[Dịch]Kỉ Xám- Sưu tầm

Chương 13 : Aster kỳ lạ (5)

Người đăng: 

.
ẦM ẦM ! Buổi đêm tĩnh lặng bị khuấy động bởi tiếng đập cửa liên hồi, dồn dập của chàng trai trẻ tóc trắng. Hiện giờ Dawn đang đứng trước cửa của một căn nhà hai tầng khá to, ngang cỡ nơi ở của các học sinh chính thức – vốn cũng được xếp vào hàng cao sang, rộng rãi. Có điều, sự cách điệu trong hoạ tiết trang trí bên ngoài tạo nên cho những người đi ngang một cảm giác giản dị, dễ gần dù có phần đơn sơ, khác biệt hoàn toàn nếu so sánh với kết cấu hiện đại của những khu kí túc xá của học sinh chính thức. ẦM ẦM ! Dawn lại tiếp tục gõ cửa, càng ngày càng mạnh hơn. Cậu ta vốn không phải là người thích quấy rầy giấc ngủ người khác, nhưng vì lí do nào đó, Dawn phải vội vã như vậy. Liệu nguyên nhân đến từ xấp thư có phong bì nâu mà cậu đang cầm chăng ? ẦM ẦM ! “Đủ rồi ! Nghe rồi !” Trong lúc Dawn chưa kịp hoàn thành nốt đợt gõ thứ ba, cánh cửa gỗ trước mặt nhanh chóng lao về cậu khi vị gia chủ xuống nhà và mở cửa đón khách. Do tránh né không kịp, cũng như vì không chú ý, Dawn bị cánh cửa đập ngay mũi, khiến cậu văng ra khoảng đường dẫn đến ngôi nhà. “Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt đến ngay nhà người ta đập cửa vậy ?” Vị gia chủ nói lớn, không giữ được bình tĩnh, cũng như chẳng quan tâm mấy đến người vừa bị mình đẩy ngả trong cơn nóng nảy. Nếu nhìn vào bộ váy ngủ toàn thân dài đến cổ chân màu tím cùng đồ che mắt khi ngủ của người này, ắt hẳn sự giận dữ của cô ta cũng không khó hiểu. “Xin lỗi cô hiệu trưởng, chỉ là em có chuyện cần hỏi, và là chuyện gấp…nên em không thể chờ đến ngày mai được.” – Dawn gượng dậy, xoa mũi để xua tan cơn đâu trong lúc nói. “Tôi nghĩ ít ra mẹ trò đã dạy cho trò một chút phép lịch sử tối thiểu chứ ? Trò Ohrot ? Không phải ai cũng có hứng giúp người vào nửa đêm đâu mà cứ làm ầm ầm như vậy.” – Cô hiệu trưởng Ayin nói, ánh mắt lờ đờ do bị kéo khỏi giấc ngủ là minh chứng mạnh nhất cho lời nói cùng sự giận dữ của cô. – “Đằng nào thì đã thức rồi, thôi vào trong đi rồi nói. Ờ mà sao lúc nào có chuyện gì trò cũng mò đến chỗ tôi mà hỏi thế ?” “Em nghĩ là do cô đáng tin cậy chăng ?” Dawn trả lời. Tay thì gãi đầu còn miệng lại cười khì. Ayin thấy thế cũng mặc kệ, cô vào trong nhà để chuẩn bị tiếp đãi vị khách không mời sau khi nhắc nhở người đó nhớ đóng cửa cẩn thận. Dawn thấy thế cũng đi theo. Ở bên trong toát lên vẻ giản dị hệt như những gì bên ngoài ngôi nhà phơi ra. Sự thiếu vắng đồ vật trang trí được bù đắp bởi những lớp giấy dán tường có màu sắc thô sơ đơn điệu nhưng hoạ tiết lại sinh động vô cùng, nào là rừng cây, suối thác, rồi tới thú vật, con người. Nếu để ý kĩ một tí, người xem có thể thấy tai của những con người trong các hoạ tiết kia có phần nhọn ra, không khó để mà đoán nguồn gốc của họ. Nơi này, đối với Ayin, giống như một bản phác hoạ về quê hương nho nhỏ vậy. “Vào trong này này.” Giọng của Ayin vang ra từ phía bếp – vốn cách hành lang mà Dawn đang đứng không xa. Dường như từ đây, những người vào nhà có thể đến được bất cứ căn phòng nào trong tầng một mà không cần phải qua một nơi trung gian nào. Dawn bước khoảng 5-6 sải là đã đến được nhà bếp. Nơi này khá nhỏ so với một nhà bếp thông thường, khiến cho Dawn có ấn tượng rằng cả căn nhà được thiết kế chỉ cho một cá thể sống, chứ không phải là một gia đình. Cậu nhìn về vị gia chủ đang chuẩn bị trà nước cho khách, trong thâm tâm tự hỏi cô hiệu trưởng đáng kính có bao giờ nghĩ về việc lập một gia đình riêng không. “Sao cứ đứng chực ra thế ? Cảm thấy chỗ này chật chội à ?” “À không. Em chỉ đang tự hỏi liệu cô có nghĩ về chuyện kết hôn bao giờ chưa ạ ?” – Dawn nói ra suy nghĩ của mình. “Chắc trò không biết, nhưng với tiêu chuẩn của người Elf thì tôi đây thuộc dạng người kém hấp dẫn. Chưa bị khai trừ khỏi dòng tộc vẫn còn may chứ nói gì đến kiếm chồng.” – Ayin trả lời câu hỏi của Dawn với một nụ cười nhạt rồi sau đó nhìn lại về làn da nâu của mình. – “Có lẽ khoảng vài trăm năm nữa tôi sẽ suy nghĩ lại về chuyện này.” “Thế…vấn đề hôm nay của trò là gì ? Và làm ơn có gì thì hãy nói hết. Dạo này trò phiền nhiễu tôi hơi bị nhiều rồi đấy ?” – Ayin nói tiếp. Cô đặt ấm trà vừa được pha lên bàn ăn rồi ngồi xuống, gác hai tay trước cằm, tạo một bộ mặt nghiêm nghị để tiếp học sinh của mình. “Vâng.” – Dawn nói, cậu lấy một chiếc ghế và ngồi xuống – “Vấn đề nằm ở đây…” Nói đoạn, Dawn đặt xấp thư trong tay mình lên bàn. Chúng có khoảng 5 cái, tất cả đều được bọc riêng trong phong bì nâu. Dấu niêm phong của cả 5 dường như không còn nguyên vẹn. Theo cảm tính của mình, Ayin cho rằng những lá thư ấy không phải của cậu học trò trước mặt. “Trò có biết đọc thư của người khác là xấu lắm không ?” “Vâng, em biết…Nhưng nếu không chạm vào tội này, ắt hẳn em sẽ không bao giờ hiểu tại sao người bạn cùng phòng của mình lại trở nên xa lạ.” – Dawn trả lời. “Hừ…Trò lo chuyện bao đồng nhiều quá rồi đấy.” – Ayin nói, sau đó, không biết lấy từ đâu, Ayin cầm tẩu thuốc của mình lên rồi rít một hơi dài. “Xin lỗi cô, nhưng đây là vấn đề của bạn em, chứ không phải là một người nào đó lạ lẫm.” “Kể cả khi người bạn mà trò biết chỉ thân nhau hơn 2 tuần ?” – Ayin hỏi tiếp. “Vâng. Dù khoảng thời gian đó khá ngắn ngủi, dù cho em và cậu ta có gây gổ xích mích, em vẫn coi người đó là bạn.” “Hừm…” – Ayin cười nhẹ, không phải do sự nực cười trong lời nói của cậu học trò. Cô chỉ sực nhớ tới một tên ngốc từng có cách suy nghĩ tương tự. – “Ngốc nghếch đã trở thành căn bệnh thế kỉ rồi nhỉ ?” “Dạ ?” – Dawn trơ người ra không hiểu rõ hàm ý của cô hiệu trưởng. “Không có gì, chỉ là chút ít chuyện cũ.” – Ayin trở lại vấn đề chính – “Thế, liệu trò có thể tóm tắt gọn lại cho tôi được không ? Tôi là tôi không thể nào đọc mớ thư này rồi đấy.” “Vâng. Chuyện này…liên quan tới em gái của cậu ta. Em gái Aster…” Dawn bắt đầu kể những gì cậu biết, chính xác hơn là những gì mà các lá thư đã cho cậu biết. Mỗi một lá thư là một lời tâm sự của Mary ibn Hayyan. Cô bé kể về cuộc sống hiện tại của mình, kể về người cha lạnh lẽo của mình, kể về căn nhà đã thiếu đi hình bóng người anh, kể về tay Thị trưởng ngày nào cũng đi qua thăm hỏi, nhưng thực tế lại đến để quan sát xem khi nào cần loại bỏ cô bé ra khỏi Thị trấn này. Tất cả dường như chỉ là một xấp tự truyện ngắn, nhưng một khi Mary dần kể về bệnh tình của mình, sự cố gắng và lạc quan trong cách kể lại càng khiến một người thật sự biết về bệnh tình của cô bé như Aster đau lòng hơn. Với bức thư thứ tư, Mary viết rằng cánh tay phải của cô bé đã hoàn toàn trở thành tay quỷ, điều này khiến cho Toà án dị giáo dần dần để mắt tới. Trong khi đến lá thư mới nhất – thứ mà Dawn được nữ quản lý trao cho, cánh tay quỷ của cô bé đã bị người cha chặt mất đi theo yêu cầu riêng của cô… “Vậy là tiến trình quỷ hoá đã hiện rõ lên hết tay phải rồi à ?” – Ayin nhận xét, kèm theo đó là một hơi khói thở ra ngoài. Gương mặt cô nghiêm nghị hẳn, có vẻ như Ayin đã có một ít ý kiến riêng về vấn đề này trong đầu. – “Với thông tin này, trò Hayyan trở nên như ngày nay tôi nghĩ cũng không lạ. Càng thăng hạng cao, trường càng tạo điều kiện cho học sinh có cơ hội nghiên cứu, như thế lí giải tại sao trò Hayyan lại cố gắng thăng hạng như vậy. Có điều, tên nhóc ấy nghiêm túc hoá mọi chuyện quá…Cũng may trò giấu bức thư cuối cùng, nếu như trò Hayyan biết được thì chuyện sẽ không yên ổn như hiện nay đâu.” “Em nghĩ em có thể cảm thông cho Aster. Gỉa dụ như mẹ em nằm trong tình trạng tương tự, nếu chưa điên cuồng vì tuyệt vọng, ắt hẳn em phần nào cũng sẽ trở nên giống cậu ta…” “Hầy…” – Ayin lại thở dài. – “Vậy…vấn đề mà trò thực sự muốn hỏi tôi là gì ? Thuốc giải ư ?” “Vâng. Cô là Ein Sof, là Pháp sư vĩ đại nhất. Em nghĩ cô có thể biết đôi chút về vấn đề này, dù ít hay là nhiều…” “Nói vậy chứ, tôi không phải thánh thần mà cái gì cũng biết tuốt.” – Ayin nói – “Glasya-Labolas…Căn bệnh này hiện thời vẫn chưa có thuốc chữa. Nhưng nó không phải là bệnh nan y, chỉ do các nhà nghiên cứu không có tư liệu và mẫu vật từ nguồn gốc căn bệnh mà tiến hành điều chế thuốc giải. Thế nên, quá trình điều chế vẫn còn dậm chân tại chỗ không có tiến triển đến tận hiện giờ.” “Tại sao họ không dùng mẫu vật từ bệnh nhân ạ ?” “Tất nhiên đó là thứ đầu tiên mà họ tìm đến, nhưng khi lấy mẫu vật, máu của bệnh nhân đã lẫn rất nhiều với máu của Glasya-Labolas. Sự dung hợp của cả hai chính là thứ cấu thành nên bệnh, nhưng muốn tìm được thuốc giải, mẫu vật gốc từ chính Glasya-Labolas là cần thiết.” “Nếu vậy thì vấn đề trở nên đơn giản rồi, chỉ cần tìm được con Glas-gì gì đó rồi diệt nó mà lấy mẫu vật thôi là xong.” – Dawn hào hứng nói hệt như tìm được hy vọng. “Không được.” “Tại sao không được ạ ? Chẳng nhẽ nó mạnh đến thế ư ?” “Không, Glasya-Labolas chỉ là một vua quỷ có sức mạnh cao hơn mức trung bình, tuy vậy nó vẫn có thể gây khó chịu với cả chiến binh hạng B. Vấn đề là…nó không còn tồn tại trên thế gian nữa, con duy nhất đã bị Lục đại anh hùng bọn tôi tiêu diệt. Nếu tính từ lúc đó tới bây giờ, ắt hẳn xác của nó đã phân huỷ tới mức chẳng nhận dạng được rồi, huống chi là lấy máu.” – Ayin giải thích. “Cô không sử dụng Vong linh thuật để tái sinh con quỷ đó được à ?” – Dawn nói ra suy nghĩ của bản thân. “Tôi không biết nhiều về Vong linh thuật, nếu hiểu rõ nó, ắt hẳn tôi chẳng còn ngồi đây làm Hiệu trưởng cho bọn em rồi.” – Ayin gãi đầu trả lời – “Với lại, thuật tái sinh cần sử dụng trung gian là các chất hữu cơ từ thế gian này để làm thể xác, tiếp theo là triệu hồi linh hồn cần được tái sinh về nhân gian rồi nhập vào cơ thể mới. Nếu làm như thế, Glasya-Labolas chỉ là một con quỷ có thể xác phàm trần, trong khi thứ chúng ta cần là chính máu của Glasya-Labolas, không phải từ trung gian của nó.” “Nghĩa là không còn hy vọng gì ạ…” “Tôi e là vậy…” – Nữ Pháp sư vĩ đại nói lên câu nói mang đầy hàm ý bỏ cuộc – “Kể từ giây phút Lục đại anh hùng chúng tôi tiêu diệt con quỷ đó, mọi hy vọng cho những bệnh nhân đã bị dập tắt rồi. Trò không cần phải cảm thấy có lỗi, thay vào đó, phải là tôi…Tôi nợ trò Hayyan và em gái cậu ta một lời xin lỗi.” “Không…cô không có lỗi gì đâu cô. Nếu cô cùng đồng đội không làm thế, ắt hẳn sẽ có nhiều nạn nhân nữa chịu đựng số phận này.” – Dawn an ủi cô hiệu trưởng – “Vậy ra suy cho cùng, em vẫn không thể giúp gì được…” ------- Không muốn làm phiền cô hiệu trưởng, Dawn nhanh chóng cất lời chào từ biệt rồi ra khỏi nhà của Ayin. Cậu cất xấp thư vào trong túi áo khoác, dự định sẽ trả lại cho Aster một khi gặp cậu ta, cũng như chuẩn bị tinh thần để hứng chịu cơn giận dữ của một người có thư bị kẻ khác đọc lén. Ban đêm tại trường thật lạnh, có lẽ đây là dấu hiệu của mùa Đông đang gần kề. Cây cối ven đường đang dần rụng lá, lâu lâu có một vài cơn gió thổi qua khiến lá cây bay tứ tung trên không trung. Đường phố xung quanh tĩnh lặng vô cùng, dĩ nhiên là do bây giờ đã hơn nửa đêm. Trừ những người thích lo chuyện bao đồng như Dawn thì chẳng ai minh mẫn lại thích có mặt ngoài này hứng gió lạnh cả. “Hầy.” Dawn thở vào đôi tay đang run cầm cập của mình. May rằng toàn thân cậu được bộ áo khoác đỏ bên ngoài che phủ, nên chỉ có đôi tay là lạc lõng để hứng gió lạnh. Nhanh chóng về thôi – Dawn tự nhủ bản thân. Cảm lạnh là một chuyện, chủ yếu do cậu không muốn bị những nhân viên an ninh đi tuần xung quanh bắt giữ. Nếu xui xẻo bị bắt thật thì hình phạt sẽ không hề nhẹ chút nào. “Mà khoan…” Dawn quay tới quay lui, cố gắng dùng cặp mắt đỏ của mình để quan sát xem có nhân viên an ninh nào xung quanh hay không. Kể từ sự xuất hiện của Solomon, mạng lưới an ninh của trường đã được nâng cao. Nếu thế thì Dawn có chạy đâu trong đêm cũng sẽ bị tóm gọn. Nhưng im ắng thế này, thật sự là bất thường mà. Không lý nào một mối nguy hại tiềm ẩn đến từ chính Ma tộc lại bị coi nhẹ như vậy… Dawn một tay chạm kiếm, nâng cao cảnh giác. Đoạn, đèn đường xung quanh đồng loạt tắt ngúm, hệt như sự xuất hiện của một kẻ thù đã từng xuất hiện trước mặt cậu. Khác biệt thay, lần này, hắn chừa lại một ánh đèn duy nhất để dẫn đường. Hiển nhiên, Dawn ngay lập tức nhận ra đó là nơi mà kẻ địch muốn mình đến. Dù tự nhủ bản thân đó có thể là một cái bẫy, Dawn vẫn làm theo ý muốn của địch. Sự cảnh giác của cậu ta vẫn không hề suy giảm, ngược lại còn cao hơn nhiều lần. “…Ngươi…thật là khốn nạn mà…” Đầu tiên, cảm giác kinh tởm chạy ngang qua người Dawn. Nó khiến sự giận dữ của cậu được thốt thành lời. Theo đó là cảm giác tiếc thương, rồi đến sợ sệt. Sau khi đến được nơi mà kẻ địch muốn, đập vào mắt của chàng trai trẻ là một mớ xác người được xếp chồng lên nhau, số lượng ắt hẳn phải lên cỡ 20, vũ khí thì rơi vãi xung quanh. Điểm chung của bọn họ là đều mang phục trang của nhân viên an ninh, với màu đỏ tươi của máu thấm đẫm, loang lổ trên từng thớ áo, ngoài ra còn có gương mặt thảm khốc của những người phải chịu một cái chết đau đớn, không có ai là ngoại lệ. Trên người họ đầy những vết thương tàn bạo. Không phải là dấu gươm đao hay súng đạn, tất cả đều là sát thương ma thuật. Nhưng liệu có pháp thuật nguyên tố nào để lại nhiểu lỗ hổng to tướng trống rỗng lên thân mục tiêu không ? “Cũng tốn một ít công sức để xếp chúng chồng chất lên nhau. Đúng là một đám phiền nhiễu.” Giọng nói ấy phát ra ở phía sau lưng Dawn. Cậu giận dữ quay lại, sự kinh tởm không cho phép cậu nói tên người này ra. Nếu có thể, cậu muốn hoàn toàn lờ tên này đi và để mặc hắn. Nhưng ắt hẳn, tên Vong linh pháp sư ở sau lưng cậu sẽ không dễ dàng gì để yên cho Dawn sau khi cất công hiện thân như thế này. “Xin tự giới thiệu lại nếu như ngươi đã quên tên ta. Ta là Solomon, Vong linh pháp sư đến từ Ma tộc. Còn ngươi ?” Đứng trên một cột đèn điện, Solomon bắt đầu lên giọng khiêu khích. Có điều, giọng nói lạnh lẽo vô hồn của hắn không thích hợp lắm cho những câu nói như thế này. Hắn ta vẫn như vậy kể từ lần cuối cùng Dawn gặp hắn. Vẫn trùm quanh mình một bộ áo bào pháp sư đen dày đặc, vẫn mang theo chiếc mũ chỏm đen che hết cả khuôn mặt cùng mái tóc, và vẫn điệu bộ đáng ghét đó…Dawn muốn băm dằm tên này ra nếu có thể. Ngày cậu gặp hắn, thương tích từ trận đấu Chằn tinh khiến cậu không làm gì được, nhưng hôm nay… “Nhìn mặt ngươi có vẻ như muốn thách đấu với ta. Nhưng ta nói trước: Đám người gìn giữ an ninh kia mạnh hơn ngươi nhiều đấy. Hãy cân nhắc lại suy nghĩ của ngươi đi.” Solomon tiếp tục lên tiếng, cứ như hắn biết rõ những gì trong đầu Dawn vậy. Điều đó càng khiến cậu khó chịu hơn. “Ngươi muốn gì tên kia ?” – Dawn chĩa kiếm về phía Solomon – “Hết thầy Luria…rồi lại tới bọn họ, còn bao nhiêu mạng người mà ngươi muốn lấy nữa ?” “Ngươi đừng có nghĩ ta là một tên cuồng sát thích giết người cho vui.” – Solomon lên giọng - “Luria là vì mục đích trà trộn như ngươi đã biết. Còn đám người kia ? Chúng đi tuần liên tục gây phiền nhiễu quá nhiều, nên ta giải quyết gọn để dễ bề hoạt động.” “Nếu như ngươi đến đây để lấy mạng ta thì làm luôn đi, đừng liên luỵ tới người xung quanh làm gì !” – Dawn thét lớn. “Ngươi không cần phải nhắc, đó là mục đích ngày hôm nay của ta.” – Solomon nói. Trong một giây, Dawn bắt đầu thấy hối hận với câu nói trước đó của mình. Tiêu diệt nhanh gọn cả một đội bảo vệ an ninh của trường, thực lực của Solomon ít nhất cũng phải là hạng B, còn Dawn… - “Nhưng ngươi đừng lo, tự thân lấy mạng ngươi thì dễ quá, ít ra cũng nên để mọi thứ thú vị hơn một tí. Ta sẽ để cho ngươi cơ hội bảo vệ sinh mạng của mình.” “Ý của ngươi là gì ?” “Dạo này cuộc đời của ngươi đầy biến động nhỉ ? Hết người bạn thân dần trở nên xa cách, rồi dẫn tới đánh nhau…Ngươi cũng biết mua vui chứ không nhàm chán như ta nghĩ.” “Ngươi theo dõi ta ư ? Liệu ngươi còn việc gì hay ho hơn để làm không ?” – Dawn trở nên giận dữ hơn khi nãy. “Dĩ nhiên là còn nhiều thứ khác mà ta phải làm, nhưng quan sát ngươi cũng là một cái thú. Tiếc là ta đã xong hết những gì cần phải làm, nên hôm nay ta đến đây để nói lời từ biệt.” – Solomon nói. Đoạn, hắn lục lọi tìm kiếm thứ gì đó trong áo bào đen. Sau đó, Solomon đưa một quyển cổ thư ra ngoài ánh sáng, để lộ bàn tay nhỏ có màu xám nhợt của hắn. – “Nhưng trước đó, ta cần phải tặng ngươi một món quà chia trước khi ra đi chứ.” “Đó là thứ gì vậy ?” – Dawn nói, cậu cũng cảnh giác hơn. Quyển cổ thư đen đúa mà Solomon đang cầm có lẽ là một loại sách ma thuật mà các pháp sư hay sử dụng để gia tăng ma lực, khiến cho nó phần nào có chức năng tương tự với quyền trượng. Không cảnh giác trước những thứ như thế này chỉ khiến cho cái chết đến nhanh với bản thân hơn. “Là một thứ rất quan trọng. Nó được đích thân Chúa tể hiện tại của Ma tộc tặng cho ta. Lemegeton – Hắc Ám Cổ Thư, quyển sách chứa đựng vô vàn tri thức về linh hồn, ma quỷ và địa ngục. Trong đó, có cả tư liệu về 72 vua quỷ và cách triệu hồi chúng.” – Solomon nói – “Kể cả Glasya-Labolas…” Dawn trừng mắt lên ngay khi cái tên Glasya-Labolas được gọi ra. “Khoan…ngươi là Vong linh pháp sư. Cô Hiệu trưởng Ayin đã nói là không thể tìm kiếm thuốc giải qua Vong linh thuật. Ngươi đừng có lừa ta !” “Ngươi có chú ý những gì ta nói không thế ? Ta đã nói rõ là quyển sách này có thể triệu hồi 72 vua quỷ của Địa ngục mà ?” – Solomon lên giọng. “Nhưng chẳng phải con quỷ đó đã chết rồi ư ? Ta được biết phép triệu hồi chỉ tác dụng lên những sinh vật còn sống. Một khi chúng chết đi rồi thì sẽ không gọi ra được…” – Dawn nói, cậu thả kiếm xuống khi đối mặt với sự thật. “Ngươi nghĩ cái danh xưng Vua quỷ của Địa Ngục chỉ để trưng chơi thôi à ?” – Solomon bắt đầu giải thích – “Vào ngày Ma tộc hiện hữu trên mặt đất, vì lí do nào đó, một số Vua quỷ được triệu hồi theo. Bởi vì chúng đến từ Địa ngục, nên giết chúng ở thế giới này chẳng khác nào đích thân đưa đám Vua quỷ trở về nhà của mình cả. Thế nên, Glasya-Labolas vẫn đang sống yên ổn ở dưới địa ngục, chỉ cần chờ cho một người nào đó triệu hồi nó lên. Và là ta kẻ duy nhất trên thế gian này biết cách cũng như giữ thứ trung gian để thực thi lễ triệu hồi.” “Thế thì…tốt quá.” – Dawn cười nhẹ, dù vậy, cậu biết rằng mình cần một cái giá nào đó để trả cho một điều thật sự tốt đẹp đến khó tin như thế này. – “Vậy, ngươi muốn ta phải làm gì để ngươi triệu hồi con quỷ đó lên thế gian này ?” “Rất đơn giản, ta chỉ muốn xem ngươi đánh nhau với nó cho đến khi có người ngã xuống.” – Solomon nói – “Nhưng ta có một điều kiện: ngươi không được phép sử dụng Tàng Thư Kiếm. Chỉ cần ta nhìn thấy ngươi có nhiều hơn một thanh kiếm khác với thanh ngươi đang cầm, ngay lập tức, ta sẽ dừng phép triệu hồi và gửi Glasya-Labolas về nhà của nó.” “Một điều kiện thật lạ lùng.” – Nhưng không khó đoán - Dawn nghĩ. Cậu có nhiều vũ khí làm từ bạc chuyên dụng để chống lại tà ma. Ắt hẳn Solomon đã nghĩ tương tự, nên cấm không cho cậu sử dụng Tàng Thư Kiếm. Hoặc là hắn chỉ muốn thấy cậu cố gắng trong vô vọng để đánh gục một vua quỷ vì một người bạn vốn không hề thân thiết gì. “Ta nghĩ...ta không còn lựa chọn nào khác nữa. Nhưng ta cũng có một điều kiện riêng: ngươi hãy tiếp tục giữ con quỷ đó ở lại nhân gian này nếu như nó giết ta. Ít ra, hãy để bạn của ta có một cơ hội…” “Ta đồng ý. Có điều, ta sẽ không chịu trách nhiệm nếu như có một ai đó trừ bạn ngươi tiêu diệt nó.” “Ta tin vào bạn của mình. Aster có thể làm được nhiều thứ mà Dawn này không thể. Vì em gái của cậu ta, Aster sẵn sàng nhảy vào Hoả ngục. Nếu thế, tại sao ta không thể làm tương tự với một người ta đã gọi là bạn ???” – Dawn nói lớn. “Ngươi thật là ngốc đấy, ngươi biết không ? Hy sinh vì một thứ gọi là “tình bạn”.” “Ngươi có thể gọi ta là một tên ngốc thoải mái…” – Dawn chuẩn bị thế, cậu nắm chặt thanh kiếm đầu tiên mình tạo ra, sẵn sàng cho cuộc chiến khó khăn sắp tới. – “…nhưng kể cả khi cận kề cái chết, ta vẫn luôn tự hào về sự ngốc nghếch ngây thơ của mình. Solomon, ta chấp nhận thách thức của ngươi !” “Tốt, vậy thì chuẩn bị tinh thần đi. Đừng để trận đấu kết thúc quá sớm !” – Solomon nói lớn. Hắn đưa quyển cổ thư Lemegeton lên cao, hàng chục trang sách bị những ngọn gió ào ạt xung quanh lật lia lịa liên hồi, hoặc có lẽ, chính nó là thứ đã tạo nên cơn bão gió mạnh mẽ này. Từ chồng xác người, máu bắt đầu tụ hội lại theo từng ngọn gió, rồi được chính gió hất xuống mặt đất, dần dần tạo hình thành một ma ấn to lớn. Đoạn, từ ngữ trong quyển sách được xuất ra, vây quanh ma ấn rồi trở thành những ấn chú được viết trên mặt nó. “Hỡi quỷ thần, hỡi thiên địa. Nay ta hiến tế máu người thịt người để kêu gọi âm binh của đất trời. Lũ tội đồ đâu ? Hãy hát ca sự trở lại của vị chúa tể địa ngục ! Lũ yêu ma đâu ? Tại sao không rót rượu thịt mừng ngày vua quỷ trở về ! Hỡi Glasya-Labolas, chủ nhân của 36 quân đoàn Địa ngục, ta kêu gọi ngươi tỉnh giấc, mở đường về đất trời mà tiếp tục những ngày gieo rắc tai ương của ngươi !” Sau khi niệm chú, một vụ nổ lớn xảy ra ở ngay nơi ma ấn được vẽ nên. Dường như Solomon đã tạo sẵn một kết giới xung quanh để cách ly nơi này với thế giới bên ngoài. Dawn nghe thấy tiếng thở, Dawn ngửi thấy mùi hôi thối của yêu ma, Dawn cảm thấy trước mặt mình là thứ mà cậu và Aster đang tìm kiếm. Đằng sau lớp khói mù tạo ra từ vụ nổ, tồn tại một con quỷ to lớn với đầu chó và cánh điểu sư, lông lá đầy mình cùng ma đao cầm ở tay phải. Oán linh bắt đầu hiện hữu và bay tứ tung xung quanh, hệt như một món quà lưu niệm mà nó mang đến từ Địa ngục. Glasya-Labolas…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang