[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 66 : Cứu người
                                            .
                                    
             Bầu trời vẫn u ám, từng tia sét đánh ngang trời, âm thanh giống như cả thiên khung cũng sắp sụp đổ vang lên liên tục.
Cái khung cảnh này làm cho người ta thật bất an, Nguyễn Thu Hà là một người nhạy cảm với thời tiết, nàng khe khẽ thở dài:
- Sắp mưa lớn rồi, ít nhất cũng phải mưa ròng rã vài ngày.
Mưa như vậy cũng không phải điều gì quá lạ ở nơi đây, ở khủng long giới  này, việc mưa tầm tã từ một tuần tới mười ngày cũng là một chuyện bình  thường mà thôi. Chỉ là, không hiểu sao mà Thu Hà lại thở dài, nàng cảm  thán cái gì, hay là lo lắng cho ai chăng?
Phạm Đình Phương vẫn trầm lặng nãy giờ chợt lên tiếng:
- Mọi người định giải thích chuyện này thế nào?
Lúc này, mấy người kia vẫn còn mệt mỏi nhưng cũng đã hồi phục phần nào,  cũng tự đi lại được. Nghe Phương nói như thế thì cả sáu người còn lại  cùng rơi vào trầm tư.
- Tôi không biết các cậu nghĩ thế nào nhưng chuyện này tốt nhất là đừng nói ra, nếu các cậu vẫn còn muốn sống yên ổn.
- Vì sao? - Trương Hải cũng không định nói ra cái chuyện phong ấn này, nhưng hắn vẫn cố hỏi lý do của Phạm Đình Phương.
- Bởi vì các cậu là bạn tôi, tôi không muốn các cậu đi vào chỗ chết! Tin tôi đi, chẳng bao giờ tôi lại đi hại bạn mình cả.
Phạm Đình Phương nói khá là úp mở, nhưng mọi người cũng không nói gì nữa, mà lại lựa chọn tin nàng.
Thực tế, Phạm Đình Phương biết hậu quả khi nói những chuyện này ra.
Bạo quốc không phải là một quốc gia lương thiện gì, đó là một đám ăn  thịt người không nhả xương. Trong tâm lý của người Bạo quốc, chỉ có chữ  tham vọng, quyền lực, sức mạnh. Ba thứ đó luôn luôn ám ảnh họ, làm họ  không từ thủ đoạn để đạt được.
Phong ấn này quá thần bí, tuy rằng tổ đặc biệt đã vượt qua, nhưng cơ bản  không phải là phá được phong ấn, mà chỉ là tìm được đường sống mà thôi.  Nếu như mở được phong ấn, vậy bên trong sẽ có bảo vật tuyệt thế như thế  nào chứ?
Không nói đâu xa, chỉ riêng con giun đất cùng với tuyệt kỹ đánh bại chằn  tinh vừa rồi cũng đã đủ để cho các thế lực nhòm ngó rồi.
Nếu nói chuyện này ra, chắc chắn hoàng tộc cùng với mấy lão già đầy tham vọng ấy sẽ không buông tha.
Bản thân Phạm Đình Phương thì không sao, nàng cho rằng mình là một hạch  tâm, không ai dám động đến. Nhưng sáu người bạn còn lại rất có thể sẽ  gặp nguy hiểm, nàng đã chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn mà đám người quyền  quý ấy dùng để moi tin tức, bọn họ dùng một cái ghế đặc thù, lại cho một  tên gầy trơ xương đến, làm cái thủ thuật rút linh hồn gì đó, người bị  rút linh hồn sẽ quắt lại, chỉ còn một cái xác khô mà thôi.
Mà lần đó, lý do người kia bị giết thật sự rất không đáng.
Hắn đã lập công, hắn đi dò xét cả một khu căn cứ địch, hắn đã khai báo  đầy đủ. Nhưng mà mấy tên tự cho rằng mình là cao quý ấy, bọn chúng lại  rút linh hồn của hắn ra, sau đó dùng kính lưu ảnh chiếu ký ức của hắn  lên. Lý do bọn họ đưa ra rất khốn kiếp, là vì trăm nghe không bằng một  thấy, họ phải tự mắt nhìn, xem hình ảnh ấy, họ sẽ có được trải nghiệm  đúng nhất của hắn, từ đó tạo điều kiện tốt nhất để vượt qua.
Đó mới chỉ là một căn cứ địch, họ đã làm như vậy! Còn một kho tàng nguy  hiểm trùng trùng thế này, chẳng lẽ họ lại không dám hy sinh vài con  chuột nhỏ để lấy được thứ gọi là “trải nghiệm” hay sao?
Phạm Đình Phương là một hạch tâm của dòng họ, trong người nàng mang dòng  máu của bọn họ, nhưng nàng lại là một người khác biệt. Từ nhỏ, nàng  cũng cảm thấy khoái đánh nhau, thậm chí là giết người, nhưng những người  nàng giết, nàng đánh đều là kẻ mà nàng cho là đáng chết. Chứng kiến cái  người đã lập công, rồi lại bị giết ấy, trong lòng của Phạm Đình Phương  nổi lên sự ghê tởm.
Nàng cũng không có tâm tư mà phán xét họ đúng hay là sai, chỉ là… nàng  không muốn đám bạn duy nhất cùng trải qua hoạn nạn với mình lại phải  chịu cảnh ấy.
- Vậy thì giải thích thế nào đây? - Dương Thanh Kỳ vừa nói, vừa chỉ chỉ  vào bộ ngực của mình. Ý của nàng là mình, còn có cả Trương Hải tự dưng  lớn như vậy, giải thích làm sao? Chỉ là cách biểu đạt của nàng hơi…
Phạm Đình Phương cũng đã nghĩ kỹ, nàng dừng hẳn lại, quay mặt về phía mọi người, nói từng chữ:
- Chúng ta phải thống nhất. Nói rằng cả bọn bị chằn tinh phát hiện, sau  đó bị nó tấn công. Chúng ta đã khổ chiến, chạy trốn, cuối cùng Trương  Hải và Dương Thanh Kỳ cắn nuốt được tinh huyết của nó, vì vậy cơ thể mới  phát triển như thế này. Còn việc tại sao lâu thế không về, thì nói rằng  chúng ta bị lạc đường, đi ra đến vùng vịnh, đến bây giờ mới tìm được  đường về là xong.
- Vậy… nếu bọn họ đã cho người ra vùng vịnh tìm kiếm, không tìm thấy chúng ta thì sao? - Trương Hải hơi nhíu mày.
- Không sao cả, cứ nói rằng ở đó quá nhiều Pretanodon, chúng ta không  dám liều mạng đi trên bờ, vì thế tôi đã đào đường hầm, đi dưới lòng đất  để trở về, vì thế mới lâu như vậy. Thế là được rồi chứ? - Trần Mạnh  Thắng nhanh nhảu nói.
Trương Hải nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng gật gật đầu, mọi người cũng không nói gì nữa. Việc giải thích cứ thống nhất là như vậy.
“Oành!” Bảy người đi thêm một lát, tiếng sấm vang trời vẫn vang lên  không dứt, từng làn gió lạnh lẽo thổi qua làm cho thân thể mọi người hơi  run lên. Ánh mắt của Trương Hải nhìn về phía rừng rậm đằng sau, trong  lòng đã bắt đầu do dự vô cùng.
Nhớ lại hình ảnh vừa nãy, khi Liên Hương Nhu đứng ra chắn cho hắn và  Dương Thanh Kỳ, lại tưởng tượng đến bộ dạng yếu ớt của nàng vào lần đầu  gặp mặt. Trương Hải bắt đầu lại nghĩ đến bộ dạng kiệt sức của nàng trong  mưa bây giờ… con bé ấy… nhìn có vẻ dữ dằn, toan tính, nhưng không ngờ  đến lúc sống chết lại đứng ra bảo vệ mình! Trương Hải thấy nếu bỏ nàng  lại như thế… hắn thấy khó chịu trong lòng.
Rào rào! Từng hạt mưa nặng nề trút xuống. Đây là một cơn mưa rào, hạt  mưa ít cũng phải lớn như hạt gạo, có khi còn lớn bằng hạt đậu. Cả bảy  người đều cuống quýt chạy như chuột, Trương Hải cũng nhanh chóng lấy ra  một cái lều đơn giản, không cắm xuống đất mà giơ lên che cho mọi người.
Cây ở đây rất cao, tỷ lệ dính sét cũng cao nốt, bây giờ mà đứng dưới cây tránh mưa thì đúng là hành động ngu xuẩn.
Nhìn bộ dáng chật vật của mọi người, Trương Hải thấy thật thương. Nhưng  mà… trong đầu hắn lại càng quanh quẩn hình bóng của Liên Hương Nhu, hắn  thật sự sợ nàng không chịu nổi…
Cắn răng một cái, Trương Hải nói:
- Kỳ, em ở lại, đưa mọi người về đi. Những gì đã bàn từ trước thì cứ y  như thế mà thực hiện. Nhiệm vụ lần này chúng ta đã hoàn thành xuất sắc,  lại tìm được cả trứng chằn tinh, đảm bảo thành tích của chúng ta sẽ được  công nhận. Bây giờ… anh đi một lát, không cần phải chờ anh đâu, cứ quay  về trước đi.
Nói dứt lời, Trương Hải không để ai hỏi han gì mà phóng người đi thẳng.  Dương Thanh Kỳ ở đằng sau đã thông linh với hắn nên cũng đoán ra được  hắn làm cái gì. Nàng bĩu bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm:
- Quỷ háo sắc…
Sáu người còn lại vừa che tấm lều trên đầu, vừa cất bước đi trong mưa,  chẳng bao lâu sau, họ đã được người tìm thấy, sau đó dẫn về trướng bồng  của Trương Linh Tuyền.
Mọi việc sau đó khá đơn giản, cũng không có tra hỏi hiều. Trương Linh  Tuyền là một giáo quan, nhưng nàng không phải chuyên nghiệp, trong lòng  nàng, an nguy của lũ trẻ là quan trọng nhất. Hơn nữa, những lời giải  thích kia cũng rất hợp lý, độ nguy hiểm cũng khá cao, đủ để cho Trương  Linh Tuyền sốt hết cả ruột rồi, còn hỏi nhiều gì nữa.
Còn Phạm Đức Văn, hắn chỉ quan tâm đến Phạm Đình Phương, sau khi thấy cô  em gái không sao cả thì thở phào. Lại nghe những lời giải thích từ  chính miệng của nàng, hắn cũng chẳng nghi ngờ nữa, lặng yên rời đi cho  bọn họ nghỉ ngơi.
Còn việc của Trương Hải, mọi người chỉ bảo rằng hắn đang trong thời gian  đột phá, ở trong rừng bế quan rồi, sẽ về sau. Còn bế quan ở đâu thì hắn  giữ bí mật, không ai biết cả.
Phạm Đức Văn thì chẳng biết Trương Hải là ai nên không để ý. Còn Trương  Linh Tuyền nghe thế thì sấn sổ đến hỏi xem hắn đến cảnh giới nào rồi.  Sau khi nói rằng hắn đang định đột phá đến chủng tộc thượng cảnh, ngang  với Dương Thanh Kỳ thì Trương Linh Tuyền há lớn miệng ra, sau đó thì  cười lên ha hả.
Lần này nàng trúng mánh lớn rồi.
Cả một đám này toàn là thiên tài, người kém nhất là Nguyễn Thu Hà cũng  đã đến biến thân trung cảnh. Còn cả sáu đứa còn lại đều đạt đến chủng  tộc cảnh. Tuy rằng nghe nói cả Trương Hải và Dương Thanh Kỳ đều lớn hẳn  lên, nhưng mà nhìn qua cũng không phải là quá đặc biệt, vài trường hợp  biến dị cũng lớn sớm như vậy mà, điển hình là Phạm Đức Linh, cực kỳ cao  to và vạm vỡ.
…
Lại nhắc đến Trương Hải.
Lúc này, hắn đã  quay lại chỗ mà cả nhóm vừa rời đi, cũng chính là chỗ vừa giao chiến với Liên Hương Nhu và chằn tinh.
Nhưng người đã không còn ở đó. Dưới đất chỉ còn lại những vũng máu đỏ  tươi đang phai nhòa theo những giọt nước mưa nặng trĩu. Trong lòng  Trương Hải không hiểu sao lại thấy lo lắng vô cùng.
Cũng may, nước mưa làm cho nền đất vốn đã mục xốp này các trở nên nhão  nhoẹt, từng dấu chân nhỏ xinh in trên nền đất vẫn chưa tan biến hoàn  toàn làm cho Trương Hải nổi lên chút hy vọng.
Đi theo dấu chân đó, Trương Hải cũng tưởng tượng ra được bóng dáng của  Liên Hương Nhu trong đầu. Dấu chân của nàng siêu vẹo, một dấu bên trái  lại một dấu bên phải, có vẻ đi cũng không vững. Nhưng mà hắn chẳng hiểu  nàng đi đâu? Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có thể giải thích rằng nàng  đang cố rời xa cái chỗ đó, vì mùi máu có thể dẫn đến những sinh vật ăn  thịt mà nàng không chống lại nổi.
Đi thêm một đoạn, tâm trạng của Trương Hải chợt trở nên gấp gáp.
Bên cạnh dấu chân của nàng đã có một dấu chân khác, dấu chân lớn hơn rất  nhiều, cũng in đậm xuống đất, nhìn qua là biết dấu chân của một con  khủng long to lớn rồi.
Nhìn vào dấu chân này, theo phán đoán thì là một con khủng long bay, rất có thể là Pretanodon, lẽ nào…
Trương Hải đẩy nhanh nhịp bước, chạy hết sức theo hai dấu chân đó. Chẳng  bao lâu, hắn đã nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của Liên Hương Nhu.
Quả nhiên là con chằn tinh đó.
Tuy rằng trên người nó đang tràn ngập vết thương, đôi cánh rách nát,  người đầy máu, nhìn tàn tạ vô cùng. Bước chân của nó cũng khá loạng  choạng, giống như thương nặng sắp gục, nhưng vẫn không cam lòng tiến  từng bước về phía Liên Hương Nhu, cái miệng há ra như muốn nuốt chửng  nàng vào vậy.
Còn Liên Hương Nhu thì tựa vào một thân cây, một tia sét đánh ngang  trời, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng làm nó càng thêm  thê lương. Nàng đang cố cắn chặt răng, thân hình mềm yếu đang run lên,  cố gắng để lùi về sau, nhưng phía sau nàng cũng là đường cùng, làm Liên  Hương Nhu thêm hoảng loạn.
“Kết thúc như vậy sao?” Liên Hương Nhu tự nhủ trong lòng, tuyệt vọng đến cực điểm! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện