[Dịch]Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm - Sưu tầm
Chương 41 : Sợi tơ
.
Tay hoàng đế nhất thời đổi hướng, xoa xoa mi tâm, tiện đà phân phó:” Cầm đèn.”
Bên ngoài, một loạt đèn lồng đều được thắp lên. Ánh sáng màu cam nhạt xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhất thời làm rõ ràng tình cảnh trong phòng. Hoàng đế lúc này mới thấy rõ bộ mặt của nữ tử trên giường, diện mạo thanh tú, khung xương cân xứng, coi như động lòng người. Nhưng hắn dĩ nhiên không có hứng trí tiếp tục.
Khúc Hãn Nhiên giật mình ngồi một bên, không biết tiếp theo phải làm gì mới tốt. Giữ người? Nhìn bộ dạng hoàng đế có vẻ là muốn chuẩn bị đi. Nhưng không mở miệng thì một khi việc hôm nay truyền đi, thể diện của nàng sẽ bị Trân tần hung hăng đập nát.
Tuy rằng nữ chủ xuyên không thường bị sủng phi bắt nạt đủ kiểu, nhưng tốt xấu đây cũng là lần đầu tiên của nàng. Cho dù phù hợp với định luật nữ chủ, nàng cũng không muốn nghẹn khuất như vậy. Bình thường minh quân chăm lo việc nước, cần vu triều chính đều rất độc tài, đối với nữ tử nũng nịu yếu đuối hẳn là sẽ thương tiếc đi?
Vì thế, nàng lui chân lại, kéo chăn mỏng, kích động nhìn về phía hoàng đế đang xuống giường:” Hoàng thượng?” Tay nắm một góc chăn, khẽ cắn môi, tựa như hành động bỏ đi của hắn đối với nàng rất tàn nhẫn.
Hoàng đế đang mặc ngoại sam, nghe vậy quay đầu, nhíu nhíu mày. Vốn là muốn gọi nàng đến thay quần áo, nhưng sợ như vậy chỉ càng thêm chậm, cho nên, hắn giương giọng gọi người bên ngoài tiến vào.
Cung nhân nối đuôi nhau đi vào.
Khúc Hãn Nhiên thấy thế vội kéo màn xuống, dùng chăn quấn lại. Thân thể nàng quý giá, sao có thể để đám nô tài này nhìn thấy.
Nàng trơ mắt nhìn hoàng đế rời đi, mà vài cung nhân đang nán lại chờ giải quyết hậu quả cũng cúi đầu chờ giúp nàng thay quần áo rồi đưa về. Cho dù bọn họ không nhìn nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy như bị tát một bạt tai trước mặt công chúng, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
———-
Tiết Bích Đào đang xỏ kim dưới ánh đèn. Nàng vân vê sợi chỉ, nửa ngày vẫn không xỏ được, trái lại còn nghe được tiếng bước chân rất nhỏ đang tiến đến. Lỗ tai dựng lên, nghe rõ ràng rồi, nàng vội vàng vứt kim vào sọt, kéo màn xuống.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào màn, đem người bên trong trở thành một bức tranh hư hư thật thật. Phảng phất như có thể chạm vào, lại phảng phất như vừa chạm tới sẽ biến mất.
Nàng nghiêng đầu, tóc như suối chảy, khiến người ta chỉ muốn đem nàng ôm vào ngực.
Mỹ nhân dưới đèn, mông lung mờ ảo.
Hoàng đế ban đầu mặc dù cảm thấy tiểu dấm chua này nhất định là kiếm cớ để hắn tới, nhưng đồng thời cũng lo lắng nàng thật sự không khỏe. Hiện giờ xem bộ dạng nhàn nhã của nàng, ngay cả giả trang bộ dạng bệnh tật cũng không thèm làm cho có lệ nữa. Hắn tiến lên muốn xốc màn, Tiết Bích Đào lại giữ chặt, nũng nịu nói:” Không phải là đi tìm tiểu mỹ nhân sao, còn tới làm gì?”
Thấy đôi môi của vật nhỏ khẽ động, giọng nói càu nhàu, hoàng đế buồn cười nhếch mày:” Không cho tới sao? Vậy trẫm đi.”
Nói xong, hắn nhấc chân, xoay người.
“Không cho đi.” Tiết Bích Đào liếc hắn một cái, mè nheo:” Đã vào Bàn Ti động của ta, sao có thể để người làm chủ?”
Hoàng đế không nhịn được cười, cách màn nhéo gò má mịn màng của nàng. Da thịt nhẵn nhụi, khiến người ta không khỏi lay động. Giọng nói hắn trầm thấp:” Trẫm còn chưa vào, sao trẫm không được làm chủ?”
Tiết Bích Đào đem những sợi chỉ hồng xả ra, bổ nhào vào lòng hoàng đế. Đôi mắt long lanh, khiến hoàng đế không thể rời đi. Nàng dùng chỉ xanh quấn nửa vòng vào cổ hoàng đế, thổi khí vào tai hắn:” Hoàng thượng không biết sao? Miệng người ta có thể phun tơ, chỉ cần hoàng thượng tới gần thì đã chạy không thoát rồi.”
Hoàng đế cam tâm tình nguyện bị trói buộc ở đây, nên cũng không phản đối màn biểu diễn này của Tiết Bích Đào. Hắn nương theo sợi chỉ, nghiêng người hôn nàng, thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Đợi tới khi nàng thở gấp, đáy mắt nổi lên sắc xuân thì lùi lại một bước, không nghĩ tới lại tạo ra một tia chỉ bạc. Hắn cười nói:” Quả thật là có thể phun tơ này. Ngươi là yêu quái phương nào? Là ngươi đem bảo bối của trẫm ăn mất đúng không, hử?”
Từ lúc chiếm được tâm hoàng đế, độ phối hợp của hắn thẳng tắp tăng lên, khiến Tiết Bích Đào rất là cảm thán.
Nàng uốn éo thân mình, cổ cúi thấp, xấu hổ nói:” Người ta cưỡi mây đi ngang qua chốn này, thật sự đói bụng, nghe mùi liền không nhịn được.” Mũi nàng giật giật, thòm thèm nói:” Mùi của ngươi cũng rất thơm, không ngại để gia thưởng một ngụm chứ?”
Hoàng đế thở dài. Hắn không nên tới gần vật nhỏ, một chút đã mê muội rồi. Mà nàng cứ kịch liệt ầm ĩ, biết rõ hắn không làm gì được, lại dám dâng thịt tới miệng hắn, tỏa mùi thơm ngào ngạt chờ hắn đến ăn.
Lửa đốt lên, lại không có chỗ phát.
Hắn nhịn không được, thấp giọng hỏi:” Muốn nếm thế nào?” Kỳ thật là muốn để nàng cắn cổ hay miệng gì đó rồi thôi.
Kết quả, vật nhỏ thực sự muốn quậy. Nàng nhìn thẳng địa phương đã dựng đứng ở dưới, còn vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm môi.
“Muốn ăn?” Hắn dùng thanh âm khàn khàn hỏi. Một hồi lại nhớ tới mùi hương mật đào kia. Nhưng, thân thể vật nhỏ hiện tại….
“Bé ngoan, để lần khác nhé?” Ngọn lửa trong người ngày càng mãnh liệt, nhưng hắn không thể không ngăn. Miễn cho không cẩn thận khiến nàng bị thương.
Tiết Bích Đào tuy rằng không phải thật thích làm vậy. Nhưng hắn bằng lòng đình chỉ dục niệm, chỉ vì một lý do vớ vẩn của nàng mà chạy tới đây. Nàng phải báo đáp thật tốt. Hơn nữa, nhẫn nhịn sẽ bị thương đó, giờ không để hắn ăn no, về sao hắn không chịu tới thì làm sao bây giờ.
Vì thế, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt tham ăn nhìn hắn, không nghe lời nói:” Không được, muốn ăn bây giờ.”
Hoàng đế không phải người để bản thân ủy khuất, hắn nghĩ được cho nàng như vậy đã là không dễ dàng. Hiện giờ hắn như bị lửa đốt, nàng còn không chịu buông tha, hắn đương nhiên không nhịn nửa. Cởi ngoại sam, nằm lên giường, đem mớ chỉ vướng bận kia quăng hết xuống đất.
Tiết Bích Đào nhìn động tác nhanh chóng của hắn mà cười khanh khách, mông nhỏ nhếch lên, nằm giữa hai chân hắn, hướng cái vật dựng lên cách một tầng vải, dùng cái miệng ẩm ướt tắm rửa cho nó, tựa như mèo con ngây thơ cắn loạn. Hoàng đế vừa ngứa vừa đau, thật sự muốn nàng lập tức ăn.
Hắn trầm giọng nói, có chút khẩn cấp:” Bé ngoan…”
Nàng giương mắt, nuốt nước miệng, lần nữa lưỡng lự vừa cắn vừa kéo quần hắn, cái cằm nhẵn nhụ chạm tới nơi nào đó, cổ hắn lại phát ra tiếng thở gấp. Nàng giống như phát hiện ra chuyện gì thú vị, gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đấy, sau đó, cằm nhỏ đè lên, cọ cọ. Không đợi hoàng đế nhéo nàng, thuận thế hôn một cái. Hoàng đế hít sâu một hơi, cánh tay dài vân vê thân thể của nàng.
Nàng vội vàng né tránh, thanh âm mềm nhũn, phá lệ mê người:” Người ta còn chưa thể ăn được nha.” Lời nói cực kỳ chính trực.
Hoàng đế thoáng tỉnh táo, có điểm muốn cười, lại cúi đầu không chọc nàng nữa, ý bảo nàng tiếp tục.
Tiết Bích Đàu đầu tiên là dùng ngón tay hơi lạnh chọt chọt, tuy rằng bộ dạng lớn lên rất xấu, hành động cũng chẳng dịu dàng, nhưng ai kêu ngươi có chủ nhân tốt chứ (Cái đó đó =v=”) . Nàng tự mình đùa giỡn, bài xích trong lòng cũng giảm bớt.
Nàng một ngụm đem nó ngậm vào miệng.
Tanh tanh, ừm, còn có chút khó chịu.
Hoàng đế khàn giọng kêu:” Đầu nhỏ nhúc nhích đi.”
Nàng nghe xong cũng ngoan ngoãn di động, cái lưỡi liếm liếm, tròng mắt thỉnh thoảng chớp chuyển, trộm dò xét thần sắc của hắn, lại nhẹ nhàng hút, mười phần nghịch ngợm.
Hắn thiếu chút nữa giữ không nỏi, không khỏi cắn răng nói:” Tiểu yêu tinh, sớm muộn cũng cho nàng biết tay.”
Nàng không trử lời, miệng ngậm đã sớm đau. Dần dần không nhịn được nữa, thứ trong miệng cũng ngày càng lớn. Bàn tay nhỏ bé bắt đầu làm chuyện xấu, rốt cuộc khiến hắn xương cốt cũng tê dại, thẳng tắp đem dịch trắng tiết vào miệng nàng.
Hoàng đế híp mắt thỏa, ngược lại thấy vật nhỏ đang sặc, trong lòng căng thẳng, ôm lấy nàng, vừa giúp nàng vỗ lưng thuận khí, vừa nói:” Trẫm nói rồi, nàng ít xem mấy truyện thần tiên yêu quái gì đi. Lại làm ra chuyện nghịch ngợm gì nữa, cả trẫm cũng không thể giúp nàng. Hiện tại biết khó chịu chưa?”
Tiết Bích Đào nắm chặt tay, mềm nhũn đánh vào người hoàng đế:” Còn nói nữa, đồ qua sông phá cầu, lại còn mắng cầu là bã đậu, đáng bị sập. Hu hu hu, hoàng thượng xấu xa, giúp người thư thái lại còn mắng ta.”
Hoàng đế bất đắc dĩ.
Bất quá, hắn quả thật cũng không nên nói như vậy. Vì thế, hắn tiếp tục vỗ lưng cho bảo bối, cúi người dỗ nàng:” Đừng khóc đừng khóc, là trẫm không đúng. Ngày mai trẫm lại kêu người làm cá cho nàng ăn?”
Nàng đem thứ còn sót lại trên miệng lau hết vào người hắn, tới thế nào trở về thế ấy. Đồng thời khóc nháo:” Hoàng thượng chửi người ta là mèo tham ăn! Người ta không cần cá!”
Hoàng đế bị cọ lung tung, không còn cách nào khác, đành nói:” Rồi, không ăn cá. Vậy nàng nói xem muốn trẫm đáp ứng cái gì?” Một khi nàng nháo không ngớt thì nhất định lại có chuyện. Nhưng hắn lại cố tình để nàng náo, sủng ái nàng vô pháp vô thiên.
“Người ta không thích cái người tên Khúc gì gì ấy. Hoàng thượng về sau không được đi tìm nàng.” Tiết Bích Đào nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ầm ĩ nửa ngày, rốt cuộc quên luôn tên cái nữ nhân kia rồi. Dù sao thì, hoàng đế hiểu là được.
Hoàng đế kinh ngạc:” Nàng và nàng ta từng có chuyện gì sao?”
Tiết Bích Đào gắt gao ôm lấy hoàng đế, đầu nhỏ cúi xuống, hừ một tiếng:” Nàng ta muốn thừa dịp này chiếm lấy hoàng thượng, người ta không cho phép! Không cho phép!”
“Nhỏ mọn.” Hoàng đế cười, vỗ nhẹ lưng nàng, nói:” Trẫm đã biết.’
——— —————— ———–
Ngày hôm sau tỉnh lại, hoàng đế mới cùng nàng tính toán nợ nần.
“Trẫm nhớ rõ, tối qua nàng dùng lý do “Thân thể không khỏe” lừa trẫm tới, đúng không?”
“Hoàng thượng nói khó nghe quá, người ta không khỏe thật mà.”
“Làm sao không khỏe? Ăn được ngủ được, lại còn diễn kịch được, rất có bản lĩnh mà.”
Tiết Bích Đào ủy khuất vương tay, trên ngón trỏ để lộ một cái lổ nhỏ.
Nàng làm nũng:” Kim đâm rất đau đó, thật!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện