[Dịch] Kiếm Nghịch Thương Khung
Chương 17 : Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (1)
.
Mỉm cười, Huyền Thiên nói:
- Ngô Liêu sư huynh nói quá lời, đệ và Trương Long sư huynh có chút mâu thuẫn, nhưng đều là sư huynh đệ, làm gì có thù oán rất sâu chứ?
Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:
- Ta không phải là người của Trương Long, sư đệ không cần sợ hãi, ngươi cùng Trương Long có ước hẹn ba tháng hiện tại trong hàng đệ tử ngoại môn ai không biết? Ta chỉ phụng lệnh của Dương sư huynh trước đến cấp cho ngươi con đường sáng...
Huyền Thiên nhíu mày:
- Dương sư huynh?
Hoàng Thạch cùng Lâm Đông cũng liếc nhau, có thể đối nghịch với Trương Long thì Dương sư huynh này trừ ‘ biến thái ’ Dương sư huynh ra, chắc hẳn không thể là người khác.
- Đúng vậy, chính là Dương sư huynh!
Nghe Huyền Thiên nói vỡi ngữ khí có chút kinh ý, hiển nhiên là nghe qua danh hào của ‘ Dương sư huynh ’ rồi, Ngô Liêu đem đầu ngẩng cao hơn một chút, hơi có chút cảm giác thành tựu, nói:
- Trừ Dương sư huynh thì ai còn có thể vững vàng áp Trương Long một đầu? Sư đệ, Dương sư huynh thấy tiềm lực của ngươi rất tốt, không muốn nhìn ngươi bị Trương Long áp chế, cho nên đem ngươi thu vào dưới trướng, từ nay về sau ngươi chính là người cua Dương sư huynh, ngay cả Trương Long cũng không dám làm gì ngươi...
- Không có hứng thú!
Huyền Thiên lạnh lùng nói ra, chen ngang lời của Ngô Liêu.
- Ngươi nói cái gì?
Ngô Liêu đột nhiên bị chen ngang, nhíu mày một cái, nói:
- Bao nhiêu đệ tử cầu thần bái phật muốn gặp Dương sư huynh một lần, muốn đầu nhập dưới trướng của Dương sư huynh, ngươi được Dương sư huynh thưởng thức, đây là vinh hạnh của ngươi... Ngươi mỗi tháng chỉ cần giao ba ngàn lượng bạc cho Dương sư huynh, Dương sư huynh sẽ vĩnh viễn bảo kê ngươi...
- Không có hứng thú!
Huyền Thiên lần nữa lạnh lùng thốt lên.
Đột nhiên âm thanh của Ngô Liêu lạnh xuống, nói:
- Ngươi lại dám cự tuyệt hảo ý của Dương sư huynh?
- Không có hứng thú!
Huyền Thiên nói:
- Ta không cần bất luận kẻ nào bảo kê!
- Hắc hắc hắc... Hắc hắc hắc hắc!
Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:
- Khẩu khí thật lớn, ta sẽ nói chuyện này lại cho Dương sư huynh nghe, hừ! Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì những lời ngày hôm nay! Cáo từ!
Nói xong Ngô Liêu phất tay áo, đi ra ngoài phòng.
- Không tiễn!
Trong nội tâm Huyền Thiên cười lạnh, kiếp trước đến trường có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, kết quả bị hắn đánh một trận, kiếp này là thế giới cường giả vi tôn, lại có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, hắc hắc... cho dù tên kia ‘ biến thái ’ thì như thế nào? Ngứa da thì phải đánh một lần cho hết ngứa.
Một tháng sau đại lục Quyết Phách! Đan Dược Đường.
Thương thế của Trương Hổ đã sớm hồi phục, hơn nữa, trải qua một tháng tu vị càng tiến thêm được một bước, đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông tu vị đột phá một cấp độ, liền có thể đến Đan Dược Đường đổi lấy mười khỏa đan dược ban thưởng tương ứng.
Giờ phút này, Trương Hổ đang bị một đám đệ tử ngoại môn vây quanh tiến đến Đan Dược Đường.
Trương Long trong mấy ngàn đệ tử ngoại môn cũng thuộc một trong mấy người cầm đầu, coi như là đệ tử tinh anh đã ngoài Võ Đạo thất trọng cảnh cũng có không ít người cam nguyện làm tiểu đệ, muốn dựa dẫm vào Trương Long.
Về phần đệ tử bình thường dưới Võ Đạo thất trọng cảnh thì, căn bản không lọt vào mắt Trương Long, muốn theo đuôi Trương Long hắn cũng không muốn.
Trương Long không muốn, nhưng vẫn còn đệ đệ Trương Hổ.
Những đệ tử bình thường muốn theo đuôi Trương Long nhưng không tìm ra cách tự nhiên đều đến bên Trương Hổ.
Hơn mười vị đệ tử ngoại môn đi sau lưng Trương Hổ, trong đó, không thiếu tồn tại có tu vị Võ Đạo lục trọng.
- Trương Hổ sư huynh nhập môn bốn năm rưỡi, tuổi vừa mới mười lăm, tu vị đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, ngày sau khẳng định cũng như Trương Long sư huynh, 20 tuổi trước bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn thôi.
- Đó là đương nhiên, Trương Hổ sư huynh thiên tư thông minh, ngộ tính siêu nhân, ngày sau trở thành đệ tử nội môn là chuyện khẳng định rồi.
- Trương Hổ sư huynh, nếu hai huynh đệ các người trở thành đệ tử nội môn, gia tộc các người nhất định sẽ rất vẻ vang.
. . .
. . .
Nghe một đám người nịnh nọt sau lưng, tâm tình Trương Hổ cực độ khoan khoái dễ chịu, cười cười ha ha, nói:
- Dùng tư chất của ta, ngày sau trở thành đệ tử nội môn đệ tử đã là chuyện khẳng định rồi, bất quá, trước khi trở thành đệ tử nội môn, ta nhất định phải đuổi theo phế vật Hoàng Thiên kia, ở trên lôi đài đánh hắn thành tàn phế.
Một vị đệ tử ngoại môn Võ Đạo lục trọng cảnh nói:
- Trưởng lão tra xét, Hoàng Thiên là gặp phải chút kỳ ngộ nên có thể hấp thu Linh Dược nguyên khí gì đó mới có thể tăng tu vị lên hai cấp độ trong thời gian ngắn, tu vị dựa vào ngoại lực để tăng lên như hắn so với Trương Hổ sư huynh căn bản không thể bằng được.
Một vị đệ tử ngoại môn khác nói:
- Trương Hổ sư huynh, huynh bây giờ đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, tu vị đuổi theo Hoàng Thiên, Hoàng Thiên dựa vào ngoại vật tăng lên tu vị, về sau lại muốn đề thăng độ khó sẽ rất lớn, Trương Hổ sư huynh tư chất hơn người, không bao lâu nữa sẽ vượt qua Hoàng Thiên, tu vị đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, Hoàng Thiên vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp bước chân Trương Hổ sư huynh được!
Biết rõ trong lòng Trương Hổ mang hận Hoàng Thiên, đám người theo đuổi bắt lấy cơ hội này nịnh nọt để chiếm lấy hảo cảm của Trương Hổ.
- Lấy tư chất Trương Hổ sư huynh, qua nửa năm nữa là có thể đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, đến lúc đó, Hoàng Thiên thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
- Trương Hổ sư huynh cũng là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, sau khi bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh chỉ sợ ngay cả đệ tử tinh anh Võ Đạo bát trọng cảnh cũng không phải là đối thủ của Trương Hổ sư huynh, có thể dễ dàng giẫm nát Hoàng Thiên dưới chân.
- Về sau thành tựu của Trương Hổ sư huynh Hoàng Thiên tuyệt đối không có tư cách nhìn lên, Hoàng Thiên so sánh với Trương Hổ sư huynh tựa như đom đóm so với mặt trăng vậy!
- Đừng nói là ánh trăng, quả thực là đom đóm so với mặt trời mà.
. . .
. . .
Mọi người vây quanh Trương Hổ tiến vào trong Đan Dược Đường.
Giờ phút này trong đại sảnh Đan Dược Đường có một thiếu niên anh tuấn mười ba mười bốn đang đứng đó, đúng là Huyền Thiên.
Huyền Thiên hai tay khoanh trước ngực, trường kiếm đeo sau lưng, kiếm không ra khỏi vỏ đã có một cổ phong duệ như kiếm khí giống như lan tràn ra bốn phương tám hướng.
So sánh với một tháng trước thì khí chất Huyền Thiên đã xảy ra biến hóa rất nhiều, cường đại hơn gấp 10 lần, cả người hắn giống như một bảo kiếm xuất vỏ vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện