[Dịch] Knight's & Magic

Chương 62 :  Kỵ Sĩ &amp Ma Thuật Knight's &amp Magic Vol 4 Arc 7 Chap 30(1)

Người đăng: Hoàng Luân

.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic Vol 4 Arc 7: Bùng Nổ Chiến Tranh Ở Phía Tây Chap 30: Công Chúa Cảnh Tha Hương Tin tức về thành phố thủ đô của Kuscheperca, Delvincourt đã thất thủ và kết quả của cuộc xâm lược đã được báo cáo lại cho Vương Quốc Žaloudek. Hiện tại người đang thay mặt cho Quốc Vương Baldomero đang nằm bệnh trên giường bệnh là – Đại Hoàng Tử Carlitos đang ngồi ở trên ngai vàng ở giữa tòa cung điện, không thể đè nén được sự vui mừng này, anh lập tức loan báo thông tin này cho các quý tộc: “Theo như những gì đã báo cáo, sau khi đã thành công chiếm lấy Delvincourt, lực lượng xunh quanh Kuscheperca đang dần dần tan rã ra. Sẽ không lâu nữa toàn bộ Kuscheperca sẽ sát nhập vào xuống dưới quyền cai trị của chúng ta. Sau đó, Liên Minh Các Nước Phương Tây đều sẽ trở thành vật trong túi của chúng ta. Đế chế rộng lớn đã sụp đổ Cha Của Aburdene sẽ được thành lập lại… Những quốc gia nhỏ nhoi còn sót lại thì chẳng khác nào giun dế cả.” Những quý tộc tập trung lại ở đây đều hết sức than thở trước thành quả này. Žaloudek và Kuscheperca là hai quốc gia lớn ở phía tây. Như anh ta đã nói, lãnh thổ của hai quốc gia khi đã kết hợp lại với nhau (tính cả Liên Hợp các nước Union) như vậy thì nó sẽ sinh ra một quốc gia khổng lồ trải dài hầu hết lục địa phía Tây. Sau hết tất cả khó khăn gian khổ thăng trẩm đế chế Cha Của Aburdene trải nghiệm qua, cuối cùng toàn bộ phía tây lại thu lại vào trong tay – bọn họ đã tiến gần hơn với niềm tham vọng to lớn của bọn họ. “Như quý vị sớm đã biết, hành động này của chúng ta trải qua tỉ mỉ chuẩn bị mới phát động ra. Lấy điều này làm cơ sở, Cristóbal đã thực hiện rất tốt nhiệm vụ của mình, sự mãnh mẽ của cậu ta chính là lưỡi dao sắc bén nhất của Žaloudek.” Sau khi nghe được tràn đầy vui vẻ Carlitos phát biểu lấy, các quý tộc đang tụ tập lại ở đây trên vẻ mặt đều tỏ ra vẻ đồng ý, và trong hội trường thì tràn đầy tiếng cười đầy vui vẻ. Ngay lúc này, một người phụ nữ trẻ bước lên phía trước ngai vàng, mà mọi người ở đây thấy vậy đều tự động tách ra nhường đường cho cô. Khuôn mặt của cô có vài nét trông giống với Carlitos, và trang phục của hai người họ đều tương tụ giống nhau. “Cristóbal đã làm rất tốt. Quá trình chinh phục đang diễn ra rất suôn sẻ, nhưng cũng đã tới lúc mà đứa trẻ đó không thể ứng phó nổi tình hình đi. Như dự định, liền em sẽ tới đó giúp đỡ cho việc cai trị.” Con gái trưởng của Quốc Vương Žaloudek, Catalina Camilla Žaloudek liền nói ra ý nghĩ của mình. Anh trai của cô liền gật đầu và nở nụ cười khổ. “Đúng vậy, Cristóbal rất giỏi trong việc chiến trận, nhưng lại chẳng có năng khiếu tý nào trong việc quản lý hệ thống chính trị cả. Vì thế đó là lý do mà cần đến em, hãy giúp nó quản lý.” Nhị Hoàng Tử Cristóbal là một chiến tranh cuồng nhân – điểm ấy ngoài trừ chính anh ta ra thì ai cũng công nhận lấy điều đó. Mặc khác, Trưởng Công Chúa Catalina lại không thích hợp cho việc đánh trận, nhưng về mặt điều hành hệ thống quả lý lại vượt trội hơn hẳn. Để cai trị lấy mảnh lớn lãnh thổ mới, thì tài năng của cô là một điều hết sức cần thiết. Đối với sự khích lệ của anh trai cô, Catalina liền thi lễ một cái rồi sau đó từ phía ngai vàng lui lại về sau. “Do đó, bây giờ chúng ta có thể xâm lược lấy Vương Quôc Kuscheperca mà không có bất kỳ nỗi lo lắng nào khác. Các nước xung quanh có động tĩnh gì không?” Một người đàn ông tỏa ra khí thế của một người chiến sĩ liền bước lên phía trước trả lời câu hỏi của Carlitos. Ông chính là Đoàn Trưởng Đoàn Kỵ Sĩ bảo vệ lấy biên giới của đất nước họ. “Vâng, thưa điện hạ. Cô Độc Mười Một Nước đã có một số động tác ngay khi chúng ta triển khai hành động chinh phục, nhưng bọn họ đã bị Đoàn Kỵ Sĩ Xương Chì tiêu diệt. Thế nên xin điện hạ cứ yên tâm mà tấn công theo ý muốn của ngài.” “Làm rất tốt. Nói với bọn họ rằng thân là những người bảo vệ biên giới nên cố gắng làm việc tốt hơn nữa.” Chỉ huy Đoàn Trưởng liền cúi người thật sâu sau đó bước lùi lại về phía sau. Carlitos liền xác nhận lại tất cả nhũng điều quan trọng, rồi ủy thác trọng trách cho những người đảm nhiệm công việc đó. Theo trình tự tiến hành, cuối cùng cũng đến lượt của một người đàn ông đang ngồi ở một góc của đại sảng tiếp kiến, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc. “…Collazo! Công tác lần này thật là khổ cực ngươi. Con Thuyền Bay mà ngươi đã phát minh ra chính là con thuyền chỉ dẫn chúng ta đi tới con đường thắng lợi.” “Thần rất vinh dự khi có cơ hội để đóng góp cho đất nước này. Tài năng của thần cũng tầm thường thôi, nhưng thần sẽ cố gắng hết sức mà phục vụ.” Mặc dù chính bản thân anh như vậy, nhưng người đàn ông này chỉ tỏ vẻ đầy sức phục vụ ở vẻ ngoài mà thôi, và anh đang cúi đầu xuống với một vẻ mặt buồn chán. Carlitos nhẹ nhàng khịt mũi, sau đó gương mặt quay trở lại với vẻ mặt tươi cười. “Rất cảm động. Tiếp đó xin mời hãy làm việc thật tốt cho Đoàn Kỵ Sĩ Đen chúng ta.” “…Như ý của ngài. Thần sẽ gấp rút chỉ huy công xưởng làm việc, giao cho Đoàn Kỵ Sĩ Đên mới một phần sức lực.” Người đàn ông này làm một cái nghi lễ cứng ngắc, rồi sau đó rời khỏi phòng tiếp kiến một cách vội vã. Để nội dung cuộc trò chuyện này sang một bên, đối mặt với người mặc dù làm tạm thời đang thống trị lấy quốc gia này thì hành động của anh thật là đáng trách. Trong thực tế, một vài quý tộc đã cau mày lại trước cảnh tượng này. “… Người đàn ông này. Ở trước điện hạ biểu hiện như vậy thật là vô lễ?” “Thôi kệ, cứ mặc hắn đi. Cứ chỉ của hắn đúng thực là rất vô lễ, nhưng giá trị của hắn ta đủ để ta bỏ qua hành vi đó. Ta cần hắn tiếp tục trút hết sức phục vụ cho đất nước này.” Carlitos trên khuôn mặt hào hiệp nở một nụ cười thật là sâu. Những quý tộc ở xung quanh anh nhìn có vẻ như họ không có chấp nhận lấy điều này, nhưng bọn họ không thể bác bỏ được lời người đang thống trị lấy đất nước này, thế nên bọn họ chỉ thể tránh né nó ra với thái độ mơ hồ. ----------------------------------------------- Sau khi rời khỏi đại sảnh tiếp kiến, người đàn ông này vội vã bước nhanh qua hành lang cung điện, thô lỗ cởi ra áo khoác của mình. Cho tới khi sự thít chặt lại trên cổ của anh được thả lỏng ra anh mới thở phào nhẹ nhõm được. Bộ quần áo này đúng là rất thanh lịch, nhưng nó gò bó khiến cho người không thể thở nổi. Dưới lớp áo khoác bao bọc lấy là một cỡ người mức trung bình, trông không giống được huấn luyện qua gì cả. Từ đó, có thể rõ ràng người đàn ông này không phải là một Kỵ Sĩ hay là một người thợ rèn chế tạo. “Hài, vị Vua ‘thay quyền’ thật là đáng sợ. Quên đi, cũng nhờ có sự giúp đỡ của hắn ta mà Thuyền Bay mới có thể bay lên bầu trời được.” Tên của người này là Horacio Collazo. Số tuổi của anh vẫn chưa có tới 30, nhưng anh đã sớm trèo lên được vị trí hàng đầu của việc phát triển kỹ thuật của nước Žaloudek, và nắm giữ lấy vị trí quan trọng giám đốc của trung tâm công xưởng nghiên cứu, có thể nói là một bước lên mây. Đó là bởi vì anh – hay nói đúng hơn, bộ tộc của anh – đề xuất ra lý luận của họ đã được ứng dụng lên vũ khí mà đáng được bước khẳng định, nó đã khiến cho anh đạt được vị trí hiện tại. Bộ tộc của anh đã phát hiện ra bài luận văn về ‘Ứng dụng của thuần khí Ête’. Thứ năng lượng di chuyển ở khắp thế giới này chính là mana, và bọn họ đã tập trung vào hình thức Mana trước đó, Ê-te, từ đó đã phát triển ra rất nhiều chủng loại kỹ thuật công nghệ. Với nguồn tài trợ từ Žaloudek, bọn họ đã thu được thành quả quan trọng, đó là ‘Nguyên Tố Phù Không’. Đây là loại động cơ đại diện cho học thuyết ‘Ứng dụng của thuần khí Ête’, và nó tạo nên con thuyền bay lần đầu tiên trong lịch sử loài người sinh ra. “Ta rất là biết ơn Điện Hạ, nhưng nơi này đang biến thành bầu không khí khiến cho người ta không thể thở nổi.” Sự xuất hiện của Thuyền Bay tiếp nối đồng thời với việc hoàn thành Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới, chỉ có thể nói là đằng sau nó có một nguồn sức mạnh khổng lồ nào đó đang dẫn dắt. Hoàng tộc của Žaloudek kế thừa lấy thứ tham vọng giống nhau qua mỗi đời thế hệ, đó là hồi sinh lại đế chế huyền thoại đã từng thâu tóm toàn bộ sức mạnh vùng phía Tây lại. Mà hoàn toàn mới lý luận đã sáng tạo ra chưa từng có có thể bay được lực lượng chiến đấu, kết hợp với sức chiến đấu mạnh mẽ mà cỗ máy đời cũ không thể nào sánh bằng được – cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới đã thổi bùng lên ngọn lửa đầy tham vọng của bọn họ. “Mọi thứ trở nên nghiêm trọng rồi đây, ánh mắt sắc bén của các quý tộc như là chiếc gai vậy thật là khiến cho người nhức nhối.” Mang theo học thuyết ‘Ứng dụng của thuần khí Ê-te’, Horacio một mình rời khỏi quê nhà của mình mà ngoan cố mang theo quyết tâm của mình. Anh có một giấc mơ, và để thực hiện được giấc mơ này, anh cần một lượng lớn tiền, cũng chính là cấp độ quốc gia tài trợ cho. Đó chính là lý do anh đã phản bội lại bộ tộc của mình để tìm đến sự giúp đỡ của Vương Quốc Žaloudek. Từ cách thức này mà xem, kế hoạch của anh đang tiến dần theo phương hướng thuận lợi tiến lên phía trước. “Ai nha ~ chiếc thuyền bay của ta hiện đang bay lượn ở nơi nào đây? Mình ước gì cuộc chiến tranh vô nghĩa này sẽ kết thúc sớm, mình thật muốn sớm được bay lượn một cách tự do trên bầu trời a.” Anh nhìn lên hướng bầu trời từ hành lang, và mất một lúc sau, khuôn mặt bình thản của anh chợt trở nên nghiêm túc. Anh lần thứ hai bước lên về phía cảng Thuyền Bay theo từng bước sải chân dài, anh đang chuẩn bị quay trở lại ngôi nhà công xưởng trung tâm nghiên cứu của anh. Vì chỉ có một ít Thuyền Bay được chế tạo ra nên nó không thể được phổ cập ra, nhưng làm người phát minh ra nó anh có quyền có chiếc thuyền cá nhân dùng để cho việc đi lại. “Ồ? Đó là…” Khi Horacio đi đến cảng, anh liền gặp tới công chúa Catalina người đang định lên Thuyền Bay đi tới Kuscheperca. Sau đó anh liền nhớ lại nội dung của cuộc trò chuyện mà anh đã nghe được ở đại sảnh tiếp kiến và một ý tưởng chợt nảy ra ở trong đầu anh. Anh nhanh chóng chạy lại về phía Catalina. “Xin thứ lỗi cho thần, Catalina điện hạ, ngài có thể hay không dành cho thần một chút thời gian?” “Ngươi là… Horacio? Có chuyện gì sao? Không phải là con tàu của ngươi đang ở ngay đó sao?” Catalina nghi hoặc mà nhìn Horacio đột nhiên xuất hiện, và rồi cô chỉ vào con tàu đậu ở bên cạnh cô. “Thần biết thưa điện hạ. Thần chỉ muốn thăm hỏi một vài điều từ Ngài.” “… Ta cần phải nhanh chóng đi đến Kuscheperca, nên hãy nói nhanh đi.” Horacio liền cảm tạ, sau đó bắt đầu phát biểu: “Như thần đã nói với Hoàng Tử Carlitos, công việc của thần là tăng cường sức mạnh của Đoàn Kỵ Sĩ Đen và Thuyền Bay, nhưng đây không phải là một điều gì đó có thể ở trong công xưởng nhắm mắt mà làm được. Thần cần có thông tin… Và nơi dễ dàng nhất có được nó là từ chiến trường, nơi mà Đoàn Kỵ Sĩ Đen và Thuyền Bay đang được thường xuyên sử dụng lấy… Kuscheperca.” Catalina cau mày lại. “Để phát huy ra tận cùng năng lực của thần và sức mạnh của vương quốc, có thể hay không cho phép thần cùng với người đi tới Kuscheperca?” Horacio cố nhịn xuống ý cười, anh một mục cong người xuống kính cẩn. -------------------------------------------- Khu vực rừng rậm của Vương Quốc Kuscheperca cũ. Tia sáng mặt trời chiếu sáng xuyên qua các kẽ lá của khu rừng, và một đội gồm xe ngựa và các kỵ binh đang chậm rãi tiến bước lên về phía trước. Con đường này không có được chỉnh sửa nên đi qua đoạn đường gò ghề khiến cho tốc độ của chiếc xe ngựa chậm lại hơn. Ngoài ra, chủ nhân của chiếc xe ngựa này phải luông tránh né ánh mắt của người khác, thế nên bọn họ phải luôn hành động một cách thật là bí mật. Lý do làm vậy bởi vì mục tiêu ở trên chiếc xe ngựa này rất là rõ ràng – một cô gái với khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, quá mức tiều tụy đến nỗi khuôn mặt không còn cảm xúc. Cô chính là công chúa của Kuscheperca, Eleonora. Ngồi đối diện cô là Martina, là vợ của em trai Quốc Vương Kuscheperca. Trong khi đó ngồi ở bên cạnh lo lắng mà nhìn Eleonora chính là Isadora, con gái của Martina. “Eleonora, mạnh mẽ lên. Mình rất là bực tức với chuyện đã xảy ra với Đức Vua… Nhưng hiện giờ cậu phải chống đỡ lấy Vương Quốc này, và đuổi những kẻ đó ra khỏi Vương Quốc.” Mặc dù Isadora đang nói chuyện với cô, nhưng Eleonora lại không có phản ứng lại tý nào, cô giống như một con rối đã bị hư hỏng. Martina chau mày lại mà nhìn cháu gái của mình, và vẻ mặt của cô liền trở lên nghiêm khắc lên. Eleonora đã như thế này trong suốt cuộc hành trình chạy trốn rồi. Vẻ đẹp của cô vốn nổi tiếng giống như một bông hoa nở rộ, bây giờ nó đã trở nên trống rỗng, không chút cảm xúc, giống cho con rối mặc người thao túng. Isadora không chịu như vậy và liên tiếp bắt chuyện với cô, nhưng mọi nỗ lực của cô đều vô ích. Đêm đó, khi Delvincourt bị Đoàn Kỵ Sĩ Cánh Thép đánh bại, bọn họ chỉ có thể chạy trốn ra khỏi thủ đô nhờ có sự hy sinh của Quốc Vương. Kế hoạch ban đầu của họ là chạy tới phía Đông, nơi vốn là lãnh địa của chồng Martina – Hoàng Tử Fernando. Công chúa muốn ấp núp sống sót thì không có nơi nào khác tốt hơn nơi đó. Nhưng Đoàn Kỵ Sĩ Cánh Thép đã ngặn chặn lại kế hoạch của bọn họ. Như Quốc Vương Aukusti đã dựa đoán trước, quân đội Žaloudek liền lập tức thư giản sau khi đánh bại Quốc Vương, nhưng khi bọn họ phát hiện ra các thành viên hoàng tộc khác đã biến mất chỉ trong thời gian ngắn sau đó. Ở phương Tây, lưu hành lấy người cùng chung dòng máu sẽ kế thừa lấy tất cả, vậy nên còn sót lại con cháu của Quốc Vương sẽ là một vấn đề phiền phức. Đó chính là lý do tại sao khi mà móng vuốt của bọn họ kéo duỗi ra khắp cả Kuscheperca, bọn họ cũng không ngừng tìm kiếm lấy tin tức về sự lưu vọng của gia đình hoàng tộc. Kể từ khi mà bọn họ nhìn thấy chiếc tàu bay trên bầu trời, nhóm Martina đã quyết định ưu tiên hơn cho việc bí mật trong cuộc hành trình này. Suy cho cùng, trong bọn họ có người kế thừa lấy dòng máu cao quý, và là hy vọng cuối cùng cho Vương Quốc Kuscheperca, thế nên bọn họ không thể nào liều lĩnh mạo hiểm được. Các kỵ sĩ hộ tống cũng thận trọng gấp đôi, cẩn thận tránh khỏi rò rỉ bất cứ thông tin nào, hạn chế với việc tiếp xúc với các thành trấn một cách tối thiểu nhất, lựa chọn đi trên những con đường rừng rậm xa xa ra khỏi khu vực tụ cư dân. Loại hình thức tiêu hao thể lực và vật tư bí ẩn hành động này chỉ có thể dựa vào ý chí và sự hy vọng để kiên trì tới. Đối với một đóa hoa được nuôi dưỡng ở trong một mái nhà ấm áp, sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi cô đã từ bỏ nỗi niềm hy vọng. …Nếu như cứ tiếp tục như vậy, coi như thuận lợi chạy trốn khỏi, trì sợ rằng cõi lòng của đứa nhỏ này cũng không thể chịu đựng nổi. Cuộc chạy trốn này có quá nhiều điều không chắc chắn, nhưng điều mà Martina quan tâm nhất là tình trạng hiện giờ của Eleonora. Sau khi đi đến lãnh địa, Eleonora sẽ là người mang theo dòng máu kế thừa trực tiếp sẽ cần phải trở thành biểu tượng của Vương Quốc Kuscheperca và xây dựng lại đất nước của mình. Nhưng cô lại thiếu sót có tốt chất để có thể lãnh đạo được mọi người. Martina lén nhìn trộm cô con gái của mình. Mặc dù gặp cảnh khốn khó, nhưng trái tim của Isadora không có chần chừ tý nào. Tuy rằng cô cảm giác rằng con gái của mình rất là lo lắng cho Eleonora, nhưng Isadora lại không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự chán nản cả. Isadora tuy rằng thường thường giống hình tượng ‘con nhóc quậy phá’ lúc nào cũng thích bắt chước theo các kỵ sĩ, nhưng ở tình huống lúc này trái lại là một phẩm chất hiếm có. Martina không nhìn được nghĩ đến rằng sẽ thật là tuyệt vời nếu như Eleonora có lấy một phần mười sự kiên cường của Isadora. Chiếc xe ngựa chở người liên tục đi tới bỗng dưng ngừng lại. Một bầu không khí căng thẳng mà các Kỵ Sĩ truyền ra đến nỗi dù ở trong xe ngựa vẫn có thể cảm giác được. “!... Chuyện gì xảy ra thế!?” Martina mở cửa sổ ra và hướng về phía kỵ sĩ hỏi một cách sắc bén. Một kỵ sĩ ngồi ở trên ngựa quay đầu lại trả lời: “Thứ lỗi cho thuộc hạ chưa xuống ngựa mà bẩm báo. Các trinh sát báo cáo phát hiện thấy tình huống khác thường ở phía trước chúng ta.” “Là kẻ thù ư?” “Không chắc chắn lắm. Nhưng để cho an toàn, chúng ta nên hẳn đi đường vòng…” Khi vị Kỵ Sĩ này đang trả lời và đang muốn quay đầu đi thì bọn họ chợt nghe được tiếng còi chói tai vang lên. Một mũi tên bắn xuyên qua đầu của vị kỵ sĩ này. Trước sự há hốc kinh ngạc của Martina, thân hình của vị kỵ sĩ này chợt ngã xuống ngựa và rời khỏi tầm nhìn của cô. “Kẻ địch tấn công! Kẻ địch tấn công!” “Làm sao có thể như thế được? Không phải bọn chúng đang còn ở xa xa phía trước sao?” “Không rõ lắm, nhưng chúng ta phải nhanh lên. Nếu không chúng ta sẽ trở thành bia ngắm… Ách!?” Đòn tấn công bất ngờ này khiến cho các kỵ sĩ rơi vào hỗn loạn. Trong lúc đó, người lính cầm chiếc nỏ liền hiện ra ở trên các cây khác nhau, tàn nhẫn mà mở một cuộc tàn sát. Đội quân mai phục này có áo giáp đầy đủ với bộ đồ giáp kiểu giống nhau, kèm theo biểu tượng của quân đội Žaloudek trên bộ giáp đó. Trong khi đó số lượng các kỵ sĩ của phía Martina đang lần lượt giảm dần đi, người điều khiển chiếc xe ngựa hoàng gia bắt đầu khẩn cấp khởi hành. Anh cũng là một kỵ sĩ được huấn luyện bài bản, và anh đã đúng khi ra quyết định này. Nhưng không may thay, anh hành động vẫn còn quá trễ. Đột nhiên một chùm sáng màu cam xuất hiện ra trên con đường của cỗ xe ngựa đang tiến tới, và kèm theo đó là một vụ nổ. Ngọn lửa dữ dội và sức ép từ vụ nổ chỉ trong chốc lát đã giết chết những con ngựa, và chiếc xe ngựa liền ngã ầm ngay xuống đất, nảy lên một vài lần rồi mới ngừng hẳn. Ngay sau đó, ở phía trước liền vang lên rõ ràng những tiếng bước chân nặng nề, âm thanh sắt thép va chạm vào nhau, tiếng kêu rít lên của chuỗi dây tinh thể và âm thanh mơ hồ của không khí bị hút lấy từ Lò Chuyển Đổi Mana đang trở nên tới gần hơn. Danh tính thực sự của nó không cần nõi rõ nữa, một thân bộ áo giáp đen kỵ sĩ khổng lồ -- Hình Bóng Kỵ Sĩ chậm rãi hiện ra ở phía khu rừng. Không phải chỉ có một, mà là có tới tận 6 Hình Bóng Kỵ Sĩ đang vây quanh lấy chiếc xe ngựa. Kỵ Sĩ khổng lồ với bộ giáp màu đen nặng nề là kiểu mẫu cỗ máy mới của Žaloudek, Tyrant, chỉ mới một vài ngày đây thôi chúng đã chà đạp lên thủ đô của bọn họ. Vũ Khí Sau Lưng nhô ra từ phía sau bọn họ đang ở trong tư thái sẵn sàng bắn, một chiếc trong số đó có dấu hiệu vừa mới bắn ra xong, phát sinh ra tia sáng lờ mờ. Nhiều người lính xuất hiện ra ở dưới chân của Tyrant, vây quanh lấy chiếc xe ngựa đang bị lật ngã. Một người đàn ông mặc trong mình bộ áo giáp lính tiêu chuẩn liền từ nhóm lính cầm lấy nỏ tách ra và đi lên phía trước, dường như đây là đầu lĩnh suất lĩnh nhóm người này. Nhìn thấy không còn ai chống cự lại nữa, anh ta liền thông báo với một âm thanh giọng cười to lớn: “Những người ở trong xe ngựa, hãy mau ra đây đi, chống cự là vô dụng.” Nhưng mọi thứ vẫn yên lặng như cũ. Vừa bị phục kích rồi lại bị trúng một đòn nặng nề từ đạn ma thuật thì điều này là điều hẳn nhiên. Người đội trưởng khịt mũi không vui và tiếp tục đưa ra lời cảnh báo: “Chúng ta không có quan tâm đến mạng sống của các ngươi, liền như vậy thổi bay các ngươi cũng được.” Kèm theo sự đe dọa này, một chiếc Tyrant liền chĩa Vũ Khí Hình Bóng về phía chiếc xe ngựa. Ngay tại lúc này— “Đợi đã.” Sau khoảng một thời gian thở dài, cuối cùng cũng đã có sự phản ứng lại. Người đàn ông này nhướng lông mày, và khung cửa của chiếc xe ngựa bị ngã đổ liền bị từ phía trong đá bay văng đá. Điều này khiến cho các binh lính của Žaloudek hoảng sợ giơ vũ khí lên, một bóng người từ chiếc xe ngựa chậm rãi bò ra. Đó chính là Martina. Cô nhảy lên đỉnh nóc của xe ngựa, và liền liếc nhìn những người lính ở dưới đất một cách ngạo nghễ. “Hưmm, liền đến cả Hình Bóng Kỵ Sĩ đều mang ra, thực sự là chuyện bé xé to ra. Vì vậy, các ngươi thậm chí không có dám nói chuyện với một người phụ nữ không có vũ khí trong tay nữa?” Cô có một thân hình thon thả mảnh khảnh của một người phụ nữ, lại trải qua rèn luyện, bởi vậy vừa đứng ở vị trí trên cao liền lấy tư thế người bề trên ngạo nghễ mà nhìn xuống dưới. Bộ váy của cô đã hơi có chút bẩn trong chuyến hành trình dài này, nhưng khí thế của cô lại không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn khiến cho các binh lính dè dặt nữa. Khuôn mặt của người đội trưởng liền hơi hơi cứng lại, nhưng anh liền nhớ lại tình hình hiện tại, bề ngoài liền mang khuôn mặt kính phục. “Đây không phải là Vương Phi Martina sao? Thật là một vinh dự lớn lao khi được gặp gỡ…” “Mồm mép dẻo miệng…” Martina cau mày lại, bỏ qua người đội trưởng và quan sát xung quanh. Cô đã hoàn toàn bị bao vây lại, và có các Hình Bóng Kỵ Sĩ đang ở sẵn chế độ chờ ở một khoảng cách phía xa. Mặc khác, tất cả các kỵ sĩ đi theo hộ tống đều đã bị đánh bại hết cả, tình hình rất là bất lợi. Ngay cả chính khi cô lấy mình làm mồi nhử thì cũng không thể chắc chắn được liệu rằng Eleonora và Isadora có thể trốn thoát được hay không. Không chắc chắn mấy cơ hội trốn thoát cô chỉ có thể hơi hơi cắn môi lại. “Chúng ta theo lệnh của Điện Hạ Cristóbal tới bắt các ngươi, xin đừng có phản kháng lại một cách vô ích… Điện Hạ cũng đã nói rồi, nếu chúng tôi đã xác định được danh tính của quý vị thì việc quý vị sống hay chết cũng chẳng hề hấn gì cả. Nếu như quý vị hợp tác, ta hứa cam đoan rằng chúng ta sẽ không có hành động bạo lực đâu.” Người đàn ông này ngụ ý rằng hắn đã kiểm soát lấy toàn bộ tình hình, điều này khiến cho Martina cau mày lại không cam lòng. Nhưng mặc dù cô có chống đối như thế nào, thì trong tình huống này cô hoàn toàn không có sức chống cự lại. Dù sao những gã kỵ sĩ khổng lồ có thể ngay lập tức băm vằm con người đang đe dọa lấy cô trong im lặng, bất cứ sự phản kháng nào đều là vô nghĩa trước mắt bọn họ. “Không nghĩ tới bị cướp trước một bước… Tính sai a. Cho dù có làm gì đi nữa, Hình Bóng Kỵ Sĩ vẫn là một vấn đề khó có thể giải quyết được.” Khi người đội trưởng nghe được sự lẩm bẩm đầy cáu cỉnh của Martina, hắn liền nở một nụ cười đầy chán ghét và nói: “À, ta có quên nói cho ngươi biết. Từ hướng mà chiếc xe ngựa đang hướng đến, chắc hẳn là các ngươi đang có kế hoạch đi tới lãnh địa ở phía Đông phải không? Các ngươi chỉ có thể tìm kiếm nơi ẩn nấp ở chỗ em trai của Quốc Vương. Nhưng thật là đáng tiếc, chúng ta lầ đến từ vùng lãnh địa ở phía Đông đó.” Cho dù không có cam lòng nhưng khuôn mặt đầy bất khuất của Martina bất chấp phiền muộn cũng không thể không khỏi lộ ra vẻ kinh hoàng. “Lẽ… lẽ… lẽ nào… các ngươi….!” “Ngươi đủ thông minh để biết được lý do chứ? Niềm tự hào của vương quốc của bọn ta đội tàu Thuyền Bay! Đoàn Kỵ Sĩ Cánh Thép đã sớm chinh phục vùng lãnh thổ Fontanier ở phía trước các ngươi!” Martina dừng như có cảm giác phía dưới chân đã không có gì để chống đỡ lấy cô nữa, cô có thể nghe rõ được tiếng mạch đập dòng máu chảy qua đôi tai của cô. Mang theo dự cảm xấu nhất, cô vắt lấy tia sức mạnh cuối cùng nhìn chằm chằm vào tên đội trưởng. Hắn ta làm một bộ vẻ mặt ‘ta rất sợ hãi’, rồi cuối cùng tung ra đòn đánh cuối cùng: “Được rồi, ta có nghe nói đến rằng em trai của Quốc Vương bất hạnh đã chết trận trong cuộc tấn công. Và thế, gia đình hoàng gia còn sót lại của đất nước này chính là tất cả các ngươi đó. Không còn nơi nào để cho các ngươi chạy trốn nữa đâu.” Martina rốt cuộc cũng vô lực quỳ gối xuống đất, ngực của cô dần dần bị cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm lấy. Tia hy vọng mà cô đã bám víu lấy trong suốt chặng hành trình này đã bị nghiền nát một cách tàn nhẫn. Aaa… tất cả đã không còn nữa. Anh rể và chồng của mình đều đã mất… ai sẽ là người cứu vớt Vương Quốc này bây giờ…? Các binh lính xung quanh bao vây lấy Martina người đã từ bỏ chống cự lại. Không còn nơi nào để trốn nữa, không còn sức mạnh để chiến đấu. Các binh lính liền bắt lấy Martina và các cô gái đang run rẩy ở trong xe ngựa. Tia hy vọng cuối cùng của Vương Quốc Kuscheperca cũ — nhóm Công Chúa Eleonora đã rơi vào trong tay của Žaloudek. Đây là tin tức này đủ để loại bỏ đi ý chí chiến đầu của các quý tộc trong Vương Quốc Kuscheperca cũ. Điều này xảy ra vào năm C.E. 1281, khi cơn gió mùa hè sớm bắt đầu thổi. Žaloudek đã bắt được toàn bộ gia đình hoàng gia của Kuscheperca và Vương Quốc trong tay, hoàn thành việc xâm lược.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang