[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ
Chương 6 : Thế giới bất đồng
.
Từ lời của những người này, Lăng Vân dần thấy được một thế giới chân thật.
Một thế giới hoàn toàn khác với kiếm đạo của hắn.
Lâm Trấn như thế, Hải Nhạc như thế, Hải Lâm như thế. Hoàng tử như thế, Vân Nhu như thế, ngay cả Lam Linh hiện tại đang giúp mình giải quyết vấn đề cũng là như thế.
Không cần tưởng tượng cũng có thể biết. Nếu hắn gia nhập Lam gia, gia nhập Vân Lai đế quốc, nếu gặp phải sự tình đồng dạng như bây giờ, người của Lam gia gia tộc tuyệt đối sẽ làm ra hành động như Hải Sâm đế quốc, không chút do dự đẩy hắn đi, để hắn đối mặt với cuồng phong bão táp.
Lấy hắn vừa mới rời khỏi thế giới kiếm đạo mà đã gặp phải cuồng phong của thế giới chân thật đã diễn biến qua vô số năm này......kết cục chỉ có một, đó chính là thất bại!
Trừ phi kiếm đạo của hắn đạt tới đại thừa, có được thực lực khủng bố không gì sánh kịp, mạnh hơn cả chư thiên thần ma, hắn mới có cơ hội làm cho cả thế giới chân thật hướng chính mình thần phục!
Lăng Vân thực không có nhìn vào biểu tình giờ phút này của các hoàng tử cùng với Hải Lâm công chúa. Thậm chí ngay cả người đã tiến đến trợ giúp hắn giải vây là Lam Linh, hắn cũng chỉ liếc qua một vài lần.
"Sự tình hôm nay coi như là nhân tình mà Tinh Linh thần điện các ngươi trả cho ta."
Nói xong những lời này, hắn trực tiếp hướng ra bên ngoài hội trường yến hội mà đi.
"Lâm Thành, những lời này hy vọng ngươi lo lắng một chút. Chúng ta rất hy vọng ngươi có thể tới Vân Lai đế quốc. Với thiên tài như ngươi, nếu có thể gia nhập Lam gia chúng ta thì tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi bị mai một......"
"Người tên Lâm Thành căn bản là đã không còn tồn tại, ta là Lăng Vân!"
"Ách...... Lăng Vân, ngươi từ từ......" Lam Linh hô lên một tiếng, lại không thể ngăn cản Lăng Vân rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dần biến mất vào trong bóng đêm.
"Ai." Lam Linh khẽ thở dài: "Người kia, hắn thật sự rất có ngạo khí. Chẳng lẽ, những thiệt thòi trước mắt mà hắn gặp phải còn chưa đủ sao?"
"Tiểu thư, để hắn đi đi."
Vốn vẫn đi bên cạnh Lam Linh, lão giả vốn trước không nói lời nào đột nhiên thấp giọng nói.
"Một vị thiên tài như vậy, nếu có thể mượn hơi sức thì gia tộc ta sẽ có thể......"
Lão giả lắc lắc đầu: "Cường giả chân chính căn bản không có khả năng gia nhập các thế lực của đế quốc, không bị trói buộc của các quốc gia! Nếu không, đại lục cũng sẽ không có thế lực siêu nhiên như Kiếm Sư công hội."
"Cường giả chân chính?" Lam Linh có chút kinh ngạc: "Tam bá, ngài vừa rồi nói cường giả chân chính là chỉ hắn?"
Người khác không biết rõ về tam bá, nhưng Lam Linh lại thập phần rõ ràng. Vị tam bá này của mình ít nhất đã sống gần hai trăm tuổi, tuy thực lực vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới lục giai nhưng nhãn lực rất cao cường, cho dù là Thánh Kiếm Sư cũng mơ tưởng có thể so sánh được với hắn. Hắn đã từng xem qua những anh tài của gia tộc, nhưng cơ hồ cho tới bây giờ vị tam bá này cũng chưa từng xuất hiện những biểu tình nào quá lớn. Mà có thể được hắn xưng là cường giả chân chính, cho dù yếu nhất cũng có thể đạt tới trình độ lục giai. Thậm chí, đa số những người đó đều đột phá cánh cửa lục giai, đạt tới cảnh giới Thánh Kiếm Sư.
"Tam bá, theo ý tứ của ngươi, chẳng lẻ hắn có thể trở thành Thánh......"
Lão giả được xưng là tam bá có chút ngưng trọng, gật gật đầu: "Trong mắt ta, hiện tại hắn giống như một thanh thần kiếm sắc bén vô cùng lạ thường đang trải qua ma luyện. Một khi thanh kiếm này tỏa ánh hào quang, thiên địa và Phong Vân sẽ biến sắc! Chẳng qua, cứng quá sẽ gãy. Nếu thanh kiếm này không thể cương nhu hòa hợp, ngày sau sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, rồi sớm muộn cũng sẽ chết non. Khi hắn có một ngày có thể đạt được cương nhu hòa hợp, ý cảnh về âm dương tương sinh tương khắc dung hợp vào bên trong kiếm thế, chắc chắn sẽ sinh ra một vị kiếm khách tuyệt thế!"
Nói đến đây, tinh quang trong mắt lão giả dần dần phai nhạt: "Chỉ là cái chuôi kiếm này sắc bén vô cùng, hy vọng thanh thần kiếm đó có thể chống đỡ đến thời điểm mấu chốt......"
"Tam bá, một khi đã hắn có tiềm lực như vậy, chúng ta sao không âm thầm trợ giúp hắn......"
Lão giả lắc lắc đầu: "Làm một kiếm khách chân chính, đây chính là số mệnh của hắn!"
"Số mệnh?"
......
Khi Lăng Vân rời sân, Lâm Thủy Lam đang chờ đợi ở bên cạnh xe ngựa lập tức tiến lên nghênh đón: "Thiếu gia, ngài đã tham gia yến hội, vậy bây giờ để chúng ta đưa ngài trở về."
Lăng Vân lắc lắc đầu: "Đi học viện Hải Hoàng."
"Học viện Hải Hoàng?" Lâm Thủy Lam có chút sửng sốt: "Thiếu gia muốn tìm Lâm Tuyết tiểu thư?"
Lăng Vân sau khi lên xe ngựa liền nhắm mắt, không hề trả lời câu hỏi của Lâm Thủy Lam.
Có vị đệ tử quyền thế của thất cấp văn minh đế quốc như Lam Linh tạo thành lực ảnh hưởng ở đây, mấy vị hoàng tử ở các đế quốc khác bao gồm cả Hải Sâm đế quốc tuyệt đối không dám động đến mình. Người của Lâm gia thậm chí có thể lại hướng chính mình bày tỏ, lấy mưu đồ chữa trị quan hệ đổ vỡ lúc trước.
Chẳng qua, tiếp tục ở lại Lâm gia không chỉ hắn cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả vị tộc trưởng Lâm gia là Lâm Trấn lúc trước đã đẩy mình đi thế thân cũng sẽ thấy xấu hổ. Bởi vậy, biện pháp tốt nhất chính là rời đi.
Rời đi, kỳ thật là tương đương với trốn tránh. Nhưng trốn tránh được nhất thời, sao có thể trốn tránh được cả một đời? Lúc này đã có Lam Linh giúp hắn giải vây, vậy tiếp theo sẽ phải làm gì? Nếu sau này gặp phải loại tình huống tương tự thì hắn sẽ phải giải quyết như thế nào?
Thế lực!
La Khai nói đúng, là thế lực!
Đây là lần đầu tiên ngoại trừ dốc lòng tu luyện kiếm đạo, Lăng Vân sinh ra một ý niệm khác trong đầu, chính là bồi dưỡng thế lực!
Loại thế lực này cũng không cần giống như Hải Sâm đế quốc, hay Lâm gia có được trên mười, thậm chí một trăm, một ngàn triệu dân cư. Thế lực mà hắn cần, chính là một đội quân mũi nhọn! Người không cần nhiều, chẳng qua mỗi thành viên đều phải có một loại năng lực độc đáo!
Người thứ nhất mà Lăng Vân liền nghĩ tới, đó chính là Lâm Tuyết.
Tuy nhiên lấy tư chất của Lâm Tuyết, cả đời này có thể tấn chức thành một vị chính thức Kiếm Sư hay không cũng là một vấn đề. Nhưng vấn đề này đối với Lăng Vân mà nói thì cũng không quá khó.
Ý thức của Lăng Vân tiềm nhập vào không gian giới chỉ trên tay, không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn Sinh mệnh chi thụ đang hấp thu Sinh mệnh chi tuyền mà chậm rãi lớn dần lên. Khi trở về, dựa vào công huân điển tịch hắn đã hiểu được sự thần kỳ và hiệu quả của hai thứ này.
Sinh mệnh chi tuyền là do hấp thu tín ngưỡng lực tối tinh thuần, rồi sau đó ngưng tụ thành một nguồn suối. Bên trong nó ẩn dấu một loại năng lượng thần bí, có thể trong khoảnh khắc trị liệu bất cứ thương thế gì!
Sinh mệnh chi thụ là vật của thần giới, ỷ lại vào Sinh mệnh chi tuyền để sinh trưởng thành cây cối. Dựa theo tốc độ sinh trưởng bình thường, cứ mỗi trăm năm đều có thể sinh ra một Nguyên tố tinh linh! Chẳng qua, nếu quán chú đại lượng tín ngưỡng lực vào Sinh mệnh chi tuyền, chu kì sinh trưởng sẽ ngắn lại vô số lần!
Nhìn một chút Sinh mệnh chi tuyền, Lăng Vân liền làm ra một quyết định là giết gà lấy trứng*!
Chu kì một trăm năm đối với thần linh mà nói chẳng qua là một lần ngủ say mà thôi, nhưng đối với người thường......một trăm năm, hắn không thể chờ nổi. Trời biết trong một trăm năm đó đến tột cùng sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện! Bởi vậy, đem Sinh mệnh chi thụ toàn bộ hấp thu Sinh mệnh chi tuyền trong này để sinh ra một Nguyên tố tinh linh là biện pháp tốt nhất và nhanh nhất!
Cho nên, sau khi Sinh mệnh chi tuyền cạn hết có thể khiến Sinh mệnh chi thụ bị khô héo mà tử vong hay không, đó đã không phải là vấn đề mà hắn cần lo lắng trước mắt.
......
Ở học viện Hải Hoàng, Lâm Tuyết được coi là một cô gái rất bình thường.
Mười tám tuổi, thất cấp kiếm sĩ, tu vi tầm trung. Tướng mạo mặc dù ở tam cấp văn minh có thể coi là thập phần xuất sắc, nhưng ở lục cấp văn minh lại có vẻ rất bình thường, nhiều nhất chỉ có thể tính là hơi khá một chút.
Loại đệ tử này đừng nói là Hầu Tước của đế quốc phải lên tiếng, cho dù nàng chủ động xin thôi học, viện trưởng của học viện cũng sẽ không nói nửa câu liền đồng ý ngay. Bởi vậy, Lâm Tuyết rất nhanh liền hoàn thành hết thủ tục, đi theo Lăng Vân ly khai học viện Hải Hoàng.
Sau khi trở lại Lâm gia, Lăng Vân lập tức tuyên bố mình sẽ rời khỏi Lâm gia, rời khỏi Hải Sâm đế quốc.
Thành viên Lâm gia tuy cảm thấy một thiên tài như vậy ra đi cũng có chút đáng tiếc. Nhưng ngẫm lại, mấy ngày nay hắn đã mang đến cho gia tộc rất nhiều tổn thất, vì vậy chung quy cũng chỉ mặc hắn rời đi.
Những người đứng đầu Lâm gia đều nghĩ đến những điều mà Lăng Vân gặp phải toàn bộ là do họ, nên tâm sinh áy náy. Mắt thấy Lăng Vân ý đã quyết, lưu lại hắn chỉ càng thêm xấu hổ, họ cũng không do dự liền đáp ứng yêu cầu của hắn, để hắn ra đi. Chẳng qua lại chết sống không chịu đáp ứng hắn hoàn toàn thoát ly Lâm gia, hơn nữa còn giữ lại chức vị của một mạch này ở Lâm gia!
Lo lắng đến Lâm Dương, Lăng Vân cuối cùng cũng không cưỡng cầu. Nhưng việc thoát ly quốc tịch của Hải Sâm đế quốc lục cấp văn minh thì thái độ của hắn lại thập phần kiên quyết. Mà Hải Nhạc bệ hạ, hoàng đế Hải Sâm đế quốc cũng không còn mặt mũi nào đi khuyên bảo, lại có Vân Lai Lam gia như hổ rình mồi, cuối cùng đành phải đáp ứng hắn thoát ly Hải Sâm.
Chẳng qua, vì muốn bù lại vết rách tạo thành trong lúc đó, vô luận là Hải Sâm hoàng thất hay Lâm gia, toàn bộ đều đưa tới đại lượng lễ vật. Trong đó chính là những người của Bích U Các cùng với ba chiến thuyền kiểu mới - Tuần không chiến hạm*!
Hắn biết, hai thế lực lớn này hào phóng như thế hoàn toàn là do Vân Lai Lam gia. Họ hy vọng mình không ở trước mặt Lam gia tố cáo bọn họ, vì vậy dùng lễ vật để bịt miệng mình. Nếu nói hoa mĩ một chút, cái này gọi là phí dán miệng. Nếu không nhận, hai thế lực lớn kia nói không chừng còn không thấy an tâm.
Sau khi thu thập hết thảy, ba chiến thuyền Tuần không chiến hạm nhất thời bay lên trời, gào thét tiến vào tầng mây, hướng phía tam cấp văn minh Tử Vân đế quốc mà đi.
Cuộc sống hai năm ở Lâm gia cũng từ đó mà kết thúc!
-----------------------------
*Giết gà lấy trứng: chính là mặc dù biết chưa tới thời điểm nhưng vẫn quyết định làm. Ví dụ như: nhìn quả xanh mà vẫn hái, đại khái như vậy.
*Tuần không chiến hạm: chiến hạm sử dụng ở trên không.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện