[Dịch]Kính Thủy Chân Hương - Sưu tầm
Chương 9 : Thâm tàng bất lộ
.
- Hoàng tỷ, chờ ta với!
Hiên Viên Phương Phỉ đuổi theo Nguyệt Băng, gọi to.
- Phương Phỉ, ngươi về hoàng cung trước đi.
Nguyệt Băng dừng lại, nghiêng người nhìn nàng.
- A? Tại sao? Ta làm gì sai sao hoàng tỷ?
Hiên Viên Phương Phỉ lập tức bối rối, vội vàng hỏi, hốc mắt hồng hồng, rất sợ mình vô tình chọc giận vị hoàng tỷ sâu không lường được này.
- Không có gì, chẳng qua ta muốn tự đi dạo một mình thôi.
Nguyệt Băng lắc đầu, không giải thích nhiều, xoay người đi luôn. Trân Châu như hình với bóng theo sát.
Dứt bỏ được cái đuôi Hiên Viên Phương Phỉ, Nguyệt Băng cùng Trân Châu chậm rãi đi bộ trên đường. Nguyệt Băng vốn dung mạo tuyệt sắc, Trân Châu cũng tú lệ xinh xắn, cực kì bắt mắt. Vốn còn có vài tên lưu manh ý định trêu chọc vài câu, nhưng thấy các nàng quần áo sang trọng, cử chỉ cao quý nhã nhặn, hơn nữa vô ý toát ra uy nghi, đều tự biết là nhân vật lớn, không dám lỗ mãng.
Nguyệt Băng muốn đi dạo như thế này, mục đích chỉ có một, đó là tìm nơi mở cửa hàng quần áo.
Trước kia, ước mơ của nàng là có một cửa hàng quần áo của riêng mình. Nhỏ cũng được, nhưng đó là thế giới của riêng nàng, cho nàng thỏa sức tung hoành, không bị bó buộc, thoải mái sáng tạo theo ý mình. Đáng tiếc, thế kỉ 21, cái gì cũng cần đến tiền. Gia cảnh nhà nàng cũng chẳng giàu có gì, muốn thuê một gian hàng nhỏ cũng cần cả triệu bạc. Hơn nữa, lại sợ bị những cửa hàng lớn chèn ép, kinh doanh mà không có khách hàng thì chỉ có nước dẹp tiệm. Nhưng đó vẫn vĩnh viễn là ước mơ của nàng. Cho đến khi xuyên không, trở thành công chúa, quyền lực tiền tài đều đầy đủ, giấc mơ đó lại cháy lên. Nàng muốn sáng tạo một thế giới của riêng nàng!
Trước kia nàng cũng tìm hiểu không ít kiến thức kinh doanh, tìm mặt bằng, thuê nhân công, cách bài trí cửa hàng sao cho thuận mắt… Bây giờ cuối cùng cũng có dịp áp dụng.
Hai người đi mãi, tới một ngã tư thập phần náo nhiệt. Chỗ này đường xá rộng lớn, sạch sẽ lại đông người qua lại, quả nhiên thích hợp nhất để mở cửa hàng.
Nhưng nhìn xung quanh không có chỗ nào thích hợp để xây dựng nhà cửa. Tất cả đều kín kẽ toàn các tửu lâu, quán trà, sòng bạc… Có thể lấy quyền lực đè chết người cũng được, nhưng Nguyệt Băng không muốn lạm dụng. Quả nhiên, trên đời này không có chuyện gì dễ dàng cả.
Đi bộ lâu như vậy, cả hai đều mỏi chân. Nguyệt Băng và Trân Châu chọn một quán trà quy mô vừa phải, thập phần sạch sẽ dừng chân. Tiểu nhị mau chóng tiếp đón các nàng, đưa hai người đến một bàn nhỏ sạch sẽ.
Hai người vừa ngồi yên trên bàn, đột nhiên bên ngoài trời đổ mưa. Mưa tới bất ngờ, nhanh chóng nặng hạt, người qua đường bối rối chạy tán loạn tìm chỗ trú mưa.
- Thật may mắn, chúng ta vừa vào quán trà trời đã mưa!
Nhìn ngoài trời mưa lớn, Trân Châu thở phào nhẹ nhõm nói.
Bên cạnh hầu hạ Nguyệt Băng mấy ngày, Trân Châu cũng hiểu biết chút ít vị chủ tử này. Có lạnh lùng vô tình, có thủ đoạn tàn nhẫn, xuống tay không lưu tình, nhưng tính cách cũng có vẻ tùy ý, không câu nệ lễ tiết. Ở trước mặt Nguyệt Băng, nàng có thể thoải mái ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm đến uy nghi chủ tử, không được nghi ngờ mệnh lệnh của nàng.
Nguyệt Băng cười khẽ, nâng lên ly trà uống một ngụm. Không ngon lắm, thua kém trà trong cung. Nhưng ở bên ngoài thì thế này cũng ổn rồi.
Vì trời mưa nên quán trà nhanh chóng kín người. Có nhiều người tới chậm, hết bàn ngồi, đành phải đứng bên ngoài trú mưa. Đám tiểu nhị bận rộn bưng bê dọn dẹp, cực kì náo nhiệt.
Đột nhiên, quán trà đang huyên náo an tĩnh lại. Nguyệt Băng tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai thiếu nữ xuất hiện trong quán.
Một người chừng 16 tuổi, mặt trái xoan, mắt hạnh má đào, môi hồng chúm chím, tóc mây mượt mà, làn da trắng muốt, mặc một chiếc áo cánh màu lá sen, váy dài màu lam nhạt thêu chim sẻ, cực kì chỉnh chu đẹp đẽ. Người kia chỉ khoảng 13, 14 tuổi, nhỏ nhắn xinh xắn, tóc búi hai quả đào có thắt nơ đỏ, quần phồng tím biếc, áo cánh tím nhạt, thắt lưng xanh lam. Hai người quả thật nổi bật xinh đẹp, càng hơn thế là khí chất của hai người. Thiếu nữ váy lam tươi mát thanh nhã, vừa như tiểu thư khuê các, lại giống nữ quan trong triều. Cô bé quần tím linh động tươi tắn, giống một con búp bê sống xinh xắn đáng yêu, vừa nhìn đã thích.
Quả thực, cho dù là ai đi nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy hai người cũng sẽ yêu mến. Khó trách người trong quán trà đều im lặng khi thấy hai người.
Lúc Nguyệt Băng và Trân Châu xuất hiện, vì lúc đó quán trà ít khách nên không khiến cho oanh động. Hơn nữa, vì trên đường đi nhiều người nhìn ngắm quá, Nguyệt Băng cảm thấy phiền phức nên đã đeo khăn che mặt. Trân Châu mặc dù tú lệ cũng thua kém thiếu nữ váy lam. Cho nên so với hai nữ tử kia, hai người tự nhiên không hấp dẫn ánh mắt người khác.
- Hai vị tỷ tỷ, có thể cho muội muội ngồi chung được không?
Thiếu nữ áo lam nhìn xung quanh, đã kín hết chỗ ngồi. Chỉ có bàn này bốn ghế mà ngồi hai người, lại đều là nữ, nên mới bạo dạn hỏi.
Thanh âm của nàng cũng giống như khí chất, tươi mát nhã nhặn, cực kì dễ nghe.
Trân Châu nhìn thoáng qua Nguyệt Băng. Nguyệt Băng mỉm cười, đáp lời:
- Đương nhiên là được. Nếu không chê, mời hai vị muội muội.
Cô bé quần tím cười vui vẻ, mau chóng ngồi xuống trước thiếu nữ váy lam, vẻ mặt ngây thơ trìu mến.
- Xá muội còn nhỏ, có chút vô lễ, xin hai vị tỷ tỷ đừng trách. – Thiếu nữ ngượng ngùng cười, không thấy chút nào làm ra vẻ, thành khẩn nhìn Nguyệt Băng.
Nguyệt Băng lắc đầu. Thấy vậy, nàng mới chậm rãi ngồi xuống, động tác tự nhiên hào phóng.
- Muội muội họ Lưu, tên Tranh, nếu không chê, tỷ tỷ có thể gọi muội Tranh Nhi.
Liêu Tranh mỉm cười.
- Không chê, Tranh Nhi muội muội xinh đẹp xuất chúng như vậy, tỷ tỷ còn mừng vì được làm quen đâu. – Nguyệt Băng ôn hòa nói – Nếu không chê, Tranh Nhi cũng có thể gọi ta là Băng Nhi.
- Tốt lắm, Băng Nhi tỷ tỷ.
- Còn ta nữa, ta gọi là Liêu Hạnh, Băng Nhi tỷ tỷ có thể gọi ta là Hạnh Nhi. – Cô bé áo tím vội vàng kêu lên.
- Còn vị tỷ tỷ này… – Liêu Tranh nhìn thoáng qua Trân Châu.
Trân Châu định nói mình là tỳ nữ của Nguyệt Băng, nhưng Nguyệt Băng đã giành nói trước:
- Nàng là Trân Châu.
- Trân Châu tỷ tỷ. – Liêu Tranh gật đầu cười.
Nói chuyện với Liêu Tranh, Liêu Hạnh một chút, Nguyệt Băng cảm thấy rất có hảo cảm với hai nữ tử này. Liêu Tranh đoan trang tao nhã, lại rất hào phóng tự nhiên, thái độ thoải mái, không có chút cái giá mĩ nhân. Liêu Hạnh lại không phải nói, hoạt bát đáng yêu, giống như muội muội hàng xóm, thân thiết ngọt ngào, lại khiến Nguyệt Băng liên tưởng đến một con sủng vật dễ thương, ai nhìn cũng yêu thích.
Nhìn gần, Nguyệt Băng để ý thấy quần áo trên người Liêu Tranh mặc dù không phải tơ lụa tốt nhất, nhưng thêu công cực kì tinh xảo, chỉ sợ là tinh xảo nhất trong số các loại quần áo Nguyệt Băng đã từng gặp. Mỗi một đường chỉ đều tỉ mỉ cẩn thận, đều đặn lưu loát. Nếu không phải đây là cổ đại, Nguyệt Băng lại quan sát kĩ, chỉ sợ sẽ nhầm tưởng hoa văn đó là đồ in. Nàng cũng biết cổ đại thêu công rất phức tạp tinh xảo, những thứ này mà đem ra hiện đại bán chắc chắn giá trên trời. Nhưng không ngờ lại có người thêu công kĩ càng tỉ mỉ như thế. Nếu như có thể mời được người này đến làm việc cho nàng, chắc chắn tiệm trang phục của nàng sẽ thành công hơn nhiều.
- Nhìn quần áo của Tranh Nhi, thêu công thực tinh xảo, tỷ tỷ nhìn rất thích mắt. Không biết đây là do ai thêu? – Nguyệt Băng hứng thú hỏi.
Liêu Tranh hơi đỏ mặt, thoáng do dự rồi nhẹ giọng nói:
- Là Tranh Nhi chơi đùa lúc rảnh rỗi, làm Băng Nhi tỷ tỷ chê cười rồi.
Nguyệt Băng cười khẽ. Quả nhiên là nàng. Có một điểm nàng thích nhất ở nữ tử cổ đại, đó là thêu thùa. Nguyệt Băng vốn rất hứng thú với những gì liên quan đến quần áo, đặc biệt là thêu thùa và vải vóc. Nàng cũng tự nhận thêu công của mình ko kém, nhưng giờ thấy Liêu Tranh mới biết là gặp sư phụ. Trình độ cỡ Liêu Tranh, chắc chắn tự nhận số hai, ko ai dám lấy số một.
- Làm sao dám chê cười. Thêu công của Tranh Nhi chỉ sợ là thiên hạ đệ nhất, ko người theo kịp.
Nguyệt Băng lắc đầu, thật lòng nói.
Nghe Nguyệt Băng nói thế, Liêu Tranh càng đỏ mặt, ngượng ngùng uống trà, ko nói gì.
- Băng Nhi tỷ tỷ đúng là tinh mắt. Đại tỷ thêu công đúng là đệ nhất! – Liêu Hạnh vừa ăn xong một chiếc bánh hoa mai, nghe vậy cười rộ lên, rất kiêu ngạo nói.
- Hạnh Nhi! – Liêu Tranh trừng mắt nhìn tiểu muội.
- Hạnh Nhi đâu có nói sai. – Liêu Hạnh vô tội nói.
- Đúng thế, Hạnh Nhi là bé ngoan, đâu có nói sai. Là Tranh Nhi ngượng ngùng, ko dám tự nhận thế thôi! – Trân Châu cười, lại lấy một cái bánh cho Liêu Hạnh.
Liêu Hạnh cười rạng rỡ nhận bánh, nói tiếng cám ơn, lại cúi đầu ăn.
Liêu Tranh ngượng ngùng liếc nhìn Liêu Hạnh, đành cúi đầu uống trà.
Vốn nàng ko dám nhận đây là do nàng tự thêu, sợ rước họa vào thân. Gia thế nàng bình thường, nhưng nàng biết nhiều tiểu thư có tâm tư đố kị, ko chấp nhận một nữ tử bình dân tài hoa hơn các nàng, nên nếu giấu được nàng tận lực giấu diếm. Nói chuyện với Nguyệt Băng một lúc, biết Nguyệt Băng ko phải loại người này, nàng mới dám lớn gan thừa nhận. Tuy Nguyệt Băng mang khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo, nhưng khí chất vẫn còn đó. Cao quý uy nghi, tuyệt đại phong hoa, chắc chắn là người có thân phận. May mà nàng ko nhìn sai người. Nhưng là Hạnh Nhi cũng có phần càn rỡ, về nhà phải dạy dỗ lại Hạnh Nhi mới được.
Nguyệt Băng ko biết chi tiết về chị em Liêu gia, chỉ âm thầm nhớ kĩ các nàng, khi nào về cung lại để Trân Châu đi điều tra chi tiết về Liêu gia tỷ muội, lại tính toán thế nào lôi kéo nàng gia nhập liên minh.
Mọi người đều ẩn giấu tâm tư riêng, tiếp tục uống trà dùng điểm tâm. Không khí hòa hợp, khiến nhiều người nhìn vào cũng vui lây.
Một lúc sau, trời tạnh mưa. Mọi người vui vẻ ùa ra đường, tiếp tục công việc chưa hoàn thành. Tỷ muội Liêu gia cũng cáo từ. Nguyệt Băng thanh toán tiền trà nước, mang theo Trân Châu rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện