[Dịch] Knight's & Magic
Chương 57 : Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 3 Arc 6 Chap 27(2)
Người đăng: Hoàng Luân
.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 3
Arc 6: Thành Phố Rừng Rậm Khủng Hoảng
Chap 27: Nữ Hoàng Của Bầy Giáp Xác Thú
Từ Cánh Cổng Khe Núi Athusser đi tới Thành Phố Rừng Rậm dọc theo một con đường xuyên suốt dãy núi.
Mới bắt đầu có dòng dòng suối nhỏ, rồi từ từ tụ tập lại tạo thành một dòng chảy lớn, chạy dọc theo con đường mòn dãy núi tạo thành dòng sông. Cả con đường và dòng sông đều kéo dài đến ngay khu vực giữa lòng chảo, và sau đó đi vào thành phố.
Bao gồm con đường mà xe ngựa đang chạy, cả đường phố của thành phố đều được lát bằng đá cả.
Dòng sông theo đó được chia nhỏ ra thành những dòng chảy nhỏ, lan rộng ra khắp cả thành phố. Chu vi xung quanh mật độ thực vật rất là dày đặc, không có giống như cây khổng lồ như vậy chỉ là cao hơn Hình Bóng Kỵ Sĩ một chút mà thôi. Không chỉ riêng cành cây mà thôi, đến thân cây cũng uốn lượn theo cách kỳ quái. Bề ngoài kỳ quặc không có kết cấu rõ ràng mang đến cho người nhìn một cảm giác bất an.
Cách bố trí kiến trúc có thể nhìn ra giữa rừng cây trông rất là độc đáo, như thể là những kiến trúc này được xây dựng thành là nhờ vào những cây cối xoắn vặn này. Hay đúng hơn, một nửa cấu trúc đã kết hợp lấy với cây cối, nó là một phần của ngôi nhà. Một số kiến trúc quấn lại cùng nhau; có cái khác lại phát triển xuyên qua cả ngôi nhà. Vật liệu xây dựng cũng rất là đặc biệt; sử dụng một vài cây thực vật đặc biệt lớn lên làm khung xương cấu trúc, rồi lại lấy gỗ, đá và bùn vôi trộn lẫn lại mà gia cố thêm.
“Tòa thành phố này cùng với khu rừng cùng nhau sinh sống với nhau.”
Những tòa nhà được cây cối quấn lại xung quanh; đây chính là thứ đã phản ánh lại tâm lý của tộc Elves, một thứ để hình dung cho văn hóa độc nhất của họ.
Sau thời gian ngắn, chiếc xe ngựa liền đi đến trung tâm thành phố. Một kiến trúc khá là đặc biệt nằm ở đây, mặc dù ở trong thành phố đã hòa làm một với khu rừng thì nó cũng rất là đặc biệt.
“Đây chỉnh là trái tim của Alfheim, ‘Rừng Rậm Hộ Phủ’.”
Rừng Rậm Hộ Phủ là một tòa tháp trắng tinh khiết, nó trông rất là nổi bật ở trong Thành Phố Rừng Rậm nơi được lấp đầy bởi màu sắc của tự nhiên. Bề mặt của nó cong nhè nhẹ mà không có quy luật rõ ràng nào, với hình dạng xoắn ốc hiện rõ lên từ phần giữa hướng lên trên kéo dài lên và tạo thành một đỉnh đầu nhọn ở phía trên, nó giống như là là một số loài giáp xác nào đó. Phần dưới của tòa tháp rất là rộng lớn, được cấu tạo chống đỡ bởi do từng cụm tụ tập loài nấm ở khắp nơi; ở giữa còn không hiểu ra sao lại tồn tại cửa sổ cùng hành lang.
Đây sẽ không phải là nào đó một phần vỏ giáp xác thú khổng lồ như chủng loại Nữ Hoàng Giáp Xác Thú chứ.
Khi Eru đang vui vẻ rơi vào trong ảo tưởng một sinh vật mà cậu không biết, thì cậu chợt nhìn thấy cánh cửa rộng mở ra như thể đang chờ chiếc xe ngựa tới vậy và lúc này cậu mới nhớ tới kiến trúc này đồng thời cũng là nhân loại dùng kiểu kiến trúc.
Một dáng người mảnh khảnh hiện ra ở tòa nhà với âm thanh phần phật của quần áo. Olver quần áo mặc giống như loài người, nhưng các Elves sống ở trong rừng rậm vẫn còn sống theo văn hóa hiện tại của bọn họ. Bọn họ quần áo phương diện chủ yếu là màu xanh lá cây tự nhiên vải vóc, trang sức ở trên người bọn họ tương tự cũng mô phỏng theo hoa cỏ và cây cối.
Người Elf này đến trước bọn họ rồi cong người cúi chào theo phong cách đặc trưng của tộc Elves, và rồi dẫn bọn họ đi vào Rừng Rậm Hộ Phủ.
“Chào mừng Tiên Vương và Ngài Olver tới ghé thăm. Làm ơn hãy đi theo lối này… Đại lão đang chờ các vị.”
Ambrosius liền gật gật đầu sau khi xuống xe ngựa rồi dẫn Eru và Olver tiến bước lên về phía trước.
Ở bên trong Hộ Phủ cũng sử dụng gỗ và loại kia vật liệu màu trắng ở bên ngoài. Có lẽ là bởi vì do thiết kế rất xuất sắc khi sử dụng màu sắc tự nhiên, cho dù không có ánh sáng nhân tạo thì nó vẫn không có chút tối tăm tý nào.
Vòng cầu vồng được tạo nên góc khúc phản xạ từ ánh nắng mặt trời, dội tung tóe lên bức tường với vô số màu sắc nhàn nhạt. Eru quay quay đầu nhìn ngó khắp xung quanh, tò mò mà quan sát tất cả. Bề mặt tường nhẵn nhụi không hề giống như là có bàn tay nào xen vào cả, có thể bọn họ đã xây dựng lên tòa nhà này từ vỏ của một loại hệ giáp xác của một con Ác Quỷ Thú nào đó. Cậu vừa tiếp tục đi tới vừa nghĩ vẫn vơ những điều không mấy quan trọng.
Ở giữa tòa Hộ Phủ không có dùng trần nhà đến để phân tầng, và từ góc độ này khi cậu ngảng đầu lên thì có thể chứng kiến được đỉnh tháp.
Khi nhóm người bọn họ đi đến trung tâm đại sảnh, phong cách trang trí ở nơi này làm cho Eru nhớ đến các từ ‘bàn thờ’ hay là ‘ghế ngọc’ các chữ. Nguyên nhân là ở nơi trung tâm nhô lên giống như là có một thân ảnh ngồi ở trên đó.
“Đã lâu rồi không gặp, đại lão Quitterie. Lần cuối mà chúng ta gặp mặt, cũng chính là lúc sau khi ta lên ngôi, kể ra cũng là đã 30 năm rồi.”
Ambrosius hướng về phía ‘người’ đang ngồi trên ghế cẩm thạch mà nói. Phía đằng sau ông, Olver liền quỳ xuống, hai tay đè lên đầu và cúi chào xuống thật sâu. Sau khi thực hiện xong nghi thức chào độc đáo này, anh liền rời đi.
Đại lão Quitterie Kirjarinta— thoạt nhìn là một cô gái trẻ đang ngồi trên ghế ngọc. Nếu mà dùng lời để diễn ta tả cô gái này… sẽ là từ ‘trắng’. Là da của cô trắng nhợt nhạt giống như những bức tường ở Hộ Phủ, liền đầu tóc của cô cũng là nửa trong suốt luôn. Khi Eru nhìn thấy con ngươi màu bạc lúc mà cô mở mắt ra thì cậu có cảm giác như không hợp tý nào. Màu sắc như vậy không phải không phải là màu nhân loại nên có.
Cô mặc trên người một trang phục đầy văn hóa Elven mô phỏng theo màu sắc của tự nhiên, và tầng trên lại được bao bọc lấy từng tầng vải màu trắng và lụa mỏng. Nó khiến cho cô trông trở nên hư ảo hơn như là tuyết rơi xuống cây cỏ vậy.
“Không có lâu như vậy đâu Ambrosius, chỉ là ngươi già đi mà thôi.”
Giọng nói của cô nghe như là tiếng nhạc vui vẻ, nhưng tổng thể lại làm cho người nghe cảm thấy bất an. Thiếu mất đi cảm xúc ở trong giọng điệu của cô, giọng của cô bằng phẳng và thiếu đi sự ấm áp.
Nếu như lời giải thích của Olver là đúng, thì đại lão của Elves đã không còn mấy quan tâm đến mọi thứ ở xung quanh nữa. Và khi mất đi sự quan tâm đối với người khác điều đó có nghĩa là cảm xúc của họ đã trở nên nhạt nhẽo hơn. So với giọng nói của cô, tiếng lá cây sàn sạt nghe còn có cảm xúc hơn.
“Đây là kiểu gì chào hỏi a? A, ta chủng loại này người liền như vậy a.”
Đối với chủng tộc sống lâu như Elves, điều quan trọng không phải là tuổi thanh xuân, mà là sự tích lũy lại của tuổi tác. Nó giống như là đối với Đại Lão người đang ngồi ở trên đỉnh cao của tộc của cô, nhưng mà từ bề ngoài thì không thể biết được rằng cô đã sống biết bao lâu rồi.
“Như vậy, ta trước hết nói ra tình huống ở bên ngoài trước đi. Bầy Giáp Xác Thú xâm nhập vào Vườn Cây Khổng Lồ một vài ngày trước đã bị tiêu diệt rồi, chúng sẽ không thể gây hại đến Thành Phố Rừng Rậm.”
“…Là vậy sao. Ta đã không còn cảm thấy nhiều tiếng ồn ào và sự quấy rối nào nữa cả, cảm tạ sự giúp đỡ của các ngươi.”
Bọn họ đi thẳng vào chủ đề sau một vài lời chào đơn giản. Theo như hiệp ước giữa tộc Elves và loài người, thì cả hai chủng tộc đều bình đẳng với nhau, thế nên tốc độ tiến triển của cuộc trò chuyện rất nhanh sau một vài nghi thức lễ tiết mức độ thấp nhất.
(Tran: Đã bình đẳng thì để thẳng xưng hô thế luôn) “Đúng, điều này là theo hiệp ước quy định ‘luật lệ’, thế nên ngươi không cần để trong lòng. Ta đến đây là có chuyện riêng tư khác. Ngươi có thể đã nghe được từ Olver rồi, người của ta muốn tìm hiểu thêm về Lò Chuyển Đổi Mana.”
Quitterie vẫn yên lặng lắng nghe và lẩm bẩm:
“Ngươi cũng muốn hỏi cái này a.”
“Ta ư? Cũng đúng a, nghĩ đến ta cũng không phải là người đầu tiên hỏi muốn cái này…”
“Các đời Vua của loài người tất cả chí ít nhất cũng hỏi dò thử một lần, và mỗi lần đều mang đến những người khác nhau. Những người giỏi nhất như thợ máy rèn, kỵ sĩ và các học giả. Tất cả bọn họ cuối cùng đều thất bại hết cả và các ngươi vẫn không có từ đó rút ra được bài học a. Không, thời đại vẫn là luôn thay đổi, thế nên điều này cũng khó trách a.”
Kể từ khi cô đảm nhiệm lấy chức vị Đại Lão , cô đã chứng kiến sáu vị Vua của loài người. Đối với cô, điều này đã biến thành một ‘thông lệ’.
“A, khó như thế a. Tuy nhiên, lần này người ta mang đến khác hẳn các lần trước. Một tài năng đặc biệt, một đứa trẻ có thể mang tới một tương lai rất tuyệt vời.”
“… Ngươi nói đứa trẻ này ư?”
Trong suốt cuộc trò chuyện, khuôn mặt của Quitterie không có chút chuyển biến nào cả. Theo quan điểm thẩm mỹ của con người, khuôn mặt của cô rất là xinh đẹp. Tuy nhiên, khuôn mặt này vẫn khiến cho người khác không mấy dễ chịu gì khi chứng kiến một khuôn mặt không có tý cảm xúc chút nào. So với cô, khuôn mặt của Olver vẫn là có nhiều biểu cảm hơn.
“Bất kể là có tài năng như thế nào, loài người không thể có đầy đủ thời gian được. Cho dù có rèn luyện chăm chỉ như thế nào đi nữa, các ngươi cũng không thể đi đến lĩnh vực đó. Những người trong quá khứ đã đi tới nơi này đều là các bậc tinh anh của loài người, nhưng kết cục cuối cùng vẫn là sự thất bại. Ta không thể hiểu được tại sao ngươi lại để một người trẻ tuổi như thế này thách thức với điều này.”
“Này, đừng có keo kiệt như thế chứ, cậu ta có thể khiến cho ngươi cảm thấy ngạc nhiên đó?”
“Ambrosius, Tiên Vương của loài người. Theo như hiệp luật lệ, chúng ta sẽ cân nhắc đến cách nhìn nhận của ngươi, nhưng chúng ta vẫn có thể bảo lưu lấy quyền từ chối những yêu cầu quá mức vô vị. Mặc dù chúng ta rất biết ơn sợ ra tay giúp đỡ sớm của các ngươi, nhưng hai việc này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta không có ý định chơi trò chơi biết rõ vô ích mà vẫn cố gắng của các ngươi, đây đúng là một hành vi lãng phí sức lực.”
“Ta hiểu, dường như rằng ta vẫn chưa giải thích đầy đủ rõ ràng. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng không muốn lãng phí đi một chuyến tay không về. Đứa trẻ này có khả năng rất là đặc thù ở trong loài người, cậu nhóc này có thể điều khiển được Hình Bóng Kỵ Sĩ mà không cần lấy Động Cơ Ma Thuật, chứng tỏ cậu nhóc này có trình độ về ma thuật rất là cao… Ngươi vẫn còn có nghĩ điều như vậy là một hành vi lãng phí sự nỗ lực?”
“Đứa trẻ này… Đây là sự thật ư?”
“Tại sao ta phải nói dối ngươi chứ? Cậu ta có thể hoàn thành rất nhiều chiến công tuyệt vời bởi vì khả năng của cậu ta. Và một trong những người đánh bại con trùm của bọn Ác Quỷ Thú trong suốt trận chiến ở Vườn Cây Khổng Lồ chính là cậu ta.”
Ambrosius liền gọi Eru người đang đứng ở đằng sau ông tiến lên về phía trước và đẩy cậu về phía Quitterie. Eru cảm thấy rất là không mấy dễ chịu khi bị con mắt không có tiêu cự của Quitterie nhìn chằm chằm vào. Cuối cùng, sau một lúc lâu im lặng, cô cũng ra quyết định.
“Theo đúng như ‘luật lệ’, ta sẽ tin tưởng ngươi, Ambrosius. Cảm ơn ngươi, đứa nhỏ, đã bảo vệ lấy sự thiện định và ngôi nhà này. Qua thử thách này, ngươi hãy đi xem thử đi. Vì ngươi có lấy khả năng đó, ngươi sẽ có khả năng thành công cao hơn những người đã đến trước đó. Loài người thật là khó mà tin . nổi, rõ ràng là tuổi tác còn trẻ lại còn là đứa trẻ chưa thành thục lại có thể làm được điều này… Người đâu.”
“Ở đây.”
Một Elf liền phản ứng lại trước lời kêu gọi mềm mại của Quitterie và liền hấp tấp mà hiện thân ra.
“Mang bọn họ vào bên trong. Một người trong số bọn họ muốn học lấy về Lò Chuyển Đổi Mana, hãy dạy cậu ta cho đến khi nào cậu ta cảm thấy hài lòng.”
Người đàn ông Elven này cúi thấp người xuống một cách đặc biệt, sau đó liễn dẫn Eru và Ambrosius đi sâu vào trong Rừng Rậm Hộ Phủ. Eru người đã biết mình đã được Quitterie thừa nhận liền vui vẻ nhảy nhót đi theo sau. Khi Ambrosius bước đi băng ngang qua Quitterie, ông liền ngẩng đầu nhìn nghiêng vào cô.
“Cảm ơn, Đại Lão. Mặc dù có vẻ là ta đang bán đi ân tình đây.”
Quitterie không có nhìn ông kể cả khi cô trả lời. Bất kể vẻ mặt của cô có xinh đẹp đến như thế nào, vẻ mặt không chút thay đổi đó khiến cho người khác có cảm giác phải rùng mình.
“Thời gian ngồi thiền đối với chúng ta quan trọng hơn, và nó có giá trị như thế nào khi bảo vệ được nó. Chúng ta đơn thuần chỉ là trả lại nó với một giá trị thích hợp mà thôi.”
Ambrosius liền gật đầu và biến mất ở sâu trong tòa tháp.
Sau khi ông đã rời khỏi, Quitterie người đang còn lại một mình ở đó liền nhắm mắt lại, quay trở lại với trạng thái thiền định của mình. Ý thức của cô lại một lần nữa lại trượt vào trong dòng lũ và dần dần lan tỏa trong đó.
----------------------------------------------
Một nhóm người yên lặng bước đi trên hành lang lấp lánh.
Dẫn đầu đường đi là một người Elven nam nhân. Chặng đường dường như là vô cùng vô tận. Eru cảm thấy khá buồn chán nên nhìn về phía Ambrosius và hỏi:
“Nói đi nói lại, Đại Lão nhắc đến từ ‘luật lệ’, đó là thứ gì vậy?”
“Ửmm? Đơn giản mà nói, đó là một cách mà loài người chúng ta và tộc Elves trao đổi phương thức đi. Nó bao gồm lấy thỏa thuận thương mại giữa cả hai bên.”
“Nghe có vẻ rất là quan trọng, nhưng nghe giải thích có vẻ qua loa như thế nào ấy.”
“Từ những gì mà ta biết thì, tộc Elves luôn coi mục tiêu tìm kiếm một tồn tại cao hơn trở thành nhiệm vụ thần thánh của mình. Olver cũng đã nói các Elves trẻ tuổi sẽ tích lũy lấy kinh nghiệm trong suốt quá trình hoạt động, nhưng khi mà bọn họ lớn lên, thời gian mà bọn họ dùng cho thiền định sẽ trở nên dài hơn. Nếu là đại lão, sẽ chẳng có gì kỳ lạ khi dành thời gian cả ngày cho công việc thiền định. Khi đã đến độ tuổi như vậy, cách nhìn nhận của bọn họ về thời gian sẽ rất là khác biệt.”
Eru nghĩ lại về cuộc trò chuyện lúc này với Quitterie. Cô không có nhìn vào người mà cô đang nói chuyện, và cũng không chuyển một chút tý nào. Lĩnh vực mà cô đang sống khác hẳn với loài người.
“Nhưng bọn họ cũng là một sinh vật sống sờ sờ a, bọn họ sẽ chết nếu không có ăn uống. Thông thường, Bọn họ hoặc sẽ là săn bắn hoặc sẽ là trồng trọt để nuôi sống chính mình… Chính điều đó đã dẫn đến ‘luật lệ’.”
Chủ đề nói chuyện của bọn họ đã đi vào vấn đề trọng tâm, trong lòng của Eru chợt có cảm giác xấu ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Lò Chuyển Đổi Mana. Bọn họ chế tạo ra vật phẩm mà con người không thể chế tạo ra được để trao đổi, và chúng ta sẽ cung cấp thức ăn và sự bảo vệ. Đó là nội dung của hiệp ước.”
“Tộc Elves thực sự không có ý định rời khỏi ngôi nhà ẩn núp của bọn họ…”
“Không phải là tất cả tộc Elves đều thế, Olver và một vài người khác về vụ này lại rất là sinh động. Xem nào, khi bọn họ trở thành Đại Lão thì sẽ trở nên giống như vầy rồi.”
Chủng tộc sở hữu lấy tuổi thọ dài quả nhiên cách sống khác hẳn với loài người hơn nhiều, sẽ rất khó khăn khi hai chủng tộc cùng sinh sống với nhau. Ngay tại bây giờ, bọn họ đang có một mối quan hệ rất là cân bằng hài hòa, đó chính là cảm nhận của Eru,
Người đàn ông Elven dẫn bọn họ tới một căn phòng ở sâu trong Rừng Rậm Hộ Phủ. Ở đó cảnh sắc màu trắng giống như ở nơi khác, điều này khiến cho Eru và Ambrosius từ bỏ việc tìm kiếm đường tới nơi này. Nơi này được chiếu sáng lên bằng các tia sáng ấm áp giống như là trong hội trường chính vậy; căn phòng trống rỗng chỉ có một vài cái bàn và cái ghế.
“Theo lệnh của Đại Lão, ta sẽ truyền dạy những kiến thức có liên quan đến Lò Chuyển Đổi Mana.”
Người đàn ông liền nói chuyện hơi có chút cứng ngắc. Anh không có mang theo bầu không khí ‘không có tình người’ của Quitterie, và chắc chắn là tuổi của anh đã vượt qua một trăm tuổi, vẫn còn giữ lại đủ cảm xúc khi nói chuyện với loài người.
“A, ta chỉ là hộ tống tên nhóc này đi tới đây thôi, nên hãy cứ truyền dạy trực tiếp cho Ernesti là được.”
Chuyển đổi tầm nhìn, người đàn ông liền nhìn về cậu nhóc nhỏ nhắn sớm đã ngồi vào đúng chỗ ngồi với dáng vẻ không chờ đợi nổi nữa nghiêng người mà ngóng trông. Nhìn thấy nghiêng nửa cả người trên của mình lên trên bàn, người đàn ông Elven ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Ai, như vậy thì nên bắt đầu từ nơi nào mới được đây?”
“Mọi thứ, xin hãy bắt đầu dạy mọi thứ lại từ đầu. Làm ơn hãy nói cho em biết mọi thứ về Lò Chuyển Đổi Mana.”
Bị khí thếcủa Eru khi bò toàn bộ người lên trên áp bách tới, người đàn ông chỉ đơn giản nghĩ tới là làm tròn nhiệm vụ của mình mà không nghĩ nhiều hơn gì khác nữa về nó.
“Ta hiểu rồi. Xem nào, ta sẽ giới thiệu vắn tắt từ quá trình phát minh ra nó…”
Và rồi, anh bắt đầu giải thích rõ chi tiết. Lò Chuyển Đổi Mana là gì? Cấu trúc chuyển đổi mana là từ đâu mà tới?
“Truy cứu tới ngọn ngành, cái gọi là Lò Chuyển Đổi Mana, là trái tim của một sinh vật sống. Các sinh vật ở trên thế giới trong thân thể đều có mana cả, không có ngoại lệ nào. Ngay cả những sinh vật không có chất xúc tác và không thể sử dụng ma thuật đều có khả năng sinh sản ra mana. Ngoài ra, chúng ta đều biết được rằng sự chuyển đổi này xảy ra ở trong trái tim. Mana đã đi vào trong cơ thể cùng với không khí và chuyển đến trái tim. Nó sẽ được chuyển đổi thành mana ở trong nơi này. Điểm cốt yếu của quá trình chuyển đổi là chất xúc tác tinh thể ở trong trái tim của chúng ta.”
“…Chất xúc tác tinh thể? Không phải là chất xúc tác tinh thể để chuyển đổi mana thành ma thuật sao?”
Câu hỏi nghi vấn của Eru rất là đúng. Loài người chỉ có thể sử dụng được ma thuật với những dụng cụ được gắn với chất xúc tác tinh thể. Khi sử dụng thả ra ma thuật, mana sẽ lại được chuyển đổi hoàn nguyên trở lại chất ete ở trong không khí. Nói cách khác, chức năng của chất xúc tác tinh thể lại trái ngược hẳn lại với Lò Chuyển Đổi Mana. (Tran: Thực chất là chuyển đổi ê-te thành mana chẳng qua chất ete có sẵn trong không khí nên mình hay dùng từ không khí thay cho)
“Nói đúng rồi, nhưng sự chuyển đổi này không phải một dạng. Ở dưới một số điều kiện nào đó, nó có thể chuyển đổi lại chất ê-te thành mana. Để đảo ngược lại chức năng của chất xúc tác tinh thể, cần phải thỏa mãn được hai điều kiện.”
Đầu tiên là duy trì cho trái tim đập lên dòng tuần hoàn của máu. Có thứ gì đó ở trong dòng máu đã phản ứng lại với chất xúc tác tinh thể, biến khí ê-te thành mana. Thứ hai là trận đồ, bộ não của sinh vật sống – một trận đồ đặc biệt sẽ được kích hoạt lên theo cấp độ bản năng của bộ não. Người ta nói rằng một hiền nhân Elf cổ xưa đã khám phá được bí mật này và chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana đầu tiên.
“Theo những gì được kể lại, Lò Chuyển Đổi Mana đầu tiên là cỡ lớn đồ làm bằng bạc được minh văn bao bọc chằng chịt, và chứa đầy lấy máu tươi của động vật.”
Ông đã thành công trong việc tạo ra mana, nhưng thiết bị này của ông đã thất bại.
Nguyên nhân rất là đơn giản; dòng máu khi đi ra bên ngoài thân thể một lúc sau thì sẽ mất đi sinh lực của nó. Sẽ không cần phải nói nhiều, việc thiết kế liên tục thay đổi dòng máu mới là một việc không khả thi tý nào. Sau đó, các hiền giả cổ xưa đã cố gắng liên tục nghiên cứu và thất bại, cuối cùng bọn họ cùng tìm ra một loại chất lỏng có thể thay thế cho dòng máu.
“Cuối cùng, ông đã tập trung vào một lĩnh vực được biết đến với cái tên ‘giả kim thuật’ trong các từ ngữ hiện đại ngày nay. Ông đã thử nghiệm tất cả phản ứng của các loại thuốc dược phẩm với chất xúc tác tinh thể trong xuyên suốt khoảng thời gian mà cho dù là các Elves xem như là lâu dài.”
Vị Elves này đã không có ngừng nghỉ liên tục nghiên cứu, rốt cuộc ở nhiều năm tháng nghiên cứu cuối cùng ông cũng gặc hái được thành quả. Huyết dịch tinh – một dòng máu nhân tạo được tạo ra thông qua giả kim thuật.
“Còn có những trận đồ cần thiết được trạm khắc lên trên lò chuyển đổi, chúng ta gọi nó là ‘bài ca’. Và tên của trận đồ đó được gọi là ‘bài ca sinh mệnh’.”
Đó là trận đồ đầu tiên mô phỏng một phần của bản năng các sinh vật, ‘bài ca sinh mệnh’, nó được duy trì bằng cách khắc họa minh văn lên trên lò chuyển đổi. Tuy nhiên, điều này lại dẫn đến vấn đề khác, đó chính là kích thước khổng lồ của trận đồ.
Nếu như ‘bài ca sinh mệnh’ được làm trực tiếp bởi minh văn khắc trạm trổ, thì nó sẽ đòi hỏi một tấm bạc lớn để khắc trận đồ lên, thậm chí nó còn lớn hơn cả một Hình Bóng Kỵ Sĩ. Để nén diện tích của nó lại nhỏ hơn con người như các lò chuyển đổi hiện tại thì nó yêu cầu đến một phương pháp khác.
“Và vậy, bọn ta đã sử dụng kim loại loại ưu tú được tạo ra dưới sự ảnh hưởng mạnh mẽ của ê-te để ghép nó lại. Đó chính là lý do tại sao chỉ có tộc Elves bọn ta mới có thể chế tạo ra được Lò Chuyển Đổi Mana.”
“Đó là một kim loại đúng không? Tại sao đó lại là lý do chỉ có tộc Elves mới có thể chế tạo ra được Lò Chuyển Đổi Mana.”
“Cùng với giải thích rõ cho ngươi, không bằng ta sẽ làm mẫu cho xem. Xin hãy đợi một chút.”
Sau khi nói xong, người đàn ông Elven liền bước ra khỏi căn phòng, và chỉ chốc lát sau quay trở lại với một khối kim loại. Từ cái nhìn đầu tiên, Eru liền biết được rằng khối kim loại này khác hẳn với những miếng kim loại khác mà cậu đã được nhìn thấy trước đó. Nó có hào quang màu bạc, và điều ngạc nhiên nhất là ánh sáng cầu vồng màu mờ nhạt sáng chập chợt hiện ra trên nó. Màu sắc của nó thay đổi không ngớt, hiển hiện ra một loạt dãy màu sắc. Nó chắc chắn là phải ẩn chứa lấy một vài loại sức mạnh bí ẩn nào đó.”
"Mithril… Trước đây ta điều tra biết được, có biết được lò chuyển đổi tài liệu quặng Elven cần thiết.”
(Tran: Mithril có trong tác phẩm của J.R.R. Tolkien, ông tuy không phải là người đầu tiêu viết truyện thể loại kỳ ảo, nhưng ông được tôn sùng là cha đẻ của thể loại văn học kỳ ảo hiện đại. Hiện nay có rất nhiều anime, tiểu thuyết, game lấy rất nhiều ý tưởng trong tác phẩm của ông)
Eru liền lẩm bẩm khi cậu nghĩ về Lò Chuyển Đổi Mana ở trong quá khứ.
“Quặng Elven? Aaa, đó chính là tên được sửa đổi của nó khi nó được biết đến nhiều. Mithril rất là hiếm, chỉ có thể tìm thấy được ở những nơi có lượng khí Ê-te dày đặc. Tính năng lớn nhất của nó là độ cứng và tính dẻo dai cực kỳ của nó, nó cứng đến nỗi cho dù là bậc thầy nghề thợ rèn cũng phải vất búa mà đầu hàng.”
Eru phiền muộn khi cậu nghiên cứu khối kim loại trước mắt này một cách cẩn thận. Cậu không hiểu được miếng kim loại này làm cho người lùn đều thất bại này cùng với tộc Elves có liên hệ gì.
Người đàn ông Elven đột nhiên đưa tay ra và mọi người liền tập trung lại vào tay anh – nơi mà không có gì là lạ cả; chỉ có làn da nhợt nhạt của một người nam tính. Một ánh sáng lờ mờ bao trùm lấy bên ngoài bàn tay của anh khi anh đang sử dụng một loại ma thuật nào đó. Anh liền nắm lấy Mithril và khiến nó trở nên mềm mại như một cục đất sét.
“… Không phải là anh đã nói là nó rất là cứng sao?”
“Đúng không thể làm nó biến dạng bằng búa được, nhưng nó sẽ phản ứng lại một số ma thuật nhất định khi nó đã chịu lấy ảnh hưởng mạnh mẽ của khí ê-te trong một thời gian dài.”
“…! Chẳng lẽ là, lý do mà tại sao anh nói chỉ có tộc Elves mới có thể làm được điều này…”
Eru nhìn về phía bàn tay của anh đang bao trùm lấy một ánh sáng nhàn nhạt bao bọc lấy. Nếu như đem tầm nhìn hướng đến hoàn toàn bàn tay thì có thể nhìn thấy có thứ gì đó kỳ lạ -- người đàn ông này không hề cầm lấy gậy ma thuật, nhưng lại vẫn sử dụng được ma thuật.
Người đàn ông chậm rãi gật đầukhi nhìn thấy sự chuyển đổi nét mặt của Eru.
“Có lẽ ngươi cũng đã nhận ra rồi, tộc Elves bọn ta có chất xúc tác tinh thể ở trong thân thể chính mình, điều này cho phép bọn ta dùng ma thuật để định hình lại Mithril. Đó chính là kỹ thuật chúng ta có thể sử dụng mà loài người và người lùn không thể sử dụng lấy. Xin tha thứ cho sự lỗ mãng của ta, nhưng con người không thể có khả năng soạn ra được trận đồ cũng như là cũng một lúc sử dụng nhiều ma thuật để định hình lại Mithril. Chúng ta ở bề mặt ma thuật có sự sai lệch rất là khác biệt.”
Người Elves đã sử dụng ma thuật đặc biệt để định hình lại Mithril, từ đó phát triển ra kỹ năng để trạm khắc trận đồ lại ở phạm vi nhỏ nhưng lại có mật độ cao và thành công lại trong việc thu nhỏ lại trang bị khắc lên ‘bài ca sinh mệnh’. Điều này đã vượt xa hẳn việc dùng tấm bạc để khắc họa lên mà loài người thường dùng.
Ambrosius người đang yên lặng mà lắng nghe cũng không khỏi trầm ngâm. Trong trường hợp này, chủng tộc khác không thể mô phỏng theo bọn họ được, và ông cũng đã hiểu tại sao tộc Elves từ chối công khai tin tức. Bọn họ tin chắc rằng điều bọn họ làm được nguyên vốn là do từ cấu trúc sinh vật khác nhau mà tạo thành.
“Và đó chính là cách mà chúng ta chế tạo ra Lò Chuyển Đổi Mana. Ngươi có cảm thấy hài lòng với lời giải thích này chưa?”
Chất xúc tác tinh thể, Elixir, Mithril. Các thành phần của Lò Chuyển Đổi Mana tất cả đều được lộ rõ ràng cả ra. Eru đang suy nghĩ về biện pháp để giải quyết tất cả những vấn đề này, và cũng dẫn tới hứng thú của cậu và liền hỏi:
“Làm sao định đoạt được động lực của Lò Chuyển Đổi Mana đây? Ý em là, chúng ta cần phải làm ra thay đổi như thế nào để tăng lên động lực cỗ máy?”
“Nó chủ yếu là bị ảnh hưởng bởi kích thước của chất xúc tác tinh thể và năng suốt chuyển đổi Ê-te. Hiện tại, tất cả chúng ta đều biết được rằng các con Ác Quỷ Thú cỡ lớn, thì sẽ có chất tinh thể xúc tác lớn hơn ở trong trái tim của nó. Một điều khác nữa là nếu như sử dụng thu được chất xúc tác tinh thể từ bên trong thân thể Ác Quỷ Thú thì sẽ tăng lên hiệu suất chuyển đổi. Tuy nhiên, chất xúc tác tinh thể ở trong thân thể sinh vật sẽ nảy sinh một số biến đổi khó lường và khó sử dụng.”
Câu trả lời này so với lúc trước rất là đơn giản, điều này khiến cho Eru khá là thất vọng.
“Đơn giản như vậy thì tại sao các anh lại không bao giờ sử dụng đến?”
“Ưm… vì quá trình chế tạo rất là khó khăn.”
Hầu hết Lò Chuyển Đổi Mana đều được làm từ chất xúc tác tinh thể đào được ở trong các mỏ. Nó rất dễ dàng thu được, chất lượng ổn định và dễ dàng gia công. Trái ngược lại, chỉ cần trái tim của một con Ác Quỷ Thú cấp bậc quyết đấu sẽ đủ để chế tạo ra một Lò Chuyển Đổi Mana. Năng lượng cao hơn, nhưng chất lượng lại không có ổn định. Chỉ là lắp đặt để cho động cơ hoạt động lên thì cũng có nghĩa là phải điều chỉnh lại một cách phức tạp để sử dụng dù hợp với từng loại đặc tính của chất xúc tác. Vì động lực cao nhất và thấp nhất thay đổi rất là lớn, nên cần phải lắp vào một trang bị để ổn định lại nó.
Đơn giản mà nói, để chế tạo ra một Lò Chuyển Đổi Mana cần tốn rất nhiều công sức. Đối với một quốc gia, điều tốt hơn vẫn là có càng nhiều Lò Chuyển Đổi Mana. So với việc có một động cơ mạnh mẽ dựa trên một nguồn cung cấp vật liệu không có ổn định thì tất hiên quốc gia đó sẽ tập trung hơn vào thành phần có thể thu thập được một cách ổn định. Đây chính là một đạo lý rất đơn giản.
Đáng tiếc thay cho, đối với một người cuồng người máy vì thế mà tìm đến tận thành phố ẩn núp của tộc Elves thì, một đạo lý cơ bản như vậy lại không có bất cứ ý nghĩa gì cả. Eru bỗng nhiên quay lại nhìn về phía sau Ambrosius.
“Tóm lại, nếu như sử dụng chất tinh thể xúc tác tìm được ở trong mấy con Ác Quỷ Thú cỡ lớn, thì sẽ có thể tạo ra được một Lò Chuyển Đổi Mana mạnh mẽ. Tiên Vương, xin lỗi vì sự đường đột của thần, nhưng thần đã có một sự lựa chọn hoàn hảo cho việc này!!”
“Thật là trùng hợp a, ta cũng vậy. A, ngươi đúng là muốn biết chúng ta sẽ làm gì với mấy trái tim đó ư? Dĩ nhiên chúng ta vẫn cất giữ lấy nó rồi. Lựa chọn tốt nhất mà ngươi nghĩ ra…”
“Ernesti, đúng là chúng ta có thể chế tạo ra một Lò Chuyển Đổi Mana tuyệt vời với nó, nhưng quá trình chế tạo sẽ tràn đầy khó khăn. Ngươi có thực sự muốn tiếp nhận lấy thứ thách này không?”
Ambrosius chưa bao giờ có khuôn mặt biểu lộ nghiêm khắc như vậy trước đây bao giờ đối với Eru, nhưng rất nhanh ông đã từ bỏ và mủi lòng đi. Đúng vậy, đây là một câu hỏi vô nghĩa. Người bình thường sẽ không muốn đối mặt với thử thách này, và sẽ bỏ cuộc nếu như chỉ vào sự đam mê không thôi.
Đã đến mức này thì thật là điên cuồng không có thuốc chữa nữa nếu vẫn kỳ vọng bước thêm một bước.
“Được rồi, cái kia vốn là ngươi đã đánh bại đồ vật, nên ngươi hãy lấy… trái tim của Behemoth đi.”
Và câu trả lời của Eru đã quá rõ ràng không cần phải nói nhiều nữa.
--------------------------------------------------
Đêm chậm rãi dần chìm sâu vào trong Thành Phố Rừng Rậm. Khi Ambrosius và Olver bước ra khỏi thành phố bí ẩn, mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống, để lại bóng tối bao trùm lấy khu rừng. Chiếc xe ngựa được chiếu sáng lên bởi ngọn đèn chậm rãi chạy về hướng Cánh Cổng Khe Núi.
“Tiên Vương, thực sự là có ổn không khi để Ernesti lưu lại?”
“Cậu nhóc ta đã sớm nói sẽ không có trở lại cho tới khi nào học được cách chế tạo Lò Chuyển Đổi Mana. Ta không thể làm gì khi tên nhóc đó nằm lỳ trên bàn và không chịu rời khỏi a. Ta tui đã chịu thua, nhưng cũng không thể cứ mãi ở đó chờ đợi nhóc ta a.”
Và cứ thế, Eru đã ở lại để học về trận đồ Bài Ca Sinh Mệnh quan trọng, nhưng sau đó phát hiện việc tìm hiểu nó là không dễ tý nào. Nó còn lớn hơn trận đồ điều khiển Hình Bóng Kỵ Sĩ, và có thể nói là một trận đồ ma thuật lớn nhất trong lịch sử. Chỉ là lượng giấy tờ dùng để sao chép lại đồ Bài Ca Sinh Mệnh không thôi là rất nhiều rồi, không quản Eru có thông minh đến cỡ nào; cậu cũng phải cần có thời gian mới có thể học được toàn bộ. Đó chính là lý do mà Ambrosius chấp nhận để cậu ở lại.
“Đừng có lo lắng, chỗ ở và phương tiện trở về đều đã được sắp xếp hết cả rồi, chừng nào nhóc ta hài lòng rồi sẽ quay trở lại thôi. Trước đó, có một số thứ chúng ta phải chuẩn bị trước.”
Ambrosius không có nghi ngờ tý nào về việc Eru sẽ học được cách chế tạo Lò Chuyển Đổi Mana. Vì chuẩn bị trong trường hợp như vậy, cậu ta chắc chắn sẽ vì thế mà chế tạo ra một lò chuyển đổi khi cậu ta trở lại. Thế nên Ambrosius bây giờ cần chuẩn bị mọi thứ cho khi thời điểm đó đến.
“Tương lai may mắn hay xui xẻo khó có thể đoán trước được, ngươi thử nghĩ thử xem nó có thú vị hay không?”
“… Ta nghĩ điều đó thật là đáng sợ, đến cùng là động lực nào đã thúc đẩy cậu ta đi xa đến như vậy?”
Ambrosiu khoanh tay lại và ưỡn ngực mà trả lời:
“Ta cũng sợ mà không dám hỏi.”
Khi bọn họ quay trở lại Cánh Cổng Khe Núi Althusser, liền phát sinh ra một trận tranh cãi ngoài ý muốn.
“Nếu như Eru không có trở về, thần sẽ chờ ở đây!”
“ Tiên Vương, cậu ta là Đoàn Trưởng, xin vui lòng cho phép chúng thần đợi cậu ta quay trở lại.”
Eru không có quay trở về lại cùng với Ambrosius. Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện (phần về Lò Chuyển Đổi Mana đã bị che dấu đi), các thành viên khác của Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc bày tỏ bọn họ muốn ở đây đợi Đoàn Trưởng của họ trở lại. Vì bọn họ không thể đi xa hơn vào trong Thành Phố Rừng Rậm, nên bọn họ chỉ có thể đợi ở trong tòa pháo đài.
“Được rồi, hãy làm theo ý các ngươi đi… Mọi người, cái tên nhóc kia thú vị kia để cho các ngươi lại rồi.”
Đoàn Kỵ Sĩ Phượng Hoàng Bạc sớm đã là một nhóm buộc chung số phận lại với nhau. Ambrosius không thể khiển trách bọn họ được và liền cho phép bọn họ điều đó, sau đó ông quay trở về thủ đô với Emrys và những người khác để xử lý công việc sau trận chiến này.
Lúc mà Eru cuối cùng cũng học xong hết tất cả kiến thức của Elves và quay trở lại sau khi đã thỏa mãn sự tò mò của mình thì cũng đã là một tháng sau trôi qua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện