[Dịch] Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 32 : Lĩnh hội Tuyệt Ảnh. (2)

Người đăng: 

.
Thiên Địa vạn vật, toàn bộ biến mất khỏi mắt Huyền Thiên, chỉ còn lại sáu căn cự châm ngày càng lớn. Trong lúc đó, mi tâm Huyền Thiên chấn động mạnh, hắn lại đạt đến trạng thái nội thị mi tâm, thấy được chuôi bạch ngọc tiểu kiếm huyền lập giữa mi tâm, một cổ cảm ngộ, trong lúc đó dũng mãnh tràn vào óc hắn. Vào thời khắc sinh tử cuối cùng bạch ngọc tiểu kiếm giữa mi tâm Huyền Thiên bị kích phát, đối với Khoái Ý của Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp trong chốc lát liền sáng tỏ. Huyền Thiên kiếm trong tay động, trong chốc lát, Thiên Địa vạn vật tựa hồ cũng biến mất, trong thiên địa chỉ còn lại kiếm quang nhanh đến mức tận cùng Tru Tâm thức, Xuyên Hầu thức, Thứ Mi thức, Trảm Yêu thức, Phân Thần thức, Vô Đầu thức... Trong nháy mắt, Huyền Thiên liên tục sử xuất sáu thức kiếm chiêu trong Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp, lập tức cự châm sắp cắm vào cơ thể Huyền Thiên trong nháy mắt toàn bộ bị mất mạng, hoặc bị xuyên thấu thân hình, hoặc bị chém thành hai đoạn, hoặc bị chém thành hai khúc. Tâm linh Huyền Thiên lúc này vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, phi thường yên lặng, Cự Châm Phong mạn thiên phi vũ trên bầu trời lọt vào mắt hắn, tựa hồ cũng biến thành chậm chạp. Trên thực tế, động tác Cự Châm Phong một chút cũng không có chậm, mà là tốc độ của Huyền Thiên thật sự quá nhanh, nhanh được không thể tưởng tượng nổi! Chỉ thấy Huyền Thiên kiếm quang vừa ra, trong một chớp mắt, Cự Châm Phong bên cạnh hắn nhao nhao rơi xuống đất, một kích bị mất mạng, hai vị sư tỷ cũng không thấy kiếm của Huyền Thiên, chỉ thấy tàn ảnh liên tiếp. Tốc độ nhanh tới cực điểm, đánh chết Cự Châm Phong, cũng trở nên vô cùng nhẹ nhõm, thân hình Cự Châm Phong bị Huyền Thiên đơn giản một kiếm phân hai, bởi vì tốc độ quá nhanh, cơ hồ không cảm giác được một chút lực phản chấn. - Kiếm thật nhanh! Hai vị sư tỷ, trong nội tâm sợ hãi thán phục một hồi. Cự Châm Phong bên cạnh Huyền Thiên rơi xuống như mưa, không chỉ ngăn cản toàn bộ Cự Châm Phong trong phạm vi 120 độ, hơn nữa phạm vi công kích càng lúc càng rộng, 140 độ --160 độ --180 độ... Huyền Thiên mở rộng phạm vi công kích đến 180 độ, một nửa phạm vi đều bị hắn ngăn cản, kiếm của hắn nhanh hơn mưa to gió lớn, không có một đầu Cự Châm Phong nào có thể đột phá được kiếm mạc của Huyền Thiên. Hai vị sư tỷ mỗi người chỉ cần phòng thủ phạm vị 90 độ, hai người đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh , cho dù công kích của Cự Châm Phong có mãnh liệt hơn cũng có thể ngăn cản được. Dần dần thế công mãnh liệt của Cự Châm Phong lập tức bị ngăn trở, ba người Huyền Thiên đều hoàn toàn phòng thủ phạm vi 360 độ, kín không kẽ hở, có nhiều Cự Châm Phong hơn nữa cũng công không thể tiến đến, chỉ cần đủ thời gian thì cho dù số lượng Cự Châm Phong có nhiều hơn nữa cũng có lúc bị ba người chém tận giết tuyệt. Trong núi rừng, hai đạo nhân ảnh, một trước một sau, đạp lá mà đi, tốc độ cực nhanh, phóng về phía sơn cốc chỗ ba người Huyền Thiên. Rất xa, hai người đã có thể chứng kiến bầy ong rậm rạp chằng chịt trên sơn cốc. Hai người tuổi cũng cũng không lớn, người phía trước tuổi chừng mười lăm, người đằng sau tuổi chừng mười bảy mười tám. - Sở sư huynh! Một thanh âm vang lên, mở miệng nói chuyện là thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám ở đằng sau, vậy mà xưng hô ngươi niên kỉ nhỏ hơn phía trước là sư huynh: - Số lượng Cự Châm Phong thật nhiều, chỉ sợ không dưới năm vạn đầu, không biết Lăng Sư muội và Bạch sư muội ra sao rồi? Nhưng ngàn vạn đừng xuất hiện sai lầm. Sở sư huynh trầm giọng nói: - Đừng nói chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi! Hai người chạy như bay, cũng không lâu lắm, liền xuất hiện bên ngoài sơn cốc, thân ảnh ba người Huyền Thiên rơi vào trong mắt hai người, thấy ba người dễ dàng đỡ được công kích của Cự Châm Phong liền lộ vẻ khiếp sợ. "Tiểu tử kia là ai? Kiếm pháp sao quá nhanh như vậy? Trong hàng đệ tử nội môn tựa hồ không có nhân vật như thế?" thanh niên mười bảy mười tám tuổi kinh hãi thét lên một tiếng. Xung quanh Huyền Thiên bóng kiếm trùng trùng điệp điệp, khắp nơi đều là bóng kiếm, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, toàn bộ đều là tàn ảnh, chân thân của kiếm ở đâu căn bản không cách nào nhìn ra, chỉ là, bóng kiếm lướt qua, Cự Châm Phong nhao nhao rơi xuống. Trước người Huyền Thiên khắp nơi đều có thi thể Cự Châm Phong, rậm rạp chằng chịt, dày đặc một tầng, số lượng chỉ sợ phải hơn một vạn! - Sở sư huynh, Đặng sư huynh, các người rốt cuộc đã tới! Mỹ nữ áo trắng trông thấy hai người đã đến lập tức hoan hô một tiếng. Huyền Thiên chặn một nửa Cự Châm Phong, cho nên, hai vị sư tỷ, lộ ra tương đối nhàn nhã, cũng không có cảm giác như lâm vào tuyệt cảnh. - Một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tuyệt hảo như thế lại bị tiểu tử thúi này phá tán rồi sao? Thiếu niên ước chừng mười lăm tuổi kia đúng là đệ tử đệ nhất nội môn của Thiên Kiếm Tông, Sở Phong, vẻ mặt hắn âm trầm, khóe mắt liếc nhìn Huyền Thiên, thân thể dừng lại một lát, lần nữa xông về trước đi, hét lớn một tiếng: - Dạ Lạc Tinh Hà Kiếm-- Tinh Quang Trụy Lạc! Chỉ thấy trường kiếm của hắn vừa ra, một cổ khí tức sắc bén đến cực điểm phóng lên trời, một kiếm chém ra, kiếm quang chói mắt vọt thẳng lên bầu trời. Theo kiếm thế Sở Phong biến đổi, kiếm quang chói mắt bỗng bạo tác, vẩy ra bốn phương, nổ thành ngàn vạn kiếm quang nho nhỏ như điểm điểm tinh quang, từ phía trên không rơi xuống. Một cổ kiếm ý, tràn ngập giữa thiên địa, kiếm khí như tinh quang trụy lạc, những nơi đi qua, Cự Châm Phong nhao nhao bị chém thành hai khúc, từ phía trên không rơi xuống như mưa, qua một khắc chừng mấy ngàn đầu Cự Châm Phong liền bị mất mạng. Trong nháy mắt gian, Sở Phong lại chém ra một kiếm, kiếm ý xông lên trời, kiếm quang trùng thiên, lần nữa bạo tạc, hóa thành tinh quang rơi xuống, lại là mấy ngàn đầu Cự Châm Phong bị mất mạng, như mưa từ trên không rơi xuống. Chỉ trong hai kiếm đã có chừng gần vạn đầu Cự Châm Phong đã chết trong tay Sở Phong. Cự Châm Phong tuy rằng không úy kỵ tử vong, nhưng bị mất mạng như thế cũng khiến chung sợ hãi theo bản năng, nhao nhao phóng lên trời, xa xa bỏ chạy, rất nhanh, liền biến mất phía bầu trời. Một đám Cự Châm Phong chừng hơn sáu vạn đầu cơ hồ đã bị tử vong gần một nữa, trong đó, một chừng vạn đầu chết trên tay Huyền Thiên, chừng một vạn chết trên tay Sở Phong, còn có chừng một vạn đã chết trên tay hai vị sư tỷ. Trong sơn cốc, khắp nơi đều có thi thể Cự Châm Phong. Huyền Thiên bước chân chợt nhẹ, chiến đấu dừng lại, hắn cơ hồ có một loại cảm giác như hư thoát, tựa hồ một cơn gió thổi qua cũng đủ để cuốn bay hắn đi vậy... một mình hắn giết Cự Châm Phong còn nhiều hơn cả hai vị sư tỷ cộng lại. Nhưng nội lực của hắn so với hai vị sư tỷ thì hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, hai vị sư tỷ trong cơ thể chính là Tiên Thiên chân khí, có bản chất rất khác với nội lực của Huyền Thiên. Mà ngay cả hai vị sư tỷ là Tiên Thiên cảnh cũng đã mệt đến mức hư thoát, huống chi Huyền Thiên mới chỉ có tu vị Võ Đạo cảnh bát trọng?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang