[Dịch] Knight's & Magic
Chương 4 : Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 1 Arc 1 Chap 2(2)
Người đăng: Hoàng Luân
.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 1
Arc 1: Nhập học
Chap 2: Cùng bạn bè vui chơi
“Ba tên kia! Đừng chạy!”
Batson hất ra các mảnh vỡ của chiếc rương gỗ và đứng lên giữa đống vỡ vụn. Đúng như dự đoán, người thứ nhất phục hồi lại chính là cường tráng nhất Batson, những đứa trẻ khác vẫn nằm nằm xiên vẹo. Batson điên tiết lên, chạy hết tốc lực nhắm thẳng đến nhóm ba người với một tốc độ vượt xa qua những người lùn khác. Dại dột nhóm ba người lập tức bắn tốc độ chạy nhanh như gió.
“Tạm biệt, gặp lại sau nhé!”
“Câm đi, các ngươi chờ đó cho ta!”
Nhân tiện, những đứa trẻ bị bỏ rơi lại phía sau bị người lớn bắt lại, và chúng bị một bài la mắng bởi vì những chiếc rương gỗ đã bị phá vỡ.
Cách quảng trường trung tâm và khu dân cư là trung tâm mua sắm. Tại đây có một tòa nhà có kích thước gấp đôi những tòa nhà xung quanh. Nó nổi bật nhất là sự vững chắc chứ không phải là vẻ bề ngoài. Đó chính là cửa hàng lò rèn ‘phân xưởng Termonen’.
Batson đuổi theo chạy trốn bộ ba Eru trên khắp mọi nẻo đường, và cuối cùng kết thúc tại nơi này. So với Eru và nhóm bạn của Eru, Batson đang trên bờ vực của cái chết vì kiệt quệ sức lực sau cuộc đuổi bắt.
“Các… Các ngươi… chạy nhanh thế…”
“Đó là nhờ vào việc chúng tôi tập luyện hằng ngày”
“Hộc… Làm thế nào có thể tập luyện được tốt như vậy…”
Eru bất chợt nở nụ cười. Xét về khả thể lực, Batson có thể tính là đứng đầu, nhưng cậu ta không thể chọi được với ma pháp của Eru.
“A… quên nó đi, ta không thèm quan tâm nữa.”
Batson mệt đứt hơi và cảm thấy tất cả những việc này thật là vớ vẩn. Cậu từ bỏ, ném cả thân hình nằm xuống mặt đất giang rộng tay chân ra, và cuối cùng cậu thở một hơi thật dài. Cậu nở nụ cười thỏa mãn và cười nhẹ nhàng.
“Nhưng mà đầu đập vào trúng bọn kia thật là sướng.”
“Nè, nè, chúng ta có thể chơi lại trò này tiếp nếu như cậu muốn.”
“Không bao giờ.”
Một lúc sau, Batson bình tĩnh đứng dậy và chỉ vào nhà của mình.
“Vậy được rồi. Có muốn vào nhà tôi chơi không? Tôi khát quá rồi.”
Có thể là do họ đứng gần phân xưởng, nhưng dù họ đứng ngoài đường họ vẫn cảm thấy sức nóng tỏa ra. Bố mẹ của Batson là thợ rèn đang cũng đang làm việc ở bên trong.
“Ồ, tôi chưa bao giờ tới nhà cậu đấy.”
“Đúng… Cậu sẽ bị đánh nếu cậu quấy rối họ. Đừng có ồn ào quá.”
Bộ ba nhóm người đi vào nhà của Batson, và họ thấy cha cậu ta và một vài thợ rèn khác đang làm việc trong yên lặng. Cha của Batson có một chùm râu dài và một thân hình cứng cáp; chỉ dựa vào thế thôi cũng dễ đoán được đó là một người lùn. Nếu bị ăn đấm một cái thật đúng là không phải không vui tý nào.
“Nhìn kìa, tất cả những thứ này đều là ba tôi làm cả.”
Tất cả các trang bị kim loại mà họ xem thấy là kiếm, thương, tấm khiên và áo giáp cho đến chảo, nồi các vận dụng trong sinh hoạt. Không hổ danh là người lùn đồ vật họ làm ra thật là tinh xảo. Mọi sản phẩm ở đây đều được làm với kích cỡ hoàn mỹ và màu sắc phù hợp.
“Woa….Nhà của cậu bán thật nhiều thứ.”
Eru tò mò nhìn qua các hàng hóa sản phẩm, Ady cũng tò mò đi sát theo cậu. Chid cũng kích động không thôi khi cậu nhìn thấy các loại vũ khí, chẳng hạn như kiếm và thương. Batson cảm thấy rất hài lòng khi tán dương tác phẩm của mà bố cậu làm ra.
“Này Bat, cậu không làm món đồ gì sao?”
“A… Bố tôi hiếm khi cho tôi tiếp xúc với các đồ sắt, nhưng tôi có thể làm đồ gỗ. Tôi cũng là một người lùn cơ mà, đến cả bố tôi cũng khen tôi tay nghề điêu khắc rất tốt.”
Sau khi nghe được nhất thời hưng phấn Ady câu hỏi, Batson chỉ vào những đồ vật trong góc của cửa hàng. Đó là những đồ vật gia dụng bình thường trong nhà. Trông có vẻ đơn giản, nhưng có thể thấy được tài nghệ của người làm ra nó, trông nó rất tốt và bền chắc. Kỹ năng của Batson rất rõ ràng, làm cho bộ ba nhóm người rất cảm thấy bội phục. Tại thời điểm này, có thứ gì đó trong góc thu hút sự chú ý của Eru.
“Cậu có thể làm được ‘gậy ma thuật’?”
“… Gậy ma thuật? Nếu như có đủ tài liệu tôi có thể làm được nó. Tôi làm nó chỉ vì kiếm tiền tiêu riêng thôi.”
Trong việc sử dụng ma thuật, con người phải sử dụng ‘tinh thể xúc tác’ ở bên ngoài để chuyển đổi mana thành các các hiện tượng hữu hình, và gậy ma thuật là một công cụ khá phổ biến. Đơn giản mà nói, tinh thể xúc tác gắn với gậy là để tiện hơn trong việc sử dụng.
Hầu hết các cây gậy đều được làm từ các cây được gọi là ‘sương trắng’. Bởi vì gỗ từ những cây này là vật dẫn mana rất tốt, bởi vậy nó đã trở thành một bộ phận của gậy ma thuật. Những gậy ma thuật đơn giản này cũng được Batson làm từ vật liệu đó.
“Trong khi tập luyện ma thuật, tôi luôn cảm thấy rằng…”
Ánh mắt của Eru lần lượt xoay chuyển từ gậy trên kệ với gậy treo ở trên eo mình. Nó là vật phẩm ma thuật mà cậu đã sử dụng kể từ khi bắt đầu luyện tập. Nó ngắn hơn so với các gậy thông thường khác và nó vừa với thân hình nhỏ bé của cậu.
“Có chuyện gì sao? Cây gậy này có vấn đề gì à?”
Eru xoay cây chiếc gậy à mà khoan là chiếc đũa ngắn ở trong tay cậu và mỉm cười đối với Batson đang trong tình trạng không hiểu:
“Cậu không cảm thấy rằng gậy ma thuật sử dụng thật bất tiện sao?”
Besides Batson, Chid và Ady đều không hiểu Eru nói có ý gì. Họ đã quen với việc sử dụng gậy ma thuật như một công cụ để sử dụng ma thuật và không có cảm giác sử dụng bất tiện. Họ không Eru đang ám chỉ điều gì.
Eru nghĩ rằng điều này là không đúng bởi vì theo như những gì cậu nhớ về kiếp trước thì nó khác. Cậu nhớ tới thế giới kia nơi mà khoa học là ngành đứng đầu, cậu cảm thấy nó rất bất tiện và quá nguyên thủy. Nói một cách nghiêm khắc, gậy ma thuật là dụng cụ để phóng ra ma thuật. Ngoài ‘cường hóa’ ma thuật, con người sử dụng ma thuật để ‘bắn’, nó sẽ bắn ra ma thuật mạnh mẽ. Eru cho rằng gậy ma thuật là một loại ‘vũ khí có thể bắn’.
Eru nhớ lại một cảnh tượng trong kiếp trước của mình ở Nhật Bản… một căn phòng chứa đầy các mô hình. Trong các bộ sưu tập đó, cậu sở hữu một một khẩu súng hơi nhẹ, nó trông khá giống khẩu súng trường ‘Winchester M1894’, nó để lại cho cậu một ấn tượng khá sâu sắc. Súng ống, đặc biệt là súng trường, nó trông giống gậy ma thuật. Vì sự liên tưởng đối chiếu này cậu nghĩ rằng phải có một cách nào đó có thể vận dụng hình dáng của súng trường vào gậy ma thuật.
“Ví dụ, một kỵ sĩ sử chiến đấu sử dụng kiếm và gậy mỗi thứ một tay…”
Ngay cả kỵ sĩ, những người sử dụng kiếm làm vũ khí chính cũng biết đến tầm quan trọng của ma thuật. Tư thế cơ bản của kỵ sĩ là tay phải cầm kiếm dài và tay trái cầm gậy ma thuật. Nếu như trang bị tấm khiên ở trên tay trái, họ bình thường sẽ để gậy ma thuật trong tấm khiên.
“Tôi nghĩ thật là phức tạp nếu tách riêng chúng ra, nên tôi chợt nghĩ đến tại sao chúng ta không kết hợp chúng lại với nhau.”
“Tôi có thể hiểu ý đó… Nhưng mặc dù chúng ta muốn làm, thế chúng ta phải làm như thế nào?”
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên Eru nghĩ đến một điều. Súng và kiếm… hai từ ngữ đơn giản làm cậu nghĩ đến lưỡi lê trên súng trường. Nó đơn giản chỉ là gắn một con dao vào trên đầu nòng súng, với cách này có thể sử dụng súng trường như là một vũ khí cận chiến. Khái niệm này thông qua Eru bắt đầu thẩm thấu qua thế giới này.
“A, tôi chợt nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị.”
Eru mỉm cười nhẹ nhàng, làm Batson cảm thấy có cảm giác ớn lạnh toàn thân.
Sau đó, Eru quay trở lại về nhà, cậu ngồi ở trước bàn, và bắt đầu vẽ thiết kế những điều mà trong đầu đang nghĩ. Nhìn dáng vẻ tập trung của cậu làm cho đi theo cậu Chid và Ady rất là ngạc nhiên.
“Đây là cái gì? Thật là một cây gậy ma thuật kỳ lạ.”
Đây là câu nói đầu tiên của Ady khi nhìn vào bức vẽ hoàn thành. ‘Kiếm súng’ …. Một đường rãnh xoắn có thể bắn ra ma thuật với một lưỡi dao gắn trên nó, một cây ‘gậy ma thuật’ kỳ lạ. Đối với Ady người luôn nhìn quen với gậy ma thuật bình thường thì nó cực kỳ kỳ lạ.
Ngày kế tiếp, Eru lại tới nhà Batson với bản thiết kế trong tay.
“Thứ này giống như thứ mà tôi đã nhắc đến vào hôm qua, cậu có thể làm được cây gậy ma thuật như thế này.”
Batson nhìn chằm chằm vào bản thiết kế mà vị khách không mời mà tới đưa đến chỉ sau một ngày. Cậu quyết định xem xét bản thiết kế trước đã và bắt đầu xác nhận lại phần chi tiết cụ thể. Batson trên khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Eru, đây…là cái gì?”
“Súng trường Winchester.”
“Cái gì? Tôi chưa bao giờ nghe đến một cây ma thuật tên như thế này, và hình dạng này…là lạ sao ấy… Tại sao phần phía dưới để rộng? Và tại sao lại nhô ra một cái miếng gỗ này ở đây?”
“A, cái này á, nó được gọi là báng súng…”
Có một số điều không thể giải thích chỉ với bằng bản vẽ thiết kế. Eru trả lời câu hỏi thắc mắc của Batson và giải thích chúng một cách chi tiết.
“A, để tôi thử làm thử xem sao.”
Batson thực sự không hiểu nổi, nhưng cậu vẫn nhận lấy công việc này. Cậu đã hứa với Eru sẽ làm cho cậu cái cây gậy ma thuật kì lạ này. Eru cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy đây cơ hội tốt để nhìn xem tay nghĩ kỹ thuật của Batson.
Một vài ngày sau, Eru tới nhà của Batson lần thứ ba sau khi Batson mời cậu. Loại vũ khí độc đáo được cậu thiết kế đã hiện rõ dưới hình dạng thực thể.
Tay cầm giống như báng súng của một khẩu súng trường, dày và hơi cong, nhưng không có cò súng. Một viên tinh thể xúc tác được gắn trên đỉnh, nó đặt ở chỗ ngắm bắn của khẩu súng nên có. Nó không có ổ chứa đạn, buồng để đạn giống như bao khẩu súng thực tế khác. Ở vị trí nòng súng có một thanh kiếm ngắn được gắn cố định. Đó chính là lưỡi lê được thiết kế thẩm thấu vào thế giới này đó là… ‘gậy súng’.
“Phần bộ phận gỗ là tôi tước, bố của tôi giúp tôi lo về phần kim loại.”
“Ông ấy không mắng cậu sao? Nếu điều này quá mức rắc rối, cậu có thể làm nó toàn bộ bằng gỗ cũng được mà.”
Lúc Eru đến đây vài ngày trước, cậu có nghe nói bố của Batson rất bận rộn. Eru cũng không ép cậu ta, chỉ bảo cậu ấy làm hết khả năng của mình.
“À, lý do ông ấy chịu giúp là ông ấy có vẻ rất thích thú khi trông thấy tôi làm món đồ này, và ông ấy đã giúp tôi một tay.”
Eru gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cậu cám ơn Batson và vội vã cầm ‘nó’ trong tay. Cậu xác chừng thử kích thước, sức nặng, và sự thăng bằng, cuối cùng sản phẩm không khác gì mấy so với bản thiết kế. Người lùn thật là đáng nể, kỹ năng của họ thật sự đáng kinh ngạc.
“Được rồi, tôi đã hoàn thành nó theo yêu cầu của cậu… nó trông thật quái dị, cậu có dự định gì với nó?”
“Nó sẽ nhanh chóng trình diễn cho cậu xem mà coi.”
Eru thử cầm ‘gậy ma thuật’ và hỏi Batson nơi mà kiểm tra thử tính năng của ma thuật. Cả hai người họ tiến thẳng đến sân đằng sau cửa hàng lò rèn, nơi này có một vài tấm bia, nó vốn được dựng lên để kiểm tra kiếm. Eru nhắm lấy một cái và chém nó, trước khi chém trúng nó cậu đã tung ra một ma thuật hệ ‘gió’ trung cấp… Chân Không Trảm-Sonic Blade. Cậu sử dụng tinh thể xúc tác trên ‘cây gậy’ chuyển hóa mana thành hiện tượng hiện hữu (tran: nghĩa là từ thứ không có thành thứ có thật), phát ra một đoạn chân không đứt gãy từ nhát lưới dao và chém tấm bia thành 2 nửa. Eru nhắm nào nửa tấm trên đang rơi xuống và tung ra một ma thuật trung cấp hệ ‘lửa’ …. Bạo Viêm Cầu. Nó bắn thẳng tới tấm bia và nổ tung lên, để lại một làn khói bụi. Thành quả của ‘cây gậy ma thuật’ mới vượt qua tưởng tượng của Eru, làm cậu nở lên nụ cười vui vẻ, nhưng Batson thì bị kinh ngạc đến mức choáng.
“Điều này làm sao có thể? Điều này quá mức kỳ lạ, không hợp lý a.”
“Ê, đừng quản nó nữa. Batson, cậu làm tốt lắm! Nhìn kiểu này, sau này sử dụng ma thuật sẽ trở nên rất thú vị.”
“A, cậu hài lòng về tác phẩm của tôi là được.”
“Tiện thể, cậu có thể làm cho tôi thêm một cái khác được không.”
“Cậu không biết xấu hổ khi mà còn dám nhờ tiếp à.”
Eru nhận được thanh ‘gậy lưỡi lê’ thứ 2 như cậu mong muốn. Hai thanh ‘gậy lưỡi lê’ tên chính thức là ‘Winchester’ được để trong một cái vỏ đặc biệt treo ở trên eo của cậu. Eru để chúng ngay đó đem chúng trở thành vật bất ly thân.
Chiếc ‘gậy súng’ nó phù hợp cả trong đánh cận chiến và đánh tầm xa, nó là vật then chốt để vừa tăng cao khả năng di động và hỏa lực, nó ảnh hưởng rất lớn đến phong cách chiến đấu của cậu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện