[Dịch]Khuyết Danh- Sưu tầm

Chương 38 : Gặp lại cừu nhân (Tiếp theo)

Người đăng: 

.
- Hơn 10 năm trước, ta cùng tiểu đệ sống ở 1 ngôi làng nhỏ ở Thần Bí Bắc Châu, từ nhỏ cũng tập tành học võ như bao người, luôn mơ ước trở thành cao thủ võ lâm, uy trấn thiên hạ, tình cờ biết được trên ngọn núi cao nhất Bắc Châu tên gọi là Thiên Sơn, trên ấy có 1 cao nhân thần toán sinh sống, nghe đồn rằng ông ta có bí quyết để trở nên mạnh mẽ, thiên hạ vô địch. Ta cùng tiểu đệ ngày đêm leo lên ngọn núi ấy, cuối cùng đến được nơi ông ta ở. Khi hỏi về bí quyết làm thế nào để trở thành thiên hạ đệ nhất, ông ta bảo rằng chỉ có thể là Vô Thượng Vô Đẳng Mật Thư, phàm người nào có được nó chiếu theo mà tu luyện sẽ không 1 ai có thể sánh bằng, thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn. Tất nhiên ta làm sao tránh được ham muốn có được bảo vật, hỏi dồn ông ta, thì được biết rằng bức mật thư nhiều ngàn năm thất lạc, muốn kiếm được mật thư trước hết phải có được Mật Thư Tàn Quyển, đó là địa đồ chỉ nơi cất giấu mật thư, trong thiên hạ này người duy nhất có được nó là Bách Hiểu Sinh, hiện ông ta đang ở Giao Thương Thành. Nói đến đây, hắn ta im lặng nhìn Tiểu Nguyệt 1 hồi rồi mới nói. - Thế là chúng ta đến thành này, câu chuyện tiếp theo thế nào thì 2 vị thiếu hiệp đã rõ rồi. Tiểu Vũ chau mày như suy nghĩ điều gì đó, 1 lát rồi mới cất tiếng hỏi. - Vị cao nhân ấy tên gì? - Ta nghe ông ta tự xưng là Cao Thần Toán, Cao tiên sinh. - Còn ngọn Thiên Sơn nằm ở đâu? - Từ Giao Thương Thành, đi qua Thần Long Trấn, xong vượt Đại Trường Giang, cứ nhắm phía bắc mà tiến, đi rồi sẽ gặp ngọn núi cao vời vợi, chính là Thiên Sơn. - Sư đệ, 2 người này, xử trí ra sao? Nãy giờ Tiểu Nguyệt chú tâm vào câu chuyện, không nói 1 lời, nay nghe hắn hỏi thì chợt bừng tỉnh, thiết nghĩ dù có làm gì cũng không thể thay đổi được những chuyện đã xảy ra, nay đã có manh mối thì quyết tâm làm sáng tỏ, cậu nghĩ tên Cao Thần Toán kia tại sao lại biết gia gia có trong tay Mật Thư Tàn Quyển, chuyện này nhất quyết trong đơn giản như lời 2 kẻ này nói, bên trong ắt có ẩn tình. Tiểu Nguyệt nhìn 2 kẻ ăn mày, rồi lại nhìn Tiểu Vũ, chỉ lắc đầu rồi bỏ đi, hắn ta hiểu ý, biết được cậu có lòng thương người, trước cừu nhân ngày xưa cũng không nỡ ra tay, vội mỉm cười bước đi theo sau cậu. Khi cả 2 đã bỏ đi khá xa thì 2 tên ăn mày mới thở phào nhẹ nhõm, những tưởng phải bỏ mạng nơi này ai ngờ cao số sóng sót. Vừa quay người định bước vào trong miếu, thì 2 cây kim trâm từ đâu phóng tới cắm ngay sau ót, lập tức cả 2, thất khiếu trào ra máu đen, trúng kịch độc mà chết. Từ phía xa nơi miếu, 2 hắc nhân bước ra, 1 giọng nữ trong trẻo cất lên. - Cừu nhân của hắn cũng là cừu nhân của bổn cô nương, chết là hình phạt thích đáng. (…) - Tiểu Nguyệt này, đệ lúc nãy ở miếu có cảm thấy nguồn dị khí khác thường không? - Lúc nãy đúng là lẫn trong hương khói, có 1 luồng hắc khí nhưng tuyệt nhiên không có sát ý nên đệ không lưu tâm. - Ta thấy hành động của chúng ta lần này đã bị kẻ khác theo dõi, tốt nhất là phải rời đi nhanh chóng trước khi có chuyện không hay xảy ra. Nói xong, hắn chỉ quyết ấn, ôm chặt hông Tiểu Nguyệt mà 1 đạo lao hết tốc lực phóng về phía bắc, ánh lam quang rạng rỡ cả bầu trời, bỗng. - Hừ, đi nhanh thật, nhưng đừng hòng thoát khỏi tay ta, Thiên Sơn, được nhất định sẽ gặp tại Thiên Sơn. 2 hắc nhân thần bí lại xuất hiện, 1 người cất giọng có vẻ bực bội.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang