải nhẫn nại chịu đừng từ bây giờ… Sớm hay muộn thôi, chúng ta sẽ đánh cược tính mạng của chúng ta để phục hồi lại danh dự của chúng ta. Cha nghĩ tên tử thần đó chắc sẽ không ngồi yên phận tý nào đâu.”
Hình ảnh vị thần phá hoại chớp hiện lên trong tâm trí của ông. Sự tồn tại của nó chắc chắn sẽ gây ra thảm họa cho Vương Quốc Žaloudek, Doroteo hoàn toàn tin tưởng chuyện này. Ông phải quyết định làm thế nào với cái mạng tạm lưu lại này.
“Xin lỗi vì đã làm phiền ngươi nghỉ ngơi. Doroteo, có thể hay không dành cho ta chút thời gian nói đôi lời?”
“Ngươi là… Collazo… đúng không? Ta nhớ ra là ngài hẳn là đang trú đóng ở quê nhà chứ, điều gì đã mang ngài đi tới tiền tuyến?”
Người khách đến ghé thăm chính là Giám Đốc của Trung Tâm Công Xưởng của Vương Quốc Žaloudek, Horacio Collazo. Doroteo đứng dậy tiếp đón với cái đầu buồn bực nghiêng nghiêng. Ông không hiểu rằng tại sao một người nhân viên không chiến đấu lại chạy tới tiền tuyến đầu phía trước của vùng lãnh thổ Kuscheperca làm gì.
“Không có gì cả, ta chỉ là phải tiếp nhận lấy khiêu chiến chính bản thân mình để có thể cống hiến nhiều hơn cho Đức Vua. Do đó, ta hy vọng mọi người có thể cung cấp ý kiến của mình từ chiến trường.”
Làm một phi công và một vị tướng, Doroteo không tài nào hiểu được suy nghĩ của một nhân viên kỹ thuật, nhưng ông có thể cảm sự chân thành từ đối phương. Vừa vặn ông cũng đang trong thời hạn bị cấm đoán và có rất nhiều thời gian, thế nên Doroteo liền gật đầu đồng ý yêu cầu này.
“Vì đây là yêu cầu của ngài Collazo, nên ta sẽ nói ra những gì ta có thể. Vậy, thông tin mà ngài cần là gì?”
Sau khi nghe được điều này, Horacio khóe miệng nhếch lên với một nụ cười, và nói ra những lời chấp nhất:
“…. Ta có nghe nói một chiếc Thuyền Bay đã bị đánh hạ, nên ta hy vọng có thể nói cho ta biết trông kẻ thù như thế nào một cách chi tiết…”
Ngay tại lúc này, Doroteo cảm thấy có điều gì đó hoàn toàn khắc hẳn với Horacio mọi khi mà ông biết, một luồng nhiệt tình cùng đầy phấn chấn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện