[Dịch]Khuynh Thành Tiểu Độc Phi - Sưu tầm
Chương 59 : Nước hoa hồng
.
Bàng Lạc Tuyết đứng ở đó cảm thấy hai người này sẽ không dễ dàng để mình đi như vậy, thế là cũng đi về phía trước cái hộp xem xem, rốt cuộc hoàng đế thưởng vật gì tốt cho hai con tiện nhân này.
Quả nhiên Vương công công bên cạnh hoàng đế nhanh tay mở một hộp ra nói: "Nghi quý phi, cái này là hoàng thượng thưởng cho người cây trâm phượng tám đuôi, người nhìn xem, chính là tự hoàng thượng sai người chọn tám loại bảo thạch quý hiếm chế tạo." Nói xong đưa cây trâm cho cung nữ bên cạnh Nghi quý phi.
Nghi quý phi thân là quý phi nên chỉ có thể cài trâm phượng tám đuôi, hoàng hậu chín đuôi, mấy tần phi khác chỉ có thể cài bốn đuôi. Quy củ trong cung rất nghiêm khắc, đi quá giới hạn không phải ai cũng có thể dám làm.
Vương quý phi cũng đến gần nhìn: "Quả nhiên là thích hợp với tỷ tỷ, cây trâm của tỷ thật đẹp, độ tinh khiết của bảo thạch cũng tốt."
Nghi quý phi nhận lấy cây trâm trong tay của nha hoàn nhìn xem, ánh mắt nhìn bảo thạch chiết xạ ánh sáng chiếu lên trên mặt của Bàng Lạc Tuyết, Nghi quý phi cười nói: "Hoàng thượng cứ coi ta là tiểu hài tử hay sao, bảo thạch này phần lớn là màu sắc xinh đẹp, bản cung cũng đã có tuổi, ta thấy cây trâm này thích hợp cho quận chúa cài hơn."
Nói xong đi tới bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, cầm cây trâm khoa tay múa chân.
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, nếu như ngươi thưởng cho ta sợ là trong lòng ngươi liền muốn khóc đi, Bàng Lạc Tuyết vội nói: "Đây là tâm ý của bệ hạ đối với nương nương, Tuyết nhi làm sao dám nhận, mong nương nương không nên làm thần nữ tổn thọ."
Nghi quý phi nghe thấy hai chữ tâm ý, trong lòng thế nhưng cao hứng nói: "Vậy ta cũng không miễn cưỡng quận chúa nhận, tâm ý của hoàng thượng, sao có thể đơn giản tặng cho người khác."
Vương quý phi nhìn bộ dáng của Nghi quý phi, không khỏi cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: ‘Chẳng qua chỉ là một nữ nhân già cõi, lại ở trước mặt Vương Nhược Dao nàng nói ân sủng, cũng phải xem lại mình có đủ tư cách hay không.’
Vương công công vội vàng nói: "Quý phi nương nương, hoàng thượng nói, buổi tối hoàng thượng đến trong cung của người nghỉ ngơi, mong rằng nương nương sớm chuẩn bị sẵn sàng."
Vương quý phi nhìn thấy không cam lòng trong mắt Nghi quý phi, càng cười hài lòng, hừ, đấu với ta, ngươi còn thua xa, chẳng qua chỉ là ăn gạo trắng nhiều năm mà thôi: "Xin công công chuyển lời đến hoàng thượng, nói bản cung tối nay sẽ chờ người đến."
"Nương nương khách khí, đúng rồi hộp này là hoàng thượng thưởng cho người." Nói xong tự mình mở ra để Vương quý phi xem.
Quả thật là người thân cận của hoàng đế, hoàng đế yêu thích sợ là cũng thật rõ ràng, hoàng đế sủng ai, thực sự chỉ cần nhìn sắc mặt thái giám liền biết.
Mở hộp, nằm bên trong là một đôi vòng tay ngọc bích, màu lục thuần túy không mang theo một tia tạp chất, vòng ngọc tốt như vậy hiện tại đã không còn nhiều, Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Nghi quý phi, quả nhiên thấy sắc mặt của nàng co quắp, cười miễn cưỡng: "Muội muội quả nhiên là quả tim trên người của hoàng thượng, vòng ngọc tốt như vậy, chắc là bảo bối lâu năm, ta lúc trước nhìn thấy trên tay của thái hậu có một cái, không ngờ, hôm nay lại có thể nhìn thấy một đôi. Quả nhiên muội muội thật có phúc khí."
Vương quý phi cầm lên, đắp khăn tay lên trên tay, cầm vòng ngọc mang vào, bàn tay trắng hồng phối cùng vòng tay màu xanh, quả nhiên đẹp mắt, hài lòng gật gật đầu: "Trâm phượng của tỷ tỷ cũng rất đẹp, trâm phượng tám đuôi không phải ai muốn mang liền có thể mang. Tỷ tỷ, người nói đúng không?"
"Muội muội nói phải, tâm ý của bệ hạ mới là thứ làm cho tỷ muội chúng ta cảm động nhất." Nghi quý phi phụ họa nói.
Hoàng đế này cũng thật là một lão hồ đồ, thiên vị rõ ràng như thế, người phi tử nào lại không ghi hận. Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người ngươi tới ta đi, mặc dù có ý tứ khen ngợi, thế nhưng lại ở phía sau châm lửa như vậy, hai nữ nhân này cũng không phải là người lương thiện gì, nếu như liên hợp lại, sợ là hoàng hậu cũng không phải đối thủ. Bàng Lạc Tuyết xấu xa cười một cái, nếu các ngươi muốn làm ra vẻ hiền lành, vậy Bàng Lạc Tuyết ta sẽ giúp các ngươi.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Cây trâm phượng này của nương nương chính là điềm lành, phượng hoàng tung bay, tiếng kêu vang dội! Nương nương hợp với màu vàng đã sinh ra được Tấn vương điện hạ tài hoa hơn người, anh tuấn bất phàm, chắc hẳn đây cũng là do tình cảm phu thê, nên trên trời mới có thể ban xuống phúc lợi như vậy."
Quả nhiên tâm tình Nghi quý phi thật tốt, dù cho nàng ta được sủng ái bao nhiêu, cũng không có con nối dõi, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể ở trong thâm cung này khom lưng trước mặt ta mà thôi, nghĩ rõ ràng điểm này, sắc mặt Nghi quý phi cũng trở nên hồng nhuận, kéo tay Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Quận chúa thật khéo nói, trong viện này rất nhiều hoa, bốn mùa cũng nở không ngừng nghỉ, chỉ là hoa nở kết quả không nhiều, quận chúa cần phải thừa dịp này nhìn một chút." Lại quay đầu nói với nha hoàn: "Bản cung mới có được một đám trân châu, vừa mới lấy ra một trăm lẻ tám hạt, cho người chế thành vòng cổ, lấy tới cho Tuyết quận chúa, quận chúa da trắng như tuyết rất thích hợp."
Bàng Lạc Tuyết chau chau lông mày, nữ nhân này đúng thật là loài động vật kỳ quái, bất quá không lấy cũng không được, xem như ngươi thay con trai của ngươi trả nợ cho ta, khom lưng hành lễ nói: "Đa tạ nương nương."
Sắc mặt Vương quý phi trong nháy mắt dữ tợn trong nháy mắt lại khôi phục sắc mặt như bình thường, mở miệng nói: "Nói nãy giờ cũng đã khát nước, vài ngày trước Vũ nhi đưa đến một chút nước hoa hồng không tệ, không bằng lấy đến cùng nhau nếm thử, Tuyết quận chúa chắc hẳn cũng không gấp xuất cung, chi bằng uống thử một chút, bản cung cũng cho người đi lấy vài thứ cho Vũ nhi."
"Vậy đa tạ nương nương thưởng cho."
"Quận chúa ngồi ở đây chờ một chút." Nha hoàn Cảnh Thái bên cạnh Vương quý phi mang một cái ghế đặt xuống bên cạnh Bàng Lạc Tuyết, lại đỡ Bàng Lạc Tuyết ngồi xuống, lúc Bàng Lạc Tuyết ngồi xuống, nhìn nàng một cái, Cảnh Thái vội vã cúi đầu trở lại đứng bên cạnh Vương quý phi.
Bọn nha đầu bưng bàn đặt giữa ba người, có cung nữ tự mình dâng tới một bộ gốm sứ, lấy đến mấy cái chén sứ nhỏ, chia ra thành ba chén, đợi sau khi hai vị quý phi bưng lên, Bàng Lạc Tuyết mới bưng lên xem, chỉ thấy trong chén sứ màu trắng chứa nước canh đỏ au, diêễnđđànlêêquýýđôôn nhất là mặt trên được cho thêm mấy cánh hoa hồng, nhìn thật không tệ, nhìn màu sắc liền biết đây chính là dùng hoa hồng điều chế, Bàng Lạc Tuyết nếm thử một miếng, quả nhiên là thơm ngọt, lan tỏa trong miệng.
"Nước hoa hồng này thực sự là không tệ, không ngờ đại tiểu thư Bàng gia cũng có tay nghề này." Nghi quý phi nói chân thành.
Vương quý phi thấy bầu không khí không tệ liền cười nói: "Vũ nhi nhà ta, tuy nói là thứ xuất, thế nhưng dù sao cũng là nữ nhi của Bàng quốc công, lại là trưởng nữ, nhớ nhà mẹ đẻ của bản cung cũng là bên ngoại của nàng, nàng còn có thể trổ tài như vậy thực sự là không tệ. Không phải muội muội ta khoe khoang cháu gái của ta, nhìn bộ dáng xinh xắn, lại tài nghệ cao siêu thế này. Bây giờ cũng vừa mới cập kê, mẫu thân của nàng liền sốt ruột không biết chọn công tử nhà nào cho được." Vương quý phi vừa nói xong, một bên nhìn Nghi quý phi, thấy nàng chỉ thờ ơ, cũng không lộ sắc mặc gì.
Bàng Lạc Tuyết cố nén cười cũng thật vất vả, nàng hoàn toàn không muốn nói, nước hoa hồng này nàng chỉ nếm một chút liền biết xuất từ Thúy Vi lâu, Vương quý phi này còn ở đây tự biên tự diễn, thật là làm cho người cười bể bụng.
"Quốc công phu nhân đến tìm muội muội sao?" Nghi quý phi nghiền ngẫm hỏi.
Vương quý phi lúng túng: "Đương nhiên là nhị phu nhân rồi."
Nghi quý phi cười khẽ, cầm khăn tay lên xoa miệng nói: "Nhị di nương cũng cũng thật có tâm, chỉ là muội muội ngươi cũng biết đó, hôn sự của đứa nhỏ này luôn luôn do mẹ cả làm chủ, xác thực nhị phu nhân này có chút lớn mật, cũng may để ta biết, nếu để cho người khác biết, chắc hẳn danh dự của đại tiểu thư sẽ tiêu tan mất rồi, nếu như Quốc công phu nhân biết nhị phu nhân làm như vậy….."
Vương quý phi nhíu mày, lại khôi phục tươi cười: "Tỷ tỷ của ta luôn luôn chấp hành lễ pháp sẽ không vi phạm những quy định này, cũng là ta làm muội muội nên có chút để tâm, quý phi tỷ tỷ cũng đa tâm rồi, ở đây cũng chỉ có ba người chúng ta, chắc hẳn sẽ không truyền đến tai Quốc công gia, ngươi nói có đúng không, Tuyết quận chúa?"
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười trả lời: "Tuyết nhi đương nhiên cái gì cũng không nghe thấy, nước hoa hồng này thực sự uống rất ngon, tay nghề của tỷ tỷ thật không tệ."
Vương quý phi hài lòng cười cười, nháy mắt với Cảnh Thái, Cảnh Thái ngầm hiểu.
"Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, bản cung thấy sắc mặt Tuyết quận chúa cũng uể oải chắc hẳn cũng mệt mỏi, để Cảnh Thái tiễn nàng đi ra ngoài đi." Vương quý phi cười nói.
Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái nói: "Hôm nay đều do bản cung không tốt, nhiều lời với ngươi một chút, nhìn ngươi cũng mệt mỏi, theo Cảnh Thái xuất cung đi, ngày khác tiến cung nhớ tới chỗ của ta ngồi một chút."
Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu đáp ứng, cung kính hành lễ xin cáo lui.
Cảnh Thái dẫn Bàng Lạc Tuyết một đường ra lối xuất cung.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Đa tạ cô cô dẫn đường."
Cảnh Thái cười nói: "Phía trước chính là cửa cung, chỗ nương nương không thể thiếu nô tỳ, nô tỳ sẽ không tiễn quận chúa thêm nữa."
"Cô cô đi thong thả, con đường phía trước có nhiều gập ghềnh, mong rằng cô cô cẩn thận." Bàng Lạc Tuyết có ý vị khác nói.
"Đa tạ quận chúa, quận chúa đi thong thả."
Bàng Lạc Tuyết xoay người mới vừa đi tới cửa cung, phía sau có người liền thở hổn hển chạy tới: "Quận chúa chờ một chút!"
Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng cười, lại muốn trình diễn màn này của kiếp trước sao? Chỉ là lần này không biết người phải chết là ai?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện