[Dịch]Kiếm Sống Nơi Hoang Dã - Sưu tầm
Chương 73 : Nước lũ, cho ăn
.
Mưa to còn đang không ngừng rơi xuống, nước mưa đã tràn lan thành nước lũ, hơn nữa mực nước dôi ra rất nhanh. Nếu như lấy sơn động của nàng và Dạ đang ở làm thước đo, như vậy độ cao cơn lũ này cũng có gần hai thước rồi. Lỗ Đạt Mã bắt đầu lo lắng, cơn mưa to này mà thêm tầm vài ngày nữa có thể ngập nhà của bọn họ hay không. Nhưng mà, thấy dáng vẻ bình tĩnh của Dạ, nàng lại yên lòng.
Bởi vì vị trí của bọn họ là hẻm núi, cho nên có một lượng nước lũ lớn từ trên vách đá đổ xuống, không cần nhìn Lỗ Đạt Mã cũng có thể tưởng tượng được, bộ dáng của nó nhất định có thể sánh ngang với Thác Nước Nicaragoa.
Rãnh thoát nước trước đó đã không ngăn cản được nước mưa chảy ngược. Lỗ Đạt Mã không thể làm gì khác hơn là kêu Dạ vớt lên một cây gỗ lớn từ trong hồng thủy, móc rãnh lõm thành hình chữ "C", làm thành dáng vẻ ống thoát nước, khảm ở trong rãnh thoát nước ngoài cửa động, rốt cuộc làm giảm nước mưa chảy ngược.
Như thế này cũng không biết mưa còn phải rơi bao lâu, thời tiết càng ngày càng lạnh, thức ăn và bó củi sắp dùng hết, trở thành khó khăn lớn nhất bọn họ phải đối mặt.
Nước thì không thiếu, không có nước suối thì còn có nước mưa, ở đây nước mưa tinh khiết gấp không biết bao nhiêu lần so với thời đại công nghệ cao Lỗ Đạt Mã đã từng sinh hoạt.
Nước lũ tràn lan thành như vậy, Dạ đã không cách nào đi ra ngoài săn bắt. Kể từ khi không thể đi ra ngoài săn thú, hắn cũng lại nhịn ăn, mỗi ngày trừ ngủ chính là ngủ, thỉnh thoảng đứng lên uống chút nước. Toàn bộ thức ăn còn thừa lại hắn đều để dành cho Lỗ Đạt Mã.
Trước đó một hồi "ăn uống quá độ" để tích lũy chút mỡ chịu không được mấy ngày tiêu hao. Nhìn hắn nhanh chóng gầy gò, Lỗ Đạt Mã cực kỳ đau lòng.
Nàng chia cả thịt và cá không còn bao nhiêu làm thành nhiều phần, mỗi ngày lấy ra một chút cùng với khoai tây nàng tích trữ nấu chung thành một nồi cháo. Có nước canh vẫn rất có cảm giác no bụng.
Mỗi ngày đến khi nấu cháo xong, nàng đều sẽ cưỡng chế kéo Dạ đứng dậy, để cho hắn ăn. Lúc mới bắt đầu Dạ còn không có phòng bị, Lỗ Đạt Mã còn có thể đút vào đi hai muỗng, sau đó lại có kinh nghiệm, hắn liền cắn chặt hàm răng, không tiếp tục để Lỗ Đạt Mã được như ý.
Cái muỗng và chén không vào được, Lỗ Đạt Mã hạ quyết tâm —— dùng miệng!
Cũng không phải là chưa tùng có dùng miệng cắn qua cái miệng của hắn, cái gì dè dặt với không rụt rè, xấu hổ với không biết thẹn thùng, vệ sinh hay không vệ sinh, cũng không quan trọng bằng mạng sống. Nàng đè Dạ xuống đất, cưỡi bên hông của hắn, giữ đầu của hắn, ngậm một hớp cháo, cạy cái miệng của hắn ra, toàn bộ mớm vào.
Có lẽ Dạ không nghĩ tới, Lỗ Đạt Mã sẽ có "hành động kinh người" như thế, ngây ngốc mặc cho Lỗ Đạt Mã đút hắn ăn một chén to.
Lỗ Đạt Mã cũng không nghĩ tới Dạ sẽ "nhu thuận" như thế, cái này làm cho nàng hết sức có cảm giác thành công, xoay người lại đi bới thêm một chén nữa chuẩn bị tiếp tục. Rồi trở về lần nữa, cũng có chút sững sờ, nam nhân tuấn mị yêu nghiệt, qua trong giây lát liền thành một con Tiểu Báo màu đen, nửa nằm ở đó, một đôi con ngươi màu tím tĩnh mịch không hề chớp mắt nhìn nàng, giống như đề phòng cướp.
Lỗ Đạt Mã có chút sững sờ, nàng ngó ngó lông mềm như nhung của Dạ, lại nhìn một chút cái chén trong tay, cái bộ dáng này gọi thì kêu nàng đút như thế nào đây? Đẩy miệng ra rót vào trong? Đừng nói giỡn. Đến bịt miệng?
Ặc......
Cái này không phải nói nàng sợ bộ dạng biến thành Tiểu Báo của Dạ, căn bản đó là không thể, bây giờ Dạ ở trong mắt nàng chính là Tiểu Hắc khổng lồ mà thôi. Người này thay đổi thành con báo há miệng có thể ngậm đầu của nàng trong miệng, đối với miệng anh đào nhỏ của nàng như vậy, thật sự muốn chận miệng, quá khó khăn phải hay không.
Lỗ Đạt Mã ôm chén gỗ to đặt mông ngồi ở bên cạnh Dạ, một đôi mắt đẹp tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn. Tại sao để cho hắn ăn một bữa cơm còn lao lực hơn dỗ đứa bé! Còn phải đấu trí đấu dũng.
Lỗ Đạt Mã suy nghĩ thật lâu, nàng cảm thấy truyền lại đời sau mới đúng là tinh hoa, Trung Quốc trên dưới năm ngàn năm, tiểu nữ nhân tiêu biểu các đời trước tổng kết ra được "một khóc, hai nháo, ba thắt cổ" mình có thể thử một chút —— khóc!
Lỗ Đạt Mã ngồi ở đó bắt đầu ủ cảm xúc, nhớ lại đủ loại ở thế giới cũ của nàng, nhớ phụ mẫu và người nhà nàng, bằng hữu, ngược lại lại nghĩ đến mình không giải thích được mà xuyên qua: Đại Thảo Nguyên xa lạ nguy cơ tứ phía, bản thân không có vật dư thừa, ma bệnh Dạ bất tỉnh nhân sự......
Lỗ Đạt Mã đột nhiên cảm thấy ông trời đối với nàng sao mà bất công, thời điểm người khác ngồi ở trong nhà có máy điều hòa không khí chơi máy vi tính, bản thân mình thì xui xẻo ở cái địa phương chim không ị phân này, vì mạng sống phải đấu Cự Mãng, đấu cự thú. Còn có thời tiết kì quặc này, chỉ cần mình vừa qua được hai ngày thoải mái, thì nó liền bắt đầu tai hoạ không ngừng, hôm nay còn phải gặp phải nguy hiểm cạn lương thực hết củi đốt ......
Cảnh ngộ này, đối với một tiểu cô nương mới hai mươi tuổi, chưa trải qua sự đời mà nói, quả thật quá mức tàn nhẫn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt Lỗ Đạt Mã liền bắt đầu "xoạch xoạch" không được khống chế mà rơi xuống.
Mới bắt đầu Lỗ Đạt Mã còn giống như Tiểu Sư Tử, ý chí chiến đấu sục sôi đột nhiên một cái liền héo rũ rồi, khiến Dạ rất là kỳ quái. Hắn lại gần, lấy cái đầu đầy lông nhung thăm dò trước ngực Lỗ Đạt Mã, "lạch cạch" một giọt nước đập ngay lên trên chóp mũi đen của hắn.
Lỗ Đạt Mã khóc......
Dạ nhẹ giọng "Ưmh lãi nhãi" dùng đầu củng nàng.
Lỗ Đạt Mã quay người không để ý tới hắn.
Dạ lại cọ đến trước mặt nàng, dùng cái đuôi thật dài quấn lên hông của nàng, kinh hoảng.
Lỗ Đạt Mã đẩy cái đuôi của hắn qua một bên.
Dạ làm nũng mấy lần cũng không lấy được chú ý của Lỗ Đạt Mã. Thấy Lỗ Đạt Mã không tiếng động rớt nước mắt, Dạ có chút luống cuống, hắn hóa thành hình người, duỗi cánh tay dài ôm chặt nàng.
"Đạt Mã, đừng khóc!"
Hắn nói chưa dứt lời, vừa nói, ngược lại Lỗ Đạt Mã khóc đến càng ngày càng lợi hại hơn, ngay cả bả vai cũng co quắp, nước mắt càng giống như chuỗi ngọc bị đứt, đùng đùng rơi xuống.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã khó chịu, không phải là nàng cảm thấy quái lạ Dạ không ăn, nàng rất rõ ràng, Dạ không ăn là vì để cho mình. Nhưng mà, hắn càng như vậy, trong lòng của nàng càng thêm khổ sở. Dạ là nơi nương tựa của nàng, là trụ cột chống trời ở trong lòng nàng, nàng không cách nào tưởng tượng được có một ngày hắn bị đói bị bệnh, thậm chí là chết đói, mình sẽ như thế nào. Nếu như không có Dạ, nàng nghĩ mình sẽ giống như hoa hướng dương vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời, còn dư lại chỉ có khô héo, điêu tàn......
"Đạt Mã, đừng khóc!"
Dạ ngốc, vốn cũng không giỏi nói chuyện, bị Lỗ Đạt Mã khóc không dừng lại được như vậy càng thêm hoảng hồn, trong đầu hắn chỉ có bốn chữ này.
Nhìn vẻ mặt lo âu và đau lòng của Dạ, Lỗ Đạt Mã khóc càng thêm dữ dội, gần như là than vãn, nàng muốn phát tiết tất cả uất ức từ lúc đến thế giới này ra ngoài.
Vì vậy, tay chân Dạ càng luống cuống hơn, hắn chỉ biết ôm Lỗ Đạt Mã vào lòng, khẽ vuốt ve lưng của nàng, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Đạt Mã đừng khóc! Đạt Mã đừng khóc......"
Lỗ Đạt Mã phát tiết một trận, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, nàng giơ tay lên lau nước mắt, thút thít nhìn về Dạ, đẩy một chén to cháo để bên cạnh tới trước mặt của hắn.
Dạ lắc đầu một cái, lại đẩy về cho Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã cái gì cũng không nói, lại bắt đầu "lách cách lạch cạch" rơi nước mắt, hơn nữa hết sức uất ức nhìn hắn thút thít. Nàng lại lấy chén đẩy qua chỗ Dạ, mang theo tiếng khóc chỉ nói một chữ: "Ăn!"
Thấy Dạ lắc đầu, Lỗ Đạt Mã càng khóc lớn tiếng.
Dạ rất sợ thấy Lỗ Đạt Mã khóc, hắn sẽ cảm thấy trong lòng có con sâu nhỏ đang cắn. Hắn duỗi cánh tay muốn ôm Lỗ Đạt Mã vào trong ngực lần nữa, lại bị Lỗ Đạt Mã chụp tay. Mà một tô cháo cũng bị đẩy tới trước mặt mình lần nữa.
Lỗ Đạt Mã nhăn nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, một vẻ ngươi không ăn thì ta liền khóc cho ngươi xem.
Cuối cùng Dạ thỏa hiệp.
Rất nhiều chuyện chính là như vậy, nếu như cường thế không thể đạt tới mục đích, như vậy thì khom người một cái, lấy nhu thắng cương, hiệu quả thường thường sẽ làm cho người ta không ngờ tới.
Trải qua Lỗ Đạt Mã vừa khóc vừa nháo, Dạ thỏa hiệp. Bắt đầu ăn chung cháo cùng với nàng, cái này làm Lỗ Đạt Mã rất vui vẻ.
Vậy mà, cuối cùng khoai tây cũng chỉ ăn được một ngày, chỉ là, càng bi thống hơn là, khoai tây còn chưa có ăn hết, bó củi lại sắp dùng hết. Dưới tình huống không có cách nào, nàng và Dạ chỉ có thể đội mưa vớt một chút gỗ trôi lên, chặt thành khúc nhỏ, xếp chồng chất ở bên cạnh chậu than, hong khô chúng nó. Lửa thật sự quá quan trọng, không riêng gì nấu cơm, còn có thể trừ bỏ hơi ẩm và khí lạnh, quan trọng hơn là nấu nước nóng. Tại trong loại thời tiết này, bọn họ không thể uống nước lã, ngộ nhỡ bị kiết lỵ, thì khác gì là chờ chết.
Mưa đã rơi xuống hơn sáu mươi ngày, còn chưa có ý muốn dừng lại.
Tràn lan trong nước lũ bắt đầu có thể tùy ý thấy được xác động vật chết trôi. Có thể suy ra, phần lớn lục địa cũng đã bị nước lũ bao phủ, hơn nữa nước rất sâu.
Nói thật, nếu như không phải là Dạ bình tĩnh, Lỗ Đạt Mã cũng hoài nghi, đây là Thượng Đế đang tiến hành Đại Thanh Tẩy thế giới lần thứ hai, nàng cũng có xúc động tạo ra "Nặc Á Phương Chu" rồi. (Nặc Á Phương Chu: thuyền cứu nạn; trong Kinh Thánh, Noah vì muốn tránh nạn hồng thuỷ mà đóng một chiếc thuyền lớn)
Lỗ Đạt Mã rất kỳ quái, nếu như nói, trận nước lũ này đã bao phủ toàn bộ lục địa, như vậy chỗ trũng hẻm núi bị vây trong rừng rậm hẳn là đã sớm bị chìm ngập, không thể nào để cho mình và Dạ còn sống yên ổn đợi ở trong sơn động. Là nguyên nhân gì làm mực nước lũ trong thung lũng duy trì ít thay đổi độ cao đây?
Trong giây lát, Lỗ Đạt Mã nghĩ tới con sông ngầm kia, xem ra ban đầu nàng phỏng đoán là chính xác, con sông ngầm này nhất định thông tới địa phương nào khác. Nếu như nói hẻm núi này là một bể chứa nước, như vậy cửa con sông ngầm kia chính là một cống thoát nước. Con sông ngầm rất xảo diệu này nối liền nơi này cùng với một địa phương nào đó, từ đó khiến cho mực nước nơi này duy trì ở cao độ nhất định.
Lỗ Đạt Mã có chút ngạc nhiên, làm sao Dạ tìm được như vậy một bảo địa phong thủy thế này?
Nếu như để cho Lỗ Đạt Mã biết, thật đúng là Dạ không dụng tâm đi tìm, chỉ là vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ tới được nơi này yên ổn làm nhà, không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì.
Mặc dù Lỗ Đạt Mã và Dạ tận lực tiết kiệm, sau mười ngày thì cũng đã ăn hết thức ăn rồi. Sau đó phải làm thế nào? Giống như gấu mà ngủ đông sao? Đây là không thể nào, có lẽ Dạ sinh trưởng ở đây nên thích ứng hoàn cảnh thời tiết như vậy, mà mình thì không được. Nghĩ biện pháp, nhất định phải có biện pháp gì đó có thể tìm được thức ăn, nàng cũng không tin, một người lớn sống sờ sờ còn có thể nín tiểu mà chết.
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu quan sát Dạ, lúc này, hắn hóa thành đại miêu, nửa nằm ở trên đệm da thú chợp mắt. Lỗ Đạt Mã rón rén xốc rèm da thú, muốn ra động.
Năm đó Hồng Quân hai mươi lăm ngàn dặm trường chinh ăn vỏ cây, nhai rễ cỏ, nấu dây lưng, cũng sống được, tại sao mình thì không thể noi theo một chút đây? Cái gì ăn ngon, khó ăn đều là thứ yếu, có thể sống mới là mấu chốt.
Nhưng mà, nàng nhấc chân còn chưa bước ra cửa động, liền bị Dạ ngậm áo khoác da thú lôi trở lại.
"Dạ?"
Không phải người này đang ngủ sao? Như thế nào con mở một con mắt nhìn mình?
Dạ hóa thành hình người, cau mày nói: "Không ra!"
"Ta không muốn ra đi, chỉ là nhìn xem bên ngoài." Thuận tiện xem một chút những thứ dây leo, vỏ cây gì có thể ăn được hay không. Dĩ nhiên, câu phía sau này nàng để lại trong lòng, không có nói ra. Nàng sợ một khi mình nói ra, Dạ sẽ lập tức nhảy vào trong nước lũ đi tìm thức ăn cho mình.
Dạ ôm nàng nằm lại trên đệm.
"Ngủ! Không đói bụng!"
Lỗ Đạt Mã có chút bội phục nhìn Dạ, giống như hắn vậy, một gia hỏa cao to, thế nhưng có thể nhịn đói mà ngủ thiếp đi, hẳn là rèn luyện từ trong lâu dài mà ra thôi. Có lẽ, trước khi không có gặp phải mình, Dạ cũng sẽ không dùng lửa, thậm chí là sợ hãi lửa, hắn cũng sẽ không dự trữ thức ăn. Giống như tuyết lớn bay tán loạn trong ngày mùa đông, cùng với mùa nước lũ tràn lan như bây giờ, hắn không bắt được con mồi đều là vượt qua như thế. Cho nên, trước khi thời tiết ác liệt lại tới, hắn cũng cố gắng ăn nhiều cơm, trữ nhiều mỡ, tự cứu mình vượt qua mùa gian nan này.
Nhưng mình không được ah..., nàng là người siêu cấp sợ đói. Trước kia bạn cùng phòng giảm cân, một ngày chỉ ăn hai quả táo, đói bụng đến khi không chịu nổi thì đi ngủ, nói ngủ đi rồi cũng không biết đói bụng. Lỗ Đạt Mã đều sẽ dùng ánh mắt sùng bái ngẩng nhìn nàng ấy. Bởi vì nàng là người đang ngủ sẽ bị đói tỉnh, trừ phi ăn no mới có thể ngủ tiếp. Cái gì mà ngủ thiếp đi thì sẽ không đói bụng, đối với nàng mà nói chính là đầm rồng hang hổ.
Cảm thấy Dạ nằm ở bên cạnh, hô hấp trở nên đều đều, Lỗ Đạt Mã nhẹ nhàng lấy ra cánh tay tráng kiện đặt ở ngang hông, bò dậy, tiếp tục kế hoạch nàng chưa thực hiện được.
Vén lên rèm da thú cửa động, còn chưa đợi Lỗ Đạt Mã ló đầu ra, một bóng đen từ trên trời giáng xuống. "Ầm" một tiếng, nặng nề đập vào trên bình đài ở ngoài động.
Lỗ Đạt Mã bị dọa cho phát hoảng, cái này nếu thò đầu ra sớm một chút, mình sẽ chết thẳng cẳng rồi. Định thần lại, mới nhìn rõ, cái vật đen thùi lùi đó là thi thể một con heo rừng. Nó là từ trên nóc vách đá, bị nước lũ trôi xuống. Mặc dù ở trong màn mưa nhìn không quá rõ ràng, nhưng mà bề ngoài của nó hình như không có vẻ gì là bị biến chất.
Ngay tại khi Lỗ Đạt Mã do dự có nên kéo con này về động hay không, không biết khi nào thì Dạ đứng ở sau lưng nàng, dọa nàng giật mình. Có lẽ lấy thính giác bén nhạy của hắn, nhất định là nghe được âm thanh thi thể heo rừng rơi xuống đây.
"Dạ?"
Lỗ Đạt Mã không chắc có nên chuyển con heo rừng này vào hay không, nàng sợ nó chết trong thời gian dài sẽ lây bệnh dịch. Nhưng mà, nếu như nó vừa mới chết, không kéo vào, chẳng phải là lãng phí thức ăn đưa đến trước mắt sao.
Dạ không có lên tiếng, hắn đẩy Lỗ Đạt Mã vào trong động, mình thì chui ra ngoài.
Lỗ Đạt Mã thấy Dạ đứng ở trên bình đài, dầm trong mưa to như trút nước lật tới lật lui heo rừng nhìn một cái, sau đó liền bắt đầu thuần thục công việc lột da.
Lỗ Đạt Mã vội vàng trở về trong động nấu nước nóng. Một là chuẩn bị cho Dạ đi vào lau người sau đó, lại còn dùng nước muối luộc thịt heo rừng, để dự trữ.
Dạ rất kén chọn thịt, Lỗ Đạt Mã đối với chút này thì rất yên tâm, nếu như thi thể con heo rừng mới vừa rồi kia đã bị chết qua thời gian lâu, cho dù là Dạ đói bụng, cũng nhất định không nói hai lời ném vào trong nước lũ.
Không bao lâu sau, cả người Dạ đều ướt nhẹp, giơ lên thịt heo rừng thu thập xong đi vào.
Lỗ Đạt Mã đã sớm đun nước ấm xong, để cho hắn đi tắm rửa, còn mình thì thả mấy muỗng lớn muối vào trong nước nóng, sau đó bỏ thịt heo rừng vào nấu.
Con heo này rất lớn, Lỗ Đạt Mã chia làm mấy nồi, mới nấu xong toàn bộ thịt heo, nàng thêm muối tương đối nhiều, một là vì giữ được lâu, thêm nữa là vì bị mặn tương đối sẽ ăn ít, mà uống nước cũng sẽ tăng nhiều. Như vậy, không ăn bao nhiêu thịt, là có thể uống nước no rồi. Đáng tiếc không có mỡ, nếu không dùng mỡ rán thịt càng có thể ăn no bụng.
Nhìn chỗ thịt heo mặn này, Lỗ Đạt Mã trù tính một chút, nếu như nàng và Dạ ăn tiết kiệm, có thể ăn được bốn năm ngày.
Cứ như vậy, sau hai ngày cạn lương thực, Lỗ Đạt Mã và Dạ rất vận cứt chó lại ăn được thịt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện