[Dịch] Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 57 : Giết chết Vương Phong, chấn động nội môn.
.
Vương Phong lúc này vẻ mặt tràn ngập thống khổ, cơ bắp chỗ cánh tay bị cụt nhúc nhích, máu tươi như kiếm bắn ra. Tay phải nắm chặt Bách Luyện kiếm, mặt mũi vô cùng dữ tợn nhìn chằm chằm vào Sở Mọ, hàm răng cắn chặt không để phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Trên trán có gân xanh nổi lên, hận ý trong mắt như kiếm phảng phất như muốn dùng ánh mắt giết chết Sở Mộ.
Toàn trưởng lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức cho dù một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
- Không thể tưởng tượng được.... Không thể tưởng tượng được...
Hai mắt Hàn Thụy ngây ngốc, dùng thanh âm mà ngay cả mình cũng không nghe được thì thào lẩm bẩm.
- Không có khả năng a... Đây là chuyện căn bản không có khả năng... Nằm mơ, nhất định là ta đang nằm mơ...
Tề Bạch thì thào lẩm bẩm, sắc mặt tái nhợt, phát xanh lên. Nếu như đây là sự thực, chứng minh Sở Mộ có được thực lực cường đại có thể giết chết Vương Phong bát đoạn đỉnh phong, như vậy chỉ có người Cửu đoạn mới có thể đánh bại Sở Mộ.
Ý nghĩa trong chuyện này hoàn toàn bất đồng, thực lực bát đoạn và cửu đoạn sai biệt rõ ràng, địa vị chênh lệch cũng vô cùng lớn. Trong môn, đệ tử tu vi đạt tới cửu đoạn, còn có một xưng hô khác, gọi là đệ tử tinh anh.
Đệ tử tinh anh không thuộc về ba viện nội môn, mà thuộc về nhất mạch Thanh Phong điện chủ, cũng có thể nói là một khi đệ tử ba viện đột phá tới cửu đoạn, khảo hạch tượng trưng một chút, là có thể trở thành đệ tử tinh anh chủ điện.
Vẻ mặt Trang Thu Sinh như tro tàn, hắn triệt để hết hi vọng, hắn biết rõ mình căn bản không có khả năng là đối thủ của Sở Mộ.
Mà đệ tử Lăng Phong viện lúc này cũng có một người vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể nào tin nổi, trong lòng vô cùng đắng chát, chính là Lý Dương. Đều là Kiếm Khí Cả̉nh thất đoạn sơ kỳ, Sở Mộ đã có thể đánh bại Kiếm Khí Cả̉nh bát đoạn đỉnh phong, mà hắn, trước đó giao thủ với một sư huynh Thất đoạn trung kì trong Lăng Phong viện cũng chỉ miễn cưỡng giữ cho không bị thất bại mà thôi.
Chênh lệch, đây là chênh lệch chính thức, khi hắn bước ra một bước quan trọng, mới phát hiện ra, người mà hắn cho rằng mình có thể siêu việt cũng chỉ còn lại là một bóng lưng xa không thể chạm tới.
Sở Mộ đứng trên kiếm đài, thân thể thẳng tắp giống như kiếm, trực chỉ trời xanh, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhìn thẳng về phía Vương Phong, không có chút thương cảm nào. Không có chút không đành lòng nào. Chợt Sở Mộ giơ kiếm, trái tim của đám đệ tử nội môn cũng như ngừng đập, hoàn toàn không thở ra hơi, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, chờ đợi thời khắc sinh tử này.
- Dừng tay.
Trong lúc mấu chốt nhất, trưởng lão Minh Lôi viện lên tiếng:
- Sở Mộ, ngươi đã chiến thắng, chứng minh với ba viện ngươi lợi hại hơn Vương Phong. Cũng không cần phải hạ sát chiêu a. Cũng nên biết tới điểm thì nên tha cho người khác một đường sống a.
Lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào trên người Sở Mộ, nhìn xem Sở Mộ lựa chọn thế nào.
Đây chính là trưởng lão Minh Lôi viện a, nắm giữa quyền hành, tu vi cực cao, đã sớm vượt qua Kiếm Khí Cả̉nh, coi như là không có cách nào trực tiếp quản Sở Mộ, nhưng mà một khi đắc tội với người này, muốn giày vò Sở Mộ lại là chuyện vô cùng dễ dàng.
Cho nên đám đệ tử ba viện đều cảm thấy, nếu như là chính bọn hắn, chọn không giết Vương Phong, nếu như vì vậy mà đắc tội với một trưởng lão, quá không sáng suốt.
Bọn họ cảm thấy có lẽ Sở Mộ sẽ giống như bọn họ, không muốn đắc tội với một vị trưởng lão.
Vương Phong tràn ngập hận ý, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. Nhưng trong lòng cũng hy vọng Sở Mộ không hạ sát thủ, chỉ cần có thể sống sót là hắn có thể lần nữa tìm được cơ hội ra tay với Sở Mộ, không phải là không thể giết chết Sở Mộ.
- Vị trưởng lão này, Sinh tử kiếm đài không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Sinh tử kiếm đài là đề nghị tự Vương Phong đưa ra, không phải là vì chứng minh ai cường đại hơn, mà là muốn giải quyết cừu hận, muốn giết ta.
Sở Mộ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết người, đây là lý tưởng ta tuân theo. Ta là kiếm nhân, có sự sắc bén của mình, Vương Phong ta sẽ giết, hy vọng trưởng lão có thể hiểu.
Sở Mộ cho dù không có đồng ý với cách nói của trưởng lão Minh Lôi viện. Nhưng khi nói ra lời cũng không có kiêu ngạo, không khiến cho trưởng lão Minh Lôi viện khó chịu. Tuy rằng trưởng lão này cảm thấy không thoải mái, nhưng mà cũng không có cảm thấy mất mặt, ngược lại lại vì một câu nói Kiếm là hung khí, kiếm thuật là thuật giết chóc của Sở Mộ mà cảm thấy kinh ngạc.
Không chỉ có hắn, ba vị trưởng lão khác và vô số đệ tử nội môn nghe được câu này, trong lòng đều run lên, chỉ cảm thấy một câu nói này đã nói rõ chân ý của một người luyện kiếm như bọn hắn.
Một câu cũng không nói thêm, sắc mặt trưởng lão Minh Lôi viện lạnh lùng, lần nữa ngồi xuống.
Ý tứ này rất rõ ràng, ta không ngăng cản ngươi nữa. Mà Chấp pháp trưởng lão nghĩ lại cũng không có đi ra ngăn cản.
Tâm tình Vương Phong thoáng cái trầm xuống, trong lòng hung ác, cắn chặt răng, tay phải cầm kiếm đột nhiên vỗ mặt đất, thân thể bắn lên. Kiếm khí mạnh mẽ tuôn về phía Bách Luyện kiếm, hung hăng chém ra, một đạo kiếm khí màu tím nhạt bắn về phía Sở Mộ, hơn nữa khi chém về Sở Mộ tuyệt đối là có ý phản kích trong tuyệt địa.
Nhưng mà hắn mất đi một cánh tay, trong lúc nhất thời không thể nào đảm bảo sự cân đối của thân thể, chém ra kiếm khí, bị Sở Mộ đơn giản tránh đi, quỹ tích đâm tới càng hiện rõ trong mắt Sở Mộ. Cước bộ Sở Mộ lắc lư bất định, tốc độ cực nhanh, tàn ảnh trùng trùng điệp điệp, nhanh chóng tới gần Vương Phong. Sát cơ lạnh lẽo tuôn ra, kiếm quang như cầu vồng bắn đi.
Xoẹt một tiếng, thân ảnh Sở Mộ giao thoa với Vương Phong, bờ môi Vương Phong giật giật, không phát ra bất luận thanh âm nào, hai mắt trợn trừng, tràn ngập oán hận và không cam lòng. Chỗ cổ có một vết thương xuất hkện, máu tươi phun ra giống như suối.
Đệ tử nội môn ba viện lần nữa mở to mắt, trợn ngược lên, cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt vào cổ họng mình, không phát ra được một chút thanh âm nào. Trong mắt bọn họ phản chiếu thân ảnh của Vương Phong, chậm rãi dưới một kiếm này, phanh một tiếng, bụi đất tung bay, Bách Luyện kiếm loảng xoảng rơi xuống đất, lăn sang một bên.
- Sinh tử kiếm đài, không luận thắng bại, chỉ luận sinh tử. Trận chiến này Vương Phong chết.
Thật lâu sau Chấp pháp trưởng lão mới thở dài một hơi, ngữ khí trầm trọng nói:
- Với tư cách là Chấp pháp trưởng lão bổn phái, bản trưởng lão chân thành hi vọng đệ tử bổn phái có thể đoàn kết, ở chung hòa thuận. Quan hệ có thể cạnh tranh, nhưng mà không được ức hiếp người khác, không được dùng âm mưu ám toán người khác. Tất cả phải dùng sự cường đại của bản thân và sự lớn mạnh của kiếm phái làm mục tiêu, đây là điều kiện tiên quyết, có mâu thuẫn thì cố gắng dùng thủ đoạn hòa bình hơn giải quyết. Đăng bởi: Sói Già
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện