[Dịch]Kính Thủy Chân Hương - Sưu tầm
Chương 2 : Hoàng Hậu Mộ Dung Tuyết Yên
.
Nguyệt Băng vừa mới tỉnh lại, đang trầm tư tiêu hóa tin tức mới nhận được, đột nhiên một thanh âm tiêm tế vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng. Nguyệt Băng không khỏi nhíu mày, thanh âm thái giám thực khó nghe, còn kinh khủng hơn cả người lồng tiếng thái giám ngày trước xem trên phim.
- Hoàng Hậu giá lâm!
Hoàng Hậu đến? Nếu xét thân phận của thân thể này, Hoàng Hậu chính là mẹ ruột của nàng. Không biết là người như thế nào mà lại để con gái mình chịu tiếng xấu bên ngoài như vậy.
Sau đó, một phụ nhân xuất hiện trong phòng. Phụ nhân chừng trên dưới ba mươi, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, quyến rũ vô cùng, phượng bào đỏ tươi thêu chỉ vàng cùng với phượng hoàng miện lại tôn lên vẻ uy nghiêm cao quý cho nàng, không hổ là mẫu nghi thiên hạ!
Phụ nhân nhìn Nguyệt Băng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đau lòng bước đến trước mặt nàng, giận dữ hô:
- Đám thái y vô dụng kia đang làm gì? Không mau tới đây xem bệnh cho công chúa!
Nguyệt Băng thấy Hoàng Hậu thực sự lo lắng cho nàng mà không phải chỉ làm bộ như trong tiểu thuyết phim ảnh, trái tim ấm áp, ngày xưa mẹ nàng cũng yêu thương nàng như vậy, chỉ tiếc…
- Mẫu hậu, nhi thần không sao, ngài đừng sốt ruột!
Hoàng Hậu nghe vậy, mặc dù trong lòng hơi yên tâm, vẫn còn lo lắng:
- Băng Nhi, thật sự không sao chứ? Trong người còn khó chịu không? Lúc trước lão thái y nói con bị thương rất nặng, mẫu hậu rất lo cho con!
Nguyệt Băng cười nhẹ:
- Thật sự, ngài không thấy nhi thần đang khỏe mạnh nói chuyện với ngài sao?
Nguyệt Băng nói thật. Từ lúc tỉnh dậy tới giờ, ngoại trừ tay chân còn hơi nhũn ra, thân thể nàng cũng không có gì khác thường. Kể cũng lạ, nghe nói Hiên Viên Nguyệt Băng bị Hách Liên Minh Dạ đánh đến nội thương, thế mà nàng chẳng cảm thấy ngũ tạng có gì không ổn. Chẳng lẽ là giả? Hay là… Hiên Viên Nguyệt Băng có bí mật khác?
- Quả thật như vậy! – Hoàng Hậu tỉ mỉ ngắm nhìn Nguyệt Băng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấm thía dạy dỗ – Băng Nhi à, thiên hạ này hảo nam nhi còn vô số, việc gì phải si mê cho họ Hách Liên kia? (Mặc dù hắn thực sự xuất sắc) Nếu con thích, mẫu hậu có thể mở hội ngắm hoa thưởng trà, mời công tử thế gia khắp thiên hạ đến cho con chọn lựa, muốn bao nhiêu người cũng được!
Trời biết, ban đầu nhìn Hoàng Hậu đoan trang tao nhã, cao quý vô cùng, lúc này lại có thể không đổi sắc mặt nói lời kinh thế hãi tục như vậy, thật khiến Nguyệt Băng được đại khai nhãn giới. Hèn gì lúc trước Chân Hương công chúa lại có thể công khai theo đuổi mỹ nam, hóa ra Hoàng Hậu không nghĩ như vậy là xấu, còn có ý cổ vũ, mới làm cho thanh danh công chúa tệ hại đến vậy.
Có lẽ Hoàng Hậu cũng không đoán được con gái mình chỉ muốn ‘theo đuổi cái đẹp’, lại bị thế gian hiểu nhầm thành háo sắc. Đến lúc muốn sửa lại thì đã muộn. Vì thế, chỉ cần có người dám nói xấu Chân Hương công chúa trước mặt Hoàng Hậu, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
- Mẫu hậu, nhi thần cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Hách Liên Minh Dạ mặc dù xuất sắc, nhưng lại quá mức lạnh lùng, không biết thương hương tiếc ngọc, người như thế sẽ không thể cho nhi thần hạnh phúc. Vì vậy, nhi thần quyết định bỏ qua hắn, lại đi tìm người khác. Thiên hạ rộng lớn, chắc chắn có một nam tử thật lòng yêu thương nhi thần!
Nghe Nguyệt Băng nói vậy, Hoàng Hậu không khỏi chấn động. Nhưng cũng không nhiều lắm, vì nàng biết con gái nàng đã sớm nung nấu ý tưởng này, cho rằng trong thiên hạ làm sao lại không có một nam nhân nguyện ý cùng nàng cả đời, nên mới bị hiểu nhầm mà gây ra tiếng xấu. Có điều con gái vẫn luôn giữ trong lòng, không nói ra. Hôm nay lại bộc bạch với nàng, như vậy có thể nghĩ con gái bắt đầu thân thiết hơn với nàng rồi không?
- Hảo hảo hảo! Đương nhiên là vậy, con vứt bỏ họ Hách Liên thật đúng là tốt! Mẫu hậu nhất định sẽ tìm một nam nhi đội trời đạp đất đến cho con, để yêu thương trân trọng con cả đời!
Nguyệt Băng cười, không nói gì.
Sau này Nguyệt Băng mới biết, Hoàng Hậu có thể xem như một kỳ nữ trong thời đại này, thế mới được Hoàng đế Hiên Viên Mộ Triết sủng ái hơn hai mươi năm cũng chưa suy. Hoàng Hậu khuê danh là Mộ Dung Tuyết Yên, từng có danh hiệu Thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, chỉ sau Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Nhạc Nhã Vân Liên của Đông Lăng Quốc. Nhạc Nhã Vân Liên đẹp như tiên nữ, thân hình mảnh mai, yểu điệu không xương, nổi tiếng khắp thiên hạ với điệu múa ‘Phi Điệp’, từng biểu diễn một lần trong hoàng cung Đông Lăng, dẫn đến vô số bươm bướm, mộng ảo như tiên, khiến Đông Lăng Hoàng đế si mê, quyết định phong làm hậu, ngàn vạn ân sủng.
So về nhan sắc, Mộ Dung Tuyết Yên không thua kém Nhạc Nhã Vân Liên, nhưng Mộ Dung Tuyết Yên xuất thân từ Mộ Dung tộc, vốn là giang hồ thế gia, lấy võ công làm chủ. Mộ Dung gia ra Mộ Dung Khánh Thư trở thành Kính Thủy đại tướng quân, bước chân vào quan trường, nắm giữ trọng binh. Vì thế Mộ Dung Tuyết Yên chỉ thích đao kiếm võ công, cưỡi ngựa bắn tên, bỏ bê cầm kỳ thi họa, xem như cân quắc tu mi. Hiên Viên Đế lấy làm kì, chiêu vào hậu cung. Ban đầu Mộ Dung Tuyết Yên chỉ là ‘Huệ phi’, sau đó vì giúp đỡ Hiên Viên Đế giải quyết không ít vấn đề quân sự, dần dần được đế tín nhiệm, bước chân lên trở thành Hoàng Quý Phi. Đồng thời hơn một năm sau, sinh hạ Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Uyên, lại kế thừa huyết thống cao quý hoàn mỹ nhất của Hiên Viên gia tộc, vinh thăng Hoàng Hậu. Tọa vị hơn hai mươi năm, đến nay đã chắc chắn không thể gục ngã.
Không thể không nói, Mộ Dung Tuyết Yên là một người vô cùng tài giỏi. Theo từ ngữ hiện đại, có thể gọi là ‘nữ cường nhân’. Trong hậu cung mỹ nhân đông đúc, mỗi người mỗi vẻ, dù Mộ Dung Tuyết Yên có thật sự là người đẹp nhất, cũng khó mà khiến Hoàng đế nhìn lâu mỹ nhân si mê nàng. Nàng chỉ có thể dựa vào trí tuệ, tài năng để ngồi yên, hoặc là tiến tới. Không dùng những thủ đoạn mê hoặc quân vương như nữ nhân khác, nàng dựa vào tài năng thực sự, những gì được cha nàng truyền thụ, thu lấy đế tâm. Cho dù nói hậu cung không thể tham chính, nhưng với người có tâm tư rộng mở như Hiên Viên Đế, hắn không ngại thử dò hỏi các phi tần về một số vấn đề triều chính, nhưng chỉ có Mộ Dung Tuyết Yên thực sự hợp lòng hắn.
Vì thế, Mộ Dung Tuyết Yên thắng, trở thành người thắng duy nhất trong chốn Hậu cung, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Kính Thủy.
Sau này biết được ‘sự tích’ của Hoàng Hậu, Nguyệt Băng mới chậc lưỡi lấy làm kỳ, đồng thời hiểu được tại sao Hiên Viên Nguyệt Băng lại có tính cách kỳ lạ như thế. Hóa ra là mẹ nào con nấy!
Sau đó, Hoàng Hậu lại hỏi thăm một chút về tình hình Nguyệt Băng, cuối cùng hai mẹ con ngồi xuống, bàn luận về một số chuyện khác.
Thế này Nguyệt Băng mới biết, thực chất vị Hoàng Hậu đoan trang cao quý này cũng rất là nhiều chuyện. Quả nhiên, hóng hớt là thiên tính của nữ nhân. Khụ… dù không muốn thừa nhận, nhưng bản thân nàng cũng rất thích thú khi được nghe tin đồn.
Đại hoàng tử Kính Thủy Hiên Viên Tử Giang, năm nay 28 tuổi, đã có một chính phi, hai sườn phi, thiếp thất năm người. Chưa phong lưu bằng Tứ hoàng tử Hiên Viên Tử Tinh, nhưng cũng là nhân vật lưu luyến bụi hoa có tiếng trong kinh thành. Nghe đồn Hiên Viên Tử Giang đang lưu luyến một ca ca mới nổi trong phố hoa, si mê không về phủ. Này ca cơ cũng thật bản lĩnh, có thể giam cầm Hiên Viên Tử Giang một tuần không rời khỏi nàng, khiến chính phi Lưu thị vô cùng giận dữ, tới tận cửa Yên Vũ Lâu đập phá. Hiên Viên Tử Giang mất hết mặt mũi, tức giận muốn bỏ Lưu thị. Nhưng Lưu gia cũng đâu phải thế lực tầm thường, cho dù không phải đệ nhất phiệt môn, cũng coi như trung thượng hào tộc. Thế là kéo nhau đến trước mặt Hiên Viên Đế…
Dân gian dạo này đang lưu truyền tin cười này. Đúng là mất mặt hoàng gia, mất mặt quý tộc!
- Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng không thể xem thường ca cơ này. Nàng đúng là không vừa, có thể khiến hoàng gia và Lưu thị bất hòa, quả nhiên cũng có thủ đoạn.
Nguyệt Băng nghe vậy, hai mắt hơi híp, thản nhiên nói.
- Đúng thế. Ta cũng có nghe nói qua. Cuối cùng Hiên Viên Tử Giang vẫn sống chết bảo vệ nàng ta, xem ra cũng xứng là một hồ ly tinh đâu.
Hoàng Hậu cười lạnh. Mẫu phi của Đại hoàng tử là Thục Phi Tích thị. Nàng cùng Tích thị vốn không hợp nhau. Tích gia lại là thư hương thế gia, Mộ Dung gia là giang hồ thế gia, bên văn bên võ từ xưa đã cạnh tranh kịch liệt. Bây giờ Mộ Dung tướng quân cầm đại binh quyền, Mộ Dung Tuyết Yên trở thành Hoàng Hậu, con trai nàng Hiên Viên Tử Uyên lại là thái tử, Tích gia bị mạnh mẽ ép thấp hơn một đầu, trong lòng vốn ghi hận. Tự nhiên, Tích thị thấy Hoàng Hậu cho dù ngoài mặt cung kính, cũng là bằng mặt mà không bằng lòng.
- Mẫu hậu, này ca cơ tên gọi là gì?
Nguyệt Băng tò mò hỏi. Dù sao nàng cũng tính tìm một cơ hội đi xem thử khung cảnh bên ngoài, cho nên tiện thể cũng xem xét luôn danh kĩ “mới nổi” này.
- Nghe đâu, nàng gọi Mị Uyển!
Hoàng Hậu nhắc tới Mị Uyển, ngữ khí có chút khinh thường. Vốn Hoàng Hậu cũng không ghét bỏ nữ tử thanh lâu, bởi vì nàng xuất thân giang hồ, cũng biết nhiều khi nữ tử thanh lâu là công cụ để tìm kiếm thông tin cho một số tổ chức lớn, số phận cũng đủ bi thảm. Nhưng Mị Uyển tựa hồ có hơi quá mức, khiến Hoàng Hậu phản cảm.
- Mị Uyển sao…
Nguyệt Băng thoáng trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Phải rồi, mẫu hậu, ngài có vài tên cung nữ nào lanh lợi một chút không? Nhi thần muốn xin bốn người.
Nguyệt Băng chợt nhớ đến việc này. Theo nàng thấy, Tử Y cũng không tốt lắm. Tính cách nhút nhát yếu đuối, không đủ lanh lợi để nàng sử dụng. Nàng cũng không tính ở lại Hoàng cung này lâu lắm. Giải quyết xong một số phiền phức, cũng đến lúc nàng rời đi.
Nàng muốn mượn bốn người cung nữ của Hoàng Hậu cũng để tiện xử lý công việc. Còn tâm phúc, phải từ từ mà chọn. Dù sao dùng người của người khác cũng không an toàn, cho dù đó là người của mẹ ruột mình.
- Bốn cung nữ? Băng Nhi, con muốn làm gì? Chân Hương Cung cũng đâu thiếu cung nữ?
Hoàng Hậu ngạc nhiên hỏi.
- Mẫu hậu, đơn giản Băng Nhi vừa ốm dậy, đột nhiên trong đầu bị thiếu mất nhiều thứ, không nhớ rõ lắm tình hình trong ngoài. Chân Hương Cung có cái gì không ổn, chỉ sợ Băng Nhi không nắm chắc…
Nguyệt Băng cười nói, trong lời lại chứa thâm ý.
Mộ Dung Hoàng Hậu vừa nghe liền hiểu, bỗng nhiên nổi giận. Con gái nàng thân phận tôn quý cỡ nào, đây là điều cả thiên hạ đều công nhận, chẳng nhẽ có kẻ dám công khai ở trong Chân Hương Cung này gài nội gián? Cũng có thể lắm! Tích gia bằng mặt không bằng lòng, trong hậu cung cũng có không ít phi tần đối địch với nàng, tự nhiên muốn đụng tới nữ nhi của nàng.
- Khoan đã, Băng Nhi, con vừa nói con quên nhiều thứ sao? Rốt cục là thế nào? Thái y…
Hoàng Hậu bỗng dưng ngớ ra, vội vàng kêu lên. Nguyệt Băng ngăn lại nàng, nhẹ giọng khuyên bảo:
- Mẫu hậu đừng lo lắng. Mặc dù nhiều thứ nhi thần đã quên, nhưng nghe mọi người kể lại cũng sẽ đối phó được. Trong tình hình này, tốt nhất không nên để người khác biết…
Hoàng Hậu hiểu ý, gật đầu.
- Được rồi, đợi lát nữa mẫu hậu phái bốn cung nữ qua cho con. Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!
Mộ Dung Hoàng Hậu dịu dàng vỗ tay Nguyệt Băng, vừa quay lưng lại đã nổi giận đùng đùng rời khỏi Chân Hương Cung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện