[Dịch] Knight's & Magic
Chương 21 : Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 2 Arc 3 Chap 10(1)
Người đăng: Hoàng Luân
.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 2
Arc 3: CHẾ TẠO KIỂU MÁY MỚI
Chap 10: Từng Người Bắt Đầu
Học Viện Phi Công Laihiala là nơi có cơ sở giáo dục lớn nhất tại Vương Quốc Fremmevira. Có chương trình đào tạo huấn luyện phi công, và tự nhiên cũng phải có kèm theo có khu sửa chữa, bảo trì dành riêng cho Hình Bóng Kỵ Sĩ. Bao gồm khung xương bên trong, lớp vỏ bên ngoài, các linh kiện chế tạo và liên kết chuỗi tinh thể, một nơi để có thể lắp ráp hết tất cả những linh kiện đó; tất cả những ‘phương tiện’ đều được gọi với một tên gọi khác là ‘nhà xưởng’.
Để phục vụ được cho cao tận 10 mét vũ khí hình người – Hình Bóng Kỵ Sĩ, bên trong nhà xưởng phải có một khoảng không gian rộng rãi. Nằm ở tại bờ góc của bệ sửa chữa hình dáng giống như là một chiếc ghế khổng lồ. Một Hình Bóng Kỵ Sĩ đang được đặt lên đó, và một lượng lớn học sinh đang làm việc ở tại nơi đó. Cánh tay trần không bọc giáp của Hình Bóng Kỵ Sĩ được đặt trên một chiếc xe tải để vận chuyển. Âm thanh búa gõ vào những tấm giáp khổng lồ có thể nghe rõ ràng được. Âm thanh ồn ào có mặt ở khắp mọi nơi và một vài người ở đây còn thậm chí cãi vã nhau nữa.
Một người đàn ông lực lưỡng bước qua ở trước các học sinh đang làm việc một cách điên cuồng từng bước nặng nề. Không, có chút sai lầm khi sử dụng từ ‘lực lưỡng’ để diễn tả. Người đàn ông này lùn hơn so với những người cùng tuổi, nhưng ông ta có một thân hình chắc khỏe. Cậu có thể trạng to gấp hai lần người bình thường, vóc người của cậu tản ra muốn cảm giác mạnh mẽ ra khắp xung quanh. Điều này không phải là bởi vì thân hình của cậu mập, nhưng cả người cứng cỏi và bắp thịt dày chắc đã mang lại cảm giác mập như vậy. Làn tóc tết lại rủ xuống ở sau lưng và bộ râu lộng lẫy gọn gàng đã nói rõ lên xuất thân của ông là chủng tộc rèn đúc, một Người Lùn.
Cậu tiến gần lại bọn học sinh đang cãi vã và im lặng vung lên cánh tay dày to hơn bắp chân người đánh xuống phía bọn học sinh. Tuy cậu đã nhẹ tay, nhưng dính một đòn đấm của Người Lùn vẫn làm cho hai người học sinh nọ đau đớn lăn ngã xuống sàn nhà.
“Thực sự là, tất cả các ngươi đều gây rắc rối cho ta cứ vào thời điểm bận rộn như thế này!! Nếu như có thời gian để cãi nhau mấy chuyện vặt vãnh như thế này, không bằng dùng thời gian đó bằng việc làm trên đôi tay mình!!”
“Khặc! Lão…Lão Đại! Xin lỗi, bọn em sẽ quay trở lại làm việc ngay bây giờ!!”
Nếu như một Người Lùn nghiêm túc lên, bọn họ có thể nghiền ép tảng đá bằng đôi bàn tay trần. Đây không phải là câu chuyện cười. Không ai muốn trông thấy một mặt xấu khác của ‘Lão Đại’ – học sinh đã đạt tới trình độ của giáo viên khoa Chế Tạo. Hai người học sinh vốn đang gây gỗ với nhau chạy băng băng thẳng một mạch quay trở lại nơi làm việc.
“Dừng lại việc gây lộn xộn xung quanh đi, hơn phân nửa Kỵ Sĩ của chúng ta đã bị hủy diệt! Thực sự đó là quá đủ rồi.”
Hình Bóng Kỵ Sĩ bị hư hại nặng nề trong cuộc chiến với con Behemoth đều được gửi tới đây. Nó vốn ban đầu hẳn là được sửa chữa, nhưng hầu hết các cỗ máy đều bị hủy diệt chỉ có phần lõi hạch và phần xương bên trong vẫn còn tốt, trường học nhất trí đồng ý rằng chế tạo lại khung cỗ máy mới từ đống linh kiện còn sót lại này.
Với kiến thức và kỹ năng của học sinh sửa chữa, việc chế tạo lại một lần nữa khung cỗ máy là một điều không quá khó khăn. Nhưng đó chỉ là với một hay hai cái, với số lượng đơn đặt hàng nhiều như thế này, khối lượng công việc tăng lên một cách đột ngột. Họ phải tìm kiếm sự giúp đỡ từ khoa Chế Tạo; học viện thực sự là đã đem hết thảy đều đẩy ra.
Mặc dù có rất nhiều Kỵ Sĩ cần xây dựng lại, nhưng việc này được ưu tiên cho những cỗ máy còn có nhiều chi tiết hoàn hảo. Còn những cỗ máy bị hư hại nặng nề và cần rất nhiều khối lượng công việc thao tác cần làm thì được để lại sau.
“…Cỗ máy này lưu lại thực hiện cuối cùng đi.”
Lão Đại dừng bước lại trước một cỗ máy. Mặc dù cỗ máy đã bị hư hại như nát thành mảnh vụn một cách nghiêm trọng, giá xương bên trong đã bị gỡ bỏ hoàn toàn thành từng phần, chỉ để lại đằng sau nó rải rác một vài linh kiện – một cảnh tượng thật là khủng khiếp. Nhưng lò chuyển đổi mana và động cơ ma thuật còn lại một cách nguyên vẹn mặc dù bản thân cỗ máy lại bị hư hại một cách cực kỳ nghiêm trọng.
“Chiếc này kiểm tra cặn kẽ hơn đi, trông nó bị hủy hoại một cách thật là triệt để. Vết hư hại này là từ việc mana bị cạn kiệt phải không? Giá xương bên trong cũng bị gãy thành từng mảnh.”
Lão Đại nhìn chằm chằm vào đống đổ nát đó một cách nghiêm túc lúc lâu. Các học sinh khác nghe đến tiếng lẩm bẩm của cậu chợt nghiêng đầu nhìn sang, liền không thể hiểu nổi tại sao Lão Đại lại ngạc nhiên đến như vậy.
“A? Đây là vấn đề thường gặp thôi mà? Nó không thể hoạt động được nếu như lò chuyển đổi mana bị đánh hư… ử?”
Đang nói nửa chừng người học sinh chợt dừng lại nghi ngờ những từ mình vừa nói, nhìn chăm chú vào đống đổ nát phế liệu trước mắt. Lò chuyển đổi mana vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lượng mana đã bị dùng sạch, dẫn đến giá khung xương bên trong sụp đó vì không còn mana cung cấp. Nhìn tình huống có vẻ không hợp lý a, cậu ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Lão Đại đang bối rối vì vấn đề này. Một câu hỏi mới chợt nảy sinh ra trong đầu cậu và cậu ta vội nói:
“A… Không phải là Dây Thần Kinh Bạc bị đứt chứ? Tình huống hư hại như thế này rất hiếm gặp đó nha.”
“Ồ, đúng rồi. Nó bị hư hại một cách rất đặc biệt.”
Lão Đại tập trung vào thứ nhìn như giống chân trong đống hài cốt vỡ tan tành này. Sau khi tháo rời đi tấm áo giáp, chuỗi tinh thể bị rách đã lộ ra ánh sáng và bị đít sợi dây ở đoạn giữa. Từ kinh nghiệm lâu năm của một thợ máy, đây là một triệu chứng rất quen thuộc; chuỗi tinh thể đã vượt qua giới hạn và sẽ bị xé rách do quá sức chịu đựng dù sớm hay muộn. Điều này không có gì để ngạc nhiên, nhưng –
“Mấy tên nhóc khác thay thế tất cả linh kiện mới trước khi xuất phát rồi mà, tại sao nó lại bị xé rách do quá sức chịu đựng cơ chứ? Ai là phi công của cỗ máy này? Thật kỳ lạ, cỗ máy này đã bị hư hại theo một cách kỳ lạ.”
Lão Đại lẩm bẩm và khuôn mặt ngày càng trở nên cứng lại hơn ẩn giấu dưới bộ râu của mình. Trực giác mách bảo cho cậu rằng có một điều gì đó sai sai ở trong hài cốt rách nát này; cách thức mà nó bị hư hỏng khác hẳn với tất cả tình huống khác mà cậu đã gặp từ trước đến giờ.
Bộ phận bảo trì không chỉ biết đến việc sửa chữa. Nếu như bất kỳ cấu trúc khung của cỗ máy có thể cải tiến được thì họ sẽ thực hiện nó. Do đó, bọn họ phải làm hết sức để hiểu rõ bất kỳ vấn đề tiềm ẩn ở trong cỗ máy.
“Tên của cỗ máy này là Guyale; Kỵ Sĩ Điều Khiển này là gã Di… Tên khốn đó đã làm ra cái gì thế?”
Lão Đại lớn tiếng la hét lên, và phân công một người nào đó mang tên phi công của đống hài cốt trước mắt này tới ngay đây.
----------------------------------------------
Thủ Đô của Fremmevira, Känkänen, một khu quý tộc nổi tiếng. Hầu hết các quý tộc có lãnh thổ riêng đều có miếng đất tại đây. Gia tộc hầu tước Serrati cũng có một biệt thự ở nơi này. Cặp sinh đôi Archid (Chid) Olter và Adeltrud (Ady) Olter được bọn họ chị gái khác mẹ Stefania (Tiffa) Serrati dẫn tới nơi này, nơi mà bọn họ đã không được nhìn thấy trong một thời gian dài.
Lão quản gia dẫn ba người bọn họ dẫn tới thư phòng của Hầu Tước Joachim Serrati. Thư phòng trang trí màu sắc nghiêm trang, phản ánh lại tính cách của chủ nhân căn phòng này, bầu không khí có vẻ rất thận trọng.
Khác với một bên Tiffa có thể gặp gỡ cha mỗi ngày, đây là lần tiên cặp sinh đôi nhìn thấy cha của họ trong năm nay, họ bồn chồn chuẩn bị đối diện với cuộc gặp mặt.
Joachim tiếp tục sửa soạn tài liệu sau khi bọn nhỏ đi vào, chỉ chốc lác sau ông mở miệng:
“Cực khổ rồi, Tiffa. Đã một thời gian lâu lắm rồi cha mới nhìn thấy hai đứa con đấy. Cha rất vui vì cả hai đứa con vẫn khỏe. Mẹ Irma của các con vẫn tốt chứ?”
“Vâng, thưa cha, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt. Mẹ vẫn không có sinh bệnh, mẹ vẫn rất có tinh thần.”
Cuộc trò truyện giữa cặp cha con này tràn đầy sự dè dặt hơn cặp cha con bình thường, nhưng nó không chỉ là một vấn đề lễ nghi. Cặp sinh đôi là những đứa con không hợp pháp trong gia đình Marquis, thêm vào mối quan hệ của chúng với người vợ hợp pháp dẫn đến bọn nhỏ không có cơ hội tiếp xúc nhiều với gia đình ‘chính’. Họ hiếm khi được nói chuyện với cha của họ, Joachim, nên cả hai bên đều chìm trong bầu không khí như vậy.
“Thưa cha, con đã mai hai em tới, cha có điều gì muốn nói với hai em không?”
Tiffa cảm giác được bầu không khí khá lúng túng. Bọn họ không có đi tới được con đường trò chuyện đúng cách, nên đi thẳng vào vấn đề chính sẽ giúp bọn họ mở ra được cánh cửa cuộc đối thoại tốt hơn.
“Đúng rồi… Cha nghe Tiffa nói rằng Archid và Adeltrud có một người bạn tên là Ernesti Echevarria, đúng không?”
Bọn họ không bao giờ tưởng tượng được bọn họ lại nghe đến cái tên đó từ miệng của Joachim. Không chỉ riêng có cặp sinh đôi, cho dù là Tiffa cũng là vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Cậu ta là một người như thế nào? Đem những điều mà các con biết nói ra đi.”
Giọng điệu của cha bọn họ đã vượt xa ngoài cuộc tranh luận. Chid và Ady kìm nén lại sự nghi ngờ trong lòng họ, hai người liếc nhìn nhau rồi bắt đầu diễn tả ra ấn tượng của họ về Eru cho cha của họ: Bạn chơi từ nhỏ và thầy giáo dạy bọn họ ma thuật; Chỉ xem ở một mình ma thuật phương diện, tài năng của cậu ta có thể đứng trong nhóm hàng đầu của cả nước; và còn có niềm đam mê của cậu ta về Hình Bóng Kỵ Sĩ, v.v…
Mặc dù chỉ nghe đến có một nửa nhưng cũng đủ để làm cho ông kinh ngạc, nhưng Joachim không có ngắt lời đặt câu hỏi mà chỉ yên lặng lắng nghe bọn trẻ nói. Những nghi ngờ trong lòng của cặp sinh đôi ngày càng sâu hơn bởi vì bọn họ không rõ tại sao lại tỏ ra rất quan tâm đến Eru. Joachim có lẽ đã đọc đến sự nghi ngờ của hai đứa trẻ từ biểu hiện trên khuôn mặt chúng, ông trầm tư một lúc rồi giải thích:
“Tên của cậu ta được nhắc tới trong bản báo cáo những người có đóng góp trong trận chiến với con Behemoth. Mặc dù trong thời gian này không có bất kỳ phần thưởng nào cho cậu ta, nhưng đã được đề xuất ra rằng cậu nhóc đó có thể nhận được phần thưởng nếu như cậu ta có thành quả của sự cố gắng của chình mình trong tương lai.”
“Ưmm? Điều này có nghĩa là công lao của Eru chắc chắn sẽ được công nhận!?”
“Đừng quá vội vã, nó không phải là một thứ có thể quyết định ngay lập tức được, điều này còn phụ thuộc vào biểu hiện của cậu ta bắt đầu từ bây giờ.”
Eru đã mạo hiểm mạng sống của mình trong ‘Tai nạn Behemoth’ mà không được thừa nhận hay được khen thưởng gì sau khi kết thúc sự kiện. Eru hiểu rõ điều này là tốt cho mình, và cậu sẽ không phải gặp phải nhiều rắc rối từ nó, nhưng cặp sinh đôi không hài lòng với chấp nhận điều đó.
Có người thực sự xem hiểu đạo lý mà.
Hay chính là vì thế mà Chid có vẻ thân cận với cha mình hơn không như lúc trước có cảm giác xa cách nữa. Joachim là người nghiêm khắc, nhưng ông không phải là người không biết thấu tình đạt lý.
“Nhưng thưa cha, cha nói rằng điều này còn phụ thuộc vào biểu hiện của cậu ấy, vậy chúng con nên làm gì mới được?”
“Đơn giản thôi. Nếu như cậu ta hoàn thành bất cứ thứ gì hãy thông báo cho cha ngay lập chức. Hiểu chưa?”
“Vâng, thưa cha!”
Sự vui vẻ trên khuôn mặt của Chid và Ady có thể dễ dàng nhìn thấy. Bầu không khí căng thẳng của cuộc viếng thăm đã bị xua tan. Cặp sinh đôi đi với Eru rất gần và chắc chắn rằng cậu ta sẽ làm nên ‘sự nghiệp lớn’ vào một ngày nào đó. Nếu như tại thời điểm đó nói cho cha của bọn họ, thì sức mạnh của Eru sẽ được công nhận. Bọn họ luôn luôn dựa cậy vào Eru, nên họ xem đây là một hình thức để trả lại ơn nghĩa mà Eru đã giúp đỡ họ.
Tiffa cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô cũng cảm thấy thật là sai lầm khi bỏ qua công lao của Eru, nên cô cũng có cảm giác muốn giúp đỡ cho Eru giống như cặp sinh đôi. Joachim nhìn bọn trẻ vui mừng phấn khởi vẻ mặt không thay đổi tý nào.
Một tuần sau tai nạn Behemoth, Học Viện Phi Công Laihiala đã cho ngừng các lớp học của họ.
Khi sự kiện này xảy ra nó cũng đã chồng chéo lên cuộc dã ngoại huấn luyện, có nhiều học sinh trung học bị thương, thậm chí có trường hợp bị chết trong số các phi công học sinh cao học. Vì vậy trường học cần thời gian để khắc phục lại hậu quả của vụ việc này.
Trong kỳ nghĩ đột ngột này, các học sinh giành được bình an đã sử dụng khoảng thời gian này làm theo một cách tự do. Một vài người trở về nhà viếng thăm cha mẹ của mình; một vài người nằm thư giãn ở trong ký túc xá của họ; người khác lại lợi dụng cơ hội này đi chơi càng nhiều càng tốt. Còn về phần Ernesti thì—
Khu nhà của Echevarria nằm ở vị trí gần Thành Phố Học Viện Laihiala. Trong một căn phòng của căn nhà, Eru đang tập trung trên bàn của mình viết xuống một vài thứ gì đó. Ánh mặt trời hoàng hôn chiều tà chiếu xuyên quá khung cửa sổ, trong phòng chỉ có thể nghe thấy âm thanh của đầu cây bút va chạm vào mặt giấy.
“… Ưmm – cấu trúc của nó sơ qua là vậy đi.”
Cậu chỉ mới hoàn thành một phân đoạn và đưa cây bút trở lại trong lọ mực. Eru thoải mái kéo căng ra thân thể của mình, xoay xoay bả vai cứng ngắt của cậu và dựa lưng mình lên chiếc ghế.
Các chữ mà cậu viết lên sổ ghi chép rất ngăn nắp rõ ràng, chi tiết từng lý thuyết về thiết kế mà cậu đã học được ở trên lớp, những suy nghĩ của cậu từ việc quan sát phi công khác và nhiều điều quan trọng khác, ý tưởng của cậu trong khoảng thời gian được làm một phi công, nó cũng bao gồm những kiến thức từ kiếp trước của cậu. Trong quyển sổ tay có thể được hình dung là ‘Quyển sách kinh hãi về kiến thức từ thế giới khác’. Ở trang giấy cuối cùng là bản phác thảo mới hoàn thành về cỗ máy ghi đầy chú thích.
“Với thứ này, mình có thể hoàn thành lời hứa với hai người họ… Những thứ còn lại là lời hứa với Đức Vua đi.”
Cậu khoanh hai tay của mình lại và lẩm bẩm, lại một lần nữa chìm sâu vào suy nghĩ. Cậu đã gặp phải rắc rối trong lời hứa mà cậu đã hứa với nhà Vua một vài ngày trước đây. ‘Chế tạo ra Hình Bóng Kỵ Sĩ tốt nhất’ – nội dung của lời hứa này trùng với mục tiêu của Eru, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tiến triển thực gì cả.
“Cả cả đống núi vấn đề. Muốn làm một Hình Bóng Kỵ Sĩ thì phải băng qua tầng tầng sự khó khăn đây… làm một Hình Bóng Kỵ Sĩ… Hình Bóng Kỵ Sĩ…”
Cơn cám dỗ này cứ bám riết vào trong tâm trí cậu mỗi khi cậu nghỉ ngơi, ngấm vào trong từng góc của tâm trí cậu. Nó trải rộng ra nhanh chóng giống như là là một giọt mực rơi trên nước, ăn mòn lấy tâm trí của chính cậu. Ngay sau đó, Eru liền không thể chống lại cơn cám dỗ đó và cậu thét to lên:
“Aaaaaaaaa, Hình Bóng Kỵ Sĩ, mình muốn làm phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ…”
Điều tồi tệ hơn nữa là trong suy nghĩ của cậu toàn tràn ngập về vấn đề đó. Eru cố gắng để không nghĩ đến vấn đề đó nữa, nhưng mà nó đã bám rễ sâu vào trong tâm trí của câu. Hơn nữa, cậu ta làm một phi công của Hình Bóng Kỵ Sĩ thật sự là một điều rất may mắn. Nhắm mắt lại, Eru có thể chứng kiến lại khung cảnh trước đây – đôi chân kim loại bước từng bước theo lệnh của cậu, bức tiến mạnh mẽ dẫn đến sự rung động mạnh mẽ; sự ma sát của cánh tay mỗi khi nó vung lên thanh kiếm dài vài mét; trận chiến với con Ác Quỷ thú mạnh mẽ. Tất cả những trải nghiệm đó và ký ức đó tạo thành ảo giác đánh úp về phí Eru.
“Uaaaaaaa, mình muốn làm phi công hơn bao giờ hết, chỉ được lái nó trong một thời gian ngắn là không đủ ghiền a…”
Nói thì như vậy, nhưng Hình Bóng Kỵ Sĩ không phả là thứ gì mà phi công có thể lái nó chạy lung tung xung quanh. Eru chỉ là một học sinh trung học. Nhớ lại sự thực này, cậu nằm xẹp xuống bàn một cách chán nản.
“Không được… Mình không thể làm việc trong tình trạng như thế này được. Đây là lúc mình cần đi dạo cho khuây khỏa.”
Eru bất dậy người lên, chuẩn bị sẵn sàng xong liền chạy ào ra đường.
Một lúc sau, Eru xuất hiện ở xưởng rèn ‘phân xưởng Termonen’ nằm trong Học Viện Thành Phố Laihiala. Cậu đến đây để thăm người bạn nhỏ của mình, người lùn trẻ tuổi Batson Termonen.
Là con trai của một chủ xưởng rèn, cậu ta phải làm việc để có thể kế thừa lại công việc kinh doanh của gia đình mình. Nhưng sau khi bị nhiễm phải sở thích của người bạn kỳ lạ về Hình Bóng Kỵ Sĩ quá mức, cậu ta đã chậm rãi trôi dạt vào đường thành một người thợ chế tạo Hình Bóng Kỵ Sĩ.
Với ngọn nguồn như vậy, hành động của họ giống như là một đoàn fan hâm mộ của Hình Bóng Kỵ Sĩ.
“…Mọi chuyện là như vậy. Mình sẽ chế tạo ra một Hình Bóng Kỵ Sĩ tốt hơn hết và đưa nó ra cho Đức Vua.”
“Cái gì mà ‘đưa cho Đức Vua’! Tại sao cậu lại đột nhiên đưa ra một lời thỉnh cầu như thế với một vị Vua!? Mình thật sự là không biết nói gì với cậu nữa à, hẳn là phải nói dần dần tiến triển lên trong mọi sự kiện đi…”
Eru vui vẻ nói tin tưởng rằng cậu sẽ hoàn thành điều này vào một ngày nào đó trong khi Batson lại chỉ phớt là không cho là đúng. Batson vốn nghĩa rằng Eru sẽ đi dã ngoại tập huấn, nhưng hóa ra cuối cùng Eru lại đánh nhau với con Behemoth; Batson vốn nghĩa rằng Eru trở về một cách an toàn, nhưng cậu ta lại quất một lời hứa hẹn cực kỳ hư cấu với nhà Vua nữa. Những hành động của Eru ngày càng trở nên không tài nào đoán được trong những năm qua. Batson thở dài, đáp lại vào từng điểm chính.
“…A, quên mẽn nó đi. Điều này quá đúng với phong cách của cậu. Vì thế kế hoạch của cậu là gì? Cậu đã có ý tưởng gì cho Hình Bóng Kỵ Sĩ mới chưa?”
“Chưa có.”
“Này.”
Câu trả lời đầy chắc chắn của Eru làm cho Batson cảm thấy tràn đầy sự vô lực. Batson cứ nghĩa rằng Eru phải có một kế hoạch nào đó từ thái độ đầy tự tin của cậu ta cơ chứ.
“Nếu như cậu hỏi rằng mình muốn chế tạo như thế nào, thì mình có rất nhiều ý tưởng. Nhưng vấn đề là nên chế tạo nó ở nơi nào vẫn chưa giải quyết được. Có muốn hay không ở nhà của cậu mà làm nó luôn té đi cho khỏe?”
“Tất nhiên là không rồi!”
Hình Bóng Kỵ Sĩ cao tới tận 10 độ cao, một chiếc người máy khổng lồ làm bằng kim loại, tinh thể và vũ khí ma thuật. Nó đòi hỏi phải có một phương tiện thiết bị rộng lớn, chứ không phải cái gì cũng có thể ném làm được ở phân xưởng trong thành phố.
“Cậu không thể dàn xếp được sao? Chúng ta không phải là người cùng chí hướng sao?”
“Mình không quan tâm cậu có phải là người cùng chí hướng hay là một người bạn của mình, tóm lại là không thể!”
Ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng của Batson đột nhiên mở ra một cách mạnh mẽ. Cả hai người họ bị chấn động quay người lại và thấy rõ đó là cha của Batson.
Ông là một thợ rèn làm việc lâu năm và có đầy đặc trưng của một người lùn. Thân hình của ông khỏe mạnh với bắp thịt rắn chắc, với khuôn mặt mang theo bộ râu trông có vẻ rất hung dữ giống như là một con ác quỷ. Cả người ông tỏa ra một luồng không khí đầy nguy hiểm, đẩy hai người bọn họ lùi lại về sau một vài bước.
“Hai người các ngươi… Không phải ta đã bảo không được gây ồn ào sao, nó sẽ gây ảnh hưởng đến công việc biết không? Nếu như muốn gây ầm ĩ thì… ra bên ngoài mà cãi vã!!”
Không có đợi ông kết thúc lời nói của mình, cả hai người bọn họ đã nhảy ra khỏi cửa sổ. Họ nhảy không một chút tia do dự mặc dù biết phòng ngủ của Batson nằm ở trên tầng hai. Eru là người đầu tiên tiếp xuống mặt đất một cách êm ả nhờ việc lợi dụng Đệm Không Khí làm nơi đón xung lực để cho chính cậu và Batson nhảy xuống phía sau rơi xuống một an toàn. Động tác của bọn họ quen thuộc một cách đầy bất thường, cứ như thể là việc làm này bọ họ đã từng làm nhiều lần từ trước rồi.
“A, chúng ta bị đuổi ra ngoài rồi. Chúng ta nên làm gì đây, Batson?”
“Bố mình rất dữ a, mình không thể giúp được cậu đâu. A, sao không làm việc đó ở phân xưởng ở khu Phi Công của học viện?”
Eru không hiểu lắm tại sao Batson lại đề nghị như vậy và nghiêng đầu nhìn.
“Không phải một đống Hình Bóng Kỵ Sĩ bị hư hại trong trận chiến đang đặt ở đó sao? Họ sẽ sửa chữa lại chúng ngay bây giờ, chúng ta tới họ xin bọn họ cho tham quan đi.”
“Là vậy sao, đó là một ý kiến tuyệt vời, nào, chúng ta mau đi thôi!”
Eru phấn khởi tinh thần và chạy hướng tới phương hướng của Học Viện Phi Công, Batson chạy sát theo ở phía sau.
Bây ở ở Học Viện Thành Phố Laihiala là đang giữa trưa. Hai người bọn họ đã chạy đến khuôn viên sân trường và đang lúc chạy xuyên qua cánh cổng trường thì họ chợt nghe được có tiếng người gọi tên ai đó trong số bọn họ.
“Ha, đã tìm thấy cậu rồi.”
“Đã bắt được Eru-- !”
Người đã vồ lấy nắm lấy cánh tay của Eru là Chid và Ady. Bởi vì cả người bọn họ ai cũng đều cao hơn Eru, mà tay của Eru đã bị hai người bọn họ bắt lại dẫn đến tình trạng cậu ta thân hình treo lên trên không có tiếp xúc với mặt đất được.
“A – Chid, Ady? Chuyện này là sao? Điều này quá đột ngột.”
“Không có gì, phải nói sao cho đúng nhỉ, bọn mình đoán rằng Eru sẽ mò tới nơi này mà.”
“Nếu như đã là đoán đúng, thì bọn mình phải tóm lại cậu chứ! Sau đó, nơi tiếp theo mà chúng ta đi là nơi nào?”
Hai người bọn họ dường như lấy việc tóm lấy Eru làm trò vui. Eru vung lên đôi chân của mình trong không khí và chán nản thở dài.
“…Mình nghĩ rằng phân xưởng của khu phi công đang tiến hành việc sửa chữa Hình Bóng Kỵ Sĩ, nên mình muốn tới tham quan.”
“Là vậy sao? Chúng ta mau nhanh lên chạy đi!”
“Được rồi hai cậu muốn sao cũng được. Nhưng trước đó hãy thả mình xuống đã.”
Và như vậy, cả bốn người bọn họ nhắm tới hướng phân xưởng của khu trường học phi công. Mặc dù bọn họ chỉ là học sinh trung học năm một, nhưng bọn họ đã sớm quen với bố cục của khuôn viên trường và đi tới nơi muốn tới mà không tốn bao nhiêu thời gian.
Bọn họ lén lút nhìn trộm bên trong công xưởng. Âm thanh búa gõ, tiếng cần cẩu kéo các linh kiện, tiếng la hét đầy bực bội và tiếng động cơ Hình Bóng Kỵ Sĩ gầm rú. Bên trong thật là ồn ào. Eru rất muốn tới gần hơn nữa để quan sát, nhưng sự tập trung khủng khiếp của các thợ máy làm cho cậu cảm thấy tình hình sẽ trở nên tồi tệ nếu như cậu xông bừa vào. Vì vậy cả nhóm cậu chậm rãi di chuyển đến một nơi mà không có ai làm việc.
“Đây là… a, đây có phải là chiếc Guyale mà Eru đã từng lái?”
Chid nghiêng đầu nhìn sang phía Eru, người đang nhìn chằm chằm vào đống hài cốt trước mắt và lẩm bẩm một câu hỏi.
“Đúng. Mình nhớ rõ lớp áo giáp này và cách mà nó đã bị hư hỏng. Nó đã hoàn toàn tan tành… Chẳng trách họ lại đặt nó ở đây để sửa chữa cuối cùng.”
“Thật tuyệt vời, cậu đã làm gì đến nỗi nó bị tàn tạ trông như thế này.”
Bỏ qua Batson người đáng bị đống tàn tích trước mắt làm cho choáng váng, Ady hoàn toàn nhìn chằm chằm vào toàn bộ đống hài cốt và ánh mắt đầy xuất thần. Thứ trước mắt cô không thể diễn tả bằng lời được, chỉ có thể diễn tả được rằng trận chiến với Behemoth diễn ra khốc liệt như thế nào. Ngay cả cặp sinh đôi, những người chưa vào giờ được làm phi công của một Hình Bóng Kỵ Sĩ cũng có thể dễ dàng được tình cảnh lúc đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện