[Dịch] Knight's & Magic
Chương 67 : Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 4 Arc 7 Chap 32(2)
Người đăng: Hoàng Luân
.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 4
Arc 7: Bùng Nổ Chiến Tranh Ở Phía Tây
Chap 32: Lẻn Vào Lâu Đài Lacepede
Động Cơ Bit mà Eru đang lái liền dùng tay ôm lấy Martina, và bước ra khỏi tầng trên cùng của tòa tháp. Cũng không thể gọi đó là ‘bước ra’ được, nó đúng hơn gần như là rơi tự do, một phương pháp chạy trốn đầy táo bạo. Nó giống như là một hành động tự sát, nhưng Martina vẫn cắn chặt răng kiên trì không hét lên. Xem ra con gái của Ambrosius gan dạ không phải dạng vừa.
Cho dù tòa tháp có cao cỡ nào, thì việc rơi xuống mặt đất chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Khi bọn họ đang tiếp cận mặt đất với một tốc độ kinh khủng, cho dù là Martina cũng không khỏi hít sâu một hơi. Ngay tại lúc này, Động Cơ Bit liền vươn cánh tay không ôm lấy cô ra, và bắn ra màu bạc mũi tiên óng ánh kèm theo tiếng rít sắc bén. Dây Thép Mỏ Neo bay qua màn trời đêm, nó được dùng để làm chậm lại tốc độ rơi xuống của Eru. Cuối cùng, cậu liền triển khai ra ma thuật Đệm Không Khí, và nén lại không khí thay thế cho mặt đất tiếp được Động Cơ Bit khiến cho bọn họ có thể tiếp đất được một cách an toàn. Eru như chẳng có chuyện gì mà đứng dậy, và những Shadowlad khác cũng lục tục nhảy xuống theo.
“…Ai… Ta mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng không ngờ nó lại thô bạo đến như vậy. Ngươi có phải là một kỵ sĩ không!? Chúng ta thực sự là trốn thoát, nhưng cách này quá mức nằm ngoài dự đoán rồi!”
Mặc dù Eru đã quen thuộc với tốc độ di chuyển như vậy, nhưng những người khác có thể không theo kịp a. Khi cậu nghe được âm thanh kháng nghị của Martina, người đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng vì lo lắng, cậu chỉ dửng dưng mà trả lời:
“Chuyện này đối với các kỵ sĩ của Vương Quốc Fremmevira rất là bình thường a.”
Trong đầu của Martina không khỏi tràn đầy tưởng tượng kinh hoàng, không biết được sau một thời gian rất lâu không trở về quê hương thì từ lúc nào nó đã biến thành cái động biến thái rồi. Nhân tiện mà nói, mặc dù cách giải thích của Eru có rất nhiều vấn đề, nhưng đối với Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc thì điều này hoàn toàn là đúng.
Ngay tại lúc này, những đội khác cũng đã hoàn thành nhiệm vụ và trở lại ngay bên cạnh Eru.
“Ồ, làm tốt lắm Ernesti! O của ta xem ra không có việc gì a!”
Một giọng nói gây phiền quen thuộc vang lên bên tai cô, và cô liền nhìn thấy một chiếc Shadowlad mà Emrys đang lái đi tới và đang ôm lấy Isadora trong tay. Martina vốn đánh bạc mà tin tưởng vào Eru, và giờ đây cô thấy con gái của mình đã an toàn thì cô chợt thở phào nhẹ nhõm.
Người tiếp theo bọn họ gặp là đội mà Ady dẫn đầu tay không mà trở về.
“Tòa tháp mục tiêu của mình không có gì a! A, được Eru ôm kìa, thật là đáng ghen tỵ a…”
Lời lẩm bẩm của Ady mặc định là bị bỏ qua. Sau một thời gian ngắn, Chid liền mang theo Eleonora ở trên tay chạy tới, và nhiệm vụ giải cứu tất cả thành viên hoàng gia của Kuscheperca của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc đã hoàn thành.
“Bị nhốt lại thành viên hoàng gia tất cả đều ở đây phải không? Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng rời đi mau.”
“Đúng vậy, nhưng là tòa lâu đài sớm đã réo lên còi báo động. Bọn họ chắc chắn sẽ khóa chặt cổng lại, ngươi có kế hoạch chạy trốn ra sao? Dựa vào sức chiến đấu của chúng ta có thể chạy thoát ra không?”
Martina cảm thấy bất an như vậy là điều tự nhiên, cô đang đặt câu hỏi về sức mạnh của bộ binh bình thường ở trong quá khứ. Nhưng Hình Bóng Giáp Trụ lại không có sự hạn chế này. Eru liền mỉm cười mà đáp lại:
“Nói đến, chúng ta cũng không cần phải đi đường cổng thành.”
Mọi người liền hướng tới phía bức tường mà chạy tới, và một vài Dây Thép Mỏ Neo được bắn ra và ghim vào trong bức tường. Tốc độ là điều cốt lõi nằm quanh kế hoạch chạy trốn. Không cần cân nhắc đến vấn đề bảo mật, cả nhóm liền sử dụng ma thuật ‘Không Khí Đẩy Mạnh’ một cách quyết đoán, Hình Bóng Giáp Trụ liền bùng nổ tốc độ lên. Sử dụng lực đà này, bọn họ liền chạy lên bước tường thẳng đứng như thể đang chạy lên mặt phẳng.
Ôm lấy nhóm người Martina trợn mắt há mồm, nhóm Hình Bóng Giáp Trụ liền leo lên bước tường một cách dễ dàng, và cả nhóm bọn họ liền hòa mình vào trong bóng tối. Nhờ lực phản lực của ‘Không Khí Đẩy Mạnh’ cho phép bọn họ có thể nhảy qua bờ sông đào bảo vệ thành.
Đoàn người chạy băng băng qua các mái nhà của tòa nhà cứ như thể đang chạy qua một vùng hoang vắng. Cho dù mana của mỗi người có chút khác biệt, nhưng tốc độ của Hình Bóng Giáp Trụ lại vượt qua xa tốc độ của ngựa chạy trong khoảng cách ngắn. Trước khi bầu không khí hỗn loạn ở trong lâu đài lan truyền ra tới trong thành phố, Hình Bóng Giáp Trụ của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc liền trốn ra khỏi Fontaine.
----------------------------------------------------------------
Vào thời điểm này, Lâu Đài Lacepede đã hoàn toàn chìm trong hỗn loạn, cả lâu đài đều chìm trong mớ thông tin lộn xộn và không thể cho ra hành động thiết thực nào cả. Xét cho cùng, các lính canh gác bố trí ở các nơi đều đã bị đánh giết, và hoàn toàn không rõ được kẻ xâm nhập đến từ nơi nào, hay là bọn họ chạy trốn ở nơi nào. Nhưng mà từ đống hỗn loạn của các lính canh ở các tòa tháp, thì rõ rằng gia đình hoàng gia Kuscheperca đã bị bắt lấy đi rồi.
“Chết – chết tiệt, đúng là một sai lầm nghiêm trọng! Làm thế nào ta có thể giải thích ra điều này cho Điện Hạ!?”
Chỉ huy của thành phố này -- Doroteo gào thét lên giống sấm sét, cơn giận thậm chí khiến cho những người lính ở xung quanh đều phải dừng bước chân lại, và khiến xung quanh rơi vào trong sự im ắng. Ông vốn thường thường hay bình tĩnh và ôn hòa, nhưng giờ ông rống giận giống như là một ngọn núi lửa đang bùng phát lên.
“Bọn trộm như thế nào rồi!? Bọn chúng đã chạy trốn tới chỗ nào!? Không có ai nhìn thấy bọn chúng ở đâu ư!?”
“V-vâng… Các lính gác ở cổng không thấy có dấu hiệu nào cho thấy bọn trộm đã chạy trốn ra cả. Không có người lính gác tuần tra nào trạm chán với kẻ thù còn sống sót cả, chúng ta không có chút thông tin nào cả…”
Khi ông nghe đến thông tin báo cáo vô lý của thuộc hạ của mình, Doroteo nghiến chặt răng lại. Nhận ra rằng ông sắp điên tiết lên tiếp, người lính vội lùi lại về sau nửa bước, nhưng Doroteo chỉ yên lặng mà đứng đó. Thật là vô ích khi trút giận lên lính của mình, điều quan trọng nhất là nên suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì đây.
Ông không thể để cho hoàng tộc Kuscheperca chạy trốn đi được. Nếu như đã bị cướp đi, thì ông phải bằng mọi giá mà cướp lại. Không quản là dùng bất kỳ thủ đoạn nào cả.
“Chết tiệt…! Ta không thể lãng phí bất cứ thời gian nào được. Lập tức phái ra hết tất cả lính ở trong lâu đài và thành phố, và đi tìm tòi khắp xung quanh xem. Trong trường hợp tồi tệ nhất, bọn trộm đã trốn ra khỏi thành phố! Chuẩn bị Thuyền Bay ngay lập tức cho ta, và mau tìm kiếm ở khu vực ở phía ngoài thành phố với các lính khác… Chúng ta không thể để cho bọn họ chạy trốn đi được!!”
Sau khi nói xong những lời này, ông ngay lập tức hành động. Chạy bằng qua những người lính đang chạy vội vã, ông lao đến phía kho chứa.
Chính xác thì bọn trộm này là ai cơ chứ… tàn đảng của Kuscheperca? Bọn họ thực sự còn giữ lấy một nhóm mạnh mẽ như vậy sao? Điều này không thể tin được. Không quản bọn chúng là ai, mình sẽ loại bỏ đi bất cứ kẻ nào cản đường của Điện Hạ.
Doroteo Mardones— vị tướng nổi tiếng của Vương Quốc Žaloudek bắt đầu truy đuổi theo gia đình hoàng tộc.
------------------------------------------------------------
Đội Hình Bóng Giáp Trụ liền nhanh chóng rời khỏi Fontaine, và tiến thẳng đến khu rừng ở xung quanh thành phố, định lợi dụng rừng rậm cản trở lấy những kẻ truy đuổi theo dấu ở phía sau. Một thứ gì đó cần thiết để bảo đảm an toàn cho bọn họ chạy trốn đang ẩn giấu ở nơi đó.
“Hành trình có chút gồ gề, ngài vẫn ổn cả chứ? Chúng ta sẽ sớm thay đổi phương thức vận chuyển thôi. Sẽ mất một chút thời gian để chuẩn bị, xin vui lòng đợi một chút.”
Martina người cuối cùng cũng được thả ra từ vòng tay của Động Cơ Bit và có thể đườngđường chính chính mà đứng lên. Sau cuộc chạy trốn tốc độ, cho dù là mạnh mẽ như Martina cũng trông kiệt quệ cả lên.
“Phải nói thế nào nhỉ… Đúng là một trải nghiệm đầy thú vị. Tuy nhiên, Žaloudek sẽ phái người đuổi theo mà thôi, không dễ dàng thoát ly sự truy đuổi của bọn họ một cách dễ dàng đâu, chúng ta chính xác nên làm…”
Khi mà Martina chú ý tới vật ở trước mắt mình, giọng nói của cô bắt đầu kéo lê đi. Dưới ánh trăng sáng là một con dị hình khổng lồ quỳ gối xuống ở trong khu rừng, nó trông vừa giống như là một con ngựa vừa giống ngươi. Thân ảnh đó chính là Nhân Mã Kỵ Sĩ Tzendrinble.
“Đây rốt cuộc là cái gì…”
Không để ý đến cái nhìn của Martina và những người khác, các thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Có hai chiếc Tzendrinble và hai toa xe. Bọn họ liền nhảy lên một toa xe trong đó, sau đó liền cởi Hình Bóng Giáp Trụ ra và bắt đầu cố định nó lại. Sau đó Chid và Ady thân hình liền biến mất ở trong khoang lái của Tzendrinble. Vốn đang nằm im Lò Chuyển Đổi Mana liền khởi động lên, sau giấc ngủ say Nhân Mã Kỵ Sĩ liền rít lên thức dậy.
Martina và những người khác chỉ có thể căng mắt ra mà nhìn chằm chằm vào, và chỉ khi giọng nói Eru vang lên mới đã kéo lại với thực tế:
“Được rồi, xin quý vị vui lòng lên toa xe đi. Chúng ta sẽ ngay lập tức khởi hành, và cố gắng kéo tốc độ càng nhanh càng tốt dưới màn đêm bao phủ.”
“Được – được rồi…”
Đứng ở phía sau Martina rốt cuộc cũng nặn nặn ra được câu trả lời, Isadora thì nhéo lấy gò má mình xem rằng liệu chính mình liệu có đang nằm mơ không. Vốn đã sớm đủ sốc khi nhìn thấy các kỵ sĩ Hình Bóng Giáp Trụ giải cứu bọn họ, nhưng bọn họ lại không có tưởng tượng được lại nhìn thấy Nhân Mã Kỵ Sĩ lại mang cho bọn họ sự chấn kinh lớn đế như vậy.
Bọn họ chưa bao giờ nghe đến Hình Bóng Kỵ Sĩ vượt qua giới hạn hình dạng con người, nhưng khi Emrys đang ở đây, điều này có nghĩa là chúng chính là sản phẩm từ Vương Quốc Fremmevira đi. Mặc dù trái tim của bọn họ tràn ngập nghi vấn, nhưng bọn họ vẫn bước lên về phía toa xe được chỉ dẫn.
“… Ta đã một lúc lâu rồi không có quay trở lại, nhưng chính xác là giờ đây Vương Quốc Fremmevira đã trở nên như thế nào…?”
“Haha! Vậy thì hãy trông mong về điều đó đi. O ơi, đi lối này!”
Martina không thể nhịn được tiếng thở dài bất đắc dĩ và Emrys phản ứng lại bằng cách siết tay lại làm tư thế chiến thắng rồi bắt đầu giới thiệu cho bọn họ về cỗ máy. Bọn họ liền được vào căn phòng chờ nằm ở trên toa xe, một nơi ban đầu làm nơi nghỉ ngơi cho phi công sau chuyến đi đường dài. Bên trong được cung cấp đầy đủ các trang thiết bị.
Đằng sau hai người Martina và Isadora tò mò lên khoang nghỉ, Eleonora một người đứng chần chừ không biết nên làm sao cho phải.
“….Đây, đây có đúng là sự thực không…?”
Cô chỉ nghĩ đến vấn đề chạy trốn bởi vì cô tin tưởng lời của vị kỵ sĩ trẻ đó, nhưng khung cảnh trước mắt của cô lại làm cho cô có cảm giác thiếu thực tế. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng khả năng phân biệt giữa sự thực và ảo tưởng. Có người cứu cô và chạy trốn ra khỏi Lâu Đài Lacepede chỉ là một giấc mơ yếu ớt mà cô hằng mong ước? Có quá nhiều điều đã xảy ra trong đêm nay, vượt xa tinh thần yếu đuối của cô có thể thừa nhận được.
“Đừng lo lắng, Điện Hạ.”
Một Nhân Mã Kỵ Sĩ nào đó chợt nói với Eleonora, người đang trong tình trạng mơ màng. Đó là giọng nói của một kỵ sĩ trẻ chính là giọng của người đã mang cô chạy thoát ra. Vì một vài lý do nào đó, cô có thể cảm thấy sự hiện diện của chàng trai trẻ đó từ phía trong sâu xa Con Mắt Tinh Thể của Nhân Mã Kỵ Sĩ.
“Cứ để đó cho ta, Tzendrinble và ta chắc chắn sẽ đưa ngài đến nơi an toàn.”
Những lời nói của kỵ sĩ đã kéo cô trở lại hiện thực ngay lập tức. Chính cô là người đã ra lệnh, và mong muốn rằng cậu ta có thể cứu giúp lấy cô. Nếu cô không có tin tưởng cậu ta, thì cô còn có thể tin tưởng ai được đây? Eleonora liền vắt ép ra quyết tâm cuối cùng của mình, và đứng dây.
“…Được rồi, ta tin tưởng vào ngươi…”
Giọng nói mềm mại của cô đã bị dìm xuống bởi tiếng ồn ào khởi động của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Tuy nhiên, nó chắc chắn đã truyền đến tai của vị kỵ sĩ trẻ đó.
“Ồ— Chid… Em chưa bao giờ thấy anh nhiệt tình như vậy a… Có phải rằng anh đã bị mê hoặc trước sắc đẹp của công chúa không?”
“Lằng nhằng, anh chỉ là… E hèm, anh chỉ làm tròn bổn phận của một thành viên của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc mà thôi…”
“Ồ -- ô cha cha fufufu, cảm giác đó rất là tuyệt đúng không, rất tốt đẹp nha! Em giống như cũng cảm thấy nhiệt tình lên rồi đó nha!”
“A--! Em chắc chắn là hiểu lầm điều gì rồi đó Ady!!”
Khi cả ai đang cãi nhau thì mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Giọng nói của Eru chợt vang lên từ Hình Bóng Kỵ Sĩ trong toa xe:
“Được rồi được rồi, hai người các cậu đủ rồi đó. Mọi người đều đã sẵn sàng. Vậy thì, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc… ra khỏi đây thôi!!”
Kèm theo tiếng ngựa hí, hai chiếc Tzendrinble liền di chuyển, nhắm hướng đến phía Đông biên giới của Vương Quốc Kuscheperca cũ. Sau khi đã giải cứu thành công Công Chúa bị giam cầm, các kỵ sĩ liền mạnh mẽ mà tiến lên về phía trước.
-------------------------------------------
Một chiếc Thuyền Bay bay theo chiều gió băng qua ánh bình minh rực rỡ của vùng núi Aubigne.
Ngồi dựa vào ghế thuyền trưởng, Doroteo ngồi nghe tiếng gió thổi qua cửa kính. Ông dùng tay che chắn lại những tia sáng bình minh qua khung cửa sổ.
Ông cùng với đội quân của ông rời khỏi Fountaine, và chạy hướng tới về phía đông của Vương Quốc Kuscheperca cũ. Chiếc Thuyền Bay bởi vì không có bị địa hình cản trở, nên nó sẽ có tốc độ nhanh hơn các phương tiện di chuyển khác như là toa xe hay là Hình Bóng Kỵ Sĩ. Bọn họ đã thâm nhập sâu vào trong vùng lãnh địa ở phía Đông.
“….Ở đâu… gia đình hoàng tộc nên trốn thoát ở một nơi nào đó.”
Doroteo nhìn chăm chú vào bản đồ của Vương Quốc Kuscheperca cũ trước ghế ngồi của thuyền trưởng. Tấm bản đồ này không phải vội vàng mà làm ra, mà là tấm bản đồ chính xác mà bọn họ lấy được từ Lâu Đài Lacepede.
Có rất nhiều tiện lợi khi sử dụng Thuyền Bay làm phương tiện di chuyển, nhưng chúng cũng tồn tại vấn đề. Con đường lựa chọn có sự khác biệt rất là lớn. Ở trên mặt đất, các thành phố và đường phố đều xác định rõ con đường, và có thể sử dụng con đường có cột mốc để xác định vị trí. Nhưng khi nhìn từ không trung nhìn xuống nó là một vấn đề khác. Cần phải có một sức tưởng tượng phong phú để để nhận ra, so sánh, đối chiếu các ký hiệu ở trên bản đồ với địa hình nhìn được từ trên không trung – nó tương tự như là các hoa tiêu mà hải quân cần đến vậy. Do đó, một tấm bản đồ chính xác thì có giá trị rất là cao.
“Theo như dự đoán, khả năng chạy trốn duy nhất là ở phía Đông.”
Trên bản đồ lộ ra vô số chữ viết, đây chính là các đánh dấu của Doroteo sau khi đã thảo luận với hoa tiêu phỏng đoán ra con đường chạy trốn. Bọn họ không thể di chuyển một cách không có mục đích được, và đó là lý do tại sao bọn họ lại chọn con đường hướng về phía Đông.
Đầu tiên, Doroteo dự đoán rằng hoàng tộc sẽ không chạy trốn về vùng miền phía Tây, cho dù bọn họ có chạy từ Fontaine tới trung tâm thủ đô cũ của Kuscheperca thì cũng không có bất cứ đồng minh nào.
Ngay tại lúc này, ông chợt nhớ tới tin đồn về một thế lực kẻ thù hung hăng không biết ở miền Đông. Liên hệ cuộc giải cứu bất ngờ gia đình hoàng tộc với sự tình bất ổn ở miền Đông từ đó ông tự nhiên đưa ra sự kết luận.
“Con đường bọn họ có thể đi có thể ở đây hoặc là ở đây. Nếu như chúng ta sử dụng Thuyền Bay, chúng ta có thể đuổi kịp bọn họ cho dù bọn họ có chọn lựa con đường nào đi chăng nữa.”
Sau đó bọn họ khóa chặt lấy tuyến đường quốc lộ dài, ông dự đoán rằng hoàng tộc sẽ ưu tiên chọn lựa lấy con đường chạy trốn này. Bọn họ đã từng bị bắt lấy ở một con đường mòn bí ẩn, và vì thế bọn họ chắc chắn sẽ có gắng tránh khỏi sai lầm tương tự đó. Do đó, quản chi bọn họ sử dụng phương tiện chạy trốn nào, thì nó chắc chắn sẽ phải đi quan con đường quốc lộ có thể giúp cho việc di chuyển có thể nhanh chóng hơn.
Vấn đề còn lại là ở phạm vi tìm kiếm. Sẽ thực sự là khó khăn để tìm kiếm vào ban đêm, thế nên đội của Doroteo lấy tốc độ di chuyển nhanh làm chủ. Lúc này là lúc ánh bình minh đang đến, bọn họ phải thu hẹp lại bán kính phạm vi dò sét. Dù Thuyền Bay chiếm ưu thế tuyệt đối về tốc độ và địa hình, nhưng bọn họ cũng không thể rảnh rỗi thời gian để dò sét kỹ lưỡng một cách chậm rãi được.
Doroteo trầm ngâm suy nghĩ chốc lát khi chiếc Thuyền Bay đang dương buồm lên. Bọn họ có thể di chuyển một cách tự do bằng Động Cơ Gió, nhưng yếu tố thời tiết cũng gây ảnh hưởng vẫn gây ảnh hưởng đến rất lớn.
“… Lại một cơn gió khác thổi tới phía Đông. Đây rốt cuộc là ‘thuận gió’, hay là…”
Một ánh sáng sắc bén lóe lên trong mắt ông khi ông vội vã ra chỉ thị cho cấp dưới của mình. Trong khi đó, cánh buồm đã đón lấy gió và tăng nhanh lên tốc độ của con tàu. Khi ông lắng nghe tới tiếng ma sát từ con tàu, ông siết chặt răng lại, và đăng chờ đợi thời cơ sắp tới.
----------------------------------------------------------------
Ngay khi quân địch đang tiến về phía mặc trời mọc, Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc, nhường người đang hộ tống Martina và các thành viên khác đang băng qua con đường Pan-Kucher của Vương Quốc Kuscheperca cũ, bọn họ chạy đi với tốc độ rất nhanh.
“Mẹ nhìn kìa, trời còn chưa sáng hẳn mà chúng ta đã đi tới nơi này. Bọn họ hư cấu phương diện xem ra không chỉ là ở vẻ bề ngoài thôi đâu.”
“Hình dáng bên ngoài có chút kỳ dị một chút… Nhưng Hình Bóng Kỵ Sĩ có thể chạy nhanh và chặng đường xa hơn những con ngựa như vậy, đến cùng là cái nào chuyện quỷ quái gì đây?”
Sau khi nghe được hai mẹ con Martina không thẳng thắn diễn tả bọn họ, Emrys chỉ đành nhún nhún vai mà thôi. Ngoại hình của Tzendrinble được thiết kế một nửa là bắt chước con ngựa, trọng tâm chính của nó là việc di chuyển. Với 2 Lò Chuyển Đổi Mana, khả năng chống chịu của nó rất là xuất sắc, và nó đã trình diễn ra giá trị đích thực của nó trong chặng hành trình dài này. Để sự mệt mỏi của phi công sang một bên mà nói, thì theo lý thuyết nó có thể chạy toàn bộ quanh lục địa mà không cần ngừng nghỉ tiếp tế. Ady và Chid kéo tinh thần chạy suốt cả đêm, và khoảng cách mà 2 người họ di chuyển được khiến cho nhóm người bọn họ thật rất là ngạc nhiên. Chẳng khác lạ gì khi Martina trợn mắt há mồm kinh ngạc vì đó.
"Tzendrinble… Đến tột cùng là tại sao lại làm ra một Hình Bóng Kỵ Sĩ kỳ lạ như thế? Rys-Nii, thuộc hạ của anh thật là có chút kỳ lạ a.”
“Vậy sao? Bởi vì ngựa là người bạn tốt nhất của kỵ sĩ, nên anh nghĩ đây sẽ là một ý tưởng tốt chứ. Và khi anh nhìn thấy nó lần từ giây phút đầu tiên, anh thực sự đã rất muốn lái nó rồi…”
“Chỉ có Rys-Nii mới là người duy nhất nghĩ như vậy…”
Emrys nghiêng nghiêng cái cổ mà nói.
“Nhờ có bọn chúng mà chúng ta mới có thể giải cứu mọi người được như thế này và đưa mọi người đi xa như vậy, đó không phải là điểm tuyệt vời sao?”
Martina và Isadora hai người nhìn mặt nhau. Họ biết điều này rất là tốt và cực kỳ tuyệt vời nữa là đằng khác, chỉ có điều là quá mệt mỏi khiến cho cảm giác của bọn họ khó có thể chấp nhận được mà thôi.
“Đừng có bận tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa. Với tốc độ này, chúng ta chắc chắn sẽ cắt đứt hẳn những kẻ truy đuổi.”
“Đúng vậy. Sau khi liên lạc được với lực lượng chính của chúng ta, thì đó chính là lúc chúng ta tấn công lại rồi! Cháu cũng còn chưa tìm tới thằng nhãi Hoàng Tử đó mà tính sổ đây nè.”
Sau khi cô nghe được đứa cháu trai Emrys kiêu ngạo mà nói, Martina liền quay lại nhìn anh với khuôn mặt nghiêm túc và nói:
“Rys, lắng nghe này. Có thể cháu mang đến một Kỵ Sĩ mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng đến, nhưng Vương Quốc Žaloudek không phải là một kẻ thù có thể dễ dàng đối phó như vậy. Các kỵ sĩ của vương quốc o không thể đấu với bọn họ được cho dù liều mạng hết thảy. Sự tồn tại của bọn họ khiến cho người ta thật là khó chịu, nhưng cháu không thể gửi lính của mình ra trận một cách liều lĩnh như vậy…”
Thời gian trò chuyện nhàn rỗi đã kết thúc. Chuôn báo động trong phòng chờ chợt vang lên chói tai. Đây là thiết bị đơn giản kết nối với khoang lái của Tzendrinble để tiện cho việc liên lạc. Âm thanh của chuông này biểu thị rằng thông tin muốn gửi tới. Tiếng chuông này có nghĩa là—
“Cảnh báo có tình huống lạ… Nói đến vừa khéo. Bọn họ hiện nay đang theo đuôi của Tzendrinbles. Có thể o nói đúng a, cháu đã coi khinh bọn họ nhiều rồi.”
Sau khi nói xong, Emrys liền xoay người lại và lao ra khỏi phòng như một cơn gió, và liền chạy hướng tới khoang lái của Sư Tử Vàng. Martina và người còn lại chỉ có thể nhìn chằm chằm với con mắt trợn to trước chuyển biến đột ngột của sự kiện này, và nhanh chóng hiểu rõ những gì mà Emrys vừa nói.
“Làm sao có thể được chứ, chúng ta đã sớm đi xa như thế này… Không, làm sao có thể được… Với tốc độ của Nhân Mã Kỵ Sĩ, bọn họ lại có thể đuổi kịp tới tận nơi này… Điều gì đang diễn ra vậy!?”
Martina liền lao tới chỗ cửa sổ của phòng chờ, và trợn to mắt nhìn chằm chằm vào khung cảnh ở phía sau. Trong bầu trời trong xanh , cô có thể chứng kiến thất một điểm đen. Không tốn bao lâu cô chợt hiểu rõ điều này có nghĩa là gì—
“Là Vương Quốc Žaloudek…. Thuyền Bay!”
Cánh buồm phía hai bên của Thuyền Bay đã được thổi căng lên đạt tới mức giới hạn, kéo thẳng chiếc thuyền tiến lên về phía trước. Doroteo đứng ở phía trước phòng chỉ huy và nhìn bằng kính viễn vọng, chòm râu ở phía dưới miệng khẽ nhấc lên để lộ một nụ cười dọa người:
“Trận gió vừa rồi rồi điểm thổi đến, ta đã đánh cược vào nó chắc hẳn đây cũng là vận mệnh chỉ dẫn đi… Và ta đã thắng trong canh bạc này. Cuối cùng ta cũng tìm thấy các ngươi, hoàng tộc của Kuscheperca! Ta sẽ không để cho các ngươi chạy thoát đâu…!!”
Ông nhấc lên thân thể già yếu của mình, khoanh hai tay lại ở trong buồng chỉ huy. Bàn giao nhiệu vụ quan sát từ xa cho cấp dưới, mệnh lệnh của ông vang réo lên như là chuông báo.
“Di chuyển Thuyền Bay tới ngay thẳng đỉnh đầu của bọn chúng!! Sau đó trực tiếp thả Kỵ Sĩ Đen xuống chỗ bọn chúng. Chúng ta phải ở ngay tại đây bắt lại gia đình hoàng gia. Sử dụng máy ném đá ngăn cản bọn họ lại!”
“Vâng thưa Ngài, mau tăng tốc và hạ thấp độ cao xuống!! Chuẩn bị máy ném đá!”
Thuộc hạ của ông liền lặp lại mệnh lệnh của ông và ngay tức khắc hành động. Các kỵ sĩ thúc phát ra công suất mana dự trữ lớn nhất và khởi động lên Động Cơ Gió, tạo nên một luồng khí gió lớn ở xung quanh con tàu. Chiếc Thuyền Bay nhờ nó liền di chuyển về phía trước với tốc độ nhanh hơn. Tốc độ của nó đã vượt qua Tzendrinble hơn rất là nhiều.
Ngay khi chiếc Thuyền Bay rút ngắn lại khoảng cách với tốc độ kinh khủng đó, Chid và Ady đang lái Tzendrinble đều trợn mắt há mồm ra.
“Này… Cái gì thế này!? Một chiếc thuyền, một chiếc thuyền đang đến!”
“Bình thường thuyền là không bay được chứ… Đúng không? Vậy ra cũng có ai đó ngoài Eru ra cũng có đến những ý tưởng kỳ dị a...”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thuyền Bay thì rất là kích động, và thậm chí còn quên mất có người đang rượt đuổi bọn họ mà bắt đầu mỗi người một tiếng thay phiên nhau bàn chuyện lên. Tuy nhiên, điều này đã dưng hẳn lại khi chiếc Thuyền Bay đột nhiên bắn ra thứ gì đó.
“A, thảm rồi! Bọn chúng đang tấn công chúng ta!”
Ngay khi bọn họ đang vội vã thay đổi phương hướng, tảng đá đã rơi xuống ngay xung quanh Tzendrinble. Tảng đá sức mạnh đầy đủ rơi xuống mặt đất, tạo thành vụ nổ lớn và khiến cho mặt đất rung rung lên. Mặc dù kẻ thù không có nhắm mục tiêu chính xác được và chỉ bắn ra vài viên va chạm lên mặt đất, nhưng nhìn cách nó đâm xuống mặt đất và dễ dàng đâm xuyên qua cây cối vẫn khiến cho Ady và Chid chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Chết tiệt, như thế này bọn chúng sẽ đuổi kịp mất. Như thế sẽ rất tồi tệ đúng không?”
Hai chiếc Tzendrinble tốc độ chợt giảm chậm xuống khi né tránh các đường đạn, và khoảng cách giữa họ và Thuyền Bay đã bị thu hẹp lại một cách nhanh chóng.
Ngay tại lúc này, Doroteo và những người ở trong Thuyền Bay đã chuẩn bị sẵn sàng đổ bộ. Ông ngồi ở trên khoang lái của Tyrant, và các phi công khác của sáu chiếc Kỵ Sĩ Đen cũng vào đúng vị trí. Tiếp theo ông bắt đầu điều khiển lên bàn điều khiển, và các mệnh lệnh thích đáng sớm cũng đã truyền đi. Các kỵ sĩ khéo léo điều khiển Động Cơ Gió, điều khiển lấy Thuyền Bay bay lên trên đầu của Nhân Mã Kỵ Sĩ. Bọn họ hạ thấp độ cao xuống vừa bằng đỉnh của các ngọn cây. Thuyền Bay đã chuẩn bị sẵn sàng để mở phần bụng thuyền để thả Kỵ Sĩ Đen xuống.
“Khóa chặt mục tiêu, chúng ta cần phải tập trung. Đi thôi và hãy kết thúc bọn chúng trong một lượt nào!”
“Vâng thưa Ngài!!”
Nhân Mã Kỵ Sĩ dường như đã trở nên hỗn loạn khi Thuyền Bay gần kề tiếp cận.
Ở giây tiếp theo, chiếc vải bố bao bộc lấy toa xe chợt bị kéo ra, và dáng người quỷ thần Ikaruga liền khởi động lên. Nó phát ra một tiếng gầm, và bốn cánh tay ở sau lưng của nó chợt nhanh chóng triển khai ra. Ở trong buồn lái, Eru đã không có chút nào căng thẳng, trái ngược còn nghiêng người kề sát mặt vào màn hình trong buồng lái. Trông cậu hiện giờ rất là đáng yêu và nở một nụ cười thật rạng rỡ và lẩm bẩm:
“Aaa… Dĩ nhiên, dĩ nhiên là có thứ này! Thuyền bay ở trên trời… Tuyệt vời, quá mức tuyệt vời đi mất! Một chiếc thuyền trôi nổi giữa không trung. Không phải là ‘khinh khí cầu’ hay là ‘phi thuyền’ (Tran: Phi thuyền ở đây nói dạng phi thuyền hiện đại chủ yếu như máy bay thiêu đốt tạo nên lực đẩy mà bay), nó có cánh buồm… Không, mình không hiểu cho lắm, nó cùng nguyên lý ở địa cầu không giống nhau cho lắm. Đúng rồi, nhất định là có thứ đồ gì mà mình còn chưa biết rồi!?”
Tiếng gào thét càng thêm cao vút. Hệ thống điều khiển thông thường đã không thể theo kịp cơ chế hoạt động phức tạp của Ikaruga, thế nên Eru đã sử dụng khả năng tính toán xuất sắc của cậu mà trực tiếp khống chế lấy cỗ máy. Do đó, ý chí của cậu là ý chí của quỷ thần, và nó đã sớm sẵn sàng để quậy phá một trận rồi.
“Hai cậu cứ giữ cho Tzendrinble chạy đi. Chiếc thuyền đang bay ở trên trời kia… Mình sẽ đi lấy nó!!”
Eru thuận miệng ra lệnh rồi sau đó điều khiển lấy Ikaruga nhảy ra khỏi toa xe. Sau khi tiếp đất, Ikaruga liền thả ra lượng lớn mana ở trong nó, và Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí liền rít lên, cực nhanh gia tốc khiến cho hai chiếc Tzendrinble ở bên cạnh cũng bị khói bụi che mờ. Với hai trái tim của Ác Quỷ Thú – Behemoth và Nữ Hoàng Giáp Xác Thú được lắp đặt ở bên trong, cỗ máy này đã trở thành một con quỷ thần có một không hai ở trên thế giới này. Phản lực truyền tới khiến cho Ikaruga thổi bay lớp gạch lát đường khi nó bay lên trên bầu trời.
“Cái gì thế này!? Nó, nó… nó đang hướng về phía này xông tới!?”
Ikaruga lợi dựng lực đẩy mạnh mẽ của Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí để bay vút lên trên trời, nhắm thẳng tới chiếc Thuyền Bay đang bay ở trên trời. Cậu ta cái gì cũng chẳng thèm nghĩ, chỉ biết nhắm thẳng đến con Thuyền Bay bằng con đường ngắn nhất, mang theo khí thế về niềm đam mê cậu nhưng con gà chọi nhao nhao mà lao tới.
Mặc dù nắm giữ lấy chức năng bay lượn ưu việt, nhưng đến cùng chiếc thuyền bay chỉ là một con thuyền được đẩy bay đi nhờ sức gió mà thôi. Nó không thể nào chạy trốn khỏi quỷ thần đang truy đuổi trong cơn thèm muốn đang bay tới với tốc độ cao để lại sau đó những ngọn lửa cháy rực được. Huống gì, chiếc Thuyền Bay vì Tzendrinble đã hạ thấp độ cao xuống mất rồi. Toàn bộ các thành viên trong buồng chỉ huy đều hét toáng cả lên khi chứng kiến thấy khung cảnh này từ đài chỉ huy, bọn họ không có biết thứ Hình Bóng Kỵ Sĩ đang đốt cháy là cái gì, hoặc đúng hơn là bọn họ không biết cái thân hình này đến rốt cuộc là thứ gì. Trong khi bọn họ đang rơi vào trong tình trạng hỗn loạn, Ikaruga đã mạnh mẽ mà đụng vào con thuyền.
“Chuyện gì xảy ra thế? Rốt cuộc thì đang có điều gì đang xảy ra!? Thả dù trình tự có vấn đề rồi ư!?”
Doroteo vốn đang đợi cho chuyến nhảy dù tiếp theo ở trong kho chứa chợt cảm thấy có gì đó không đúng từ cơn chấn động từ con thuyền.
“Aaa! Thuộc… thuộc hạ không biết ạ! Có gì đó khác thường… Đó có phải là một Hình Bóng Kỵ Sĩ không!? Nó… nó đang bay trên trời và đã hạ cánh xuống ở trên con tàu!!”
Khi ông nghe được sự báo cáo lẫn lộn của thuộc hạ, Doroteo bắt đầu nhìn về phía bức tường của con tàu. Âm thanh ma sát từ phía bên ngoài vang lên, và ông nhanh chóng nhận ra được nó – đó chính âm thanh của thứ gì đó đang bám trườn lên bên ngoài vỏ thuyền. Một cơn ớn lạnh từ sống lưng của ông trườn lên, và sau một chút do dự, ông liền kích hoạt lên Tyrant.
“Ầm” -- Ikaruga đang trèo lên ở bên ngoài chợt bị thổi tung đi và bắt đầu rơi xuống. Chuyện này xảy ra rất đột ngột cho dù là Eru cũng không kịp né tránh, cậu liền sử dụng Ma Thuật Ống Dòng Đẩy Khí để điều chỉnh lại tư thế sau đó liền kéo dài khoảng cách.
Một chiếc lỗ lớn bị xé toạc ra ở trên con Thuyền Bay, để lộ ra một chiếc Tyrant với vũ khí sau lưng đang triển khai ra. Chiếc Tyrant này hẳn là cảm thấy mối uy hiếp gì đó, nên đã trực tiếp mà thô lỗ đục luôn phần vỏ thuyền mà kẻ thù đang leo từ bên ngoài. Rồi tiếp đó tiếp tục tàn nhẫn mà đối với đang bay trên trời Ikaruga triển khai hỏa lực bắn.
“Ahaha, phản ứng rất là tốt, ta rất ấn tượng! Thế nên cũng hãy đón nhận lấy món quà đáp lễ của ta đi!”
Ikaruga liền né tránh những đường đạn ma thuật bằng các sử dụng động cơ phản lực đẩy khí, sau đó cậu rút ra Kiếm Súng đang để ở bên eo ra. Thanh kiếm nhanh chóng tách ra, và cơ cấu máy móc ở bên trong nó đã chuyển đổi một lượng lớn mana thành ngọn lửa. Cậu phản đòn lại cực kỳ hung tàn, những viên đạn lửa bắn xuyên qua Thuyền Bay như những ngọn lửa địa ngục vậy. Những viên lửa dạng xoắn ốc đã xuyên qua bức tường và ở phía bên trong con thuyền chuyển biến thành một biển lửa, dễ dàng mà thiêu đốt cháy bay phần vỏ thuyền. Phần giáp vỏ của Thuyền Bay có thể chống chịu được với đòn bắn ma thuật thông thường, nhưng nó không hề nghĩ đến nó phải đối mặt với hỏa lực như ác quỷ phóng ra từ Ikaruga được.
“Không thể nào, uy lực mạnh cỡ đó…! Không, nếu như để điều này xảy ra, thì Thuyền Bay sẽ rơi rụng xuống mất!!”
Một vài sự lựa chọn chớp hiện ra trong tâm trí của Doroteo. Để bắt lại được hoàng tộc Kuscheperca, ông cần phải thả xuống Kỵ Sĩ Đen. Nhưng nếu phớt lờ đi một mình quỷ thần bay như thế này, thì việc Thuyền Bay rơi rụng xuống chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Ông không dám chắc rằng liệu Kỵ Sĩ Đen có ngăn cản được cậu ta không, nhưng có một điều mà ông chắc chắn là nếu như mất đi chiếc Thuyền Bay này thì điều này có nghĩa là kế hoạch của ông sẽ thất bại.
“Ugh, oooohhhh!!!!”
Sau khi suy nghĩ đến điều đó, Doroteo liền hét lên. Chiếc Tyrant của ông liền nhấc lên tấm chắn dũng cảm mà đón nhận lấy các đường đạn ma thuật. Tấm chắn của ông đã bị xoắn vặn lên khi đón nhận trực tiếp các viên đạn ma thuật, và Chuỗi dây tinh thể từ mọi nơi trên cơ thể rơi vung vãi xuống đất. Chỉ vẻn vẹn một vài phát đạn ma thuật đã khiến cho cỗ máy phải khuỵu gối xuống, nhưng Tyrant vẫn miễn cưỡng mà cử động được.
“… Nhanh chóng xoay người lại! Lập tức rời khỏi nơi này!!”
Thuộc hạ của Doroteo sau khi chứng kiến hành động của ông liền dồn dập lao lên noi theo. Khi bọn họ dồn dập hy sinh Kỵ Sĩ Đen để ngăn cản viên đạn ma thuật thì chiếc Thuyền Bay cũng đã loạng choạng mà thay đổi phương hướng bay.
“Hử? Các ngươi đã đến tận đây giờ còn muốn chạy trốn đi ư? Các ngươi không thể chạy được, ta sẽ không để cho các ngươi chạy trốn… Ủa?”
Vốn đang đánh cho điên cuồng lên Eru đang định đuổi theo thì cậu chợt chú ý tới phía sau đằng dưới cậu. Một vài thân hình màu đen đang chạy dọc theo con đường mà đuổi theo Tzendrinble.
“Đó là đội du kích ư? Cái này…”
Eru do dự. Với sức mạnh của Ikaruga, cậu có thể bắt kịp Thuyền Bay và đánh chìm nó một cách dễ dàng. Nhưng điều đó có nghĩa là sẽ vứt bỏ đi Tzendrinble. Để mục tiêu của cậu sang một bên mà nói, thì ưu tiên hàng đầu của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc là giải cứu gia đình hoàng tộc của Kuscheperca, và mang bọn họ an toàn mà trở về. Đó là chút lý trí còn sót lại ngăn cản ham muốn của cậu.
“Haha… được rồi, chiếc thuyền đó tạm thời cứ lưu giữ đấy. Lần tới gặp lại, mình sẽ thỏa thích mà tận hưởng nó và ăn sạch sành sanh nó đến tận linh kiện cuối cùng!”
Eru tiếc nối không ngừng để lại những lời đó, sau đó Ikaruga quay người lại và phun ra đuôi lửa và sóng nhiệt, nhắm thẳng tới Tzendrinble mà lao đến với tốc độ kinh khủng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện