[Dịch]Khuynh Thành Phong Hoa - Sưu tầm

Chương 27 : Huỷ diệt tướng quân phủ

Người đăng: 

.
- Ngươi là loại người nào - hai gã thủ vệ nhìn đến Dạ Mị tạm dừng trước cửa lập tức hung thần ác sát hỏi. - Người giết các ngươi! - Dứt lời, hai gã thủ vệ còn chưa kịp lại nói thêm một câu liền mở to hai mắt ngơ ngác nhìn một cái lổ thủng trên ngực của chính mình, liền ngay cả đối phương là ra tay như thế nào bọn họ đều không có thấy rõ cứ như vậy mất đi tính mạng..... - Giết người rồi! Giết người rồi! - Người lui tới trên đường thất vậy lập tức kinh hãi chạy trốn chung quanh, không được một lát, ven đường trừ bỏ Dạ Mị bên ngoài sẽ không nhìn tới một bóng người. Thấy vậy, Dạ Mị chỉ cười tà mị một tiếng, muốn chính là oanh động! Lập tức bay nhanh chạy tiến bên trong toà phủ đệ xa hoa kia, còn thuận tay tại chung quanh cả toà phủ bày ra một cái kết giới, hôm nay một cái vật sống bên trong này đều đừng nghĩ chạy được! Từ khi Dạ Mị tiến vào phủ đệ liền bắt đầu gặp người giết người, cơ hồ người nhìn đến nàng còn chưa kịp hỏi một câu nàng là ai cũng đã bị mất mạng, đây là một trường đơn phương tàn sát! Bên trong sân tuỳ ý có thể thấy được phần còn lại của tay chân đã bị cụt, máu thịt bay tứ tung, máu đỏ tươi cơ hồ phun tại khắp mọi ngõ ngách sân! Dạ Mị cầm Bích Hàn kiếm trong tay lãnh khốc đứng ở giữa sân, nàng giống như là một Tu La thị huyết lấy mạng, chỉ là toàn thân cao thấp lại thuần khiết không một tia vết máu, giống như thể kết hợp giữa tiên nữ cùng Tu La, mâu thuẫn lại hài hoà ngoài ý muốn. - Dừng tay! Ngươi là loại người nào? Dám làm càn tại phủ đại tướng quân ta! - Trần Thanh Vân nghe tiếng mà đến nhìn thấy thi thể nằm chồng chất đầy sân tức đến lửa giận tận trời, hắn tay cầm binh quyền hơn mười năm? Liền ngay cả đương kim hoàng thượng còn không phải cũng cho hắn vài phần mặt mũi! - Người đến đòi nợ - Rất tốt, chính chủ tới rồi! - Đòi nợ? Đòi cái nợ gì? - Trần Thanh Vân nghe vậy đầu óc lập tức không chuyển qua được, đại tướng quân phủ hắn gia tài bạc triệu, khi nào thì thiếu nợ người khác rồi? Hơn nữa đòi nợ có cần ngoan tuyệt như vậy sao? - Tục ngữ nói phụ trái tử hoàn ( cha thiếu con trả), trái lại như vậy nữ nhi ngươi thiếu nợ ta có phải cũng nên do ngươi tới trả lại hay không đâu? - Dạ Mị cũng không vội mà động thủ, dù sao chung quanh phòng ốc đều có kết giới, người bên ngoài không vào được, người ở bên trong cũng không ra được, liền để cho bọn họ ầm ĩ đi thôi. Nghe được thanh âm hình như có chút trêu tức của Dạ Mị, Trần Thanh Vân liền càng thêm nghi hoặc, nữ nhi duy nhất của hắn chính là Trần Tinh Như, từ lúc mười năm trước đã chết thảm trong cung! Nhưng người trước mắt lại không giống đang nói giỡn, vì thế Trần Thanh Vân chỉ phải hỏi thử : - Ngươi nói nhưng là Tinh Như? - Ha ha, trí nhớ của Trần đại tướng quân quả nhiên thật tốt! Đúng là Trần Tinh Như thiếu nợ ta, không biết Trần tướng quân có thay nàng trả lại hay không đâu? - Tinh Như thiếu ngươi bao nhiêu bạc? Bản tướng quân thay nàng trả! - Nếu có thể sử dụng bạc đuổi đi rồi tự nhiên là tốt không thể tốt hơn, chính hắn cũng là một gã tu sĩ, nhưng lại nhìn không thấu tu vi của nàng! Loại tình huống này chỉ có hai loại khả năng -- hoặc là nàng cũng chỉ là một gã võ sĩ bình thường, hoặc chính là tu vi cao hơn so với hắn! Nhưng là một gã võ sĩ bình thường có thể ở tướng quân phủ thủ vệ sâm nghiêm này của hắn tàn sát nhiều người như vậy còn không chịu chút thương nào sao? Đáp án đương nhiên là tuyệt đối không thể nào! - Bạc? Ha ha.... nàng thiếu ta lại làm sao có thể dùng bạc đến thương lượng đâu!! Đại tướng quân không xem xem ta là ai chăng? - Dạ Mị nghe vậy tức vui vẻ, mặc dù đang cười ha ha, nhưng lại làm cho người nghe cảm giác được một cỗ hàn khí thấu xương! Song, tại một khắc Dạ Mị tháo đấu lạp xuống, ánh mắt mọi người đều dại ra! Tuyệt đại đa số người là khiếp sợ vì đầu đầy ngân phát (để tóc bạc nghe nó xấu và già quá, thôi thì để ngân phát nghe cho đẹp nga) và gương mặt tuyệt sắc của nàng, còn có một bộ phận nhỏ người từng có hân hạnh gặp qua hoàng hậu nương nương đều là vẻ mặt không dám tin cùng hoảng sợ, một người đã chết mười năm bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt ngươi vậy ngươi sẽ là cái phản ứng gì? - Thượng Quan Nhã Nhi! Không phải ngươi đã chết sao? - Trần Thanh Vân kinh hoảng kêu to lên. Nếu nàng thật là Thượng Quan Nhã Nhi, như vậy chỉ sợ hôm nay Trần gia của hắn thật sự khó thoát khỏi một kiếp! Năm đó Thượng Quan bộ tộc xuống dốc, Thượng Quan Diệu Tổ chết đều là vì chính nữ nhi của mình gián tiếp tạo thành, vốn tưởng rằng sau khi Thượng Quan Nhã Nhi chết hắn là có thể vô tư, nhưng là ai biết..... - Nợ còn không có đòi lại, ta lại làm sao có thể chết trước đâu? hôm nay, Thượng Quan Nhã Nhi ta tất làm cho cao thấp Trần gia ngươi không lưu một cái người sống! - Nói xong, ánh sáng xanh trong tay Dạ Mị chợt loé, thoáng chốc lại thêm mấy cái sinh mạng tươi sống như vậy đi đến hồi chung kết, tàn sát, lúc này mới chính thức bắt đầu! Mà mấy người liều mạng muốn ra bên ngoài trốn cuối cùng đều bị kết giới đánh trở về, căn bản không thể bước ra tướng quân phủ một bước, cơ hồ tất cả mọi người đều tuyệt vọng. Mọi người thế này mới chân chính cảm nhận được cái gì kêu là kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay! Trần Thanh Vân mắt thấy gia đinh, người nhà của mình một đám lại một đám bị chết, hận ý sinh sôi trào ra, hai mắt đỏ máu giống như muốn phun ra lửa đến, lập tức triệu hồi ra nhất kiện thượng phẩm linh khí Lưu Tinh Chuỳ sư phụ ban cho mình phi thân ra nghênh đón. - Thượng Quan Nhã Nhi, hôm nay lão tử liều mạng với ngươi! - Hừ, mễ lạp ánh sáng cũng dám cùng nhật nguyệt tranh huy! (ánh sáng của đom đóm (đèn điện) cũng dám tranh với ánh sáng của mặt trăng (mặt trời) ý rằng không biết tự lượng sức mình) - Dạ Mị khinh thường hừ lạnh một tiếng, đừng nói là tu vi của hắn không thể so sánh cùng chính mình, cho dù là pháp bảo của hai người cũng là khác nhau một trời một vực! Chính diện giao phong (xung đột đánh trước mặt) chỉ một chiêu, đầu của Trần Thanh Vân liền bị chặt bỏ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang