[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ
Chương 33 : Truyền lời
.
Giằng co, giằng co duy trì lâu dài!
Bốn mắt giao nhau, trong thời gian nháy mắt này, đông lại suốt mười giây.
Xuyên thấu qua lam quang, Lăng Vân rất khó thấy rõ ràng chân thật trận mơ hồ sau lưng, nhãn đồng thuần tịnh vô hạ (trong veo không nhiễm bụi trần), lại như nước suối trong nhất thế gian, linh động khiến cho linh hồn kẻ khác cộng hưởng!
Lăng Vân xem ra quả là ánh mắt có linh khí nhất!
Linh động không gì sánh kịp.
Chẳng qua, đây lại như thế nào?
Ánh mắt của Lăng Vân vẫn tập trung nhìn mà không có bất cứ thu hồi nào, thậm chí so với lúc trước càng mạnh hơn một phần, khí thế lẫm liệt cùng sắc bén có chút thu liễm, càng nhiều, lại là một loại kiên quyết không thể hoài nghi!
Thiếu nữ trong lam quang cuối cùng không chịu được ánh mắt chăm chú của Lăng Vân, thật không dễ dàng toàn tâm toàn ý trút ra dũng khí, cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn. Chỉ có tiểu thủ vẫn chưa lùi về, không có nghĩa tượng trưng cho nội tâm quật cường kiên trì.
Lăng Vân nhíu mày, nhìn thoáng qua bàn tay trong suốt như ngọc, dừng việc tu luyện của mình, đứng dậy.
Giằng co? Không có ý nghĩa.
- Ngốc a, ngươi sao không dùng lời nói. Hắn là sợ ngươi thay hắn trị liệu lại lần nữa đình chỉ liên lạc giữa hắn với Kiếm Hồn, mới kiên quyết cự tuyệt ý tốt của ngươi, nếu như ngươi có thể nói cho hắn biết, ngươi không cần để năng lượng tiến vào trong cơ thể hắn mà có thể thay hắn trị liệu, hắn tự nhiên cũng không cố chấp như thế.
- Nhưng …
- Nhưng mà cái gì, muội nếu như muốn nói thì cũng nói nhanh một chút a.
- Nhưng mà ... Mới vừa rồi bị hắn nhìn ... Muội cảm thấy trên người không còn một chút khí lực, dường như sức lực toàn bộ đã dùng hết, bây giờ lại để muội đi nói ...
- Ta ngất.
Thiếu nữ trong lam quang bất đắc dĩ nhìn trộm Lăng Vân một cái, nhưng lại vô lực tiến lên lần nữa.
- Tính tính, để ta tới để ta tới, ta cho ngươi mượn lực lượng hoàn thành chuyện ngươi cần làm, ngươi tiểu ngốc nghếch này.
Theo nàng vừa nói xong, trong quang mang lung tráo (cái lồng ánh sáng) đột nhiên phát sinh một chút biến hóa, sự biến hóa này chỉ giằng co trong nháy mắt, hơn nữa lại có lam quang che dấu, ngoại nhân căn bản không thể nào phát hiện.
- Ngươi chờ một chút.
Bị Tử nhập thể Lam lập tức hướng Lăng Vân hô.
Mà lúc này, Lăng Vân dường như cũng có điều phát hiện liền xoay người, nhìn Lam đuổi tới, chỉ một cái nhìn, hắn lập tức cảm nhận được một chút đầu mối không giống bình thường trên người Lam, lên tiếng hỏi không chút nghi vấn:
- Ngươi là ai?
Tử hơi sửng sốt, có chút quái dị đánh giá lại chính mình, có chút đùa quái đản nói:
- Tại sao lại hỏi như vậy?
- Ngươi là ai?
- Chuyện gì thế?
- Tử sắc Kiếm Linh?
Cái này cho dù Tử muốn đùa giỡn một chút, cũng biết Lăng Vân đúng là nhìn thấu mình, không nhịn được có chút buồn bực:
- Ngươi làm sao nhìn thấy được?
Lăng Vân không trả lời.
- Nói đi, nói cho ta biết đi, ra vẻ thần bí à, cái này đã sớm lạc hậu rồi.
- Cảm giác.
- Cảm giác? Cảm giác gì? Không thể nào, chúng ta mới gặp qua hai lần. Còn nữa, tên gia hỏa ngươi chỉ biết tu luyện, có cái gì gọi là cảm giác?
- Không phải ngươi.
Lăng Vân rất không thích ứng với việc trước mắt Lam Kiếm Linh bị Tử Kiếm Linh chiếm cứ, không vui nói:
- Ra khỏi thân thể của nàng.
- Nga, ta minh bạch, là cảm giác đối với Lam nha đầu kia a.
Lúc đó Lam thấy Lăng Vân dường như có chút không cao hứng, vội vàng nói:
- Tỷ tỷ, ngươi mau cùng hắn nói rõ đi, đừng náo loạn nữa.
- Tiểu tử này thái độ gì đây, đối với ngươi mặc dù không nói lời nào, nhưng ít ra không có lạnh mặt quở trách, nhưng đối với ta, liền một bộ dạng hung ác, quả thực là dạng người kỳ thị!
Mặc dù có chút không vui, nhưng Tử vẫn mở miệng hoàn thành nhiệm vụ của mình:
- Lam nhi bảo ta nói, nàng có biện pháp trị liệu cho người mà không đình chỉ liên lạc giữa ngươi và Kiếm Linh. Tốt lắm, nhiệm vụ hoàn thành, còn như có hay không tiếp thu, liền nhìn vào ngươi đó.
- Không cần.
Lăng Vân sau khi nói xong, rời khỏi hai người vài bước, lại ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Mà lúc này, khí chất của thiếu nữ trong quang mang cũng phát sinh chuyển biến thật lớn, trong nháy mắt từ nhiệt tình như lửa đổi thành nhu nhược như nước, hai cái cực đoan luân chuyển làm chân mày hắn nhíu chặt.
Mặc dù đối với việc Lam Kiếm Linh tùy tiện để cho Tử Kiếm Linh nhập thể cảm thấy có chút không vui, nhưng nghĩ lại một chút, hắn cũng không thể không đem một tia hờn giận ném đi. Dù sao, có nhập thể hay không, đây là chuyện của bản thân hai Kiếm Linh, cùng hắn có cái quan hệ gì chứ? Hắn chỉ cần có Thần kiếm để dùng, có thiên nhiên tụ linh trận dùng là đủ rồi.
Nàng, cuối cùng chẳng qua chỉ là một ngoại nhân.
...
- Lam nhi, ta dường như ‘hóa khéo thành vụng’.
Lam nhìn Lăng Vân thần sắc dần dần khôi phục lạnh nhạt, lắc đầu không nói gì thêm.
Tử cũng không có tiếp tục hồ nháo nữa, có chút buồn bực biến mất trong kiếm.
- Cảm giác ...
...
Không có khôi phục dược tề, dùng đến nửa tháng thương thế của Lăng Vân mới hoàn toàn khôi phục.
Dù sao một vết thương lớn như vậy, cho dù muốn liền miệng cũng không phải là chuyện trong chốc lát.
Mặc dù thương thế đã khôi phục, nhưng Lăng Vân cũng không có chút ý tứ muốn ly khai.
Trước mắt cách thời gian kết thúc tử vong thi đấu cảnh tượng còn có hơn ba tháng, có thể nói, thi đấu đã tiến vào thời kỳ cuối, một ngàn khối tấn thăng lệnh bài hơn phân nửa đã có người đoạt được, hơn nữa có khả năng lấy được tấn thăng lệnh bài, tuyệt đại đa số lẽ tất nhiên là lục giai cường giả, hoặc là ngũ giai cao thủ của cao cấp văn minh!
Ở dưới loại tình huống này, chân chánh ở bên ngoài du tẩu, đều là những người điên vì tấn giai không thủ đoạn náo không dùng, thậm chí có đại lượng sát lục giả, tùy tiện đi ra ngoài, nhất định là phiền toái không dứt.
Hắn không ly khai, không có nghĩa là không có người tìm tới.
Trong hai tháng kế tiếp, các loại tập kích rõ ràng tăng thêm không ít, hơn nữa theo thời gian trôi qua, còn có khuynh hướng càng ngày càng nghiêm trọng.
Một ngày kia, ở ngoài sơn cốc lại tới một nữ trung niên Đại Kiếm Sư.
Vị nữ Đại Kiếm Sư giống như sớm biết Lăng Vân đang ở tại nơi đây, sau khi tiến vào sơn cốc, lập tức hướng bốn phía chắp tay hành lễ nói:- Xin hỏi có phải Lăng Vân các hạ ở đây, tiểu thư nhà ta có tin tức trọng yếu nhờ ta chuyển tới ngươi.
Lời của nàng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lăng Vân.
- Bất cứ ai tiến vào sơn cốc có chủ ý đánh ta, toàn bộ không lưu một người sống, người này rốt cục làm sao suy đoán ta ở chỗ này?
Nữ Kiếm Sư kia hiển nhiên biết mình tùy tiện đến đây, sẽ ra gây hiểu lầm, vội vàng giải thích:
- Lăng Vân các hạ, đệ tử của gia tộc có chút thân phận ở trung cấp văn minh lúc mới ra đời đều phải lấy một giọt tinh huyết chế thành một khối mệnh bài, lấy đó để cảm ứng vị gia tộc đệ tử kia có còn sống hay không. Khối mệnh bài này chẳng những có thể xác định sinh tử của chủ nhân, sau khi tiêu hao đại lượng công huân, còn có thể xác định vị trí đại khái của chủ nhân.
- Mệnh bài!
Cái đồ vật này lúc ở Tử Vân đế quốc, hắn cũng từng nghe Lâm Tuyết nói qua, trong hai năm hắn biến mất khi đang vào núi lịch lãm, gia tộc chính là dựa vào vật ấy cảm ứng sinh tử của mình.
Vốn vật này chỉ có thể xác định sinh tử của một người, bây giờ nhìn lại ... Còn có thể xác định vị trí của một người ... như vậy, người khác nếu cầm trong tay mệnh bài, muốn nắm giữ hành tung của mình chẳng lẽ không phải rất dễ dàng sao?
Nghĩ vậy, Lăng Vân đã quyết định, bỏ ra chút thời gian về gia tộc, đem mệnh bài phá hủy.
Nữ Đại Kiếm Sư kia giải thích thấy không có một tiếng đáp lại, cũng không có để ý, trước đó nàng đã xem xét rõ ràng sơn cốc, nơi này trừ Lăng Vân, cũng không có người nào khác, vì vậy yên tâm nói:
- Lăng Vân các hạ, tiểu thư bảo ta nói cho ngài, sau khi truyền tống ra khỏi tử vong tràng cảnh, dù sao cũng không nên trở về Tử Vân đế quốc!
Thân ảnh chợt lóe, Lăng Vân đã xuất hiện ở trên cự thạch trước người nữ Đại Kiếm Sư kia.
- Nguyên nhân.
- Sự tình có liên quan với Vạn La Đế Quốc, cụ thể như thế nào nói vậy các hạ chắc đã rõ ràng.
Đại Kiếm Sư kia nhìn Lăng Vân, cung kính thi lễ lần nữa:
- Lời nhắn đã truyền tới, tại hạ cáo từ trước.
- Tiểu thư nhà ngươi là ai.
Nữ Kiếm Sư cười cười, không nói gì, mà là nhanh chóng ra khỏi sơn cốc.
Ánh mắt của Lăng Vân mãi đến lúc nữ Kiếm Sư kia ra khỏi sơn cốc mới thu lại.
Vạn La đế quốc, đơn giản chính là bởi vì chuyện của hoàng tử và ba vị lục giai Đại Kiếm Sư. Chẳng qua ở trong lòng hắn, thật đúng là không xem Vạn La đế quốc để ở trong lòng, hắn chân chánh có chút lo lắng, là tới từ thất cấp văn minh Vân Lai đế quốc.
Vừa đưa tay, trong lòng bàn tay của Lăng Vân đã xuất hiện một khối ký ức thủy tinh- đây chính là ký ức thủy tinh lúc đầu hắn lấy ra để uy hiếp đám người Lam Vũ.
Chẳng qua, khác với lời hắn nói chính là, khối ký ức thủy tinh này căn bản là một mảng trống không, bên trong không có ghi chép bất cứ cảnh tượng gì.
Lúc ấy hắn toàn tâm toàn ý đầu nhập trong chiến đấu, còn có thể phân tâm dùng ký ức thủy tinh đi ghi chép những chuyện khác sao? Hơn nữa Lam Vũ giết chết vị Thần Thánh kỵ sĩ kia, là thình lình xuất thủ, đừng nói là hắn, mà ngay cả người trong cuộc là Thần Thánh kỵ sĩ trước đó cũng không hề cảm thấy bất cứ dấu hiệu nào, hắn cho dù muốn ghi chép, cũng không kịp ghi chép.
Lúc ấy hắn là đánh bạc đem ký ức thủy tinh không tồn tại này đổi lại thỏa hiệp của đối phương, nhưng đối phương đã quyết định chủ ý đánh mình, ký ức thủy tinh trò đánh bạc này đã biến thành thuyết phục cao tầng của đế quốc động thủ với mình!
Cam đoan? Danh dự?
Ở trước mặt lợi ích tuyệt đối, cho tới bây giờ Lăng Vân không tin cam đoan và danh dự sẽ có tác dụng gì!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện