[Dịch]Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi - Sưu tầm
Chương 70 : Động phòng (ba mươi) quản cho tốt miệng của ngươi
                                            .
                                    
             "Uy hiếp?" Con ngươi đen lạnh của Mộ Dung Tiếu Trần quét qua Nhạc Tư  Ngữ, cũng không hề nhìn nàng, nhấc chân đi ra ngoài thư phòng, lướt qua  Nhạc Tư Ngữ, đi về phía mái hiên, đồng thời sâu kín mở miệng nói: "Bản  tướng chỉ là muốn nhắc nhở Nhạc tiểu thư một chút, Nhạc tiểu thư là danh  môn khuê tú, danh tiếng còn quan hệ đến vinh nhục của gia tộc, không  giống với bản tướng, một người cô đơn, danh tiếng tốt cũng được, xấu  cũng được, đó đều là chuyện riệng của bản tướng, không liên quan đến  người khác.”
Nhạc Tư Ngữ xoay người, nhìn nam tử một thân bạch y  cách đó không xa đứng chắp tay ngửa đầu nhìn trăng rằm, trong trẻo lại  lạnh lùng như ánh trăng, trong con mắt nhanh chóng chợt lóe qua một tia u  oán, lập tức nhanh chóng đi lên trước, đứng ở bên cạnh Mộ Dung Tiếu  Trần, mở miệng nói: "Nàng có cái gì tốt? Không phải là lớn lên được một  bộ dáng hồng nhan họa thủy sao, vài câu qua loa, vui đùa tính kế một  chút, có đáng giá để ngươi đợi nàng ba năm? Hiện tại, người ta chỉ sợ  sớm đã thần phục ở dưới người Yến Kinh Hàn rồi, ngươi còn ở lại chỗ này  tưởng niệm với nàng dưới trăng rằm, thật không biết ngươi thích nàng vì  cái gì?"
Lời Nhạc Tư Ngữ nói không hề kiêng kị, thậm chí mang  theo sự tức giận bất bình, điều này làm cho Thần Tinh ở một bên cảm thấy  cực kỳ khó chịu, Nhạc tiểu thư này đến hoàn toàn chính là muốn ngột  ngạt chủ tử nhà hắn.
Nhạc Tư Ngữ một phen nói cực kì nhanh, lời  nói ẩn giấu sự châm chọc, không hề nghi ngờ gì nàng đã làm cho trong con  mắt Mộ Dung Tiếu Trần hiện lên một đạo hàn quang!
"Nhạc tiểu  thư, quản cho tốt miệng của ngươi! Nhìn ở trên mặt mũi Nhạc quốc công,  bản tướng có thể xem như không nghe thấy gì cả, nhưng nếu còn có lần thứ  hai, ngươi sẽ được chứng kiến thủ đoạn của bản tướng! Tiễn khách!" Mộ  Dung Tiếu Trần nói xong không để ý tới Nhạc Tư Ngữ nữa, quay người lại,  bước nhanh trở về thư phòng, cửa phòng lập tức được khép lại.
Nhạc  Tư Ngữ cắn cắn đôi môi, nhìn xem cửa phòng đóng chặt kia, nàng biết rõ  một phen này nàng đã làm cho Mộ Dung Tiếu Trần càng thêm chán ghét với  nàng hơn, nhưng không phải là nàng vì hắn sao? Còn không phải là muốn  cho hắn sớm thanh tỉnh một chút? Nàng ta đã gả cho Yến Kinh Hàn, hắn còn  có thể đoat nàng ta lại hay sao? Cũng không thể được, đau dài không  bằng đau ngắn, vậy thì cứ cho nàng làm người xấu một lần đi.
"Nhạc tiểu thư xin mời." Thần Tinh làm một thủ thế, vội vàng muốn tiễn ôn thần đi.
"Ngu ngốc!" Nhạc Tư Ngữ hừ một tiếng, lại nhìn về phía phòng một cái, rồi phi thân biến mất dưới bóng đêm.
Ngu ngốc? Thần Tinh không cách nào dám gật bừa, ở trong lòng hắn, Nhạc Tư Ngữ mới là một kẻ ngu ngốc.
Mộ  Dung Tiếu Trần một lần nữa nằm lại trên giường, nghĩ tới một màn bóng  dáng thanh nhã kia, khóe miệng không khỏi vẽ ra một đường cong, hôm nay  mặc dù không thành công ngăn cản nàng bái đường với Yến Kinh Hàn, nhưng  ít ra hắn cũng đã tìm được nàng rồi, biết rõ nàng là ai, thì nàng sớm  muộn gì cũng là của hắn!
Mộ Dung Tiếu Trần tự nhiên cũng đã nhìn  ra sự khác biệt của Yến Kinh Hàn đối với Lam Linh, như vậy đêm nay bọn  họ có thể đã viên phòng, Mộ Dung Tiếu Trần không phải là thánh nhân, hắn  hoàn toàn không thể nào không thèm để ý được, nhưng nếu so sánh với ba  năm tưởng niệm, so sánh với khoảng cách gần nàng trong gang tấc, Mộ Dung  Tiếu Trần cảm thấy chuyện để ý kia hắn có thể lựa chọn quên, còn bây  giờ, chuyện hắn cần làm là nghĩ biện pháp làm cho nàng nhanh chóng thoát  khỏi thân phận Hàn vương phi.
Vì thế, Thần Tinh cho rằng Mộ Dung  Tiếu Trần ở trong thư phòng là do tinh thần chán nản, mà trên thực tế  Mộ Dung Tiếu Trần lại ở đó tính toán kế hoạch, mưu kế hắn muốn mưu kế  người.
Hàn vương phủ - Tùng Trúc Viện
Yến Kinh Hàn đi rồi,  Lam Linh cũng không còn cách nào ngủ được, trong miệng mùi Tùng Trúc  thơm ngát xen lẫn với mùi của nam nhân vẫn còn lưu lại, từng giờ từng  phút như nhắc nhở Lam Linh Yến Kinh Hàn đã làm gì với nàng, Lam Linh vừa  thẹn vừa cáu vừa hận, nụ hôn đầu của nàng, nàng hai đời vậy mà nụ hôn  đầu tiên kia cứ như vậy mà bị một tên khốn kiếp đoạt mất!
Lam  Linh dùng sức lau miệng, trong nội tâm nghĩ tới coi như mình bị heo gặm  là được rồi, bị heo gặm, nàng còn có thể gặm lại sao? Đương nhiên là  không thể, nhưng nếu để cho nàng bắt được cơ hội, nàng cũng sẽ không bỏ  qua hắn!
Càng làm cho Lam Linh phiền muộn oán hận hơn chính là,  nàng thế nhưng vào lúc Yến Kinh Hàn hôn nàng trong đầu nàng lại xuất  hiện ảo giác, mất đi tất cả năng lực phản kháng, chuyện quá quỷ dị này  cũng thật là đáng sợ.			 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện