[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ
Chương 50 : Huyết kiếm
.
Tiếng nổ mãnh liệt đồng dạng kinh động vô số Kiếm Sư, khiến họ vốn đang tu luyện lập tức bừng tỉnh. Cảm nhận được sự ba động do năng lượng kịch liệt va chạm, một số người lập tức lấy tốc độ nhanh nhất hướng về địa điểm phát ra chạy đi.
Khi những cường giả này chứng kiến một chiến tuyến khủng bố cơ hồ đã kéo dài đến gần trăm dặm, ai cũng đều kinh ngạc không thôi.
Nhất là sau khi nhìn rõ ràng những thương tổn mà nó đi qua, không ít người có kiến thức rộng rãi sắc mặt khẽ biến.
"Đây là thương tổn do Khoái kiếm của Huyết kiếm A Cửu tạo thành!"
Mọi người vừa nghe hắn nói như thế, lại cũng từng nghe nói một điều chứng thực, một số người lập tức khẳng định: "Đích xác là Huyết kiếm A Cửu!"
Nghe được cái tên Huyết kiếm, những Kiếm Sư, Đại Kiếm Sư cường giả ở đây không nhịn được đồng thời lộ ra thần sắc kinh hãi.
Huyết kiếm, một người vì kiếm mà sinh, vì kiếm mà chết. Trừ bỏ kiếm, trong lòng hắn hoàn toàn không có thứ gì khác!
Mặc dù không thể đạt được danh xưng "Nghịch thần giả", nhưng hắn một lòng vì kiếm, cử chỉ bất kính với thần linh, tuyệt đối có thể được xưng với ba chữ "Nghịch thần giả"!
Không chỉ như vậy!
Kiếm đạo của hắn đến từ chính giết chóc.
Ở hoàn cảnh vô tận giết chóc, vô tận tử vong áp bức, hắn phải lấy kiếm nhanh nhất, đi trước địch nhân một bước, đem mục tiêu giết chết. Nếu không, mục tiêu bị chém giết sẽ là chính hắn.
Vì sinh tồn mà giết chóc. Dưới loại động lực này, kiếm của hắn đã nhanh đến mức cực hạn mà con người có khả năng đạt tới.
Kiếp sống trải qua vô số giết chóc làm cho hắn chứng kiến quá nhiều xảo trá, âm hiểm, phẫn nộ, bất khuất, bất đắc dĩ và cừu hận. Trong cuộc sống, mặt trái tâm tình, hơi thở tử vong, oan hồn bất tán luôn luôn ở bên cạnh hắn. Khủng bố do cái chết, vui sướng khi sống sót, tội ác do lạm sát* đan vào cùng một chỗ, cơ hồ khiến tinh thần của hắn lúc nào cũng tưởng như bị sụp đổ! Vì muốn sinh tồn, hắn bắt đầu quên mất tội ác và thống khổ do giết chóc đem đến. Hóa phức tạp thành đơn giản, đem hết thảy tâm tình đầu nhập vào trong kiếm đạo, đã khiến hắn sinh ra một loại trạng thái siêu nhiên: vì kiếm mà sống.
Từ lúc đó, hắn không còn sợ hãi cái chết, không còn vì tử vong phủ xuống mà tuyệt vọng, cũng không còn vì thắng lợi đến nơi mà vui sướng, càng không bị tâm tình khác của thế gian chi phối!
Hắn đã quên mất tất cả những nhân tố trên thế gian có khả năng ảnh hưởng đến bản thân, đem tất cả tâm tình đầu nhập vào kiếm đạo! Ở loại trạng thái huyền diệu này, hắn phảng phất mình lấy một loại thân phận của người thứ ba đứng xem ở ngoài bàn cờ*. Chỉ thông qua một tia lý tính* ngắm nhìn toàn cục, hơn nữa hạ lệnh điều khiển thân hình của chính mình, huy động một kiếm rồi lại một kiếm siêu việt đến cực hạn của kiếm kỹ!
Một khắc đó, hắn không còn là A Cửu!
Mà là một chưởng khống giả* hạ mệnh lệnh A Cửu vung ra kiếm có tốc độ siêu việt đến cực hạn!
Cực hạn của kiếm!
Mất hết lý trí, chỉ có kiếm mà thôi.
Một người vì tu luyện, biến chính mình thành kẻ điên tu luyện một cách điên cuồng, cho dù ai nhắc tới cũng đều cảm giác không rét mà run!
Nhìn vào những phiến cỏ cây bị phá hủy do bọn họ chiến đấu đi qua, trong lòng những người ở đây đều chấn động không thôi. Chiến tuyến lớn như vậy, có thể thấy người cùng Huyết kiếm A Cửu giao chiến, thực lực tuyệt không kém hơn hắn bao nhiêu. Nhưng trừ bỏ Thánh Kiếm Sư, ở dưới cấp bậc này thì đến tột cùng là ai còn có thể cùng hắn chiến đến loại trình độ này?
Nghịch thần giả Sương Vô? Kiếm si Thần Thánh!?
Không, Thần Thánh cơ hồ cho tới bây giờ không rời đi đế quốc của hắn. Mà Nghịch thần giả Sương Vô, nếu nàng chiến đấu, bốn phía tất nhiên lâm vào cảnh băng thiên tuyết địa*, vô luận là sinh mạng hoặc là vạn vật, đều ở trước mặt Hàn Băng kiếm kỹ của nàng mà điêu linh......Dấu vết chiến đấu của nàng, quá rõ ràng.
"Chẳng lẽ thế giới này lại xuất hiện kẻ điên có thể so sánh với Huyết kiếm A Cửu!?"
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều đè nén sự sợ hãi bên trong nội tâm của bản thân, hướng địa điểm hai người chiến đấu mà đuổi theo.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo. Có đôi khi mèo biết rất rõ sẽ bị lòng hiếu kỳ giết chết, nhưng vẫn chịu không được sự hấp dẫn của lòng hiếu kỳ về chân tướng.
......
Đánh một trận ba trăm dặm, trải dài khắp Thương Mãng Sơn!
Dọc đường đi qua, vô luận là người, vật, cỏ, cây, hay là ma thú vô cùng hung tàn đều biến thành tê phấn.
Một đường giao chiến của hai người, tốc độ cũng cực nhanh, cho dù là phổ thông ngũ giai cường giả muốn theo kịp, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng người phụ trách thắng bại của Kiếm Sư công hội, Hồng Diệp lại theo sát sau đó, chưa từng bị hai người bỏ rơi.
Hắn không chỉ là đi theo, trên tay đồng dạng cầm một thiết bị. Thiết bị này nhìn như để nhớ thời gian, nhưng trên thực tế lại là thiết bị dò xét năng lượng ba động, vẫn gắt gao tập trung ở khu vực giao chiến của hai người.
Kiếm khí dày đặc như mưa tràn ngập trong tầm mắt Lăng Vân. Dù đã lui ba trăm dặm, nhưng lại không hề ảnh hưởng chút nào đến hắn!
Càng nhanh, chết càng nhanh!
Khi tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn đem toàn bộ tâm thần tập trung vào thanh kiếm trong tay. Trừ bỏ duy trì chiến đấu, hết thảy những nhân tố không quan hệ đều không thể ảnh hưởng đến hắn một chút nào.
Điểm này, cùng A Cửu có một chút giống nhau.
Nhưng mà, A Cửu lấy tư thế của người thứ ba, dùng ý thức khống chế thân thể của mình để huy kiếm, vẫn huy kiếm cho đến khi thể lực hao hết mà chết! Mà Lăng Vân là ở một loại trạng thái vì chiến đấu mà sinh, vì chiến đấu mà xuất kiếm. Hết thảy nhân tố có lợi vơi chiến đấu, trong nháy mắt hắn đều sẽ suy nghĩ, bao gồm ưu điểm của bản thân, khuyết điểm của địch nhân và hoàn cảnh tự nhiên bốn phía.
Nhất là trong đoạn thời gian này, hắn một mực luyện tập phân tâm nhị dụng lúc chiến đấu, lo lắng về các nhân tố khác cũng càng thêm toàn diện.
Hoàn cảnh......
"Nước!"
Nước bất đồng với không khí, lực cản của nó so với không khí còn lớn hơn vô số lần. Mà kiếm nhanh, vốn là một loại cực hạn, dù là ảnh hưởng của một điểm yếu ớt, đều sẽ khiến tốc độ giảm xuống!
Mặc dù không đến nỗi hạ thấp đến mức không có uy hiếp, nhưng ít ra sẽ không còn giống tình trạng hoàn toàn bị áp chế như bây giờ, khiến hắn căn bản không có thời gian để thở dốc.
Trong nháy mắt, tốc độ lui về phía sau của Lăng Vân một lần nữa được đề thăng. Thân thể hắn giống như một đạo lưu tinh khiến toàn bộ cây cối ngăn ở dọc đường bị dập nát, hướng một hồ nước ở phụ cận mà vọt tới!
Một lát sau, rừng cây mở ra, một hồ nước rất lớn xuất hiện ở trước mắt. Lăng Vân không do dự chút nào liền tiến vào bên trong hồ nước làm bắn tung tóe ra một trận bọt nước!
Hồ nước?
Một loại bản năng ngăn cản A Cửu, bảo hắn đừng đi xuống.
Mục tiêu còn chưa bị tiêu diệt, tại sao không đuổi theo xuống?
Hắn không nghĩ, cũng không muốn nghĩ, nếu nghĩ sẽ khiến hắn tưởng tượng ra những chuyện rất đáng sợ.
......
Mặt hồ vốn đang yên bình bị hai đạo thân ảnh lao vào làm tung tóe, vô số cột nước phóng lên cao nương theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhằm thẳng về phía chân trời, sau khi rơi xuống liền hiện ra rất nhiều bọt nước.
Phụ trách ghi chép, Hồng Diệp khi đuổi theo đến nơi thì cuộc chiến đấu ở dưới đáy hồ của hai người đã bùng nổ. Nhìn vào đáy hồ hỗn loạn không chịu nổi, sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến.
"Đáng chết, cái tên ngu ngốc!"
A Cửu tại sao chỉ có thể đứng thứ ba trên Đỉa bảng?
Đó là do bị Hàn băng kiếm kỹ của Sương Vô khắc chế!
Tác dụng lớn nhất của Hàn băng kiếm kỹ chính là đóng băng và trì hoãn. Nguyên nhân chính là vì bị khắc chế về kiếm kỹ, khiến Huyết kiếm A Cửu ngay sau khi rơi vào trì hoãn liền bị đóng băng, bất đắc dĩ bại trận.
Kiếm, tiêu hao về thể lực cực kỳ lớn.
Nên Lăng Vân đầu tiên là lui về phía sau, tiêu hao thể lực của A Cửu, hiện tại không ngờ còn tính toán lấy nước để trì hoãn tốc độ kiếm của hắn!
"A Cửu chính là một trong những nhân tài trọng điểm do liên minh bồi dưỡng, tạm thời không thể để cho hắn bị những tình huống ngoài ý muốn.
"Nghĩ đến đây, Hồng Diệp nhìn thoáng qua hồ nước có diện tích ít nhất một cây số vuông. Hắn đeo vào một đôi bao tay trắng, kiên quyết từ không gian giới chỉ lấy ra một cái hộp.
Khi cái hộp vừa được mở ra, một cỗ hàn khí mạnh mẽ không gì so sánh được đột nhiên ùa ra ngoài, nơi mà hắn đặt chân lập tức hiện ra một trận sương trắng dần khuếch tán khắp bốn phương tám hướng. Ngay cả độ ấm của không khí, trong thời gian cực ngắn liền từ hơn hai mươi độ, giảm xuống còn dưới không độ!
Nhìn thoáng qua hạt châu trong tay, Hồng Diệp mặc dù có chút đau lòng, nhưng vẫn quyết tâm, ném hạt châu vào hồ nước.
Hạt châu ẩn chứa đại lượng hàn khí khi chưa tiếp xúc với mặt nước, đã khiến mặt nước dần đông kết lại thành băng. Mà hạt châu đang rơi xuống cũng vì băng tầng xuất hiện mà dừng lại ở hư không!
Hàn khí dọc theo mặt nước truyền lại, lập tức khuếch tán ra. Nguyên bản mặt nước vốn đang không ngừng chấn động, lấy một loại tốc độ cực kỳ khủng bố, trong nháy mắt lan tràn thành một tầng băng sương. Băng sương gia cố, hình thành băng tầng, hơn nữa dần dần bắt đầu kéo dài xuống đáy hồ. Không lâu lắm, cả mặt hồ không ngờ bị một tầng băng bao trùm, đại lượng cột nước bắn lên không vẫn duy trì xu thế bắn tung tóe, bị đông cố thành một đạo băng trụ. Nguyên bản mặt hồ còn đang không ngừng biến động, trong nhất thời giống như thời gian dừng lại, yên tĩnh xuống. Ở những nơi xung quanh, có thể dễ dàng thấy được một tầng băng dầy.
"Oanh!"
Băng tầng bay loạn, các tảng băng lớn nhanh chóng bị bắn lên hư không!
Cả người từ trên xuống dưới tràn ngập những mảnh băng, Lăng Vân phá băng mà ra. Thân hình vừa chuyển, thuộc tính sắc bén của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí, mang theo sự bá đạo công kích về phía A Cửu!
Phản kích!
Ở trong nước trì hoãn trong chốc lát, Lăng Vân trong nháy mắt liền hoàn thành việc từ phòng thủ chuyển sang công kích. Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí, Kinh phong kiếm kỹ(kiếm kỹ duy nhất mà Lăng Vân dùng được khi chiến đấu với A Cửu) cuối cùng bùng nổ, kiếm ý mạnh mẽ đem thân hình hắn tập trung vững vàng. Lăng Vân không để ý tới bóng kiếm đầy trời của A Cửu, trực tiếp phá vỡ kiếm khí vô tận kia, kiếm nguyên ngưng tụ thành kiếm cương sắc bén, trực tiếp đột phá tầng tầng lớp lớp phòng ngự ở phía trước, bắn về phía A Cửu......
A Cửu mặc dù là một đối thủ không tệ, nhưng...... trong chớp mắt khi hắn động thủ thi triển sát kiếm, thân phận của hắn cũng chỉ có một -- địch nhân!
Địch nhân, vô luận thân phận của hắn đến tột cùng là gì, một khi có cơ hội, Lăng Vân tuyệt đối sẽ không lưu tình.
"Lăng Vân! Dừng tay!"
Hồng Diệp hét lớn một tiếng, mang theo một đạo ám thanh sắc kiếm khí như tia chớp phá không bắn tới!
Trong mắt Lăng Vân hàn quang bạo xạ, lập tức tập trung đỡ đạo ám thanh sắc kiếm khí này. Đồng thời, thân hình ở trong hư không càng vặn vẹo một cách bất khả tư nghị, khó khăn tránh vị trí yếu hại khỏi bị kiếm khí ngắm chuẩn vào. Kiếm trong tay Lăng Vân không chút nào dừng lại chém thẳng xuống, kiếm nguyên mạnh mẽ đột nhiên bạo phát, đem A Cửu vừa mới lao ra băng tầng hoàn toàn bao phủ ở bên trong.
Hắn đúng là tính toán muốn vừa đỡ công kích của Hồng Diệp, cũng nhất định khiến A Cửu phải chịu một chiêu trí mạng!
"Oanh!"
Ám thanh sắc kiếm khí trong nháy mắt gia tốc oanh kích trên người Lăng Vân.
Một cỗ năng lượng vô cùng sắc bén lập tức dọc theo nơi bị công kích, lan tràn khắp toàn thân Lăng Vân. Hơn nữa thừa dịp trong chớp mắt khi kiếm nguyên công ra ngoài, nó điên cuồng xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến cho kiếm hồn kịch liệt chấn động.
"Xuy!"
Kiếm nguyên nhập thể, toàn thân A Cửu huyết quang bạo xạ!
Ám thanh kiếm khí bao hàm lực đạo, trực tiếp khiến Lăng Vân bị bắn ra phía ngoài.
Bất chấp kiếm hồn trong cơ thể chấn động, Lăng Vân vội vàng ra tay, trên mặt hồ băng mũi kiếm đâm tới, cả người dựng lên, ổn định thân hình, bắn về phía mặt hồ bên kia. Mũi chân vừa điểm xuống đất, hắn đã nhịn không được ói ra một ngụm máu tươi.
---------------------------------------------
*lạm sát: giết nhiều người dù người đó tốt hay xấu.
*người thứ ba đứng xem ở ngoài bàn cờ: mình xin giải thích 1 chút(vì nó có dính dáng đến một số tình huống sau này của Lăng Vân). Một ván cờ thông thường gồm hai người với một bộ cờ chia làm 2, một đen một trắng. Cả hai người đó, bộ cờ và bàn cờ đều tham gia vào ván cờ, được gọi là người trong cuộc. Trong khi đó, người thứ 3 được gọi là người đứng xem hai người kia đánh cờ. Trong những ván cờ thực sự, người thứ 3 thường không được phép tham gia mách nước...Mở rộng ra, ở chương truyện này có thể hiểu chính là người không chịu ước thúc của người khác, không bị người ta điều khiển...chỉ làm những gì mà mình muốn.
*lí tính: lí trí + cảm tính.
*chưởng khống giả: người khống chế.
*băng thiên tuyết địa: ý nói băng tràn ngập ở khắp mọi nơi nó đi qua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện