[Dịch] Đệ Cửu Kỵ Sĩ
Chương 8 : Trời chiều ráng đỏ, nước mắt anh hùng
.
Trên đại lục Thương Mang đã không còn thần tích, bây giờ chính là một thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp. Bất luận là bốn gã ma đạo sư áo đen ở đế quốc Callan đứng đầu đại lục về ma pháp hay là tám kỵ sĩ đế quốc lừng danh khắp thiên hạ của đế quốc Menied, hoặc năm kiếm thánh có kiếm thuật kinh người và bá đạo tuyệt luận của đế quốc Osu, có thể nói bọn họ đều là những người tiến thân lên địa vị anh hùng dựa vào sức mạnh và danh vọng bản thân trong thời đại này.
Nhưng những người nói trên này còn chưa trở thành những anh hùng truyền kỳ, anh hùng truyền kỳ không chỉ cần mở mang bờ cõi, giữ vững biên cương mà còn phải có sức mạnh hơn người khác một bậc trong một lĩnh vực nghề nghiệp nào đó, vì thế được đông đảo dân chúng tán dương và say sưa bàn luận, bất kể anh hùng đó là một kỵ sĩ hành hiệp trượng nghĩa hay là một đao phủ giết người như ngóe.
Có thể thấy, ở đây kẻ ác cũng có thể trở thành anh hùng truyền kỳ.
Không thể nghi ngờ, Gosa là một anh hùng, đấu khí huyết viêm của hắn khiến bốn vị kiếm thánh còn lại của đế quốc Osu không thể theo kịp, hơn nữa hắn và binh đoàn Hoa Hồng Máu dưới tay hắn giết người như ngóe, vì vậy rất tự nhiên, sau danh hiệu anh hùng của hắn có thêm hai chữ truyền kỳ.
Cho dù ngoài miệng nhân dân các quốc gia khác trên đại lục đều khinh thường danh hiệu truyền kỳ của hắn, nhưng hai mươi năm qua, bằng vào một thanh kiếm trong tay và binh đoàn Hoa Hồng Máu dưới trướng, Gosa đã đánh cho đế quốc có sức mạnh hùng hậu nhất đại lục với vô số kỵ sĩ cao cấp là đế quốc Menied liên tiếp thua chạy, nhanh chóng mất hai trong ba cửa ngõ ra biển cộng thêm đại bộ phận đồng bằng Dolores. Bất kể ngoài miệng mọi người nói thế nào thì kỳ thực trong lòng bọn họ cũng đều đánh đồng một anh hùng như vậy với một anh hùng truyền kỳ.
Đúng vậy, Gosa là anh hùng truyền kỳ, dưới thanh kiếm mạnh mẽ bá đạo của hắn, kỵ sĩ thứ ba của đế quốc Menied bại trận sau hai trăm hiệp, mang một thân thương tích trốn về Ronage, từ đó không gượng dậy được nữa. Bây giờ mục tiêu của Gosa là kỵ sĩ thứ tư của đế quốc Menied, Ursa, kẻ có ngoại hiệu rắn độc.
Bởi vậy có thể thấy hoàng đế đế quốc Menied hi vọng Gosa chết đến mức nào, vì thế ông ta không tiếc tung danh hiệu kỵ sĩ thứ chín của đế quốc và cả đứa con gái yêu mến nhất của mình ra.
Đế quốc Menied không có kỵ sĩ nào có thể chống đỡ được Gosa sao?
Có! Kỵ sĩ thứ hai của Đế quốc, Deron Ferron. Nhưng thay vì danh hiệu này, mọi người lại thích gọi ông ta là người giết rồng Deron Ferron Stedman hơn. Những người hiểu rõ lịch sử tổng quát của đại lục đều biết, gia tộc Stedman là một gia tộc từng xuất hiện vô số anh hùng, trong lịch sử hơn bốn trăm năm của đế quốc Menied, gia tộc này đã xuất hiện hai anh hùng truyền kỳ, ngoài ra còn có một vị anh hùng cấp sử thi, nghe nói sức mạnh có thể sánh ngang với bán thần, được dựng tượng ngay trước cửa hoàng cung đế quốc Menied.
Đương nhiên, so với những tiền bối của hắn, Geriferry chỉ có thể coi như một tên cẩu hùng mang danh hiệu người thừa kế gia tộc anh hùng vinh quang, ẩn núp dưới bóng tổ tông. Ít nhất bây giờ thoạt nhìn là như vậy, sau này thì không ai biết được.
Sau khi chém chết một con rồng lục ở khe núi Ác Vu, nhất chiến thành danh, Deron Ferron, kỵ sĩ thứ hai của đế quốc đã trở thành anh hùng truyền kỳ. Trong lúc mọi người kỳ vọng chàng kị sĩ anh hùng trẻ tuổi này có thể đạt được sự chói lọi của tổ tông, tái dựng thần thoại về một anh hùng cấp sử thi thì ông ta lại vứt bỏ vợ dại con thơ, vứt bỏ gia tộc để đi theo một Lich (vu yêu*) sau khi chém giết một trận tơi bời trên núi Kim Cương, tổng bộ của giáo hội thần thánh. Chính vì như vậy, Deron đã không thể công khai hiện thân trên mặt đất của liên minh thần thánh, đi cùng một Lich, ông ta đã trở thành một hình tượng mẫu mực của tà ác và dị đoan, mà đây chính là kẻ thù chung của mọi người trên toàn đại lục. Cho dù như vậy, hoàng đế đế quốc Menied vẫn đứng vững trước áp lực của giáo hội thần thánh, không hề tước đoạt danh hiệu kỵ sĩ thứ hai đế quốc của ông ta, qua đó có thể thấy được sự sủng ái của hoàng thất đế quốc đối với gia tộc Stedman.
Ông ta đắm mình trong trụy lạc, đi theo Lich là để tìm kiếm sự trường sinh hư vô mờ mịt đó sao? Không phải, theo một tin đồn hoang đường thì ông ta làm vậy là vì người phụ nữ đã chuyển hóa thành Lich đó, là vì... tình yêu...
Anh hùng truyền kỳ của đế quốc Osu của đoàn trưởng kỵ binh đoàn Hoa Hồng Máu Gosa lúc này đang dẫn năm ngàn chiến sĩ đã xuống khỏi chiến mã, bắt đầu vượt qua sườn núi có rừng cây ở đoạn đầu của vùng đất đen tối, nơi đám Geriferry mới vượt qua không lâu.
Lúc này Gosa đang đi ở đầu đội ngũ, tuổi chưa qua 40 nhưng mái tóc hắn đã bạc trắng, có thể thấy mấy năm nay liên tục nam chinh bắc chiến đã tiêu hao không ít tâm lực của hắn. Có một khuôn mặt hòa nhã, Gosa rất khó làm mọi người hình dung hắn là một kẻ tàn khốc và máu lạnh.
"Đại soái, chúng ta phát hiện dưới chân núi có hàng đống hài cốt chiến mã, một kỵ binh đoàn ưu tú sẽ không giết chết chiến mã của mình để lót dạ, tôi kiên định cho rằng đây chỉ là kế dụ địch của Ursa, mục đích là dùng kỵ binh không chính hiệu kiềm chế chúng ta để hắn có thể rảnh tay đối phó các binh đoàn khác phía sau chúng ta". Người nói chuyện là Carline, tham mưu của binh đoàn, một thanh niên rất được Gosa yêu thích. Đây đã là lần thứ ba hắn nhắc nhở Gosa.
Gosa mỉm cười, kiên định nói ra hai chữ, "Tiến lên!" Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía đỉnh núi, lúc này ánh mắt đó lộ ra một nét dịu dàng mà một vị Thống soái chiến trường không nên có.
Carline bất đắc dĩ vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ buộc chiến mã trong rừng cây dưới sườn núi, sau đó mặc quần áo nhẹ lên đường với tốc độ cao nhất. Trời biết khi bọn hắn trở về thì đám chiến mã này còn sống được bao nhiêu con.
Lần đầu tiên nhìn thấy đám kỵ binh không chính hiệu này, trong lòng Gosa đã rõ ràng dự định của Ursa. Nhưng cho dù đây là một tử cục thì hắn cũng nhất định phải đi, bởi vì hắn có lý do để không thể không đi. Vì một lý do như vậy, có người đến trung niên vẫn độc thân không lập gia đình, vì lý do này, hắn điên cuồng phát động chiến tranh như một người điên...
Thật buồn cười là người đời đều cho rằng hắn, Gosa, đang chiến đấu vì mở mang bờ cõi, vì đạt được cái danh truyền kỳ, nào có ai biết được nỗi khổ nhớ nhung hai mươi năm như một ngày trong lòng hắn, nào có ai biết hắn làm như vậy chỉ vì có một ngày có thể dẫn theo binh mã giết vào Ronage, giết đến bên cạnh nàng...
Ánh sáng mặt trời hoàng hôn đã không còn chói chang, Gosa đứng giữa khe núi Vô Hồi, bị từng tia sách lọt qua kẽ lá đó đâm vào mắt, rơi xuống một giọt... nước mắt.
Trời chiều ráng đỏ, nước mắt anh hùng.
Hẻm núi Vô Hồi này sẽ là phần mộ anh hùng sao?
Gosa mỉm cười, bây giờ không phải lúc nhi nữ tình trường. Trên mặt hắn lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong khe núi, dướng như có thể nhìn thấy một đám ô hợp run rẩy trốn trong bóng tối.
Geriferry cũng đang cười, nằm mơ hắn cũng không ngờ gã Orc tên gọi Củng Khô bên cạnh Ca Nả này, gã chiến sĩ Orc biết cách dùng giáp mây và búa lớn để vũ trang chính mình này lại là một dũng sĩ Orc đã tỉnh giấc cuồng hóa. Nghe nói chỉ có Orc được Thần thú ban phước mới có kỹ năng mạnh mẽ được truyền thừa theo mạch máu này. Trời mới biết vì sao một tên Orc bị Thần thú phỉ nhổ lại có thể đánh thức được khả năng cuồng hóa trong huyết mạch ti tiện của hắn. Chẳng lẽ nói thần chí của Thần thú đang ngủ say đã không rõ, vì vậy bắt đầu ban phước lung tung hết cả rồi?
Mặc kệ nói thế nào,
Có một chiến sĩ sau khi cuồng hóa có thể sánh ngang với kỵ sĩ thánh cấp là Củng Khô, khi đối mặt với Gosa Hoa Hồng Máu bọn họ cũng không phải chỉ có con đường chạy trốn. Ít nhất cũng có thể liều mạng thử xem, nhỡ đâu giết chết được Gosa... Kỵ sĩ thứ chín của đế quốc... Geriferry đã vui ngất, đương nhiên hắn nhớ rõ bây giờ hắn mới là thống lĩnh thực tế của cánh quân này, nếu như... chẳng may bất cẩn, trong chiến đấu đột nhiên Gosa ngây người rồi bị bọn họ chơi chết... Vậy sẽ có thể tính công đến trên đầu hắn, hắn có thể không cười sao?
Nhưng lúc này lại có người đến phá hoại tâm tình hắn, chẳng hạn như Kate. Đương nhiên Kate không tin ngài thống lĩnh chạy trốn Geriferry này sẽ liều mạng với Hoa Hồng Máu, cho nên hắn nhẹ nhàng huých Geriferry, hỏi, "Bao giờ chúng ta chạy?"
Đang phê và tự phê, Geriferry lập tức sửng sốt, lẫm liệt nói, "Lúc này mà nói như vậy, ngươi không biết xấu hổ à? Ngươi nhìn xem, các dũng sĩ Orc không quen biết này đang chuẩn bị chiến đấu liều chết vì chúng ta. Lại xem, các chiến sĩ thủ hạ của chúng ta rõ ràng sức mạnh kém xe Hoa Hồng Máu nhưng vẫn không hề sợ hãi, chuẩn bị nghênh đón Hoa Hồng Máu. Là một kỵ sĩ chính trực, lúc này làm sao ngươi có thể nói như vậy được?"
Nhìn vẻ mặt hình như muốn nhìn nhận lại mình một lần nữa của Kate, Geriferry tiếp tục nói, "Ngươi nhìn những người bên cạnh chúng ta này, vốn bọn họ không cần ở đây chờ chết theo chúng ta, nhưng bọn họ tín nhiệm chúng ta, cho dù vì loại tín nhiệm này mà đánh mất tính mạng thì bọn họ cũng phải ở lại cùng chúng ta. Thử hỏi, làm sao ta có thể bỏ mặc bọn họ để chạy trốn một mình chứ?"
Mặt Kate lộ vẻ kinh ngạc, đây vẫn là gã Geriferry mình biết, có nguy hiểm là giật dây người khác đi giết địch, chính mình thì chỉ lo chạy trối chết đó sao? Chẳng lẽ chiến tranh đã làm cho hắn trở thành một kỵ sĩ đạt tiêu chuẩn rồi?
Bất kể thế nào, sự thay đổi của Geriferry trong lúc này vẫn khiến Kate rất vui vẻ. Trên thực tế, trong lòng hắn vẫn luôn khinh thường hành vi chạy trốn của Geriferry lúc trước, chỉ có điều hắn không thể nói gì vì tình nghĩa thâm hậu hai người bồi dưỡng từ nhỏ. Vẫn mơ giấc mơ kỵ sĩ thứ chín, lúc này Kate vỗ vỗ vai Geriferry, oai phong lẫm liệt nói, "Vừa rồi là ta không đúng, ngươi nói đúng, thay vì trốn đông trốn tây như chuột, không bằng chúng ta chết trận oanh liệt. Gerry, đáp ứng ta, kiếp sau chúng ta vẫn cứ là anh em!"
Nói xong lời này, vẻ mặt Kate trang nghiêm, hắn nhìn về phía trước như đã chuẩn bị xong xuôi cho sự hi sinh oanh liệt. Không ngờ lúc này trong lòng hắn lại dâng lên một luồng lý tưởng hào hùng mới xuất hiện một lần duy nhất khi cao giọng đọc lời tuyên thệ về các mỹ đức của kỵ sĩ khi còn trẻ.
Một con chim bay cực nhanh trên cây cối hai bên hẻm núi để lại từng vệt tàn ảnh trong tầm mắt mọi người rồi đáp xuống bàn tay cực kỳ to lớn của Ca Nả. Đây chính là giống chim cắt có tốc độ bay cực nhanh, loài chim rất dễ thuần dưỡng thành công cụ truyền tin ở vùng đất đen tối.
Đương nhiên trong mắt Geriferry, con chim cắt lông vằn to bằng nắm đấm mà tên thủ lĩnh Orc vẫn lấy làm tự hào này chẳng qua chỉ là một con chim sẻ mà thôi. Lúc này thấy sức chú ý của những người bên cạnh đều bị con chim nhỏ đó hấp dẫn, hắn mới khẽ nói với Kate, "Chết cái gì mà chết, ý ta không phải như vậy. Vừa rồi Cado nhìn chằm chằm vào chúng ta, ta mới bất đắc dĩ phải nói như vậy. Chúng ta không đoán ra sức mạnh của cô ta, sau khi bắt đầu chiến đấu cứ để cô ta và Củng Khô liều mạng với Gosa, chúng ta tìm cơ hội chuồn mất. Lần này dù thế nào cũng không thể để ngôi sao chổi Cado này đi theo được".
Kate nổi điên chỉ muốn một cước đạp thẳng Geriferry xuống sườn núi, hắn không biết nên khóc hay nên cười. Lúc này Ca Nả đi tới nâng Geriferry dậy, "Loài người, vừa rồi trinh sát ẩn náu phía trước của chúng ta truyền thư lại, kẻ thù của các ngươi đã tiến vào hẻm núi Vô Hồi, đủ năm ngàn người. Đương nhiên, bây giờ bọn chúng là kẻ thù chung của chúng ta".
Việc Hoa Hồng Máu có thể đuổi theo hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của Geriferry. Điều bây giờ hắn thấy hứng thú hơn là xem bộ lạc Orc thô kệch huấn luyện ra trinh sát có thể ẩn náu. Với thân hình vạm vỡ và tiếng hít thở nặng nề của Orc, muốn tránh không bị Hoa Hồng Máu tinh nhuệ phát hiện sẽ là một việc có độ khó cực cao.
"Loài người, chúng ta có thể sinh tồn nhiều năm trong dãy núi Arques hiểm ác như vậy, đương nhiên phải có một số bản lãnh các ngươi không biết". Đối mặt với nghi vấn của Geriferry, Ca Nả xảo quyệt lập tức trả lời qua loa cho xong.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện