[Dịch]Khuynh Thế Họa Trần - Sưu tầm
Chương 32 : Vũ khúc dưới ánh trăng
.
- Đau quá! Ngươi mau buông tay ra!
Mặc Lai Hy cứ thế lôi nàng đi thẳng, tay hắn nắm chặt cố cổ tay nàng như muốn bẻ gãy, nàng lên tiếng kháng nghị.
Hắn chợt dừng lại khiến nàng đi phía sau đâm sầm vào lưng hắn, nàng nhăn mặt xoa xoa cái mũi.
- Ta sẽ buông nếu nàng chịu nghe ta giải thích.
Nàng nhìn ánh mắt như cầu xin của hắn trong lòng có chút lung lay nhưng chỉ là trong chớp nhoáng. Với tình hình hiện tại, nàng không nên đặt quá nhiều niềm tin vào bất cứ ai.
- Ta sẽ nghe, ngươi mau buông ra đi.
Hắn vui mừng buông tay ra, nhìn cổ tay xinh đẹp của nàng bị hắn làm cho hằn đỏ lên, hắn thương tiếc hôn lên.
- Xin lỗi! Ta làm nàng đau.
- Còn không phải sao.
Nàng vô cùng ủy khuất. Hắn ta vô duyên vô cớ tực giận với nàng, lại còn có năm thê bảy thiệp. Muốn nàng chia sẻ trượng phu sao? Không có cửa đâu!
- Ta xin lỗi! Nàng đừng tức giận, sẽ rất xấu đấy.
Hắn ôn nhu ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng. Mỗi động tác đều toát lên sự sủng nịnh vô hạn.
- Xấu thì sao? Ngươi sẽ vứt bỏ ta?
- Không thể nào! Dù nàng có trở nên xấu xí thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ không bao giờ ghét bỏ nàng.
- Hứ! Đúng là miệng lưỡi nam nhân. Ta nghĩ đến lúc ta trở nên xấu xí rồi ngươi sẽ lại đi tìm nữ nhân khác xinh đẹp hơn. Có đúng không?
Câu nói của nàng lọt vào tai hắn lại trở thành nũng nịu. Hắn nghĩ nàng ghen với mấy nữ nhân kia nên sung sướng mỉm cười sáng lạng.
- Thu Nguyệt, nàng là đang ghen?
- ... .......
- Im lặng không nói tức là đúng rồi.
- ... .......
- Đừng lo, ta không quan tâm đến họ đâu, ta có nàng là đủ rồi.
- Nếu vậy thì hưu họ đi.
- Chuyện này...
Hắn không nhìn thẳng vào nàng, chần chừ không nói.
- Sao vậy? Không nỡ hả? Thế thì chúng ta không còn gì để nói.
Nàng thoát khỏi vong tay của hắn, không lưu luyến rời đi. Hắn hốt hoảng kéo nàng lại.
- Không phải như vậy, ta...
- Ngươi làm sao?
- Ta có thể hưu họ nhưng người nàng vừa gặp thì không thể.
- Không thể? Tại sao? Mặc Lai Hy, ta nói cho ngươi biết, ta có lòng tự trọng của ta, một là ta đi, hai là nàng ta đi.
- Nhưng nàng ta là người mà mẫu thân của ta muốn ta lấy, khi người mất ta đã hứa với người, ta không thể hưu nàng ta được.
- ... ........
- Chờ ta có được không? Ta sẽ tìm cách khiến nàng ta từ bỏ rồi ta sẽ cùng nàng thành thân, sống bên nhau trọn đời.
Hắn ghì chặt nàng trong lòng như sợ chỉ cần thả lỏng nàng sẽ biến mất. Nàng không nói gì, mặc cho hắn ôm. Ánh sáng của hoàng hôn chiếu rọi lên bóng hai người.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
- Hu...hu...hu! Tỷ tỷ quá đáng lắm! Tỷ tỷ bỏ cục cưng đi chơi một mình.
Nàng cùng hắn trở về phủ, nàng ở trong căn phòng cạnh phòng của hắn, vừa mở cửa bước vào thì Mao Ngọc nhảy lên người nàng khóc um sùm. Nàng phì cười nhìn nó.
- Tỷ tỷ xin lỗi! Đừng giận tỷ tỷ có được không?
- Cục cưng không giận tỷ tỷ nhưng tỷ tỷ phải đền bù cho cục cưng.
- Được! Tiểu Ngọc muốn gì cũng được.
Đôi mắt của nó ánh lên một tia giảo hoạt rồi nhanh chóng biến mất, nhưng đã bị nàng nhìn thấy. Nàng vừa nhìn lầm sao?
- Cục cưng muốn tỷ tỷ...làm nương tử của cục cưng.
- Hả!?
Không nhầm chứ? Tiểu ngọc muốn nàng làm nương tử? Mà khoan, Tiểu Ngọc là...giống đực sao?
- Tiểu Ngọc, em là giống đực sao?
- Đúng! Cục cưng chính là một nam tử hán đại trượng phu!
Nàng từ đầu đã nghĩ nó là giống cái, thật không ngờ nó lại là...Thấy nàng không trả lời, nó nghĩ nàng không muốn, lại khóc ầm lên.
- Oa, tỷ tỷ không muốn làm nương tử của cục cưng, tỷ tỷ ghét cục cưng rồi, không cần cục cưng nữa...hu...hu...hu...
- Không...không phải như vậy!
- Vậy thì tỷ tỷ đồng ý?
- Cũng không phải! Ta là người còn em là...nói cho cùng ta không thể làm nương tử của em được.
- Vậy nếu cục cưng là con người thì tỷ tỷ sẽ làm nương tử của cục cưng phải không?
- Ừm!
Nàng gật đầu đại một cái, lại nhìn thấy trong mắt nó sự quyết tâm. Không có khả năng là nó sẽ trở thành người thật đấy chứ?
Bỗng….nàng nghe tiếng sáo nơi đâu vang lên. Tiếng sáo cơ hồ không vướng bụi thế nhân, thánh thoát, uyển chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng, vang mãi trong không gian. Tâm tư nàng có chút lay động, thoáng chút mơ hồ.
Nàng đi theo tiếng sáo, đi mãi đến một sân đình nhỏ. Tựa vào thân cây hoa tử đằng...Là hắn...Tử Long.
Nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng lên nhìn nàng.
- Nguyệt Nhi!
Tiếng hắn khe khẽ gọi tên nàng khiến lòng nàng rung động. Hắn ta luôn khiến cho nàng có những cảm xúc khác lạ. Nàng cười nhẹ:
- Ngươi đến tìm ta sao?
- Ừ!
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Không! Chỉ là muốn nhìn thấy nàng!
Nàng bối rối nhìn hắn. Hắn là có ý gì?
- Ngươi...Ngươi thổi sáo rất hay!
Nàng vội chuyển chủ đề.
- Đa tạ!
Cả hai lại im lặng. Hắn lên tiếng phá vỡ không khí đầy ngượng ngùng giữa hai người.
- Nàng có thể múa cho ta xem không?
- Múa?
- Đúng vậy! Nàng múa còn ta sẽ thổi sáo.
- Thôi được!
Dưới bầu trời đêm đầy ắp những vì sao, bên cây hoa tử đằng có hai bóng người.
Nam nhân bí ẩn nhưng đôi tử nhãn kia đẹp đến không ngờ, khiến cho những ngôi sao kia cũng phải chào thua. Tiếng sáo cất lên tan vào không gian khiến mọi vật như bất động để nghe thứ âm thanh vi diệu đó.
Nữ nhân huyết y xinh đẹp như một ngọn lửa chiếu sáng cả bầu trời. Mái tóc đen xoa tung trong gió khiến nàng trở nên mị hoặc như yêu tinh, thoát tục như tiên nữ. Vạt áo xòe rộng, động tác uyển chuyển, nhịp nhàng, ánh mắt câu hồn người xem.
Một vũ khúc dưới ánh trăng, không ai muốn phá vỡ hình ảnh đẹp đẽ và huyền ảo này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện