[Dịch]Kính Thủy Chân Hương - Sưu tầm

Chương 6 : Tửu lâu tụ hội

Người đăng: 

.
Đang thưởng thức mĩ thực, đột nhiên trong tửu lâu hoàn toàn tĩnh lặng, làm Nguyệt Băng khó hiểu ngẩng đầu. Thấy ba thân ảnh xuất hiện trước cửa, nàng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Đoán chừng ba người này trong kinh thành địa vị rất cao, mới có thể khiến mọi người đều im lặng bất ngờ khi thấy bọn họ xuất hiện như vậy. Hơn nữa, cả ba nam nhân này dung mạo cực kì xuất sắc, chỉ kém Hách Liên Minh Dạ một chút thôi, khí tràng cũng cường đại, thân phận bất phàm. Mà đáng chú ý hơn cả, có một thiếu nữ áo hồng đi theo sau bọn họ, xinh đẹp tuyệt trần, thần sắc dịu dàng nhìn ba người. Ba nam nhân cũng chú ý có lễ đối xử với nàng, không khỏi làm người ta tò mò thân phận của nàng là ai. Nguyệt Băng liếc nhìn Hiên Viên Phương Phỉ, chợt thấy ánh mắt nàng si mê lưu luyến trên người một thiếu niên. Khi thấy thiếu nữ áo hồng xuất hiện, sắc mặt nàng trở nên vô cùng khó coi, mang theo giận dữ cùng chán ghét. Chú ý tới Nguyệt Băng đang nhìn mình, Hiên Viên Phương Phỉ cười ngượng ngùng, hạ thấp giọng nói: - Tỷ tỷ, Tam Đại Công Tử xuất hiện rồi, tiện nhân Tích Dao Dao kia đúng là dâm đãng, không được Dạ ca ca coi trọng liền tìm cách bám theo Tam Đại Công Tử. Nguyệt Băng cũng có nghe qua, kinh thành Kính Thủy có Tứ Đại Công Tử, đều là đệ tử thế gia, không chỉ có thân phận cao quý, dung mạo xuất sắc, còn văn võ song toàn, là tình nhân trong mộng của tất cả nữ nhân Kính Thủy. Trong bốn người, Hách Liên Minh Dạ đứng đầu, có danh hiệu Minh Dạ công tử. Hắn không chỉ là Chiến Thần, tung hoàng sa trường, văn thải cũng rất cao, được thái phó khen ngợi không dứt. Người thứ hai là Lưu gia nhị thiếu Lưu Hữu Sách, tuấn mĩ vô cùng, mang theo nét tà mị ngạo nghễ, lưu luyến nơi yên hoa. Vị công tử phong lưu này được đánh giá là dễ gần nhất trong bốn người, bởi vì tính cách của hắn là gieo rắc tình yêu khắp nơi. Nói trắng ra là hoa hoa công tử. Người thứ ba là Ngọc gia đại thiếu Ngọc Hạo Hiên, tướng mạo đường hoàng nho nhã, không giống như xuất thân từ tướng gia. Nhưng người ta đều nói võ công Ngọc Hạo Hiên khó có địch thủ, ngay cả Hách Liên Minh Dạ cũng bất phân thắng bại với hắn. Thế mới biết không nên trông mặt mà bắt hình dong. Người thứ tư là Bạch gia đại thiếu Bạch Khinh Trần, đẹp như trích tiên, còn có danh hiệu là Xuất Trần công tử. Bạch gia vốn là y dược thế gia, nhiều đời đều đứng đầu Thái Y Viện. Bạch Khinh Trần được xem là người có y thuật cao nhất Bạch gia từ trước đến nay, mặc dù chưa nhậm chức ở Thái Y Viện, nhưng danh tiếng cũng đã lan khắp đất nước. Bạch Khinh Trần luôn mặc áo trắng, khí chất phiêu miểu như tiên nhân, hơi thở thanh nhàn mà sạch sẽ, y thuật lại cao siêu khó lường, người như vậy, đích thực là rất hấp dẫn với các thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Nguyệt Băng nhận ra, ánh mắt Hiên Viên Phương Phỉ luôn đặt trên người hắn, nửa bước khó dời. Trên quan trường, Lưu gia và Ngọc gia không hợp nhau, mặt ngoài cười nói nhưng ở dưới cũng đấu đá nhau cực kì ác liệt. Bạch gia đứng trung lập, không giao lưu với bất kì gia tộc nào. Thế nhưng tứ đại công tử vẫn thường xuyên tụ tập, tình nghĩa cũng không tệ lắm. Mọi người đều tò mò không hiểu tại sao lại như vậy. Nữ tử áo hồng đi cùng ba người đúng là Tích Dao Dao, thiên kim tiểu thư của Tích gia, được xưng là đệ nhất tài nữ kinh thành. Dung mạo xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, lại có danh hiệu tài nữ, chưa đến cập kê đã nhiều người đánh tiếng muốn cầu hôn. Nàng lại có quan hệ tốt với Thanh Dương công chúa, thân phận cao quý, đúng là khiến nhiều nam tử động tâm. Tích Dao Dao và Hiên Viên Lệ Tâm là tình nhân trong mộng của nhiều công tử thế gia trong kinh thành. Một tổ hợp bốn người như thế xuất hiện trước cửa Mãn Nguyệt Lâu thật khiến người ta ghé mắt. Đột nhiên, trong đầu Nguyệt Băng xuất hiện tình tiết siêu cẩu huyết trong tiểu thuyết xuyên không: ngồi ở đại sảnh tửu lâu dùng cơm, đụng phải nữ xứng, sau đó bị châm chọc một phen. Nữ xứng kia dĩ nhiên chính là cái gì mĩ nhân a, tài nữ a, danh chấn kinh thành a… Kèm theo đó luôn luôn là các màu mĩ nam, có thể cùng nữ xứng châm chọc công kích nàng, cũng có thể đứng xem náo nhiệt… Nguyệt Băng bắt đầu hối hận ban đầu không bao luôn một nhã gian ngồi cho yên thân, còn bắt chước nữ xuyên không ngồi đại sảnh làm gì cho phiền phức không biết… Quả nhiên… - Ai, đây không phải Chân Hương Trưởng Công chúa sao? Dao Dao có lễ! Chỉ thấy Tích Dao Dao kinh ngạc thấy nàng, sau đó nhẹ nhàng đi tới, cúi người hành lễ, thần sắc mềm mại dịu dàng, tri thư đạt lễ. Người ngoài thấy vậy, không khỏi thầm khen ngợi, không hổ danh là đệ nhất tài nữ. Mọi người nghe nói đến Chân Hương công chúa liền lập tức kinh dị, không khỏi nhao nhao vái chào. Trưởng công chúa ác danh ai mà chẳng biết, bây giờ đột nhiên xuất hiện trong này, lại không có tiếng động gì, ai biết nàng đang suy tính cái gì, muốn tại họa kẻ nào?! Hôm nay vì thuận tiện xuất cung đi dạo, Nguyệt Băng dùng bí dược hoàng gia biến màu mắt thành màu đen như bình thường nên không ai nhận ra nàng. Ai dè lại đụng phải Tích Dao Dao… Tam đại công tử thấy Nguyệt Băng đều kinh ngạc, nhưng vì cấp bậc cũng hành lễ. Nguyệt Băng xoa bóp huyệt thái dương, phẩy tay: - Miễn lễ hết đi! Có điêu ngoa công chúa ngồi trong đại sảnh, mọi người tự nhiên câu nệ hơn rất nhiều, mau chóng dùng xong cơm nước rồi rời khỏi tửu lâu. Tích Dao Dao thấy cảnh đó, không khỏi âm thầm nở nụ cười. Ha ha, Hiên Viên Nguyệt Băng ngươi có là Trưởng Công chúa thì thế nào chứ? Chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào thân phận mình mà làm ác, dân chúng thấy ngươi đều tránh như tránh tà, cứ như thế này, Dạ ca ca cũng sẽ là của ta! - Hử? Ngươi còn có việc? Nguyệt Băng thấy Tích Dao Dao còn tần ngần trước mặt mình không chịu rời khỏi, nhíu mày hỏi. Ngữ khí không chút che dấu chán ghét, còn có hèn mọn làm Tích Dao Dao ngẩn ra, lại giận dữ trừng mắt nhìn nàng. Tích Dao Dao từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, tập ngàn vạn sủng ái cho một thân, đi ra ngoài lại được đám tiểu thư công tử thế gia nâng niu nịnh nọt, có bao giờ bị người khác dùng ngữ khí chán ghét hèn mọn nói chuyện với nàng chứ. Bất đắc dĩ ngại cho thân phận của Nguyệt Băng, Tích Dao Dao cố nén giận, ra vẻ dịu dàng nói: - Trưởng Công chúa thân phận cao quý, ngồi ở đại sảnh như thế này e không hợp quy củ, nếu công chúa không để ý, có thể cùng Dao Dao lên nhã gian dùng bữa… Tích Dao Dao nói lời này có ám phúng Nguyệt Băng thân phận cao quý lại không hiểu lễ nghĩa, thích trộn lẫn trong đám người, lại nâng lên thân phận mình. Phải biết rằng nhã gian Mãn Nguyệt Lâu không phải ai cũng có thể ngồi. Hoàng kim vạn lượng mới có thể dùng được nhã gian. - Tích tiểu thư đúng là hào phóng đâu. Bản cung thân là công chúa, tương lai có thể sẽ phụ tá Thái tử ca ca, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ tử, tiền bạc không nhiều như vậy. Bên ngoài còn biết bao dân chúng đói khổ, người đứng đầu như chúng ta có tâm thì đừng nên phung phí. Nguyệt Băng nhàn nhạt nói, lười liếc nhìn Tích Dao Dao một cái. Lời nàng còn diệu hơn, ám chỉ Tích Dao Dao chỉ là tiểu thư quan lại là tiêu dùng cao hơn cả công chúa, lại không biết tiết kiệm, không biết nhân gian khó khăn. Hiên Viên Phương Phỉ thiếu chút nữa không vỗ tay khen lấy khen để. Hoàng tỷ đúng là thay đổi, miệng lưỡi lợi hại hơn rất nhiều, vài câu đã hạ bệ Tích Dao Dao. Nếu là trước đây, Hiên Viên Nguyệt Băng sẽ không ngần ngại mà bỏ tiền ra bao một gian phòng, ganh đua cao thấp với Tích Dao Dao. Nhưng bây giờ nàng có thể đúng lí hợp tình hạ thấp thanh danh Tích Dao Dao như vậy, đúng là quá lợi hại! Tích Dao Dao tái mặt, giận dữ mà không thể phát tác. Nàng thật không ngờ, mới mấy ngày không gặp Hiên Viên Nguyệt Băng lại trở nên khó lường như thế. Chẳng nhẽ bị Dạ ca ca đánh cho nên đầu óc thông minh hơn? Trước đây, Hiên Viên Nguyệt Băng ngu ngốc chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng mà mắng chửi nàng, nàng có thể thuận theo đó mà ra vẻ bị ăn hiếp, để cho tam đại công tử nhìn thấy rõ ràng Hiên Viên Nguyệt Băng là loại người nào. Ai ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông! Ba nam tử đi theo sau Tích Dao Dao liếc nhìn nhau, đồng dạng thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương. Trước kia bọn họ không phải là không gặp qua Hiên Viên Nguyệt Băng. Lúc đó, ấn tượng của bọn họ về nàng là một nữ tử tràn ngập lệ khí âm ngoan. Bây giờ nàng chỉ ngồi một chỗ, hơi liếc nhìn một cái, đã cho người ta cảm giác vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm. Hơn nữa, so về dung mạo, Hiên Viên Nguyệt Băng đẹp hơn Tích Dao Dao bội lần. Tổng thể cho thấy Tích Dao Dao hoàn toàn thua kém Hiên Viên Nguyệt Băng từ khí thế cho tới nhan sắc. Hiên Viên Nguyệt Băng thay đổi, đó là chắc chắn. Nhưng tại sao lại thay đổi? Chẳng nhẽ vì bị Dạ Vương đánh nội thương trước mặt mọi người sao? Hay đơn giản, nàng vẫn như thế, chẳng qua trước kia mọi người đều bị nàng che mắt? - Công chúa quá lời, Dao Dao chỉ muốn mời công chúa cùng dùng bữa… Tích Dao Dao ủy khuất nhìn Nguyệt Băng, giọng nói nhỏ nhẹ, cho người ta cảm giác mềm mại đáng yêu, đáng được thương tiếc. - Ngươi xứng sao? Nguyệt Băng lạnh lùng nói, nhận lấy khăn tay Trân Châu vừa đưa, tao nhã lau hai tay. Bị Nguyệt Băng khinh bỉ một cách trực tiếp như vậy, Tích Dao Dao nhịn không được rơi nước mắt, thoáng liếc qua ba nam tử sau lưng, bộ dáng sở sở động lòng người. Thực ra, trong lòng nàng cũng đang bão táp điên cuồng. Cái gì chứ? Ỷ mình là Trưởng Công chúa nên có thể khinh người quá đáng như vậy sao? Nàng Tích Dao Dao có gì kém tiện nhân này chứ! Nàng đường đường là thiên kim tiểu thư danh giá của Tích gia, còn nổi danh kinh thành đệ nhất tài nữ, dung mạo xinh đẹp như hoa… Hừ, nếu không có thân phận Trưởng Công chúa, tiện nhân này có gì dám so sánh với nàng?! - Trưởng Công chúa nói vậy có hơi quá. Tích tiểu thư chỉ thiện ý mời công chúa thôi mà. Lưu Hữu Sách đột nhiên lên tiếng, cười đến tà mị, thực sự là làm mất đi hương vị cái tên của hắn. Tích Dao Dao cảm kích nhìn Lưu Hữu Sách, hai mắt ẩn tình, thoáng chốc câu hồn đoạt phách, xinh đẹp động lòng người. - Hừ, trước giờ bản cung chưa từng biết cái gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”! Nguyệt Băng cười nhạt. Nàng không cần phải giả vờ giả vịt với loại người như Tích Dao Dao. Muốn diễn kịch cứ để cho nàng ta diễn, nàng không rảnh chơi đùa cùng! Nghe thấy Nguyệt Băng châm chọc, Lưu Hữu Sách không giận dữ, ngược lại càng cười tà mị hơn. - Công chúa điện hạ, ngài như thế cũng quá nhỏ mọn… - Vậy sao? Bây giờ Lưu công tử mới biết bản cung nhỏ mọn sao? Nguyệt Băng khinh thường cười. Thoáng liếc nhìn qua ba nam nhân xuất chúng trước mắt, âm thầm nghĩ, đúng là thiên chi kiêu tử chính hiệu, cũng không giống như trong tiểu thuyết nói, bị nữ phụ mê hoặc đến mức không để ý tôn ti mà mắng chửi nữ chính. Hơn nữa xem ra ba người này cũng chẳng có tâm tư gì với đệ nhất tài nữ Tích Dao Dao. Nguyệt Băng có chút ác ý nghĩ, chẳng lẽ ba tên này tính hướng có vấn đề? Tích Dao Dao vừa là tài nữ vừa xinh đẹp, đáng nhẽ phải là đối tượng cho đám nam nhân chinh phục mới đúng. Tại sao ba tên này lại không có chút ý động xuân tâm với Tích Dao Dao? Đột nhiên, ánh mắt Nguyệt Băng chạm phải Bạch Khinh Trần. Hắn chính trực nhìn nàng, trong đôi mắt đó hỗn loạn nhiều cảm xúc mà nàng không hiểu, làm lòng nàng khẽ thắt lại. Nguyệt Băng khẽ nhíu mày, đừng nói với nàng nguyên bản Chân Hương có tình trái với Bạch Khinh Trần. Nàng không có hứng thú dây dưa với mấy tên công tử nổi tiếng này! Hơn nữa nhìn bộ dáng Hiên Viên Phương Phỉ… Nàng cũng không hứng thú diễn kịch Quỳnh Dao!!! Vừa nghe nàng nói vậy, ba nam tử liền hiểu ý nàng. Thanh danh của nàng là điêu ngoa tàn bạo, không cần biết lí lẽ. Vừa rồi nàng đối xử như vậy với Tích Dao Dao đã xem như “hiền lành”, nếu không, Tích Dao Dao đã không yên ổn mà đứng đó điềm đạm đáng yêu nữa rồi. - Bản cung dùng xong, mọi người cứ tự nhiên! Hiên Viên Nguyệt Băng thản nhiên đứng dậy, ưu nhã bước đi. Trân Châu thấy tiểu nhị đứng co ro một chỗ, ném cho hắn một thỏi bạc, nhanh chóng đi theo nàng. Hiên Viên Phương Phỉ lưu luyến thoáng nhìn qua Bạch Khinh Trần, cũng không dám chậm trễ theo sau. Một nhóm bốn người rời khỏi tửu lâu trong đủ loại ánh mắt của mọi người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang