[Dịch] Kiếm Vương Triều

Chương 54 : Thiên hạ

Người đăng: 

.
Cảnh xuân phơi phới. Quân đội của ba đại vương triều Sở, Yến, Tề sắp hàng như một con rồng dài lê thê rời khỏi Lộc sơn, tiến vào vùng đồng cỏ bát ngát bên cạnh. Rất nhiều tướng lĩnh và Tu Hành Giả của ba triều này cảm thấy hết sức nhục nhã không ngẩng đầu lên được. Họ hiểu rất rõ, thời điểm đến của ba triều mỗi người một khác, nhưng giờ lại phải cùng nhau ra về cùng một lúc, nguyên nhân là vì bất cứ quân đội triều nào đơn độc đối mặt với quân Tần ở vùng Lộc Sơn này đã không còn an toàn nữa. Đối với những tướng lĩnh và quan viên Đại Sở đang xúm xít bên xa liễn* của Sở Đế, có thể nói nỗi nhục nhã này càng sâu đậm. *xa liễn: xe dành cho vua ngồi do người kéo Bởi dẫu sao chín năm về trước, họ đã thắng người Tần, nhưng bây giờ tình thế lại trái ngược hẳn. "Thời thế thay đổi, thua không phải vì đánh trận kém người**." **Nguyên văn 非战之罪 (HV: phi chiến chi tội), có xuất xứ từ câu nói của Hạng Vũ trong sử ký Tư Mã Thiên. Khi thua trận Cai Hạ, Hạng Vũ đã thốt lên : "此天亡我, 非战之罪也!", ý nói trời muốn ta chết, không phải vì ta đánh trận kém người (Lưu Bang). "Phúc là khởi nguồn của họa, họa là khởi nguồn của phúc, họa phúc biến chuyển, không ai lường trước được." Điều khiến cho đám quan viên Đại Sở lo âu là thân thể Sở Đế đã bừng cháy nốt tinh khí thần cuối cùng ở Lộc sơn. Đến giờ, cho dù là Tu Hành Giả không quá mạnh cũng có thể cảm nhận được cơ thể lão giống như một ngọn đèn dầu đã cháy cạn đáy, chỉ còn trơ lại bấc đèn đỏ rực đang dần biến thành tro tàn. Thế nên, mặc dù lúc này Sở Đế mang nét mặt cực kỳ bình thản nói vài câu an ủi đám thần tử mà mình tín nhiệm nhất, nhưng khi đến tai bọn họ, chúng lại giống như lời trăn trối sau cùng. "Quận Dương Sơn trước kia là của họ, có trả lại cho họ cũng không đáng là cái gì, cắt vùng Lộc sơn này cho Nguyên Vũ cũng không đáng là cái gì, điều cần thiết là phải phòng ngừa quân Tần tiến quân thần tốc, tốt nhất là phải thiết lập một ít quân đồn trú ở vùng Lộc sơn. Mấu chốt nhất vẫn chính là con người." Biết những người đang có mặt bên cạnh không thể nào thoát ra khỏi sự ám ảnh của Nguyên Vũ Hoàng Đế trong một thời gian ngắn, Sở Đế cố gượng cười. Sau khi nói xong mấy câu đó, lão chỉ lưu lại mấy vị trọng thần đóng vai trò quan trọng nhất đối với Đại Sở Vương triều sau này. "Trong màn ám sát lúc trước, chắc hẳn các ngươi đã biết một chuyện, ta sủng ái một mình Triệu Hương phi hoàn toàn không phải vì ham mê sắc đẹp của nàng." Mắt nhìn xoáy vào mấy vị trọng thần tóc đã bắt đầu hoa râm, lão trầm giọng nói: "Điều hiện giờ ta muốn các ngươi làm, chính là vô điều kiện tuân theo tất cả quyết định của nàng, bất kể quyết định đó gây ra hậu quả gì." Nghe thấy Hoàng mệnh hoang đường như vậy, hô hấp của bốn vị cựu thần hiểu rõ lão như lòng bàn tay đồng thời ngừng lại. "Các ngươi phải coi đây là di mệnh của ta." Nhưng họ còn chưa kịp lên tiếng, Sở Đế đã lại tiếp tục nhẹ nhàng nói, "Nếu đã là di mệnh, các ngươi nên biết, những gì ta nói ra đã phải trải qua bao nhiêu lần cân nhắc về mọi mặt rồi. Cho nên, các ngươi không nên nghi ngờ, không nên hỏi nhiều. Ta chỉ cần các ngươi nhớ cho thật kỹ, dù có cảm thấy hoang đường đến cỡ nào thì vẫn phải nghe theo lời ta mà làm." Hiểu được sức nặng của câu nói này, bốn vị cựu thần đồng loạt xuống xe quỳ rạp lĩnh mệnh. Sở Đế hơi khom mình hành lễ. Xa liễn vẫn không ngừng đi tới. Một Tu Hành Giả còn trẻ được triệu tập một mình tới bên cạnh xa liễn của lão. Kể cả những vị cựu thần được tín nhiệm nhất của Sở Đế cũng chỉ biết Tu Hành Giả trẻ tuổi này tên là Lý Vân Duệ, mấy năm qua vẫn luôn theo sát Sở Đế làm thị vệ. Khi Tu Hành Giả trẻ tuổi này một mình tới bên cạnh xa liễn của Sở Đế, vô số Phù văn hình chim đồng tước trên khung chiếc xe bằng đồng đen ông ta đang ngồi bắt đầu phát quang. Muôn vàn chim đồng tước giống như muốn kéo chiếc xe bằng đồng đen này bay bổng tới tận lầu quỳnh điện ngọc trên chín tầng mây. Trong sắc xanh rực rỡ bao phủ, nét mặt Tu Hành Giả trẻ tuổi vẫn vô cùng bình tĩnh và trang nghiêm. Y thừa hiểu, lúc này chiếc xa liễn bằng đồng đen phát ra ánh sáng xanh chói lọi chỉ có tác dụng chặn đứng kẻ khác thăm dò, đồng thời có thể làm cho thân hình của Sở Đế cũng như của gã biến mất khỏi nơi này. Gã biết nhất định có một sứ mạng vô cùng quan trọng, có thể khiến mình phải đánh đổi bằng mạng sống đang chờ mình tiếp nhận. Gã chẳng nói bất cứ một câu nào, chỉ nghiêm túc chờ đợi. "Việc ngày hôm nay không được cho bất cứ ai biết, kể cả Triệu Hương phi và hoàng đế tương lai của Đại Sở." Sở Đế nhìn gã với vẻ mặt ôn hòa kèm theo đôi phần áy náy. Khi luồng hào quang màu xanh chói lọi phát ra, đó là câu đầu tiên khi ông ta mở miệng. Lý Vân Duệ hít sâu một hơi, gật đầu biểu thị mình đã hiểu. "Bây giờ ngươi lập tức xuất phát đi Trường Lăng. Lần này, vị thiếu niên nổi danh Trường Lăng đã đi vào Vu sơn cùng với Phù Tô, còn lúc trước, hai người họ theo Chu gia lão tổ. Với năng lực của mình, ngươi sẽ không quá khó khăn tra ra người đó là ai." Sở Đế nhìn gã bằng ánh mắt tán thưởng, nói: "Hãy giao đồ vật được niêm phong mà ta đã đưa cho ngươi cho hắn." Ngay khi lão bảo ngay cả Triệu Hương phi cũng không được nói cho biết, Lý Vân Duệ đã biết sức nặng của sứ mạng nhưng gã vẫn không mảy may có vẻ gì là khiếp sợ hoặc nghi ngờ. Nhưng đến hiện giờ, khi nghe thấy câu này, Lý Vân Duệ chợt khẽ nhíu mày, rõ ràng muốn hỏi một vấn đề gì đó. Tuy nhiên, cứ như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của gã, Sở Đế lắc đầu, nói: "Không cần nghi ngờ gì cả, ngươi chỉ cần giao vật kia cho hắn là được." Lý Vân Duệ lại hít sâu một hơi, gật đầu. "Sau khi ta chết, việc này sẽ chỉ có ngươi và vị thiếu niên Trường Lăng kia biết mà thôi." Sở Đế vẫn không hết lo lắng, thong thả mà nặng nề nói tiếp: "Người ta không thể để cho bất cứ một ai biết về sự việc này. Thậm chí, nếu có khả năng, đừng để cho ai phát hiện ra ngươi đi Trường Lăng." Lý Vân Duệ hít thở dồn dập. Dù vậy, gã vẫn cứ cảm thấy bản thân gần như sắp chết ngạt, cảm thấy cơ thể mình dường như trở nên nặng nề hơn. Nhưng chỉ một nháy mắt sau, vô số hào quang màu xanh bao trùm lấy cơ thể gã, kéo gã bay vọt lên trời. Bằng một tốc độ kinh người, thân thể gã bay vèo lên không trung trong sắc xanh chói lọi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi xa liễn của Sở Đế. Sở Đế khẽ ngước mắt lên, nhìn theo luồng sáng xanh chói lọi biến mất trong làn mây trắng, trầm tư không nói. Ông ta hy vọng suy đoán và dự cảm của mình chính xác tuyệt đối, không có bất cứ sai sót nào. Cơ thể Lý Vân Duệ giống như lá cây bị lốc cuốn bay xuyên qua Nguyên Khí Thiên Địa hỗn loạn. Chỉ hơn mười hơi thở sau, gã đã rơi xuống giữa vùng rừng núi bạt ngàn nhìn không thấy điểm cuối của Đại Sở Vương triều. Sắc xanh mờ ảo vẫn bao bọc quanh gã, khiến thân thể gã trở nên nhẹ bẫng, đồng thời không lộ ra bất cứ khí tức nào. Gã dùng mắt định phương hướng rồi quỳ hướng mặt về phía con đường Sở Đế đang về nước, dập đầu sát đất mấy cái. Đôi mắt gã đã ngấn lệ. Gã biết, từ nay về sau mình sẽ khó mà còn gặp lại vị Đế Vương đáng kính này. ----- Trong đội ngũ hộ tống của Đại Tề Vương triều, tám tên đàn ông khôi ngô mặc tỏa giáp*** vẫn là những người tiếp tục khiêng chiếc kiệu lớn giống như một ngôi mộ màu đen. ***Loại áo giáp được ghép từ nhiều miếng riêng lẻ. Trong chiếc kiệu lớn sàn bằng ngọc, đỉnh khảm minh châu, hai chiếc ghế màu tím đen vẫn bày ở chính giữa nguyên như cũ. Tề Đế ngồi bất động trên một chiếc ghế. Ngồi trên chiếc ghế đối diện với lão ta là Yến Anh đã được thay một chiếc áo bào đen mới. Hai mắt Yến Anh nhắm chặt. Mặc dù đã không còn hơi thở của sự sống, nhưng gương mặt lão vẫn sống động, giống hệt như đang ngủ say. "Bất cứ thứ gì, mạnh mẽ đến đỉnh điểm là sẽ tự nhiên suy yếu. Đuốc cháy quá lớn sẽ không thể giữ được lâu." "Nhược Sư, đây là đạo lý mà người đã nói với ta." "Ta thực lòng coi người là thầy, nhưng người lại cho rằng ta chưa đủ khả năng làm đệ tử của mình, ta đành phải gọi người hai tiếng Nhược Sư." "Theo đạo lý mà người đã nói với ta, ngày hôm nay Nguyên Vũ thắng, nhưng chắc gì đã được coi là việc tốt?" "Hắn cường thịnh đến mức độ khuất phục cả ba triều, chắc chắn là đã đến thời khắc đỉnh điểm. Nếu không phải đến mức độ như vậy, ta nghĩ tương lai ba triều chúng ta sẽ không có khả năng chung sức hợp tác, bắt tay với nhau đối phó Đại Tần, mà trái lại sẽ bị diệt từng triều một. Nói như vậy, chẳng lẽ hắn đã đến thời điểm cực thịnh tất suy yếu? Nhưng không có người ở bên cạnh, ta thật sự không có mấy lòng tin. . ." Sau khi độc thoại vài câu, Tề Đế nhìn Yến Anh với ánh mắt cầu khẩn, nghiêm trang nói: "Nhược Sư, người xem, ta sẽ hoàn toàn theo ý của người, sẽ đưa thân thể người hoàn chỉnh không sứt mẻ về cho đệ tử của người. Có lẽ người đang giả chết để đột ngột hù dọa ta phải không?" Nói xong, Tề Đế lẳng lặng chờ. Không biết qua bao nhiêu lâu. Lão ta thở dài một hơi, "Nhược Sư, xem ra người đã thực sự bỏ ta mà đi. . . Thiếu người, ta thật sự cảm thấy trống rỗng. . ." Tiếng thở dài của lão ta đầy yếu ớt, văng vẳng mãi trong chiếc kiệu màu đen. ------------------ Bầu không khí của đội hộ tống Đại Yến Vương triều có vẻ áp lực nhất. Bởi vì lúc rời khỏi Lộc sơn, sắc mặt Yến Đế khó coi nhất, phẫn nộ nhất. Ngay cả khi lúc bước chân lên xa liễn của mình, đôi mắt Yến Đế vẫn thiêu đốt ngọn lửa vô cùng phẫn nộ. Vẫn không có bất cứ mệnh lệnh nào được phát ra khỏi chiếc xa liễn. Toàn bộ quan viên Đại Yến Vương triều đều nghiễm nhiên cho rằng cơn giận của Yến Đế vẫn chưa tan. Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, sau khi tầng tầng lớp lớp màn che của xa liễn hạ xuống, vẻ phẫn nộ trong đôi mắt Yến Đế đã biến mất không còn tăm tích, thậm chí còn chẳng có mấy bi thương. Giống như cá, giống như chim đã hóa thành Linh thú bay lượn giữa trời cao. ----- Đinh Ninh và Phù Tô ngồi dựa sát vào nhau, đưa mắt nhìn cảnh vật Lộc sơn và Vu sơn chạy giật lùi vùn vụt về phía sau. Toàn bộ địch nhân đều đã đi rồi, nhưng Nguyên Vũ Hoàng Đế vẫn nán lại trên đỉnh Lộc Sơn. Ông ta đứng một mình bên rìa vách đá, mặc cho gió núi thổi tung bay Long bào lẫn mái tóc của mình. Lúc này, chẳng có mấy ai nghĩ ra được, Nguyên Vũ Hoàng Đế còn đang đợi một người xuất hiện. Trong lòng Nguyên Vũ Hoàng Đế, còn có một người mang biến số lớn nhất. Thế nhưng, biến số đó lại chưa từng xuất hiện. Ông ta đã thắng, thắng tuyệt đối về mọi mặt. Trước kia, cơ hội có khả năng lớn nhất giết chết ông ta như vừa rồi chưa bao giờ từng xuất hiện. . . Người đó rốt cục đã chết hẳn, cho dù thật sự có Cửu Tử Tàm hiện thế thì cũng hoàn toàn chẳng có quan hệ gì tới hắn nữa rồi. Bồ câu và chim ưng đưa tin bay rã cánh, ngựa cường tráng phi như điên để truyền kết quả Lộc Sơn Minh Hội đi bốn phương tám hướng, truyền đi khắp thiên hạ. Nhìn mây trắng gợn lên cuối chân trời, Nguyên Võ Hoàng Đế chợt nảy sinh ý nghĩ, người đó chắc hẳn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa rồi. Thiên hạ này, từ hôm nay trở đi đã là của Quả nhân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang