[Dịch] Đệ Cửu Kỵ Sĩ
Chương 9 : Kịch chiến trong hẻm núi
.
Ánh mặt trời hoàng hôn nhuộm rừng núi thành màu đỏ cam, thoạt nhìn tất cả đều tỏ ra vô cùng yếu đuối.
Tay phải Gosa tùy ý nắm thanh kiếm nhỏ bên hông, đó là một thanh kiếm có tên "Tầm ma đỏ", đủ để khiến bất cứ người nào nghe thấy cũng phải sợ hãi. Là một người mạnh thượng đỉnh trên đại lục, tinh thần lực mạnh mẽ của hắn sớm đã thăm dò được kẻ thù với nhân số vượt xa bọn họ ở hai bên hẻm núi.
Nhưng Gosa không hề có bất cứ thay đổi, trên mặt hắn vẫn không hề có vẻ sợ hãi, chỉ có nụ cười lạnh nhạt mà tự tin của một cường giả. Có lẽ hắn cho rằng đám quân mai phục do các chiến sĩ Orc và loài người tạo thành cũng không thể tạo thành bao nhiêu quấy nhiễu, cho nên hắn vẫn dẫn đội ngũ về phía trước. Chỉ có về phía trước, hắn mới có thể biết được đáp án.
Trong tiếng tù và ốc của đám Orc, vô số mũi tên và ngọn lao từ trong rừng rậm hai bên hẻm núi bay xuống đáy khe núi. Ít nhất là những người tấn công từ trên sườn núi vẫn cho rằng kẻ thù của bọn họ không hề có phòng bị.
Nhưng sự thật là khi tiếng rít xé rách không khí của mũi tên đầu tiên vang lên, các chiến sĩ các chiến sĩ Hoa Hồng Máu trong hẻm núi đã đồng loạt giơ lá chắn kỵ sĩ trong tay lên bảo vệ nửa thân trên, tay kia rút bội kiếm bảo vệ nửa thân dưới. Năng lực phản ứng cực kì tương xứng với danh hiệu vương giả chi sư của bọn họ.
Đối mặt với cuộc tấn công bất ngờ, các chiến sĩ Hoa Hồng Máu không hề bối rối. Mặc dù thỉnh thoảng có một vài ngọn lao mang đến thương vong cho bọn họ, nhưng bọn họ là chiến sĩ, chiến sĩ đã thực sự trải qua máu và lửa, chết trên chiến trường là sự khen thưởng cao nhất đối với bọn họ.
Không cần Gosa chỉ huy, bọn họ nhanh chóng chuyển trận hình thành một hàng dài, như vậy lá chắn trong tay sẽ bảo vệ càng kín kẽ hơn. Khi gặp địa hình không quen thuộc, bọn họ sẽ không hề xuất kích tùy tiện, bởi vì bọn họ biết mũi tên trong tay kẻ thù rồi cũng sẽ có lúc bắn hết, sau thời điểm đó mới là sân khấu của bọn họ, sân khấu của máu tươi bay múa, máu của kẻ thù, hoặc máu của chính mình.
Sau khi tập kích xảy ra, Gosa vẫn chưa hề cử động, cũng không có bất cứ một chiến sĩ Hoa Hồng Máu nào có ý định tiến lên bảo vệ hắn hắn. Khi có một mũi tên đến gần người hắn, đấu khí đỏ như máu sẽ sáng lên trong nháy mắt, lưu chuyển bên ngoài thân thể thân thể hắn hắn tạo thành một lớp bảo vệ như thực chất, như một chiếc vỏ trứng và dựng đứng bọc hắn ở chính giữa. Khi đâm vào lớp vỏ trứng này, thậm chí cả những ngọn lao do chiến sĩ Orc ném ra rất mạnh cũng không thể tạo thành một tia rung động nào mà chỉ vô lực vô lực rơi xuống đất.
Đây chính là sức mạnh của cường giả sao?
Nhìn dáng vẻ đao thương bất nhập của Gosa, trong lòng Geriferry rất khiếp sợ, trời ạ, tình hình này thì còn đánh đấm gì nữa? Nghĩ tới đây, quyết tâm chạy trốn của hắn ngày càng trở nên kiên định. Đương nhiên, nhìn thấy Gosa đứng ở đó như một cái bia ngắm, Geriferry rất không phục, hắn đoạt lấy cung tên của một hộ vệ bên người, đặt tên giương cung nhằm thẳng vào Gosa.
Lúc này hình như có thần giao cách cảm, Gosa chợt nhìn về phía Geriferry đang đứng. Geriferry lập tức hoảng sợ run tay, kết quả là mũi tên bắn lệch lại bắn trúng bắp chân một chiến sĩ Hoa Hồng Máu phía sau Gosa. Chiến sĩ này đau đớn hạ thấp thân hình, lớp phòng thủ đang kín mít lộ ra một lỗ hổng, trong nháy mắt mấy trăm mũi tên đã bắn vào lỗ hổng này. Đến lúc phòng tuyến của Hoa Hồng Máu được tổ chức lại lần nữa thì trên mặt đất đã có thêm mười mấy thi thể.
Các chiến sĩ hai bên hẻm núi lập tức hoan hô một tiếng, hiển nhiên đây là chiến quả lớn nhất bọn họ đạt được từ lúc bắt đầu khai chiến tới nay. Kate cho Geriferry một ánh mắt tán thành, còn Geriferry thì đưa ánh mắt về phía Cado đằng sau...
Trên mặt Cado vẫn là có vẻ kinh diễm và lạnh lùng chỉ thuộc về cô ta, ánh mắt cô ta lướt qua Geriferry, lướt qua các chiến sĩ chen lấn phía trước hắn, nhìn về phía Gosa ở dưới đáy khe núi. Mặc dù nguyện vọng được Cado tán thưởng mà Geriferry kỳ vọng không thành sự thật, nhưng hắn không thất vọng, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt kỳ lạ của Gosa đó không phải nhìn về phía hắn, mà là nhìn về phía Cado đứng dưới soái kỳ phía sau hắn.
Không có sự tán thưởng nào tốt hơn điều này, bất cứ người nào cũng không muốn chiến đấu vừa bắt đầu đã bị Gosa Hoa Hồng Máu nhìn kĩ, để giúp cho ánh mắt hai người bọn họ có thể gặp nhau thuận lợi hơn, Geriferry nhẹ nhàng bước sang bên cạnh một bước...
Nhưng Gosa chỉ nhìn thoáng qua lá cờ sao nền đen đại diện cho chủ soái Thương Lan, ánh mắt này là để khẳng định lại. Sau đó hắn lập tức thu lại ánh mắt nhìn xuống mặt đất bên cạnh, trên mặt đất là thi thể và vết máu của các chiến sĩ dưới trướng hắn.
Gosa ngẩng đầu lên, trong mắt hắn còn lưu lại màu máu trên mặt đất, bây giờ tất cả những gì hắn nhìn thấy đều là màu đỏ, vạn dặm giang sơn như máu. Máu hắn bắt đầu từ từ sôi trào, trái tim hắn đã bắt đầu rung động, đáp án hắn cần biết sau khi bôn ba mấy trăm dặm giờ này đang ở ngay trước mắt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của chiến sĩ hai bên trong hẻm núi, Gosa từ từ bay lên khỏi mặt đất. Sắc mặt hắn đã trở nên kiên nghị, thân thể hắn không hề chịu ảnh hưởng của trọng lực, bay thẳng lên trên cao. Hắn dang rộng hai tay, sau một khắc, vòng sáng đấu khí bao trùm quanh người đã biến mất, chỉ còn lại một lớp mỏng bao phủ bên ngoài thân thể hắn, nhưng lớp đấu khí này lại ngưng tụ hơn người. Cùng lúc đó, trên hai tay hắn đồng thời hiện lên hai ngọn lao đỏ như máu do đấu khí hóa thành, hắn nhẹ nhàng hất tay đẩy hai ngọn lao bay về hai bên hẻm núi, thoải mái như hất hai chiếc lông chim.
Sau một khắc, hai tiếng nổ ầm ầm vang lên từ vách đá hai bên, hai ngọn lao do đấu khí hóa thành xuyên thấu tảng đá cứng rắn, đốt cháy cây cối, hủy diệt tất cả mọi sinh vật xung quanh nó mười lăm mét, bất kể là chiến sĩ loài người hay là Orc, thậm chí cả những con sâu róm đang lười nhác nằm ngáp trên những chiếc lá cây.
Nói đơn giản một chút, sau khi hai ngọn lao này đi qua, hai phương hướng đó gần như đã trở thành khu vực chân không, chỉ còn lại những tảng đá cháy đen vỡ vụn và mấy ngọn lửa leo lét cháy.
Đây chính là sức mạnh của cường giả thượng đỉnh đại lục sao? Geriferry hoảng sợ co người về phía sau, có điều vừa nghĩ như vậy sẽ càng gần Cado, hắn lại muốn nhích lên phía trước... Tóm lại, bất luận là tiến lên hay là lùi lại đều không ổn, Geriferry cảm thấy trong cuộc đời mình, hắn chưa bao giờ khó lựa chọn như lúc này.
Geriferry vẫn chưa nghĩ ra nên tiến lên hay là lùi lại, nhưng các chiến sĩ Hoa Hồng Máu phía dưới hẻm núi lại đã nghỉ xong. Lợi dụng giây phút kẻ thù khiếp sợ, bọn họ móc ra những chiếc nỏ cầm tay được trang bị, đồng loạt bắn loạn xạ lên phía trên sườn nùi không cần biết có hữu hiệu hay không. Sau đó toàn bộ nhanh chóng chạy theo hai vệt đen do Gosa vừa tạo thành, các chiến sĩ Hoa Hồng Máu phải trèo lên sườn núi đánh giáp lá cà với kẻ thù, có một vị Thống soái mạnh mẽ như vậy, bọn họ tin rằng thắng lợi sẽ thuộc về mình.
"Giết!" Geriferry hét một tiếng, dẫn đầu lao vào lỗ thủng trong trận tuyến phe mình, đón đánh các chiến sĩ Hoa Hồng Máu. Tiến lên hay là lùi lại? Geriferry đã đưa ra lựa chọn bằng hành động của hắn, lòng tin của hắn bắt nguồn từ hai mươi ngàn chiến sĩ Orc và bốn ngàn ngàn chiến sĩ dưới trướng mình. Nếu như vậy mà còn không thể đánh sập đợt tiến công của Hoa Hồng Máu thì cũng chỉ có thể nói ý trời bắt hắn phải vùi thân tại đây.
Còn Gosa, người mạnh khinh thường động thủ với người yếu, đây là thông lệ của đại lục. Kate và bốn hộ vệ gia tộc cao cấp theo sát phía sau Geriferry, đây là việc Geriferry cố ý căn dặn, hoặc nói hắn cũng không muốn có người cho hắn một dao sau lưng lần nữa.
Mắt các chiến sĩ Orc lộ ra ánh đỏ khát máu, trong tiếng gầm lên giận dữ của Ca Nả, bọn họ như từng tảng đá cứng rắn đập xuống kẻ thù. Thân thể trời sinh đã cường tráng của bọn họ cho bọn họ tốc độ xung kích nhanh hơn, như vậy bọn họ sẽ dễ dàng vượt qua Geriferry, lao vào hỗn chiến với kẻ thù. Đương nhiên đây là điều Geriferry rất mong nhìn thấy, hoặc nói cách khác, đây là chuyện trong kế hoạch của hắn. Có thể thấy rõ điều này qua việc tốc độ của hắn đã từ từ chậm lại.
Tác chiến trong rừng cây, trong hẻm núi, bất cứ chiến thuật nào cũng tỏ ra nông cạn và vô lực, liều mạng chém giết thực sự là giai điệu chính của giờ khắc này.
Lực va đập của chiến sĩ Orc rất đáng sợ, sau khi sóng xung phong đầu tiên qua đi, các chiến sĩ Hoa Hồng Máu trên sườn núi phía nam hẻm núi đã bị chặn đứng. Không còn chiến mã, thương kỵ sĩ trong tay bọn họ cơ bản không thể phát huy sức sát thương vốn có trong không gian rừng rậm chật chội này. Chiến sĩ Hoa Hồng Máu quyết đoán vứt bỏ trường thương, đổi sang dùng bội kiếm và lá chắn trong tay, năm người một tổ, cùng cao giọng kêu gào ngao ngao lao vào chém giết với các chiến sĩ Orc như không biết sợ hãi là gì.
Thấy đợt tiến công bên mặt nam bị chặn lại, tham mưu Carline của binh đoàn Hoa Hồng Máu thay đổi cờ lệnh trong tay, càng nhiều chiến sĩ Hoa Hồng Máu lũ lượt bò lên sườn núi mặt bắc. Không thể nghi ngờ, ý nghĩ của Carline là chính xác, đối mặt với kẻ thù số lượng nhiều hơn xa bên mình, chỉ có chiếm lĩnh được địa hình có lợi mới có thể cùng giằng co với quân địch, còn thủ thắng... Carline thoáng nhìn nguyên soái Gosa đã hạ xuống mặt đất, ở nơi chỉ cần có sự tồn tại của hắn thì thất bại sẽ không thể xuất hiện.
Nhưng Carline đã tính sai, hoặc nói hắn không biết người trấn thủ sườn núi mặt bắc là Củng Khô - cỗ máy giết chóc có kinh nghiệm tác chiến phong phú sau khi đến đất nước loài người du lịch, hơn nữa có thể cuồng hóa bất cứ lúc nào.
Chiến thuật lúc đầu Geriferry và Ca Nả bàn bạc chính là áp chế chặt chẽ các chiến sĩ Hoa Hồng Máu dưới đáy khe núi, dùng cung tên tiêu diệt sinh lực quân địch ở mức độ lớn nhất có thể. Nhưng Ca Nả coi thường cách này, hắn nói chiến sĩ Orc bọn họ là dũng sĩ thực sự, dũng sĩ khinh thường dùng âm mưu quỷ kế để tính toán kẻ thù, chỉ có người mặt đối mặt chém giết kẻ thù mới xứng với danh hiệu dũng sĩ.
Geriferry không lay chuyển được tù trưởng Orc cố chấp hoặc nói là ngu xuẩn, cho nên khi Hoa Hồng Máu muốn tấn công lên sườn núi, các chiến sĩ bên Geriferry cũng xung phong xuống.
Chỉ có Củng Khô là không, lúc này không ngờ gã dũng sĩ Orc có vẻ mặt lạnh lùng này lại nghiêm chỉnh chấp hành chiến lược lúc đầu Geriferry nói ra, vẫn gắt gao ngăn chặn các chiến sĩ Hoa Hồng Máu lao lên theo lỗ hổng, sau đó dùng cung tên suy yếu sức mạnh của kẻ thù.
Phải có cả trí tuệ và sức mạnh mới là một dũng sĩ đạt tiêu chuẩn.
Rõ ràng Củng Khô là một dũng sĩ như vậy. Hắn dẫn đầu ngăn ở chính giữa lỗ hổng, đối mặt với chiến sĩ Hoa Hồng Máu tràn lên, thanh búa lớn kinh người trong tay hắn vung lên nửa vòng tròn, một vệt ánh sáng sắc bén bắn ra theo quỹ tích thanh búa quét qua. Nơi vệt sáng này đi qua, bất luận là lá chắn, bội kiếm hay là áo giáp của kẻ thù, toàn bộ đều bị chém thành hai nửa. Đương nhiên còn có cả thân thể của bọn họ.
Sau một chiêu, Củng Khô lại đứng thẳng người, dùng một loại khí thế miệt thị thiên hạ, vác búa lớn, khinh thường nhìn kẻ thù vẫn xông lên hung hãn không sợ chết phía dưới. Hắn khẽ nhếch môi như cười nhạo bọn họ không biết lượng sức.
Có giác ngộ của một cường giả, Củng Khô khinh thường thể hiện chiến lực mạnh mẽ vô cùng của mình với kẻ thù nhỏ yếu. Các chiến sĩ Orc sớm đã không chờ đợi được phía sau gào thét lao xuống, ngăn cản đợt tấn công thứ hai của kẻ thù.
Ánh mắt Củng Khô lướt qua vô số chiến sĩ trước mặt, nhìn về phía Gosa lù lù không động ở chính giữa đáy khe núi và đưa tới một ánh mắt khiêu khích.
Như có thần giao cách cảm, đúng lúc này Gosa cũng nhìn lên và hiểu tâm nguyện của Củng Khô. Hắn vẫn không rút kiếm, chỉ giơ tay phải lên cao, hắn đã tiếp nhận lời khiêu chiến của Củng Khô.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện