[Dịch]Kiều Nương Y Kinh - Sưu tầm
Chương 7 : Tri ân
.
Lúc trời vừa hửng sáng, người trên phố phát hiện đèn tang treo trước đại viện của Trương gia trong vòng một đêm toàn bộ đều không thấy, lại nhìn thấy thân bằng quyến thuộc ra vào đại môn Trương gia cước bộ vội vàng nhưng không có dừng lại, cũng không có hiếu lễ.
– “Haiz… sắp xếp lễ tang ba ngày hay vẫn là sắp xếp lễ tang năm ngày a?”
– “Rồi sao? Như thế nào lại kết thúc nhanh như vậy? Lúc này mới ngày thứ ba a?”
Người trên phố không khỏi nghị luận sôi nổi.
So với bên ngoài náo nhiệt, trong nội viện của Trương gia lại im lặng vô cùng. Trương lão phu nhân một mình ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nặng trĩu, nhi tử đứng hầu một bên, nhìn qua cũng có chút ngơ ngác.
Hoảng hốt nghe được bên ngoài có một trận ồn ào, ngay sau đó hai bà vú bước nhanh tiến vào, vẻ mặt có chút kích động.
– “Lão phu nhân, Thiếu phu nhân cùng nhà thông gia, mọi người đều đã tới.” Các nàng nói.
Lập tức, sắc mặt Trương đại thiếu gia trắng bệch không còn tí huyết sắc.
– “Mẫu thân!” Hắn goi.
Trương lão phu nhân mặt mày bình tĩnh. Nếu người lúc này con dâu thật sự đã chết, Hàn gia tuyệt sẽ không bỏ qua, nhưng giờ đây con dâu không có chết, nhưng cũng vì vậy mà họ đã biết hết đầu đuôi, lúc này người Hàn gia tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Thật là nghiệp chướng mà! Trương lão phu nhân nắm chặt quải trượng, gia môn bất hạnh a! Bên này vang lên tiếng bước chân, người Hàn gia đã được mời vào.
Nhóm bà vú, bà tử nhìn thấy Thiếu phu nhân được một nha đầu cẩn thận dìu dắt, trong lòng đều có chút quái dị. Nguyên bản người đã nằm trong quan tài thật sự sống lại a!
Trương lão phu nhân không hề cử động, Trương đại thiếu gia nhìn thấy mọi người của Hàn gia, nhất là nhìn thấy Hàn Đại thiếu gia, liền nhịn không được sợ hãi trốn về phía sau lưng của mẫu thân.
– “Mẫu thân.” Thiếu phu nhân vừa vào cửa liền đón đầu quỳ xuống, nức nở hô: “Con dâu có tội.”
Lời này vừa nói ra, mẫu tử Trương gia giật nảy mình.
– “Con dâu va chạm mẫu thân, lại tự khí tuyệt mạch, làm cho mẫu thân bị sợ hãi.” Thiếu phu nhân tiếp theo là khóc ròng nói.
Đây… cũng thật sự là gặp quỷ rồi! Vẻ mặt mẫu tử Trương gia kinh ngạc.
Bên này Hàn Vân Nương lại tiếp tục bộc bạch cõi lòng, mẫu tử Trương gia mới cảm thấy an tâm.
Người Hàn gia hiển nhiên đã cùng thương lượng tốt lắm rồi, tuy rằng vẻ mặt thật không tốt, nhưng cũng không chất vấn cái gì, Hàn Đại thiếu gia còn ra mặt nửa thật nửa giả răn dạy và quở mắng muội muội của hắn vài câu.
Thấy đám người Hàn gia không phải diễn kịch, Trương lão phu nhân tự nhiên cũng nhẹ nhàng thở ra, rưng rưng nâng con dâu dậy, cũng chân thành giải thích, nói bản thân bà không nên nhúng tay vào việc của vợ chồng bọn hắn quá mức, nói xong lời cuối cùng, mẹ chồng nàng dâu hai người dìu dắt nhau rơi lệ.
Dù sao vẫn phải sống cùng nhau, vẫn là người một nhà, xử sự như vậy song phương đều có thể cùng nhau xuống sân khấu, người ở chỗ này đều nhẹ nhàng thở ra. Hàn Vân Nương một lần nữa ngồi trở lại trên giường, chậm rãi uống vài ngụm nước súp, cầm lấy khăn tay của mình mà chà lau khóe miệng.
– “Cô cô, ngươi thật sự lành bệnh rồi a, dọa chết chúng ta.” Mấy người con cháu hậu bối cùng ngồi trong phòng với nàng, một người trong đó nói.
Hàn Vân Nương lau miệng cúi đầu đáp ứng.
Lúc Hàn Vân Nương tỉnh lại, lý do mà Trương lão phu nhân đem ra thoái thác tự nhiên là không lừa được Hàn Đại lão gia, nhưng cẩn thận nói tiếp chuyện này, Trương gia cũng là vô tội, cho nên nếu còn muốn làm người một nhà, việc xấu trong nhà trừ bỏ quên đi cũng không thể đồn ra ngoài, bởi vậy trừ bỏ mấy người ruột thịt, đối với người ngoài chỉ có thể lấy lý do “giả chết” để xung hỉ.
– “Nếu không có vị thần y kia, ta cũng thật sự đã chết rồi.” Nàng ngẩng đầu mỉm cười nói.
Mọi người đều sôi nổi gật đầu, bắt đầu nghị luận vị thần y kia không ngờ thật sự chữa được bệnh, đây là mới nghe lần đầu.
– “Thiếu phu nhân.” Ngoài cửa có bà vú tiến vào, sắc mặt bất an: “Nhà Trình tiểu thư không thấy ai nữa rồi.”
Tiền chữa trị Trương lão phu nhân đã trả, chỉ là sau khi Hàn Vân Nương biết được, vẫn phái người đi đưa lễ tạ ơn, đồng thời còn muốn tự mình gặp mặt thần y một lần để nói lời cảm tạ.
Không còn ai nữa sao? Hàn Vân Nương rất là kinh ngạc.
– “Vâng, người đã rời đi rồi.” Bà vú đáp.
– “Như thế nào lại hảo hảo, tiêu sái mà đi rồi?” Hàn Vân Nương hỏi.
Bà vú lại nói không biết.
– “Trình tiểu thư?” Một vị con cháu hốt hoảng hỏi: “Chính là vị ở nhà kế bên phải không?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
– “Đúng, chính là nàng.” Hàn Vân Nương nói, lại nhìn về phía người trẻ tuổi kia, “Nguyên Triều, ngươi biết nàng sao?”
Hàn Nguyên Triều nở nụ cười.
– “Vốn là ngày hôm qua ta thực sự đã thay cô cô báo ân rồi.” Hắn nói, một mặt đem chuyện xảy ra hôm qua nói qua một lần, sau khi nói xong, sắc mặt Hàn Vân Nương liền trầm xuống.
– “Nói như vậy, vị Trình tiểu thư này tất nhiên đã khiến cho người đỏ mắt rồi.” Nàng nói, nắm lấy khăn trong tay vò nát, trong mắt nổi lên lửa giận: “Đi, mời tướng công ta lại đây.”
Mặt khác, tin tức Trình gia tiểu thư đi rồi rất nhanh bị người có tâm biết được.
– “Thế nhưng đi suốt đêm sao?” Nam nhân mặc áo xanh Tào gia kinh sợ nói.
Bọn hắn bất quá chỉ là một đêm sơ sẩy thế nhưng người đã bước đi rồi! Bên ngoài có người chạy vào cấp báo.
– “Lão gia, tra không được, tối hôm qua xe ngựa từ nơi này ra khỏi thành có đến 5 chiếc, đều đi về các phía khác nhau.” Người nọ quỳ xuống đất trả lời.
Nam nhân mặc áo xanh càng thêm kinh ngạc, nắm lấy ly trà trên bàn đập mạnh xuống đất
– “Nô tì này thật hảo lanh lẹ!” Giọng hắn căm hận nói.
Danh thần y đã bắt đầu có chút nổi tiếng, đổi lại là bất cứ người nào khác cũng tuyệt nhiên sẽ không rõ ràng mà rời đi như vậy, không nghĩ tới vị Trình tiểu thư này thế nhưng nói đi là đi ngay.
– “Thực sự không biết là loại người gì, không chịu nổi một trận gió lớn, thật sự là lãng phí thứ bí kỹ tốt!” Nam nhân mặc áo xanh căm giận nói, một mặt thúc giục hạ nhân: “Đi thăm dò, 5 chiếc xe ngựa mà thôi, đuổi theo tra cho ta!”
Lời hắn còn chưa dứt, bên ngoài lại có người chạy vào.
– “Phụ thân, phụ thân, không tốt rồi.” Lần này là nhi tử của hắn, vẻ mặt kinh hoảng: “Quan phủ phái người niêm phong hiệu thuốc của chúng ta rồi!”
Nam nhân mặc áo xanh kinh hãi.
– “Vì cái gì?” Hắn hỏi.
– “Không biết, cái gì cũng không nói, trực tiếp niêm phong!” Nhi tử hô.
Phá cửa Tri Huyện, diệt môn Tri phủ, nếu đột nhiên phải niêm phong một cái cửa hiệu của ngươi, có thể vì cái gì?
Hắn đắc tội với người ta rồi!
Nam nhân mặc áo xanh sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Có thể điều động Huyện lệnh niêm phong cửa hiệu của mình, đây là phải chỉnh chết người bên trong a!
Hắn đã đắc tội với ai? Như thế nào lại đột nhiên như vậy?
Hai ngày sau, việc Thiếu phu nhân Trương gia tuởng đã chết nay liền sống lại được người truyền ra ngoài, nguyên nhân vì sao có thể khởi tử hồi sinh là vì được Trình tiểu thư xem bệnh cũng vì thế được truyền tụng khắp nơi, nam nhâm mặc áo xanh rốt cục biết mình đã đắc tội với ai rồi, chẳng qua khi đó đã quá muộn.
Tháng năm Đại Chu Càn Nguyên thứ 55, tại huyện Đồng Giang đã xảy ra hai sự kiện lớn được người ở đầu đường cuối ngõ náo nhiệt nghị luận sôi nổi, thứ nhất chính là chuyện Trương gia Thiếu phu nhân đã chết mà được sống lại, thứ hai chính là hiệu thuốc Tào gia đường lớn nhất ở thị trấn nhập hàng nhái, bán thuốc kém chất lượng mà bị niêm phong, nhưng mối quan hệ giữa hai sự kiện lớn này không có bao nhiêu người nghĩ đến.
Hai sự kiện này chính là sự kiện sôi nhất mà người tại huyện Đồng Giang hay mang ra nghị luận, chỉ là vị Trình tiểu thư chuyên trị bệnh nan y, nhất là sau khi vị Trình tiểu thư này đã rời đi rồi, thì ngay cả việc nàng méo tròn ra sao cũng bị người lãng quên, dù sao Thần tiên qua đường cũng không được lâu a.
Chỉ có một người là nhớ mãi không quên.
– “Thiếu phu nhân.” Một bà vú đem khế ước mua bán nhà họ Phùng mang lên: “Tòa nhà này đã mua xong rồi.”
Hàn Vân Nương đưa tay tiếp nhận.
– “Đây cũng không phải là nhà của nàng ta, nàng muốn cảm tạ nàng ta đều có biện pháp khác, mua tòa nhà này làm cái gì?” Trương đại thiếu gia ở một bên hỏi.
– “Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, đáng tiếc ngay cả hình dáng nàng ra sao ta cũng không biết, tòa nhà này nàng đã ở qua, ta mua lại, chờ khi nàng trở lại, ta sẽ tặng cho nàng.” Hàn Vân Nương nói.
Trương đại thiếu gia lắc đầu, tâm tư này của phụ nữ thật sự là khó có thể nắm bắt.
– “Không biết khi nào nàng trở lại, lại càng không biết nàng đã đi đâu, thật sự là người kỳ quái.” Hắn nói, rồi đứng dậy đi đến một bên đọc sách.
Không biết khi nào sẽ trở lại, không biết đã đi đâu, không biết tướng mạo, không biết kỳ danh, ban đêm đến ban đêm đi, giờ đây đầu đường cuối ngõ đã không còn ai nói đến, nếu không phải tự mình thật sự đã trải qua, thực sự đã gặp nàng, được nàng chữa trị, chắc sẽ hoài nghi vị thần y này thật sự có đến huyện Đồng Giang hay không?
Hàn Vân Nương nhìn khế ước mua bán nhà trong tay, trên khế ước mua bán nhà viết không phải tên của nàng, là để trống, không biết có cơ hội điền lên cái tên Trình tiểu thư hay không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện