[Dịch] Kiếm Phệ Thiên Hạ
Chương 24 : Nghịch chủ
.
Lăng Vân không thể nào xem như những Đại Kiếm Sư chân chánh khác, điều động lực lượng thiên địa mà sử dụng. chẳng qua hắn dùng toàn bộ tinh thần vào trong chiến đấu, lại có thể dung nhập cùng với thiên địa, nhận sự trợ giúp từ lực lượng của thiên địa đả thương địch thủ! Tuy rằng trợ giúp không bằng điều động, nhưng hắn dưới kiếm kỹ cấp bậc Áo Nghĩa cùng Lăng Vân bộ tinh diệu, đội Kiếm Sư hơn năm mươi vị Kiếm Sư rất nhanh bị hắn tàn sát, khiến cho nhân số giàm mạnh.
Ngay cả cái bóng đối phương đều sờ không tới, mà đối phương mỗi một lần công kích, có thể mang đi một phương chính mình vài sinh mạng, như thế này hoàn toàn không thể gọi là chiến đấu, điều này khiến đám Kiếm Sư một trận lãnh ý phát ra từ sương sống. Nhất là hiện tại hai vị đội trưởng của bọn họ đều đã chết trận,ss mà đối phương danh hào Đại Kiếm Sư lại giống như một tòa đại sơn, khiến trong lòng bọn họ một trận áp lực nặng trĩu, kể từ đó, nỗi sợ hãi của bọn họ càng ngày càng tăng lên, bọn họ chỉ còn chờ đợi - thất bại!
Mắt thấy đội hữu bên cạnh đang sống sờ sờ cứ như vậy ngã xuống, hết lần này tới lần khác chính mình lại ‘vô năng vi lực’, chỉ có thể trơ mắt nhìn vào một màn tàn khốc cứ như thế phát sinh.
Cuối cùng, có người nhịn không được hoảng sợ kêu lên:
- Tên đó là quỷ, như thế nào mà đánh tiếp, chúng ta căn bản là không phải đối thủ.
- Lui, mau lui lại, nhanh chóng ly khai phiến rừng rậm này!
Mọi người lập tức nghe lệnh, hoảng hốt hướng bên ngoài thối lui.
Chẳng qua, nếu bọn họ còn phòng thủ, Lăng Vân đối với bọn họ tiến hành giết chóc còn có chút khó khăn, nhưng một khi bọn họ bỏ chạy, phòng ngự tất nhiên xuất hiện sơ hở, ngẫu nhiên cũng có người bởi vì cước bộ rút lui theo không kịp rớt xuống một đoạn, mà khoảng cách này......
Lập tức đã có người phát giác được như vậy tiếp nữa sợ là còn chưa ra khỏi rừng, chỉ sợ chính mình đám người toàn bộ sẽ bị giết sạch.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hô lớn:
- Chạy, tách ra đi, hắn chỉ có một người, không có khả năng cùng một lúc đuổi giết nhiều phương hướng, thoát được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!
Năm mươi mốt vị Kiếm Sư, lại bị một người đuổi giết đến trình độ này...... Hơn nữa đối phương thực lực chân thật kỳ thật chỉ có trình độ tam giai Kiếm Sư! Tin tức này nếu truyền ra ngoài, tuyệt đối đủ để khiến Lăng Vân danh chấn đại lục!
......
Lâm Xích, Lâm Hồng đám người cùng với Lâm Khai Tầm đi tới chỗ bãi đất đó, đã chứng kiến một màn khiến bọn họ cả đời này không thể nào quên được!
Chỉ thấy Lăng Vân bằng vào sức lực một người, ở phía sau điên cuồng đuổi giết hơn hai mươi vị Kiếm Sư, trong tay hắn mỗi lần bảo kiếm của hắn bắn ra quang mang thì thu hoạch được một cái sinh mạng! Sau lưng hắn, hơn hai mươi vị Kiếm Sư vĩnh viễn nằm lại bên trong khu rừng xanh tươi này, không thể mở mắt, không thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai.
- Đã ba mươi mốt người rồi.
Lâm Khai Tầm kinh ngạc nhìn vào sự việc phát sinh ngay tại trước mắt mình, đại não có chút chuyển biến không kịp.
Lâm Xích có thể nhìn ra vẻ mặt sợ hãi của hai mươi vị Kiếm Sư còn lại, bọn họ đã không còn đấu chí, cho dù bây giờ Lăng Vân hấp hối giãy dụa, bọn họ cũng sẽ lấy tốc độ nhanh nhất, tận lực rời xa cái nơi như quỷ mị này.
- Một người giết tan tác năm mươi mốt vị Kiếm Sư......
Nếu như nói mới vừa rồi nhìn thấy Lăng Vân thi triển ra kỷ xảo bay lượn chỉ Đại Kiếm Sư cao thủ mới có thể nắm giữ, bọn họ tâm lý đối với Lăng Vân đến tột cùng là hay không là Đại Kiếm Sư còn có điểm hoài nghi, mà sự việc vừa mới phát sinh, lại lập tức khiến bọn họ khẳng định điều đó!
Nếu như không phải cao thủ cấp bậc Đại Kiếm Sư, như thế nào có thể ở chính diện đem năm mươi mốt vị Kiếm Sư giết lui!? Phải biết rằng, năm mươi mốt vị Kiếm Sư cùng lúc ngưng tụ ra sức mạnh, tuyệt đối không phải đơn giản là thêm một cấp hoặc hai câp. Cho dù là Đại Kiếm Sư cao thủ đối mặt với chiến trận của năm mươi mốt vị Kiếm Sư, cũng chỉ có dùng ưu thế tại không trung, mới có thể đối kháng, nếu muốn chính diện đem nhiều Kiếm Sư như vậy giết lui, tuyệt đối là cực kỳ khó khăn, chỉ cần sai sót một điểm nhỏ, nói không chừng phải trả giá bằng chính sinh mạng của bản thân.
- Gia tộc, cuối cùng lại thêm một vị Đại Kiếm Sư!
- Đại Kiếm Sư hai mươi tuổi, nếu như tin tức này được người gia tộc biết, tuyệt đối là đại sự kiên cuả gia tộc! Không, không chỉ như vậy, hai mươi tuổi thành Đại Kiếm Sư cho dù là chúng ta tại Hải Sâm đế quốc trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện qua, hoàng đế bệ hạ nếu biết cái này tin tức, khẳng định sẽ cả nước ăn mừng! Nhân dân toàn quốc sẽ vì chúng ta gia tộc xuất hiện nhân tài như thế mà lớn tiếng hoan hô!
Đám người Lâm Khai Tầm ánh mắt nóng bỏng nhìn Lăng Vân đang ung dung đuổi giết những Kiếm Sư còn sống sót, trong mắt lấp lánh một loại tự hào cùng sùng bái.
- Nếu như không phải hôm nay có chuyện xảy ra, lấy tính cách của tên gia hỏa Lâm thành này, sợ là sẽ đem năng lực của mình giấu nhẹm đi.
- Một phân cần lao, một phân thu hoạch (giống câu bên mình:có công mài sắt,có ngày nên kim)! Chúng ta hâm mộ thành tựu của Lâm Thành ngày hôm nay nhưng cũng đừng quên, hắn vì thế mà đã nỗ lực không ít!
Mọi người nghĩ tới dó, lập tức gật đầu tán đồng. Phải biết rằng Lâm Thành khi về đến gia tộc, đã ngây ngốc tròn cả một năm, trừ bỏ cái ngày vừa tới gặp tộc trưởng đại nhân, cơ hồ không cùng với người khác trong gia tộc nói qua cái gì, hắn dành toàn bộ thời gian đầu nhập vào trong khắc khổ tu luyện, không ngừng đốc thúc chính mình, nhắc nhở chính mình nỗ lực tu luyện! Tựa hồ cuộc đời hắn, sinh ra là vì tu luyện! Sở hữu tính kiên trì cùng kiên định, mọi người ở đây không ngừng tự hỏi, tuyệt đối không cách nào làm được!
Muốn cho bọn họ ở một chỗ tu luyện trong vòng một năm, bọn họ tuyệt đối sẽ nhịn không được mà trở thành người điên! Sợ rằng không điên cuồng, cũng sẽ vì buồn bực mà sinh bệnh, ít nhất tính cách sẽ thay đổi rất nhiều!
Liên tưởng đến tính cách lạnh lùng của Lăng Vân bây giờ, mọi người nhất thời cũng bất chợt hiểu ra, lập tức đối với thái độ lãnh đạm của hắn chẳng những không còn cảm giác phản cảm, mà là lòng mang áy náy. Dù sao, sự lạnh lùng của hắn có thể nói là di chứng của việc ngày đêm tu luyện, mà hắn tu luyện là vì cái gì? Đến cùng còn không phải là cả gia tộc thu lợi sao!? Vì gia tộc, hắn đã từ bỏ cuộc sống của riêng mình, nếu như đám người chính mình còn bởi vì sự lạnh lùng của hắn mà đối với hắn không quan tâm, bọn họ còn tính người sao!?
Càng nghĩ sâu, mấy người không nhịn được cảm thấy vô cùng xấu hổ.
......
Tám người sau cùng đào tẩu, Lăng Vân không có tiếp tục truy đuổi.
Không nói đến có hay không thể đuổi theo, chỉ riêng thời gian tiêu tốn là điều khiến hắn không cách nào thừa nhận..
Hơn nữa, hắn còn có một nguyên nhân quan trong hơn......
Nhìn thoáng qua huyết quang tiết ra ngoài của Ẩm Huyết kiếm đang nằm trong tay, Lăng Vân lập tức đem nó thu vào trong vỏ kiếm!
Giết chóc không ngừng, linh tính của thanh kiếm này trở nên càng ngày càng mãnh liệt, nhất là tại lúc chiến đấu, chỉ cần chính mình có ý thức đem địch nhân giết chết, nó liền lập tức thoát vỏ mà ra, đem mục tiêu chém giết! Có một lần hắn muốn lưu một người sống để dẫn đường, thanh kiếm này cư nhiên làm trái với mệnh lệnh của mình, đem tên kia giết chết!
Mà tại vừa rồi, loại hiện tượng này lại một lần nữa xuất hiện!
Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai! Mà có lần thứ hai, sẽ có lần thứ ba,thứ tư,thứ năm….
Nhìn Ẩm Huyết kiếm trong tay mình, trong mắt Lăng Vân lấp lánh một đạo hàn quang:" Không ai có thể làm trái kiếm đạo của ta, tự thân độc lập. Ngươi nếu như là vì kiếm đạo của ta mà sinh, thì phải gánh chịu trách nhiệm bản thân gây ra! Kiếm đạo, tịnh không phải là đạo giết chóc! Nếu ngươi còn không ngoan ngoãn, ta sẽ đem linh trí của ngươi trấn áp, nghiền nát!"
Ẩm Huyết kiếm tựa hồ nghe rõ ràng lời nói của Lăng Vân, một trận chấn động lập tức từ trong vỏ kiếm truyền ra, định đem chủ nhân đánh văng đi, ý tứ tự mình phá không phi tẩu.
- Hừ!
Lăng Vân sắc mặt đột nhiên biến đổi, kiếm linh do chính mình bồi dưỡng ra mà muốn cắn trả lại chủ!
Hắn trong nháy mắt đem kiếm rút ra, lấy kiếm khí Cửu Cửu Thượng Huyền điên cuồng xâm nhập vào bên trong kiếm, kiếm khí sắc bén ẩn chứa khí phách vô kiên bất tồi(không gì không thể phá), trong chớp mắt đã vượt qua khả năng chịu đựng của bảo kiếm, từng tia vết rách rất nhỏ trong nháy mắt trải rộng hướng lên trên mũi kiếm - hắn định đem kiếm linh mà hắn khổ công bồi dưỡng trong hai năm qua hủy đi!?
Kiếm là hung vật, sinh ra hung linh vốn là chuyện thường tình, nhưng nếu hung linh này không vì mình dụng tâm, dù nó trưởng thành có ra sao đi nữa, hoàn mỹ, thì sao nào? Đến cùng cũng là ‘dưỡng hổ vi hoạn’(nuôi hổ trong nhà)!
Một cổ ý thức sợ hãi cầu khẩn tự trong kiếm truyền ra, ngay sau đó, phía trên Ẩm Huyết kiếm bắn ra một đạo hồng quang nhàn nhạt, một cổ tâm tình phản đối bao hàm sợ hãi cùng không cam lòng hình thành một trận tinh thần xung kích yếu ớt, trong nháy mắt dọc theo cánh tay cầm kiếm của Lăng Vân, chạy suốt não hải-- đây là do toàn bộ Kiếm Sư táng thân dưới kiếm trước khi chết có bao hàm oán niệm!
Lần đầu tiên bị tâm thần công kích, không kịp đề phòng, trong lòng Lăng Vân một trận hoảng hốt, cánh tay không nhịn được có chút buông lỏng.
Ngay tại lúc hắn buông tay, thanh kiếm này đột nhiên huyết quang đại thịnh, thân kiếm như mủi tên rời cung, thẳng tắp bắn vào hư không, rốt cuộc muốn bỏ chủ mà đi.
- Làm càn! Ngươi dám!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện