[Dịch] Knight's & Magic
Chương 13 : Kỵ Sĩ & Ma Thuật Knight's & Magic Vol 1 Arc 2 Chap 7(2)
Người đăng: Hoàng Luân
.
Kỵ Sĩ & Ma Thuật - Knight's & Magic
Vol 1
Arc 2: Ác Quỷ Thú tấn công
Chap 7: Chiến Đấu Với Ác Quỷ Thú
“Những ai đã hết mana thì mau tới đây giúp đỡ những người bị thương! Dãy đầu và dãy dự bị chuyển đổi vị trí cho nhau! Mọi người cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa đi!”
Mana của họ đã bị cạn kiệt và thở hổn hển một cách khó khăn. Họ cố gắng bình ổn lại hơi thở của mình trong khi đang tiếp tục đánh bại lũ Ác Quỷ thú dường như là vô tận. Các học sinh năm 2,năm 3 vừa bảo vệ các học sinh đã bị thương vừa tiếp tục việc rút lui ra khỏi khu rừng.
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi trận chiến nổ ra, việc rút lui của họ gặp phải khó khăn. Bọn họ có thể đối phó tốt với các Ác Quỷ thú một khoảng thời gian, nhưng khi ở làn sóng thú tiếp theo nổi lên bọn thú cao to tấn công họ, khiến họ phải tập trung xài nhiều lượng mana hơn. Lúc Đầu Gai Thực Nhân Ma xuất hiện cũng là lúc lượng mana của họ bị rút tháo ra hết đi. Bởi vì họ không thể tung ra những đòn ma thuật khác trong tình trạng không có mana, nên để Đầu Gai Thực Nhân Ma nhích lại tới gần và đó là nguyên do họ có nhiều thương binh. Có khoảng một nửa thành viên trong nhóm đã bị cạn kiệt mana hoặc là bị thương, lực lượng chiến đấu của họ đang bị giảm dần lại. Họ đang bảo tồn khả năng chịu đựng còn lại của mình để chuyển đổi vị trí giao chiến cho dãy hàng đứng ở tiền tuyến. Nhưng ngay cả chính họ cũng không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa; họ đang tới gần địa điểm cắm trại, tới nơi là niềm hy vọng duy nhất của họ.
Nhưng sự thật thật tàn nhẫn.
Hai con Đầu Gai Thực Nhân Ma xuất hiện ngay trước mặt họ ― bọn chúng trông rất kích động đến nổi sủi cả bọt mép, và chúng tấn công thẳng vào bọn họ. So với lúc bắt đầu nổ ra trận chiến, ma thuật được tung ra yếu hơn rất nhiều, nên các học sinh không thể ngăn cản lại chúng. Dãy hàng tiên phong, là nơi mà Đầu Gai Thực Nhân Ma tấn công đầu tiên bị quét bay hơn chục học sinh, chúng đã giáng một đòn gây sát thương rất lớn. Nếu như họ chống đối hai con cùng lúc, bọn họ chỉ có nước bị xóa sổ thôi.
Stefania đang chỉ huy trận chiến cũng biết rõ điều này. Ngay lúc đó cô không đưa ra chỉ lệnh nào, mà cô liền chạy tới hàng tiền tuyến đầu và cầm chắc gậy ma thuật trong tay mình. Cô đã cân nhắc rất nhiều trường hợp có thể xảy ra ở trong chiến đấu, nhưng bọn họ không có khả năng chiến đấu để đột phá được vòng vây này. Cả nhóm đều đã kiệt quệ, thể lực đã chạm tới mức giới hạn còn mana thì cũng đã kiệt quệ. Cho dù rất muốn nhưng ọn họ cũng không thể tập hợp lại được sức mạnh để chống trả lại con Thực Nhân Ma này.
Con Đầu Gai Thực Nhân Ma này có thân thể rắn chắc rất tương xứng với thân hình của nó. Chúng tiến lên từng bước, nó làm cho các học sinh càng tuyệt vọng hơn về niềm ánh sáng của hy vọng. Những đòn tấn công hỗn loạn của học sinh làm hiệu quả trái ngược lại, vì những đòn này chỉ làm chúng bị kích động hơn thôi.
“Không xong rồi…”
Một vài người nhẹ nhàng lẩm bẩm. Con Đầu Gai Thực Nhân Ma đã đứng trước bọn họ tiếp đó tung một nắm đấm ra, nhắm thẳng tới đầu của một học sinh tiên phong. Người học sinh này vội nâng lên lá chắn của mình, mặc dù biết điều này là vô ích.
Vì thế cậu ta sẽ không hiểu được có chuyện gì xảy ra khi cậu ta nghe được một âm thanh nổ đục ở trên đầu chính cậu ta.
Cậu ta không nhìn thấy có một vài Ngọn Giáo Lửa Xuyên Giáp bên trên đầu cậu với sự chính xác khó thể tin, bắn trúng ngay tay của con Đầu Gai Thực Nhân Ma. Cậu ta đã bỏ lỡ mất nhìn thấy Ngọn Giáo Lửa Xuyên Giáp nổ tung từng cái một như đúng ý đã dự định trước, và nó đã thổi bay mất cánh tay của con Thực Nhân Ma(Orge). Ngay khi người học sinh tiên phong này bĩnh tĩnh lại được, con Thực Nhân Ma này đã chạy trốn rồi.
Ngay tiếp theo đó là một cái gì đó vượt xa ngoài trí tưởng tượng của cậu ta – không chỉ một ma thuật được phóng ra, người ném ra ma thuật – Ernesti đã phóng nhanh tới trông giống như là một viên đạn bạc. Đây là một cách diễn tả theo nghĩa đen, khi Eru tung ra ma thuật ‘Không Khí Đẩy Mạnh’để tăng tốc lên cho từng bước nhảy của mình, trông nó khá giống như là một viên đạn. Eru đã sử dụng xung lực để đuổi kịp con Thực Nhân Ma đang khập khiễng khi mất đi một cánh tay, và chặt đứt đầu của nó bằng ma thuật ‘Chân Không Trảm’. Đầu của nó bay lên trong không trung và thân hình to lớn của nó ngã sụp xuống.
Eru hạ xuống với xung lực đủ để đào một hố trên mặt đất, trượt người quay đầu lại và rút ra thanh Winchester của mình hướng tới mấy con Đầu Gai Thực Nhân Ma khác. Bạo Viêm Cầu nhanh chóng được phóng ra từ đỉnh thanh Winchester, nhấn chìm Thực Nhân Ma trong vụ nổ rung chuyển cả mặt đất. Con Thực Nhân Ma hơn một nửa thân thể bị đốt cháy khét và ngã ầm xuống.
“Bây..bây giờ là cơ hội! Mau giết lấy chúng đi!”
Stefania bị chấn động bởi sự xâm nhập đột ngột của Eru vào trong chiến trường, nhưng cô không để lỡ mất cơ hội này. Cô chỉ huy các học sinh khác mau chóng hành động, mau kết liễu con Thực Nhân Ma này.
“….Eru….”
“Xin lỗi vì tới trễ, hội trưởng hội học sinh. Em đã mang đến viện quân đáng tin cậy đây.”
Không cần Eru nói cho cô biết, cô đã nghe được tiếng bước chân nặng nề từ phía sau. Đội cứu hộ đã bắt kịp các học sinh năm 2 và năm ba, trải mình ra phía trước để bảo vệ bọn họ.
Cao mười mét Hình Bóng Kỵ Sĩ vung lên thanh kiếm sắt khổng lồ trong tay, dễ dàng tiêu diệt đi một làn sóng bầy Ác Quỷ thú, đây là một sức mạnh áp đảo tuyệt đối và là vũ khí mạnh nhất của nhân loại. Các học sinh vui vẻ hét ầm lên khi thấy sự mạnh mẽ của Hình Bóng Kỵ Sĩ. Khi không có gì hơn khi quân cứu viện xuất hiện làm cho bọn họ an tâm khi công việc phòng thủ của bọn họ đã trên bờ sụp đổ. Bây giờ họ đã an toàn rồi.
“…Chà, chà, mang theo Ernesti đúng là một lựa chọn đúng đắn.”
Edgar ngồi trong khoang lái Earlecumber vừa lẩm bẩm nói, vừa lái Earlecumber hướng tới bọn Ác Quỷ thú.
Bọn họ theo kiến nghị của Eru đi tìm kiếm ở những nơi có khoảng không gian rộng lớn. Kết quả bọn họ đã phát hiện các học sinh năm hai và năm ba trong một khoảng thời gian ngắn tìm kiếm dọc theo phương hướng này. Vì các học sinh đã tụ hợp lại một chỗ cùng nhau và chuẩn bị cho việc rút lui nên họ mới dễ phát hiện ra. Nhưng lúc Eru tìm thấy các học sinh cũng là lúc thấy các học sinh đang rơi vào cảnh tuyệt vọng, Đầu Gai Thực Nhân Ma đã phá vỡ trận hình phòng thủ của các học sinh. Các phi công có thể hạ gục Ác Quỷ thú một cách dễ dàng nếu có sức mạnh của Hình Bóng Kỵ Sĩ, nhưng vấn đề ở các học sinh ở gần bọn Ác Quỷ thú quá. Nếu sử dụng vũ khí ma thuật của Hình Bóng Kỵ Sĩ thì sẽ gây ngộ thương mất.
Trơ mắt ra nhìn sự việc mà không thể ra tay giúp đỡ, mặc dù lại có sức mạnh để hành động nhưng hậu quả của việc đó gây tai hại làm Edgar nghiến răng nghiến lưỡi trong sự tiếc nuối. Đúng lúc này, Ernesti vốn đang đứng trên tay của Earlecumber lao về phía trước tấn công. Trước sự giận dữ của Eru các con Thực Nhân Ma đã bị đánh bại dễ dàng, điều này làm cho Edgar thở dài. Hiệu suất làm việc của mình thật đáng hổ thẹn với hiệu suất làm việc của Eru.
Khi Hình Bóng Kỵ Sĩ bắt kịp Eru trong thời gian ngắn và bắt đầu công tác bảo vệ, các học sinh mới có thể tiếp tục công việc rút lui. Có rất nhiều người bị thương, nhưng không có người nào hy sinh cả và tất cả mọi người vội vàng rút lui quay trở lại nơi cắm trại.
------------------------------------------------------
Đây là chuyện xảy ra ở sau khi các học sinh học viện phi công Laihiala rời khỏi Jantunen và tiến tới khu rừng Cloquet.
Một Hình Bóng Kỵ Sĩ chạy qua người đi đường và đi tới cánh cửa phía Đông của Jantunen. Đây chắc chắn là tình trạng khẩn cấp khi vị Kỵ Sĩ Điều Khiển dáng vẻ uể oải đi tới các Kỵ Sĩ đứng canh ở cổng thành. Các Kỵ Sĩ rất kinh ngạc vì tình huống đột ngột này, nhưng khuôn mợt của họ trở nên tái lên khi thu được báo cáo của phi công này và vội vàng báo tin cho chỉ huy của mình.
“Đó…đó là sự thật ư?”
Người chỉ huy của đoàn Kỵ Sĩ ở thành Jantunen ― Philip Hallhagen vẻ mặt chợt thay đổi sau khi nghe báo cáo của người thuộc hạ. Phó chỉ huy, Gottfried Hyvärinen, người cũng đang có mặt trong văn phòng chỉ huy dáng vẻ không đổi, nhưng khuôn mặt của ông ta đã trắng toát lên. Hình ảnh cho thấy khi nghe được việc báo cáo ông ta đã bị tác động đến như thế nào.
“Vâng thưa ngài! Pháo đài Balguerie đã bị tiêu diệt dưới sự tấn công của Ác Quỷ thú cấp bậc tiểu đoàn ― Lục Hoàng Quy. Rất có thể đội phòng thủ ở đó cũng đã bị xóa sổ rồi. Behemoth đang di chuyển về phía Tây hướng tới trái tim của Vương Quốc, và theo như dự đoán thì nó sẽ sớm xuất hiện ở xung quanh Jantunen thôi, thưa ngài đã báo xong!”
Ác Quỷ thú cấp bậc tiểu đoàn đột nhiên tấn công làm Philip như bị cơn ác mộng làm cho choáng váng cả đầu óc. Nhưng làm một người chỉ huy không thể lãng phí thời gian đứng đờ ra được. May mắn thay là có vị Kỵ Sĩ Điều Khiển mang thông tin tới cho ông, làm cho ông có thời gian để giảm xóc để chuẩn bị cho việc xuất hiện của Behemoth. Hiện tại từng giây phút đều rất quý giá.
“Thông báo lệnh tình trạng khẩn cấp, tập hợp hết thảy các Kỵ Sĩ ở gần Jantunen! Thông báo cho lệnh này có quyền được ưu tiên hơn các nhiệm vụ khác họ đang thực hiện!”
Người lính liên lạc tường thuật lại vụ việc, chào lễ kiểu người lính rồi chạy ra ngoài ngay lập tức. Philips và Gottfried cũng vội lao ra ngoài như thể đang truy đuổi anh lính liên lạc vậy, và họ hướng về phòng hội nghị tác chiến mà chạy tới.
“ Một con Behemoth…. Ngay cả Jantunen hiện tại không có tiểu đoàn kỵ sĩ, chỉ có Thủ Đô mới có khả năng có số lượng Kỵ Sĩ như vậy.”
“Việc phân chia đẳng cấp chỉ có thể mang tính tham khảo thôi. Ngay khi chúng ta tập trung tất cả lực lượng, chúng ta vẫn có thể đánh bại nó nếu như chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị tổn thất lớn về mặt quân lực.”
Philip vừa chạy nhanh tới vừa siết chặt lại nắm đấm.
“Tôi biết, nhưng vấn đề là ở phạm vi của sự tổn thất mà chúng ta phải gánh chịu! Thật là vô nghĩa nếu hy sinh một cách mù quáng 100 Hình Bóng Kỵ Sĩ đang trú đóng ở đây! Như vậy thì Jantunen sẽ đánh mất khả năng tự vệ mất!”
Gottfried yên lặng lại sau khi nghe được những lời đó. Ông cũng không phải muốn liều lĩnh hủy diệt đoàn Kỵ Sĩ của mình, nhưng Behemoth đã tàn phá một tòa pháo đài. Nếu Jantunen cũng chịu sự tàn phá nặng nề như thế, thì các tuyến đường giao dịch của Vương Quốc sẽ bị tắt nghẽn lại. Nếu hàng hóa cung cấp cho tiền tuyến bị cắt đứt, nó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến các pháo đài, nó sẽ dẫn tới một loạt thảm họa khác nữa. Điều này có thể quyết định được vận mệnh của đất nước này; họ buộc phải giết chết con Behemoth này cho dù phải hy sinh cả đoàn Kỵ Sĩ này. Gottfried đã đưa ra kiến nghị của mình mà ông coi nó là cần thiết, đó chính là nhiệm vụ phải làm của phó chỉ huy.
“…Không, không có thời gian để thảo luận việc này nữa. Nếu chúng ta không ngăn nó lại ở nơi này, toàn bộ Vương Quốc có thể sẽ bị thất thủ. Gửi sứ giả đi tới Thủ Đô, họ sẽ gửi tới đoàn Kỵ Sĩ khác thay thế cho chúng ta sau khi chúng ta bị tiêu…diệt….”
Nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo đầy lo lắng của Philip, Gottfried chỉ là yên lặng gật đầu.
Tất cả các Kỵ Sĩ đang làm nhiệm vụ đều đã có mặt khi Philip đi vào phòng hội nghị tác chiến. Tất cả bọn họ đều mang trên mình vẻ mặt lo âu bởi vì biết điều khủng khiếp sắp tới gần.
Các Kỵ Sĩ ngoài thành phố đã nhận được lệnh triệu tập, nên họ đã thăm dò hỏi ra tình hình trước khi họ trở về. Một tấm bản đồ đã được chuẩn bị kỹ càng, và con đường có khả năng đi tới của Behemoth được tô rõ. Vị Kỵ Sĩ Điều Khiển đã mang thông tin này tới không biết vị trí hiện tại của Behemoth ở nơi nào, nên họ chỉ có thể từ các nhân tố khác như địa hình và phương hướng di chuyển của Behemoth mà dự đoán con đường mà nó đang đi, và ước chừng ra vị trí đại khái của nó. Họ cần phải quyết định nơi mà họ sẽ chiến đấu với Behemoth.
“Từ phương hướng mà nó đang tiến tới và địa hình xung quanh pháo đài Barkley, tuyến đường đi có khả năng nhất ở xung quanh dãy núi D'Aiguebelle, xuyên qua khu rừng ở dưới chân núi.”
“Điểm này nằm ở gần bên Jantunen… Đó là vị trí của nó theo tính toán ư?”
Người Kỵ Sĩ bị hỏi giơ tay chỉ vào một điểm trên bản đồ.
“Tôi nghĩ nó sẽ băng qua đồng bằng Crepel và chuẩn bị bước vào khu rừng Cloquet.”
“Khu rừng Cloquet… Ừmmm, nơi đó gần hơn tôi nghĩ. Lần này coi như chúng ta đi đánh chặn nó, cũng sẽ là ở nơi cách Jantunen rất gần…”
Bỗng nhiên một vị Kỵ Sau đằng sau ông hét lên.
“ Có phải cậu vừa mới nói khu rừng Cloquet phải không…!?”
“Sao thế? Khu rừng Cloquet thì có vấn đề gì sao?”
Không có một ai mong muốn phải nghe được tin tức xấu, nhưng bọn họ cần phải nắm giữ các thông tin, yếu tố có thể gây ảnh hưởng đến họ. Trước ánh mắt thận trọng của mọi người, người Kỵ Sĩ này nói ra sự việc với một khuôn mặt tái nhợt.
“… Học viện Laihiala đang thực hiện cuộc diễn tập dã ngoại ngay tại nơi đó!”
“Cái…g…ì….!?”
Tất cả các Kỵ Sĩ đang có mặt tại đây đều không nói được lời nào. Không chỉ Jantunen, lần này liền ngang cả với tài sản của đất nước, hơn nữa liền bọn nhỏ cũng bị dấn thân vào trong nguy hiểm. Những người Kỵ Sĩ đang có mặt ở trong phòng cũng có người thân hiện tại đang học ở khoa Kỵ Sĩ trường Laihiala. Một vài Kỵ Sĩ lo lắng chạy đến trước mặt Philip nói.
“Chúng ta cần phải đến khu rừng Cloquet mau!”
“Chúng ta cần phải đi cứu bọn trẻ!”
Philip cảm thấy rắc rối ngày càng tăng lên, nhưng ông không cân nhắc vấn đề này lâu dài. Có nhiệm vụ khác cần được ưu tiên.
“…Phái ra lính liên lạc, nhưng đoàn Kỵ Sĩ vẫn phải đứng yên cho đến khi chúng ta tập trung đủ lực lượng.”
“Chỉ huy! Ngài định từ bỏ bọn trẻ sao?”
“Nói bậy!”
Philip thét to về hướng người Kỵ Sĩ đang truy hỏi ông, với một âm thanh đầy đâu khổ.
“Tôi cũng rất muốn giúp đỡ bọn trẻ, nhưng với lực lượng hiện tại , chúng ta cần cung cấp mọi thứ cho việc hạ gục Behemoth!... Tôi không mấy lạc quan về trận đấu này. Hiện tại nếu chúng ta không tập hợp đủ đoàn Kỵ Sĩ thì việc xuất chiến chỉ làm lãng phí lực lượng của chúng ta mà thôi, chúng ta thậm chí có thể bị Behemoth xóa sổ luôn. Không nên hiểu sai ý! Mục tiêu của chúng ta là đánh bại Behemoth, bảo vệ Jantunen và quan trọng nhất là bảo vệ toàn bộ Vương Quốc Fremmevira!”
Các Kỵ Sĩ ốn đang om sòm phản chợt im lặng xuống. Họ cũng hiểu rằng bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
“…Những gì chúng ta có thể làm bây giờ là đặt niềm hi vọng vào sự may mắn và trí tuệ của chúng…”
Ánh mắt của bọn họ nhìn về hướng màn trời tối của khu rừng Cloquet.
----------------------------------------------
Lối vào của khu rừng Cloquet, nơi cắm trại của khoa Kỵ Sĩ trường Laihiala.
Sau khi giải cứu các học sinh trung học năm hai và năm ba thành công, một hàng rào đơn giản đã được dựng thành ngay cạnh các Hính Bóng Kỵ Sĩ, tạo thành một tuyến đường phòng thủ.
Hầu hết các Ác Quỷ thú xuất hiện từ phía khu rừng đều cao khoảng một mét, con lớn nhất cũng có cao tới có 3 mét. Khả năng chiến đấu của chúng là không đáng kể so với chiều cao đạt tới 10 mét Hình Bóng Kỵ Sĩ. Những cỗ máy xông vào bầy thú chỉ với một thanh kiếm vung vẩy lên. Nhưng vẫn có vài con lọt qua được do hình dáng kích thước khác nhau của chúng. Bầy Ác Quỷ thú lọt qua được xông hướng tới hàng rào, nó được các học sinh tập hợp lại canh gác để bù lại lổ hổng phòng thủ.
Từ góc độ của Ác Quỷ thú mà nói, Hình Bóng Kỵ Sĩ giống như là đang phô diễn ra sự tồn tại đáng sợ của nó. Làm chúng nó không muốn đối diện với những cỗ máy đó, những con Ác Quỷ thú bên cạnh sườn của Hình Bóng Kỵ Sĩ tấn công vào nơi cắm trại từ hai hướng. Những học sinh trung học năm hai và năm ba chỉ là nhân viên bị thương, nên tình huống thiếu lực lượng chiến đấu của khoa Kỵ Sĩ mà nói cũng may mắn đi.
Sau khi mặt trời đã lặn núi, cuộc tấn công có vẻ đã kết thúc. Các học sinh vốn đang trong tình trạng báo động chỉ khi nhận thấy được không còn bóng dáng Ác Quỷ thú mới nhận ra rằng trận chiến đã kết thúc và tỉnh táo lại.
“Có phải hành động cuồng loạn của Ác Quỷ thú đã kết thúc?...”
Stefania Serrati cảm thấy sự mệt mỏi đến sâu từ trong trái tim chợt nhẹ xuống đi. Cô vẫn chỉ huy những học sinh chưa bị thương chiến đấu cho tới giờ này. Bọn họ trở lại nơi cắm trại và gặp lại các giáo viên, nhưng việc phân xử của họ sẽ làm cho Stefania cảm thấy dễ dàng hơn cho việc cô đã lãnh đạo các học sinh trung học khác từ lúc đầu cho tới hiện tại. Nhưng chủ yếu là do ý thức trách nhiệm của cô về tình hình lúc đó.
“Chid, Ady… Eru.”
Lúc tình hình đã ổn định đi xuống, cô đi thăm hỏi những người học sinh vừa nghỉ ngơi, vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh nơi cắm trại. Cô chợt gọi tên lên khi trông thấy những gương mặt thân quen khi cô nhìn thấy họ.
“A, Onee-sama... Chị có ổn không? Em nghe nói các học sinh trung học lớp trước gặp phải rắc rối!”
Stefania lắc lắc đầu.
“Em thấy rồi đó, chị trông rất ổn mà. Đừng nói cái này nữa, các em cũng thật liều lĩnh khi ra tới đó.”
Stefania vẻ mặt vừa sửng sốt vừa nói. Những học sinh đã rút lui về nơi cắm trại đều là những người bị thương và đã kiệt sức, nên với lực lượng có thể đánh trận của bọn họ là rất nhỏ. Họ phải vật lộn đánh bại những con Ác Quỷ thú lọt xuyên qua hàng phòng thủ của Hình Bóng Kỵ Sĩ trong tình huống chiến lực yếu ớt. Nhưng may mắn đã tranh thủ thời gian cho bọn họ, để bon họ có thời gian phục hồi và chiến đấu tiếp tục.
“Chúng em là những người duy nhất vẫn có thể chiến đấu tiếp, nên chúng em mới tùy hứng một chút.”
“Chị nghĩ rằng ba người bọn em có sức chiến đấu như một trung đội (trung đội từ 20-40 người), và đó không thể là ‘một chút tùy hứng’ kiểu được … Hài, thôi quên đi. Quan trọng hơn là…Eru!”
Stefania đến gần Eru, người đang đứng sau hai anh em sinh đôi và ôm lấy cậu. Cô không thèm quan tâm tới Eru đang bị hành động này gây ngạc nhiên và không kịp chống cự lại được , rồi cô chà chà khuôn mặt của mình lên mái tóc mượt mà của Eru.
“A~~ thế này là chữa trị tốt rồi đây♪~~ Chị không thể tiếp tục chiến đấu nếu không có Eru ở đây.”
Stefania-senpai... Ai, không còn cách nào a. Thôi liền cho chị ấy thù lao sau công việc khổ cực của chị ấy. Nếu như sự hy sinh của mình có thể làm cho tâm trạng chị ấy tốt hơn, thì điều này chả là gì.
(Trans: Đệt gato với tên này) Stefania vui vẻ đùa giỡn mái tóc và chọc má của Eru, cậu cũng không phản kháng, và chấp nhận trở thành món đồ chơi của cô ấy. Ady trông có vẻ tức giận, nhưng không có ngăn cản lại chị mình.
Stefania đang thích thú ôm Eru được một lúc. Bỗng nhiên một giọng nói đầy lúng túng gọi cô từ phía sau.
“E hèm…Hội Trưởng Hội Học Sinh…”
Người học sinh này là dáng vẻ đi tìm kiếm nàng, nhưng thấy Stefania nở nụ cười quỷ dị làm bị sợ hết hồn. Đây là Stefania người đã bình tĩnh lãnh đạo học sinh từ trước đó ư, nhưng bây giờ cô lại ôm một người nhỏ tuổi với nụ cười không đứng đắn.
“Có chuyện gì sao?”
“Các giáo viên tìm Hội Trưởng để bàn bạc về vấn đề hành động tiếp theo của chúng ta.”
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi cả ba nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, việc này chỉ mất chút ít thời gian.”
Bây giờ đã quá muộn để che dấu lại, nhưng Stefania dường như không bận tâm về nó, cô lập tức chuyển sang ‘chế độ’ Hội Trưởng Hội Học Sinh. Ba người bọn họ trợn mắt há mồm vẫy tay nhìn Stefania rời đi.
Được rồi, chúng ta đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng tiếp theo sẽ là cái gì đây?
Bọn họ đang suy nghĩ về hành động chạy điên cuồng của Ác Quỷ thú, nhưng Eru không nghĩ rằng điều này sẽ đơn giản như vậy kết thúc. Cậu nhìn về hướng khu rừng Cloquet, trông nó ngày càng tối hơn, như thể nó muốn che dấu chính mình đối khỏi tầm mắt của Eru.
Liền Eru cũng không chắc chắn được thứ gì đang bị che dấu sâu trong khu rừng đó.
“Vì vậy, ngày mai chúng ta sẽ di chuyển.”
Các giáo viên không thể có cùng chung sự nhất trí về hành động tiếp theo của họ. Điều này có thể hiểu được bởi vì bọn họ không nắm rõ ràng toàn bộ tình hình lúc này. Dù sao đi nữa, họ đã thông báo cho tất cả mọi người quá trình hành động vào cuối bữa tối. Eru và những người khác vừa uống canh được làm từ những món rau đơn giản và thức ăn là đồ được mang theo trong cuộc hành trình, vừa xác nhận lại tình huống hiện tại.
“Đúng, chúng ta có nhiều người bị thương nhưng không có một ai có nguy hiểm đến tính mạng, tình trạng tệ nhất chỉ có là gãy xương. Có rất nhiều người đã cạn kiệt mana và kiệt sức. Các giáo viên cảm thấy rằng nếu trong tình trạng lực lượng chiến đấu như vậy mà hành quân cấp tốc thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Đúng, nhưng mà cũng không nguy hiểm nếu chúng ta nghỉ ngơi tại đây ư?”
“Những con ngựa tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng bởi đêm tối. Các giáo viên quyết định, nếu bị tấn công trong kiệt sức và di chuyển một cách liều lĩnh trên xe ngựa là quá mạo hiểm, tốt hơn là chờ đợi trời sáng nghỉ ngơi một chút với điều kiện phòng thủ thuận lợi của nơi cắm trại. Mình nghĩ chúng ta sẽ không bị Ác Quỷ thú tấn công với quy mô như lúc trước trong khoảng thời gian này.
“Ồ - thật là một cách nhìn thật lạc quan.”
“Nói thật ra cũng không đúng, tất cả sự lựa chọn giống như đánh một canh bạc, điều này đơn giản chỉ là lựa chọn một phương án an toàn nhất. Nếu có thứ gì đó đến giữa đêm khuya, nó sẽ dễ dàng bị Hình Bóng Kỵ Sĩ hạ gục hơn nếu như chúng ta ở trong trại.”
Những gì họ có thể làm bây giờ là nghỉ ngơi, phát hiện ra nguy hiểm một cách sớm nhất và phản ứng kịp thời với mọi tình huống. Cuối cùng, tất cả mọi việc phụ thuộc vào chính bản thân bọn họ. Sau bữa tối, họ cố gắng để thư giãn và giãy mình ra khỏi cái cảm xúc đầy căng thẳng, và bọn họ đặt hy vọng vào sáng sớm ngày mai có thể tới Jantunen.
Nhưng bọn họ đã bỏ quên một điều quan trọng ― Cái gì đã tạo ra nên cuộc hỗn loạn này?
Họ không chú ý đến chuyển động của mỗi con Ác Quỷ thú đều là liều mạng dáng dấp, như thể có thứ gì đang đuổi theo chúng từ hướng phía Tây.
Họ chỉ cảm thấy hối hận bỏ lỡ chi tiết này vài giờ trước lúc bình minh.
Mặt trời màu đỏ chậm rãi mọc lên từ phía dãy núi. Các học sinh, những người cuối cùng cũng ngăn chặn lại cơn buồn ngủ ngái ngáp của mình. Cảnh vật xung quanh thật hài hòa. Sau khi gặp gỡ phải cuộc di chuyển quy mô lớn của Ác Quỷ thú, hầu như không có con Ác Quỷ thú còn có tại trong khu rừng Cloquet. Cả khu rừng dường như đã chết với một bầu không khí trầm lặng.
― Đột nhiên bầu không khí yên tĩnh này bị phá vỡ. Họ nhận ra những tiếng huyên náo lạ vang ra từ phía khu rừng. Âm thanh cây cối bị phá hủy và đổ ngã xuất hiện theo từng nhịp điệu. Dường như có thứ gì đó nặng nề va chạm lên mặt đất. Không tốn bao nhiêu thời gian bọn họ nhiều nhận ra rõ điều này có nghĩa là gì, lập tức âm thanh báo động vang lên ngay lập tức.
“Cái định mệnh! Một con lớn! Một con Ác Quỷ thú cỡ lớn đang tiến đến!”
Các giáo viên và học sinh vốn đang ngủ liền nhảy chồm ra khi nghe thấy âm thanh báo động. Họ nguyên bản không ngủ được vì căng thẳng, cho nên nghe được báo động ai nấy đều đứng dậy chạy đi tới một cách nhanh chóng. Học sinh cao học Kỵ Sĩ Điều Khiển, những người đang lôi kéo thân thể đầy mệt mỏi của mình lên cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ, kích hoạt cỗ máy ngay lập tức để bảo vệ lối vào khu rừng.
Âm thanh cây ngã đổ nặng nề hiện tại có thể nghe được một cách rõ ràng, cùng với nó là tiếng bước chân ầm ầm. Rõ ràng có một thứ gì đó rất lớn đang tiến lại gần.
“Này, tình hình có vẻ không ổn tý nào?”
Điều này không cần nói, mọi người ở đây ai cũng cảm thấy được một cơn khủng hoảng chưa từng có. Bầu không khí đầy căng thẳng, con mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hứng lối vào của khu rừng.
Không có một con Ác Quỷ thú nào lớn hơn cấp-quyết đấu ở trong khu rừng Cloquet, đó là lý do mà nơi này được chọn làm cuộc diễn tập dã ngoại. Nhưng tiếng bước chân này đang tới gần phải ở một con Ác Quỷ thú có thân cao phải lớn hơn những gì con thú họ thấy trước đây.
Con Ác Quỷ thú kích thước lớn mà đáng lẽ ra nó không thể xuất hiện ở khu rừng Cloquet. Rồi đến bầy Ác Quỷ thú tấn công bọn họ không còn ở đây.
Làn sóng Ác Quỷ thú tấn công hôm qua đã rất lớn, giống như chúng ở toàn bộ trong khu rừng chạy ra hết. Có khả năng rằng bị xua đuổi bởi vì có con thú khổng lồ khác xâm nhập vào?
Các cây ở gần lối vào khu rừng ngã xuống giống như domino. Cuối cùng, ở ánh sáng của lúc bình minh con Ác Quỷ thú này cũng đã xuất hiện. Nó được bao phủ trong lớp áo giáp gồ gề với các cạnh sắc lồi ra. Trông nó rất dễ nhầm lẫn với ngọn núi, và vũ khí mạnh nhất của loài người là Hình Bóng Kỵ Sĩ so sánh đối với nó giống như một đứa trẻ yếu ớt. Đôi mắt của nó nhỏ không cân xứng với thân hình quét nhìn khu vực trước nó.
Mọi người khiếp sợ, cảm thấy sợ hãi và yếu đuối trước vẻ oai nghiêm của nó. Lục Hoàng Quy – một con thú khổng lồ xuất hiện ở biên giới của đất nước này, nó hiện đang tiến tới nơi gặp phải nguy hiểm Jantunen.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện