[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 74 : Trốn
                                            .
                                    
             Hai tên này hành động khá là chuyên nghiệp, nhưng cũng  chưa đến mức qua mắt được Trương Hải. Hắn không dám mạnh mồm nói rằng  mình thắng được cả hai tên này, nhưng nếu chạy trốn thì hắn thừa sức.
Nhưng Trương Hải còn chưa kịp ra tay thì đã nghe thấy mấy âm thanh bình  bịch chát chúa, cũng chỉ có khoảng ba bốn tiếng, sau đó thì tất cả lại  rơi vào im lặng.
Trương Hải ngẩn cả người, bởi vì hắn thậm chí còn chưa nhìn thấu hoàn toàn chuyện vừa rồi.
Lúc đó, Đỗ Kim Hoa chỉ lắc mình một cái, trong vòng nửa giây đã hiện ra  sau lưng một tên, chặt một nhát vào gáy hắn, hạ gục ngay lập tức. Lại  lắc mình một lần nữa, dùng một chiêu tương tự với tên kia, nhanh chóng,  chuẩn xác.
Ra tay đủ dứt khoát, nhưng không hề trí mạng, lực đạo khống chế cực tốt,  điều đó chứng minh: Đỗ Kim Hoa cũng là một cao thủ, tất nhiên, cũng chỉ  tính là cao thủ trong mắt Trương Hải mà thôi.
Nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, ở trong Lục Diệp thành này có không  ít người như Đỗ Kim Hoa, hầu hết là do trong đường tu luyện không tìm  được cách đột phá, hoặc là do tư chất có hạn nên đành bỏ qua, trở về làm  những công việc khác. Nhưng dù thế, những nỗ lực trong quá khứ cũng  giúp họ có được chút tu vi nhất định, việc đối phó với vài tên lâu la  thế này không thành vấn đề.
Việc này xảy ra âu cũng là do ông bác Trương Thái Sơn quá coi thường sự  có mặt của Đỗ Kim Hoa, không ngờ được năng lực của bà cũng khá lợi hại.  Thậm chí, ông còn không biết rằng, khả năng của người phụ nữ mềm yếu, ôn  nhu ấy còn mạnh hơn cả Trương Thái Cường.
Đỗ Kim Hoa thực ra đã đạt đến Phản Tổ cảnh, nhưng vì không đủ nghị lực  đối chọi với đau đớn khi phản tổ, cho nên bà quyết định từ bỏ, vốn dĩ  thân phận con cháu một bàng hệ của một gia tộc tầm trung, không được coi  trọng, bà quyết định từ bỏ tất cả, đến Lục Diệp thành này tìm kiếm cuộc  sống tự do.
Ra tay xong, Đỗ Kim Hoa cười nhẹ, lẩm bẩm:
- Lâu lắm không ra tay, nhưng mà mình vẫn thật lợi hại….
Trương Hải bất đắc dĩ cười khổ! Tính tình của mẹ thật là “đáng yêu”, chẳng trách ông bố kia thích mẹ đến như vậy.
Sau đó, Đỗ Kim Hoa lại bình tĩnh phân phó:
- Bi, lên trên gác, tý nữa bố, hoặc là người của bố đến đây có hỏi thì  bảo là mải học bài, phòng lại cách âm nên không biết, hiểu chưa? Nếu con  dám nói ra nửa chữ thì anh con sẽ gặp họa lớn đấy!
Đỗ Kim Hoa cố tình nói là “người của bố”, cố tình đổ hết mọi tội lỗi lên  người của Trương Thái Cường, làm cho Trương Hải càng thêm sợ hãi ông bố  này, quyết tâm ra đi, không bao giờ quay lại nữa.
Còn về quyết định để Bi ở lại thì càng hợp lý, bởi vì dù là Trương Thái  Cường hay Trương Thái Sơn là người ra tay thì cũng không dám động đến  Bi, bởi vì Bi chính là con ruột của Trương Thái Cường. Nếu bây giờ mang  Bi theo, việc che giấu, ẩn nấp và tránh truy đuổi sẽ thêm khó khăn,  chẳng có ích lợi gì hết.
Bi cũng rất nghe lời, khẽ gật đầu, nhìn Trương Hải lưu luyến rồi chạy  lên trên nhà, tự nhốt mình vào căn phòng thí nghiệm cách âm của Đỗ Kim  Hoa.
Đỗ Kim Hoa lúc này lại lên tiếng:
- Đi thôi con trai, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!
Trương Hải cắn răng, quyết định đi theo bà xem sao. Bây giờ đã có người  xông vào tận nhà, ai mà biết tiếp theo còn chuyện gì nữa hay không?
Hai bóng người nhanh như chớp rời khỏi khu nhà này, Đỗ Kim Hoa dẫn  đường, ban đầu, bà còn cố tình đi chậm để cho Trương Hải đuổi theo.  Nhưng càng ngày bà càng thấy ngạc nhiên, bởi vì dù bà có tăng tốc lên  vài lần nhưng hắn vẫn nhàn nhã đuổi theo, không hề có một chút cố gắng  nào.
Đi đến một khu vắng vẻ, Đỗ Kim Hoa chợt lắc mình một cái, chui vào trong  một cái hẻm nhỏ, Trương Hải cũng nhanh chóng rẽ theo. Nhưng khi hắn đi  vào hẻm thì đã mất dấu của Đỗ Kim Hoa rồi.
Đang định lò dò bước đi thì tay đã bị kéo một cái, nấp vào đằng sau một  đống gỗ củi. Đỗ Kim Hoa nhẹ nhàng đưa tay bịt miệng hắn lại, Trương Hải  cũng nằm im, không hề nhúc nhích gì.
Cùng lúc đó, hai bóng người nhanh nhẹn chạy qua nơi này, ngó nghiêng một  lúc, dường như bực bội khi làm mất dấu, cuối cùng giậm chân rời đi, tản  ra kiểm tra xung quanh.
Bọn chúng tìm thật cẩn thận, lục tung tất cả ngõ ngách lên, thậm chí còn  lại gần chỗ củi mà hai người đang ẩn nấp. Nhưng thật kỳ lạ là dù có  đứng trước mặt Trương Hải thì bọn chúng cũng giữ cái ánh mắt dò xét, ngờ  vực chứ không phát hiện ra bất cứ điều gì cả.
Nhưng, hình như tên này cũng không quá kém, hắn cũng có chút kỳ quái ở nơi này, hình như ánh sáng hơi mờ ảo… không đúng.
Hắn vẫy vẫy tay gọi tên đồng bạn kia đến, bọn chúng cùng trừng mắt lên  quan sát kỹ cái chỗ này, dường như để tìm ra sự khác biệt vậy.
Nhưng chúng chỉ kịp quan sát có một giây, Đỗ Kim Hoa thấy thời cơ thật  thuận lợi, không hề chần chừ nhoài người ra, hai cánh tay nhỏ bé bắt  chặt lấy cổ của hai tên đó, xoay lại dí sát vào tường, sau đó lại đập  mạnh một cái, làm chúng ngất đi, nhưng bà vẫn không giết người.
Trương Hải toát mồ hôi, nếu vừa rồi bà có chủ ý giết người thì chỉ cần một dao mỗi tên là xong, đây rốt cuộc là thủ đoạn gì vậy?
Đỗ Kim Hoa xử lý xong hai tên này thì nhanh chóng ra lệnh:
- Lột hết quần áo của chúng ra, nhanh lên, đừng hỏi bất cứ một thứ gì cả.
Trương Hải cũng nhẹ nhàng gật đầu, cúi xuống lột quần áo của hai tên đó ra.
Nhưng hắn vừa mới cởi xong một tên thì Đỗ Kim Hoa chợt động, bà đè chặt  người hắn xuống, dí vào tường, giống như lúc nãy giữ hắn ở trong góc  vậy. Trương Hải cũng biết có lý do, cho nên không động đậy gì cả.
Bộp bộp.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên sau lưng Trương Hải.
Thình thịch.
Nhịp tim của hắn chợt nhanh lên, nhưng không phải là vì hồi hộp, mà là… cảm giác thật quen thuộc, thật ấm áp.
Bây giờ cả hai người đều quay mặt vào tường cho nên không thấy đó là ai,  tuy rằng Trương Hải có thể tỏa thần thức ra để nhìn, nhưng hắn chẳng  cần làm thế mà cũng biết ở ngoài kia là ai rồi, chỉ cần dựa vào cái nhịp  tim bất thường ấy.
Nhưng… Đỗ Kim Hoa thì không biết, tâm trạng của bà vẫn đề phòng cực độ.
Chợt, một bàn tay non mềm, nhỏ xinh vươn sát tới gần Trương Hải, nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
Đỗ Kim Hoa kinh hãi, đang định ra chiêu khống chế người kia thì Trương Hải lại động, nhanh chóng cản bà lại.
Bàn tay đến gần khuôn mặt của người kia thì bị giữ chặt lại, Đỗ Kim Hoa  cũng ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn đến khuôn mặt của người đến thì hơi  thở ra, tâm tình nhẹ xuống.
- Mẹ! Là Kỳ, mẹ đừng ra tay!
Dương Thanh Kỳ cũng ngạc nhiên vô cùng. Vừa nãy, nàng đang ngồi ở nhà  thì chợt cảm thấy tâm tình của mình bồn chồn, khó mà chịu được, lại nghĩ  đến cái khả năng giữa mình và “hắn”, nàng không chịu nổi mà ra khỏi  nhà, chạy sang nhà Trương Hải.
Đã một tháng nay nàng không gặp hắn, nhưng cái tình trạng ở nhà Trương  Hải hôm đó, nàng vẫn nhớ rõ. Lúc đó, Dương Thanh Kỳ cảm thấy tâm tình  của Trương Hải có vẻ hơi rối, nhưng vẫn rất bình thản, không có gì lo  lắng vì thế nàng cũng bình tĩnh lại, không nghĩ nhiều. Nhưng cái cảm  giác cường liệt hôm nay khiến nàng không ngồi yên được nữa.
- Sao cháu lại phát hiện ra chỗ này….
- Cháu… cháu… - Dương Thanh Kỳ đang định giải thích thì Trương Hải đã lên tiếng
- Mẹ, đừng hỏi nữa, Kỳ là người đã trải qua hoạn nạn với con. Nói thế  nào nhỉ… bọn con có thần giao cách cảm. Mẹ tin cũng được, không tin cũng  được, nhưng đó là sự thật, thực ra, từ lúc cô ấy đến đây thì con đã  biết rồi…
Đỗ Kim Hoa nhìn Dương Thanh Kỳ một cách quái dị, sau đó lại thở ra:
- Thôi được rồi, nếu đã thế thì cháu hãy về đi, nhưng hãy nhớ không được  nói chuyện này cho bất cứ ai! Điều này liên quan đến cả đời Hải đấy.
Dương Thanh Kỳ sửng sốt, sau đó lại càng kiên quyết lắc đầu:
- Cháu không đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hôm nay tâm tình  của Hải thật trầm trọng, hơn nữa, thần sắc của hai người là như thế nào  vậy?
Đỗ Kim Hoa thiếu kiên nhẫn, còn Trương Hải thì hơi bùi ngùi, giải thích ngắn gọn:
- Một lời khó nói hết, nói chung là có người muốn bắt anh lại, đưa anh  đi làm gì đó. Bố và mẹ vì muốn bảo vệ anh nên mới ép anh đi khỏi đây, có  như vậy thôi.
Trương Hải đã nghĩ rất kỹ rồi mới nói ra cái câu nửa thật như hư như thế  này, mục đích là để dò xét Đỗ Kim Hoa. Quả nhiên, bà hơi biến sắc, hai  mắt cũng bắt đầu có một chút ánh sáng gì gì đó.
Trương Hải thấy cái thần sắc này của bà thì càng thêm khẳng định, lại giả lả hỏi thêm một câu:
- Mẹ… rốt cuộc người muốn bắt con đó là ai? Con rời đi có ảnh hưởng gì đến gia đình mình không?
Nhìn như đang diễn trò trước mặt Dương Thanh Kỳ, giữ thể diện cho “ông  bố ác độc”, nhưng trong lòng hai người đều bắt đầu ngầm hiểu, những câu  hỏi này, hoàn toàn là nghiêm túc.
Đỗ Kim Hoa hít sâu một hơi rồi nói:
- Mục tiêu của người đó chỉ là con, chỉ có riêng con mà thôi! Nếu con  còn ở lại thì cả cái gia đình này sẽ bị ảnh hưởng, chỉ có rời đi mới là  thượng sách. Con rời đi, kẻ đó sẽ chuyển mục tiêu đi chỗ khác, không  nhằm vào nhà mình nữa, tốt nhất con nên chấp nhận đi…
Bà cũng nói một câu, cố tình đả kích Trương Hải một cách trầm trọng. Ý  nói hắn là cái mầm tai họa, cút mau đi cho nước nó trong. Bà muốn cho  hắn căm hận người trong nhà này, mãi mãi không về nữa.
- Có thật là con rời đi thì gia đình sẽ không sao không? - Trương Hải lại nhẹ nhàng hỏi.
Đỗ Kim Hoa quyết định gật đầu, không hề do dự, thần sắc cũng vô cùng  lạnh nhạt, trong lòng Trương Hải thấy đau khổ, nhưng hắn cũng không phải  là đồ ngu, hắn rõ ràng đã biết cả bố và mẹ đều có thiện ý với hắn, việc  rời đi này chắc chắn chỉ có lợi cho hắn, không hề có hại gì.
Suy xét kỹ lại, hắn không phải là con ruột của ông bà, điều này không  cần bàn cãi nữa, dù không muốn nói, nhưng trên thực tế thì đối với họ,  chắc chắn Trương Tiến Lập sẽ quan trọng hơn Trương Hải hắn.
Nếu hắn rời đi mà lại ảnh hưởng đến gia đình, ảnh hưởng đến Trương Tiến  Lập thì họ có làm không? Chắc chắn là không! Điều đó chứng tỏ những lời  Đỗ Kim Hoa cũng có một phần là đúng, mục tiêu của người kia chỉ là hắn,  rốt cuộc, người đó là ai?
Trương Hải không hỏi nữa, hắn nhẹ nhàng gật đầu:
- Được, con đi! Kỳ, em về nhà đi, chuyện này không liên quan đến em đâu!
- Không! - Dương Thanh Kỳ quả quyết:
- Em không hiểu chuyện này kỳ thực là thế nào! Nhưng em hiểu, anh rời đi  lần này không biết bao giờ mới về, em còn nửa năm nữa là truyền thừa  rồi, em không muốn xa anh! Em sẽ đi với anh! Anh và em đã trải qua nhiều  chuyện như vậy rồi, chẳng lẽ anh còn muốn một mình phiêu bạt, còn bỏ em  ở lại cái nơi này hay sao?
- Em… Vậy còn bố mẹ em thì sao?
- Họ sang Bình quốc rồi! Một hai năm nữa chưa chắc đã về! Hơn nữa, nửa  năm sau em cũng sẽ tham gia truyền thừa, em… nửa năm tới em muốn ở bên  cạnh anh! Bởi vì… em yêu anh!
Trương Hải trợn mắt há mồm, trước mặt mẹ mình, con bé này không hề cố kỵ  mà bày tỏ. Sắc mặt cũng hiên ngang, lẫm liệt, thật sự làm cho hắn cảm  động từ đáy lòng. Nhưng hắn vẫn đưa mắt nhìn về phía Đỗ Kim Hoa, bởi vì  việc nàng có đi cùng hắn được hay không thì cũng phải chờ bà cho ý kiến  xem làm thế nào là tốt nhất. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện